Giam cầm
← Ch.035 | Ch.037 → |
Chương 36: Giam cầm
Nhưng cô nhớ tới những chuyện cũ, nhớ tới hắn từng làm chuyện không chừa thủ đoạn nào cô bỗng nhiên cười, "Tôi thà rằng bị người Quách gia hành hạ chết, cũng không nguyện giống như bây giờ nằm dưới thân anh!"
Những lời này quá đả thương người, thế nên người ngay cả từ trước đến giờ không lộ vui buồn, từ trước đến giờ dung túng cô cố tình gây sự hắn cũng hoàn toàn nổi giận, ngón tay có lực nắm chặt cằm cô, "Hứa Lưu Liễm, em muốn chết cũng không dễ dàng vậy, anh muốn để em nếm thử, cái gì gọi là sống không bằng chết! Không phải nói anh hèn hạ sao? Không phải nói anh vô sỉ sao? Anh hiện tại liền hèn hạ vô sỉ để em xem!"
Hắn nói xong đưa tay kéo áo T-shirt trên người cô ra, bàn tay to thô lỗ đặt lên một vật trên người cô, không chút kiêng kỵ vuốt ve, cô thoáng cái hét lên oán hận mắng hắn, "Buông buông ——anh là người hèn hạ vô sỉ!"
Nhưng cô giãy dụa la lên mắng căn bản vô dụng, hắn lực đạo mạnh mẻ làm cho cô một chút cũng không thể động đậy, thậm chí môi còn bị môi hắn ngăn lại một chút thanh âm cũng không phát ra được, vào thời điểm cô bị hắn hôn hít dầy đặc không thở nổi, cô nghĩ đến mình bị hắn trù tính bồi cả hôn nhân, nước mắt thoáng chảy xuống.
Tại sao có thể như vậy? Cô cho hắn bất quá bất quá chỉ muốn lấy thân thể trẽ tuổi mà thôi, chơi đùa sau chán ghét cũng thả cô, cô sao biết hắn còn muốn dung lợi thế hôn nhân để giam cầm cô cả đời.
Cô không yêu hắn, cô làm sao có thể thể gả cho hắn? Kết hôn không phải yêu nhau mới có thể đồng ý?Sau Trần Thanh Sở, cô từng nghĩ qua mình không thể yêu người nào, càng không nghĩ tới muốn gả cho người nào, nhưng bây giờ, hiện tại......
Cô càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi càng cảm thấy tuyệt vọng, nước mắt cũng càng mãnh liệt chảy ra, nước mắt của cô để cho Lục Chu Việt đang hôn cô tâm phiền ý loạn, hắn thở hổn hển dừng lại động tác của mình trợn mắt nhìn hai mắt đẫm lệ một lúc lâu, cuối cùng hừ lạnh một tiếng buông cô ra đứng dậy đi tới phòng tắm.
Trước đó không lâu cô sốt cao. Sau đêm đó hắn liền thề, sau này mỗi một lần hoan ái với cô, cũng muốn cô ở thời điểm thanh tĩnh, cũng muốn cô nhìn rõ người trước mắt, cũng muốn cô nhớ kỹ hắn sủng ái cô, đây là chuyện đẹp nhất trong hai người yêu nhau hắn không muốn cưỡng bách cô nữa.
"Hiệp nghị! Tôi muốn nhìn phần hiệp nghị!"
Cô bỗng nhiên phía sau hắn phát điên hét lên, Hứa Lưu Liễm không chịu buông tha một tia hi vọng cuối cùng, cô muốn tận mắt thấy phần hiệp nghị kia, cô ngây thơ hi vọng mới những lời hắn vừa nói chỉ là hù dọa cô thôi, chứ không có chuyện kết hôn gì đó.
Hắn dừng bước lại xoay người nhìn cô, lúc nhìn đến trong mắt cô có chút ít hy vọng đáy mắt tối tăm hơn, gả cho hắn làm cô đau khổ vậy sao, cho nên trong lòng còn mong mỏi? Hay hắn nói yêu cô làm cô hoài nghi, căn bản không tin tưởng hắn thật lòng lấy cô?
Hai tay dưới người nắm chặc vừa buông ra hắn nhịn vọng động muốn đánh cô một trận bước đến bên cửa sổ trên bàn lấy một phần văn kiện tức giận ném cho cô, sau đó ôm cánh tay đứng ở bên giường lạnh lùng nhìn cô.
Hứa Lưu Liễm nhận lấy sau vội lật xem, cô không có tâm tình xem điều khoảng phân chia tài sản, cô chỉ có thấy được hang cuối cùng ghi: Hắn giúp Hứa Định Biên thoát khỏi vụ gài tang vật hãm hại và bảo vệ ông ấy bình an, hắn cũng chịu tất cả chi phí chữa bệnh mẹ cô, nhưng cô phải gả cho hắn.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |