Người xưng là "cố nhân"
← Ch.012 | Ch.014 → |
Chương 13: Người xưng là "cố nhân"
Hứa Lưu Liễm kinh ngạc trong lúc mất đi trọng tâm thoáng cái ngã ngồi ở trên mặt giường lớn, trong đầu một mảnh hỗn loạn ngó chừng bóng lưng người kia biến mất ở phía sau cửa, cái gì gọi là cô sớm muộn gì có một ngày sẽ biết? Cô không muốn dây dưa chuyện tối hôm qua nữa được không?
Không biết tại sao, cô hiện tại chỉ cảm thấy chuyện kỳ lạ không thể nói ra lời, phía sau tựa hồ có một bàn tay cường tráng không nhìn thấy ràng chặc lại cô.
Ngồi một lát cô giơ tay lên dùng sức lau nước mắt lạnh như băng khôthốc trên mặt, sau đó cầm quần áo người đó đặt ở bên cạnh tính đi vào phòng rửa tay thay, cô nghiêng đầu liền thấy trên tủ bên cạnh đầu giường có một tờ giấy, cô sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó ôm đồm tới, hô hấp có chút cấp bách nhìn dòng chữ phía trên, người nọ nói.
"Hứa Lưu Liễm, anh không có kiên nhẫn đợi em trưởng thành hơn nữa, từ giờ trở đi tất cả của em cũng tùy anh tiếp nhận, anh sẽ không để em bị chút xíu ủy khuất và thương tổn nào!"
Cuối cùng ký tên là:'Cố nhân'
Hứa Lưu Liễm không biết mình sau khi xem xong những lời này trong lòng có cảm giác thế nào, có hồi hộp, có sợ hãi còn có bất an, chỉ cảm thấy tim trong ngực đập như đánh trống muốn xông khỏi lồng ngực, trong ngực có rất nhiều lời rất nhiều cảm xúc muốn bộc phát, rồi lại phát tiết không ra, đành phải nắm tờ giấy ngồi ở đằng kia từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Nhưng cô cũng có chút khó hiểu, bởi vì bạn cũ của cô nhiều nhất chỉ có cô bạn Hạ Vi Lương ở trung học đệ nhị cấp, mà Hạ Vi Lương lúc này không biết phiêu bạt nơi nào, làm gì có thời gian rỗi để ý tới cô?
Như vậy người này là ai? Ngó chừng những lời bá đạo nóng bỏng trước mắt, nhìn bút tích cứng cáp mơ hồ có chút quen thuộc, trong đầu cô bỗng dưng hiện lên một bóng người mơ hồ, nhưng một giây sau cô nhanh chóng dùng sức lắc đầu, không thể nào! Không thể nào là hắn!
Giữa bọn họ chênh lệch lớn như vậy, cô năm đó 17 tuổi còn hắn 24 tuổi, thật sự là tuổi tác chênh lệch, không riêng số tuổi khác nhau, thân phận địa vị cũng khác nhau, hắn là con cháu xuất thân danh môn vọng tộc hơn nữa còn có công ty riêng, còn cô bất quá chỉ là một nữ học sinh nghèo khó, thậm chí còn là con riêng.
Cho dù hắn ở cô trung học đệ nhị cấp ba năm từng đối với cô có một chút tình cảm mập mờ, cho dù bọn họ từng có một đêm hoang đường, cô cũng thủy chung cho là hắn đối với cô chẳng qua tình cảm nhất thời của thầy giáo và nữ sinh.
Người đó ngoại hình anh tuấn xuất sắc, gia thế hiển hách như vậy, năng lực ưu tú xuất sắc như vậy, làm sao có thể nhớ mãi không quên một người như cô? Huống chi ba năm qua, hắn cũng có thể đã sớm thành gia lập nghiệp nha? Cho nên người tối hôm qua nhất định không phải là hắn! Nhất định không phải là hắn!
Nghĩ tới nghĩ lui càng nghĩ càng nhiều, cô thậm chí còn nhớ lại một ngày trước ở trên lớp học cô mơ thấy tình cảnh ba năm trước, không khỏi bối rối cầm lấy quần áo bên cạnh xông ào vào phòng rửa tay.
Cô nghĩ cô nhất định là điên rồi, cho nên gần đây mới có thể thường nhớ tới người đàn ông kia, hắn phá hủy mối tình đầu của cô, hắn ép người cô yêu nhất rời đi, cô nên hận hắn tận xương hận không thể quét sạch hắn trong đầu, như thế nào nhiều lần nhớ tới hắn?
Bởi vì quá mức hoảng hốt, cho nên cô căn bản không có nhìn kỹ quần áo mặc ở trên người mình, chỉ mặc lên lung tung sau đó xông ra ngoài, người phụ nữ ở bên ngoài bị cô đột nhiên lao mạnh ra sợ hết hồn sau đó lại ở phía sau gọi cô ăn điểm tâm, cô ngoảnh mặt làm ngơ cầm cái túi của mình cũng không quay đầu lại rời đi.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |