← Ch.182 | Ch.184 → |
Nhưng sau này, cũng có lúc cha mẹ phải lui về sau... Huống hồ, Tần gia có quan hệ với cả hai giới quân sự và chính trị, nếu con cứ trở về như vậy, khó có thể đảm bảo con sẽ không bị chê cười, ngay cả Phó Lê cũng thế, con bé đi theo con sẽ gặp rắc rối. Con đi bộ đội ba tháng đi, cho bọn họ nhìn thấy bản lĩnh của con, để lấp kín miệng bọn họ lại."
Suy nghĩ của Tần Cùng Hoa, Lăng Nghị đương nhiên hiểu rõ.
Cửa hàng thịt trên huyện của anh buôn bán tốt như vậy, lại có thể trực tiếp nhập hàng từ xưởng chế biến thịt... Tất cả là vì Bạch Vi đang đảm đương xưởng chế biến thịt.
Anh hiểu rõ đạo lý này hơn bất kỳ ai khác.
Hơn nữa, anh không thể để cho cuộc sống yên ổn của Phó Lê bị bao phủ bởi một tầng bóng ma, không thể để sau khi cô trở về tỉnh với anh còn phải đối mặt với ánh mắt phán xét của người khác.
Lăng Nghị thở dài: "Nếu em cũng đã đồng ý, ngày hôm sau anh sẽ rời đi."
Vốn dĩ Phó Lê còn cảm thấy để Lăng Nghị đi bộ đội rất tốt, đỡ phải hoang phí một thân bản lĩnh của anh, nhưng sau khi cô nghe được lời này, Phó Lê không khỏi bối rối: "Nhanh vậy sao?"
Lăng Nghị gục mặt xuống: "Ừ, đây là do anh đã xin với cha một ngày. Nếu không, có thể đêm nay em đã không thấy được anh."
Nhanh như vậy Lăng Nghị đã phải đi, Phó Lê luyến tiếc anh, cô cúi người ôm lấy eo anh, cọ cọ trước n. g. ự. c anh.
Lăng Nghị cũng ôm lấy eo cô, anh hôn cô từ thái dương trải dài đến mặt, giọng nói mơ hồ: "Vậy bây giờ, hôn nhiều thêm một cái."
Ngày hôm sau, Phó Lê vội vàng chuẩn bị đồ đạc cho Lăng Nghị.
Không cần mang theo nhiều quần áo, chỉ cần chuẩn bị hai bộ quần áo thường ngày, lúc đi bộ đội cũng không mặc đến, ở đó chỉ có thể mặc quân phục.
Vì phải ngồi tàu lửa mới đến được tỉnh, nên Phó Lê chuẩn bị cho Lăng Nghị thức ăn để ăn trên đường đi, bánh ngũ vị hương và thịt kho đều mang theo hat.
Đường di không tiện, nên Phó Lê không chuẩn bị thức ăn gì có nước, cô nấu một nồi hạt dẻ, mang lên tàu lửa cũng không chiếm nhiều chỗ. Đề phòng Lăng Nghị ăn không quen đồ ăn ở bộ đội, cô làm cho anh hai hộp thịt băm, để anh kẹp bánh bao ăn.
Sữa bột và mạch nha trong nhà cũng cho anh mang theo.
Thuốc của bác sĩ và hộp thuốc mỡ vạn năng kia, toàn bộ đều cho anh cả.
Gần đây cô có làm giày, đế bằng cao su cực kì rắn chắc, dùng lại bền. Tuy không có đẹp và thời trang như giày da, nhưng bù lại khô ráo và có thể bảo vệ chân, không để chân bị đau. Với cả miếng độn giày, Phó Lê đều để vào hành lý cho Lăng Nghi.
Bàn chải đánh răng của anh, kem đánh răng, d. a. o cạo râu, khăn lông, Phó Lê đều mua một bộ mới cho anh mang đi
Sau khi sửa soạn xong, một cái túi hành lý còn muốn đựng không hết.
Vẫn là Lăng Nghị nhìn không nổi nữa, anh lấy sữa bột và mạch nha ra, túi hành lý lập tức trống trải một nửa.
"Mấy cái này giữ lại cho em uống, cho anh làm gì chứ?" Lăng Nghị kéo tay Phó Lê, không cho cô vội vàng rời đi.
Anh cũng lấy thuốc mỡ vạn năng ra: "Cái này cũng để lại, lỡ như em va đập phải chỗ nào thì sao."
Sữa bột và mạch nha Phó Lê có thể nghe theo Lăng Nghị nói. Nhưng thuốc mỡ vạn năng thì không được, Lăng Nghị huấn luyện ở bộ đội, ai biết được anh có bị thương hay không. Ngược lại, cô ở nhà vô cùng an toàn.
Phó Lê bỏ thuốc mỡ vạn năng vào lại, cô trịnh trọng nói: "Cái này anh phải mang theo, nếu không em sẽ giận đấy."
Lăng Nghị còn muốn từ chối, nhưng biết cô lo lắng cho anh, không nhận thì cô sẽ không yên tâm. Nghĩ xong, Lăng Nghị nghe theo Phó Lê nhận lấy thuốc mỡ.
Sửa sang hàng lí lại xong, Lăng Nghị nói chuyện với Lăng Tuệ và Lăng Trạch đã xin nghỉ học trở về, thời gian rất nhanh đã đến tối.
Lăng Nghị đuổi hai đứa em đang ngáp ngắn ngáp dài về phòng ngủ, sau đó anh vào phòng với Phó Lê.
← Ch. 182 | Ch. 184 → |