Cái gọi là theo đuổi
← Ch.036 | Ch.038 → |
Chương 37: Cái gọi là theo đuổi
Cảnh thật tàn nhẫn hiện ra trước mắt, lòng thoáng cái trống rỗng, nước mắt cũng thoáng cái giữ lại, hiện tại cô muốn khóc cũng không khóc nổi, chỉ có bàn tay kịch liệt run rẩy nắm phần văn kiện kia, còn có gương mặt trắng bệch không có một chút máu.
Mà lúc này đau lòng không phải chỉ có mình cô, trong lòng Lục Chu Việt càng vỡ nát, cô bài xích và chán ghét rõ ràng như vậy, tàn nhẫn chà đạp cao ngạo tự ái của hắn. Thân là tổng tài tập đoàn Lục thị, cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn làm mặt với người khác, nào có người dám nói hơn nữa chữ với hắn?
Hít một hơi thật sâu ép những cảm xúc chua xót đáy lòng xuống, hắn cuối cùng đổi lại khẩu khí ôn hòa, "Dọn dẹp một chút đi vào bệnh viện thăm mẹ em!"
"Mẹ tôi? Bệnh viện?"
Nghe hai từ đó cô lúc này mới hơi hoàn hồn, sắc mặt nhất thời phản ứng biến thành vội vàng hỏi, "Mẹ tôi có chuyện gì?"
"Tối hôm qua bà ấy không biết từ nơi nào nghe nói ba em phải ngồi tù, thoáng cái ngất đi, hiện tại đang ở bệnh viện trung tâm thành phố!"
Hắn nhìn cô ở trước mặt hắn khó nén kinh hoảng và bất an, úc khí trong lòng khẽ tản mát chút ít, tối thiểu lần này cô không phòng bị dùng mắt lạnh nhìn hắn.
"Cái gì?"
Cô thoáng cái liền gấp gáp lên, từ trên giường nhảy xuống tìm kiếm quần áo của mình không vui nói, "Tại sao anh không sớm nói cho tôi biết!"
Hắn đi đến bắt được tay cô, thanh âm có chút ít tức giận, "Khi đó em đang ở đây say như chết! Nếu như không phải người của anh chú ý mẹ em, mẹ em rất có thể chết biết không!"
Tối hôm qua ôm cô từ quầy rượu đi ra ngoài lái xe chở cô về, cô dọc theo đường không biết phun ra bao nhiêu, phun lên đầy người hắn đầy xe, hắn vốn muốn đưa cô về nhà để mẹ cô khỏi lo lắng, nhưng đến nửa đường nhận được điện thoại bọn thuộc hạ, nói là mẹ của cô té xỉu bọn họ đã giúp đỡ đưa bà đến bệnh viện.
Hắn đưa cô đế nhà mình, dù sao cô cũng đã là người của hắn, ở cùng một chỗ chỉ là chuyện sớm hay muộn. Dàn xếp tốt cô sau đó hắn đi suốt đêm đến bệnh viện, an bài bác sĩ tốt nhất hội chẩn ẹ cô, thật ra bệnh suyễn không phải là bệnh có thể chết người, chỉ cần trị liệu tốt giữ vững tâm trạng bình thường sẽ không có nguy hiểm đến tánh mạng.
Nhưng về năng lực kinh tế của cô, năng lực xử lý chuyện, chỉ làm tình trạng mẹ cô càng ngày càng nguy hiểm. Cô gái đáng chết này, tại sao không chịu dựa dẫm vào hắn?
Cô nghe lời của hắn khẽ ngơ ngác một chút, rất hiển nhiên cô không nghĩ tới hắn sẽ cho người chú ý mẹ cô, sau đó cô miễn cưỡng giật giật đôi môi nói hai chữ, "Cám ơn!"
"Hứa Lưu Liễm, đây chính là cuộc sống em gọi là theo đuổi tự do và hạnh phúc sao?"
Cô xa cách khiến trong lòng hắn giận giữ, cánh tay không nắm tay cô nữa lạnh lùng khiển trách, "Em theo đuổi tự do và hạnh phúc, chính là ba năm qua đi làm vất vả muốn chết, nếu không có tiền kịp thời chữa bệnh ẹ em, nếu không có năng lực ở thời điểm nguy nan giải cứu cha em?"
Cô bị hắn chất vấn một câu đều nói không ra, chỉ cắn chặt môi quay đầu đi chỗ khác đứng ở nơi đó. Đúng vậy, hắn nói một chút cũng không sai, ba năm qua cô một chút cũng không tiến bộ, vốn tưởng rằng chờ sau khi tốt nghiệp có thể tìm công việc chăm sóc tốt ẹ, nhưng đâu nghĩ đến cô chưa tốt nghiệp đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
← Ch. 036 | Ch. 038 → |