Tai họa bất ngờ (1)
← Ch.04 | Ch.06 → |
Tôi rất thích ngủ nướng vào buổi sáng. Trong một xã hội mà các hoạt động về ban đêm rất phong phú, nhộn nhịp, như đi mua sắm, chơi bar, hát karaoke, đánh bài thì ngủ nướng buổi sáng chính là một việc quá đỗi bình thường đối với mọi người. Thế nhưng lúc này, những con người cổ đại ở bên cạnh tôi lại không nghĩ vậy, phụ nữ thức dậy muộn sẽ bị người ta bàn ra tán vào.
Chắc hẳn vì hôm qua đã tốn nhiều tâm sức, nên tôi ngủ một mạch tới tận mười một giờ trưa hôm sau, thời này tầm đó chắc là giờ Ngọ. Nếu không phải Thanh Thanh đi vào nhẹ nhàng đánh thức, nói không chừng tôi ngủ qua cả giờ Mùi, chính là một giờ chiều cũng nên.
Sáng sớm, Thanh Thanh đã vào thăm dò mấy lần, nhưng thấy tôi vẫn còn đang ngủ say nên không dám đánh thức. Tuy rằng có chút sợ tôi, nhưng đến giờ Ngọ vẫn chưa thấy tôi tỉnh dậy, lại tưởng tôi bị bệnh, từ sợ hãi chuyển sang lo lắng, cô bé vội vã lên tiếng gọi "Vương phi nương nương." Khi thấy tôi tỉnh dậy và thực sự không sao, Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, con tiểu nha đầu này đúng thật là đáng yêu!
"Thanh Thanh, lần sau em cứ gọi ta là "tiểu thư" nhé, đừng gọi là "vương phi" nghe chẳng thoải mái chút nào!" Không biết tôi gặp phải vận may chết tiệt gì, bản thân cũng không hiểu có tài đức gì mà có thể đầu thai thành một Vương phi, chỉ nghĩ thôi tôi đã nổi cả da gà.
"Vương phi nương nương, làm sao thế được ạ?"
"Có gì mà không được? Chẳng phải A Tử vẫn luôn gọi ta như vậy hay sao?"
Thanh Thanh suy nghĩ một lúc liền đổi cách xưng hô: "Dạ thưa tiểu thư!"
Sau đó, Thanh Thanh bắt đầu giúp tôi mặc y phục. Ba lớp trong, ba lớp ngoài y phục, chỉ mặc vào thôi đã mất rất nhiều công sức và thời gian. Đầu tháng hai, tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, mặc như thế này có thể còn chấp nhận được. Nếu như đến tầm tháng sáu, tháng bảy mà vẫn phải mặc kiểu này, tôi thực sự không nổi điên mới lạ. Hôm nào phải bảo người dưới may cho tôi mấy bộ quần áo thoải mái như thời hiện đại, như vậy có thể không cần phải nhờ đến tiểu nha đầu này giúp đỡ rồi, chứ nếu không tôi cảm thấy bản thân chẳng khác nào tàn phế.
Mặc y phục xong, tôi bị đẩy ngồi xuống trước bàn trang điểm, Thanh Thanh giúp tôi chải đầu, tôi đột nhiên liên tưởng tới những kiểu tóc trong các bộ phim cổ trang đã xem liền hỏi: "Thanh Thanh, em chuẩn bị chải cho ta kiểu tóc nào thế?" Nếu như thật sự phải làm phức tạp như trong phim, lại còn cắm lên một đống trâm nặng trĩu, không lâu sau, chắc chắn tôi sẽ bị thoái hóa đốt sống cổ.
"Kiểu trụy mã, nhưng Thanh Thanh sẽ để lại một lọn tóc nhỏ thả nhẹ bên vai, như vậy sẽ không mất đi vẻ trang nhã mà lại khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thư càng thêm quyến rũ."
"Kiểu trụy mã? Đợi đã..." May mà không phải kiểu tóc phi tiên, nếu không tôi chắc sẽ trông như chuột Micky mất. Thế thì chẳng thể nào "nuốt" nổi! Nghĩ vậy, tôi liền cầm một bộ trâm cài đầu lên hỏi cô bé: "Thanh Thanh, cái này được làm từ chất liệu gì vậy?"
"Thưa tiểu thư, nó được làm từ vàng ạ!"
"Nặng khoảng bao nhiêu?"
"Chắc phải được hai, ba lượng."
"Cái này nữa? À không, cái này, cái này và cả cái này nữa, cho dù nó được làm từ chất liệu gì, em có thể nói cho ta biết cộng lại sẽ nặng bao nhiêu không?" Tôi chỉ vào đống trâm vàng, trâm ngọc mà cô bé định gài hết lên đầu mình, hoảng loạn hỏi.
"Dạ...chắc cũng tầm hơn một cân ạ!" Thanh Thanh nhìn bằng ánh mắt đầy hồ nghi, đáp.
"Hơn một cân? Ồ, em cũng biết nó nặng hơn một cân, vậy chẳng phải giống như đặt một cái chảo lớn lên đầu ta ư, như vậy ta làm sao mà đi lại được chứ? Hơn nữa, đeo chúng trong suốt một thời gian dài sẽ bị thoái hóa đốt sống cổ đấy!"
"Tiểu thư, cái này...cái đó... thế nhưng. A Tử tỉ tỉ nói, đó đều là những thứ tiểu thư yêu thích mà."
"Được rồi, từ nay trở đi không cần phải phiền phức thế nữa, thu gọn chúng lại cả đi! Số này tặng cho em hết đấy, cất đi, đừng làm mất!" Tôi bốc một nắm trang sức bằng vàng từ hộp đựng rồi đưa cho Thanh Thanh.
"Tiểu thư, cái này...tiểu thư thật sự tặng lại cho Thanh Thanh sao?" Tiểu nha đầu nghẹn ngào nuốt nước miếng liên tục.
"Đương nhiên rồi!" tôi đưa lời khẳng định.
Thực ra, là người ai chẳng yêu vàng hám của, tôi cũng không phải ngoại lệ. Nếu ở thời hiện đại, những thứ này không biết sẽ đổi được bao nhiêu là tiền, tôi còn lâu mới tặng cho người khác. Thế nhưng, hiện nay, tôi đang ở cái nơi quỷ quái này, cho dù có thể quay về thì vàng bạc, châu báu cũng đều không mang theo được. Hơn nữa ở đây, tôi muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, còn mạnh hơn vàng bạc vạn lần, thứ mà bao nhiêu người mong ước, không ngừng tranh cướp để có được. Tôi cần gì phải giữ lại mấy khối vàng nặng trĩu bên người làm gì chứ? Chi bằng đem chúng đi tặng người ta, mua chút nhân tâm thì tốt hơn!
"Đa tạ tiểu thư!Đa tạ tiểu thư!" Thanh Thanh ngô nghê ôm đống vàng ngọc vào lòng, bộ dạng như muốn nhảy, muốn thét vì quá vui sướng nhưng lại không dám. Nhìn cô bé thật đáng yêu! Mãi một lúc sau, cô bé mới định thần lại quay sang nói: "À, tiểu thư, mái tóc của người.."
"Thôi bỏ đi, để ta tự làm." Tôi nhìn vào gương rồi tự mình chải đầu. Tôi lấy mỗi bên trái, phải một lọn tóc, cuộn lại vài vòng, sau đó lấy một miếng vải có màu hợp với bộ y phục đang mặc, buộc gọn ra phía sau, sau đó lấy một miếng vải có màu hợp với bộ y phục đang mặc, buộc gọn ra phía sau, cả quy trình chỉ mất khoảng vài phút. Nếu như ở hiện đại thì còn tiện hơn nhiều, tôi chỉ cần dùng một chiếc trâm là có thể búi gọn mái tóc dài này lại.
Tôi nhìn hình ảnh của mình trong gương, kiểu tóc vừa đơn giản lại gọn gàng, sau đó nhìn lại bộ y phục màu trắng ngà đang mặc, tay áo và vạt váy đều được thêu hoa văn đơn giản bằng sợi kim tuyến, chỉ lay động đôi chút là những hoa văn tuyệt đẹp này lại thoắt ẩn thoắt hiện. Tôi vô cùng hài lòng với tạo hình lúc này của mình.
Thanh Thanh thì không mấy tán đồng: "Tiểu thư, kiểu tóc này của người.."
"Làm sao?" Tôi liền hỏi.
"Chỉ sợ không hợp với lễ tiết..." Thanh Thanh lí nha lí nhí cất lời.
"Lễ tiết? em thấy Hạ Chi Lạc ta có lúc nào tuân thủ theo lễ tiết chưa? Chỉ sợ những nét e thẹn, lễ tiết mà một người phụ nữ nên có, khi gặp phải ba chữ "Thượng Quan Tầm" là sẽ bị vứt hết xuống sông mà thôi. Lễ tiết? hừm!" Tôi lại chẳng mấy để tâm những thứ này.
"Tiểu thư...."
"Được rồi, bị giam cầm hai ngày, cuối cùng đã có thể ra ngoài dạo mát. Đi thôi!" Tâm trạng tôi lúc này đặc biệt vui vẻ và thoải mái, rốt cuộc tôi có thể tự do rồi!
← Ch. 04 | Ch. 06 → |