Có chút cảm giác
← Ch.06 | Ch.08 → |
Tôi tải QQ và một vài phần mềm tán gẫu mà kiếp trước từng sử dụng, cũng thử dùng một vài tài khoản mật khẩu từng dùng để đăng nhập vào vài trang web và diễn đàn, nhưng kết quả không thể nghi ngờ đều là khiến người ta thất vọng, không phải là hiện lên thông báo không tồn tại tài khoản này, thì là mật khẩu sai, hoặc là ngay cả trang web và diễn đàn cũng biến mất.
Lúc này tôi mới mơ hồ nhớ ra, mấy trang web đã biến mất này kỳ thực đều có tin tức về một vài bộ điện ảnh bom tấn và mấy truyện đồng nhân, giờ tôi đang ở thế giới chân thật của một trong những bộ điện ảnh đó rồi, cho nên những trang web này đương nhiên cũng sẽ không tồn tại.
Vất vả rất lâu cũng không có nhiều thu hoạch, thu hoạch duy nhất chính là một đoàn múa Ballet nổi tiếng của Nga sắp đến thành phố Go-them để biểu diễn, nhìn nhóm nữ ballet cao ngạo xinh đẹp giống như thiên nga kia, tôi có dự cảm tin tình cảm của khổng tước Wayne sắp chiếm cứ trang đầu trên các tờ báo.
Một đêm ngủ không hề yên ổn, có mấy lần bừng tỉnh dậy, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trời vừa tờ mờ sáng liền tỉnh lại.
Còn chưa đến bảy giờ. Tôi mở tủ quần áo ra, nghĩ hôm nay sẽ chính thức bắt đầu đi làm, vì thế liền chọn một bộ trang phục công sở màu xám bạc, thay tất chân và giày cao gót, buộc kiểu tóc đuôi ngựa, không tìm được đồ trang điểm cho nên liền mang mặt mộc. Dù kém hơn mỹ nhân trí thức như Rachel, nhưng tốt xấu cũng coi như thanh tú chỉnh tề.
Cứ như là đã chực sẵn vậy, tôi vừa chuẩn bị xong, chuông cửa liền vang lên.
Ngoài cửa là Afred, trong tay ông là một cái mâm, bên trong là trứng ốp lếp, sữa ngọt, chân giò hun khói, tôi nhanh chóng khách khí kiểu Trung Quốc: "Ai nha thật ngượng quá, phiền ông phải tự mình mang đến..."
Afred mỉm cười gật đầu: "Bây giờ lão gia không ở nhà, sau khi cô dùng bữa xong, tôi và cô sẽ cùng đi đón cậu ấy, thuận tiện đưa hai người đến công ty."
Tôi có chút kinh ngạc: "Anh ta là công tử đào... A, ý tôi là sao anh ta dậy sớm vậy?"
"Công việc ban đêm của lão gia Wayne cũng cực kỳ bận rộn." Afred nói.
"À... Ừ... Tôi hiểu... Ngượng quá..." Tôi bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên không hổ là khổng tước sao, chân trước vừa ở trước mặt tôi giả bộ tươi đẹp ưu tang, sau lưng đã có thể tiếp tục chạy đi quyến rũ phụ nữ khác...
Thì ra không phải là dậy sớm, mà là đến bây giờ vẫn chưa ngủ.
Tôi cười hắc hắc, cười kiểu 'hiểu rõ trong lòng không cần nói ra', Afred cũng mỉm cười, tôi lập tức càng xác định cái nhìn của mình.
Cơm nước xong, Afred gọi một chiếc xe hơi Aston Martin * màu đen đứng ở dưới lầu, sau đó thân sĩ mở cửa xe giúp tôi. Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng danh tiếng của hãng xe Aston Martin như sấm bên tai, nhưng tốt xấu gì thì cách mở cửa xe cũng không kỳ dị giống như của Lamborghini.
Không bao lâu sau, xe đi vào một công trường thoạt nhìn bị bỏ xó đã lâu, trên cánh cửa sắt còn treo một tấm bảng: tài sản riêng của sản nghiệp Wayne, cấm xâm chiếm.
Afred dừng xe lại trước một cái container sắt màu đỏ, dùng chìa khóa mở cửa container ra, dẫn tôi đi vào.
Bốn phía tối đen một mảnh, tôi có chút bất an, bỗng nhiên mặt đất dưới chân bắt đầu hạ xuống, tôi buột miệng kêu nhỏ một tiếng, Afred nói: "Không sao đâu, đừng sợ hãi, cô Vera."
Tôi gật gật đầu, trấn định lại, mới phát giác cảnh tượng tiến vào container sau đó mặt đất hạ xuống cũng rất quen thuộc, cứ như là trước kia đã thấy qua...
Không quá bao lâu sau, chúng tôi xuống một căn phòng to lớn sáng ngời, sàn hình tròn dưới chân chậm rãi hạ xuống đất. Tôi nhìn xung quanh, thấy có một... Ách... Có lẽ có thể gọi là "Xe".
Bốn bánh xe to lớn, bao trùm xe là cương giáp rất nặng màu đen, chỉnh thể giống một chiếc xe đua F1, nhưng ngoại hình lại hung mãnh hơn rất nhiều, giống như một con thú to lớn nằm sấp chuẩn bị công kích bạo khởi, hoặc giống như là siêu chiến xa chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng. **
Tôi kinh ngạc nhìn chiếc xe này, bỗng nhiên cảm thấy chắc chắn nơi này là của tập đoàn Wayne, ôi không, hẳn là một nơi bí mật của riêng Bruce, nhưng mà... Vì sao Afred không e dè mà trực tiếp mang tôi đến đây?
Cách đó không xa là một tòa máy móc công nghệ cao, trên bề mặt là bảy, tám màn hình, thoạt nhìn giống như màn hình camera, có vài cái thì giống như là chiếu tin tức thời sự và một vài tin tức tương tự.
Bruce ngồi trên ghế tựa trước tòa máy móc, chào hỏi chúng tôi, "Buổi sáng tốt lành, em mặc như vậy thật xinh đẹp, Vera."
Tôi nhún nhún vai, đi đến gần, dừng lại ở chỗ cách anh ta vài bước.
"Trời ạ... Kia là cái gì?"
T-shirt ngắn tay màu đen bó sát người, nhìn ra được dáng người của anh ta rất tuyệt, trên ngực hay lưng đều là cơ bắp cuồn cuộn đẹp đẽ. Nhưng trên cánh tay trái lại có một vết thương đáng sợ kéo dài, anh ta đang nhếch miệng, dùng một cái kim thô to khâu lại miệng vết thương.
Chắc chắn anh ta rất đau.
Tôi cảm thấy mình có chút không đứng vững, tâm tình có chút lo lắng lại có chút khó chịu nghĩa là thế nào vậy! Tên khổng tước này ban đêm ra ngoài tìm phụ nữ thôi mà cũng có thể bị một vết thương lớn đến thế kia sao?
"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, đừng lo lắng, em yêu." Bruce vừa khâu vừa nói, anh ta nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tôi nghe thấy rõ tiếng anh ta hít mạnh vì đau.
"Mỗi lần cậu tự khâu vết thương là y như rằng lại be bét hết cả." Afred hiển nhiên là nhìn quen cảnh tượng này, rất lạnh nhạt cầm lấy kim giúp anh ta khâu.
"Đúng vậy, nó nhắc nhở tôi phải học được từ những sai lầm của mình." Bruce nói.
"Nếu như thế, nhất định kinh nghiệm của cậu rất phong phú." Afred dùng giọng mũi phát ra tiếng hừ hừ, hình như là cố ý nặng tay một chút, Bruce hung hăng hít vào một hơi.
"Đừng như thế..." tôi nhìn mà nhe răng trợn mắt, theo bản năng hô lên. Hai người kia liền ngẩng đầu lên, cùng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt Bruce hơi khác thường, tôi cảm thấy mặt tôi lại đỏ lự lên.
"Khụ, hai người tiếp tục đi." Tôi vội ho một tiếng, tuy rằng rất hiếu kỳ rất muốn hỏi tại sao lại thế này, hơn nữa vừa rồi Afred nói "Mỗi lần"? Có nghĩa là anh ta từng bị thương như thế này rất nhiều lần sao... nhưng tôi vẫn xua đuổi ý định hỏi ra miệng, dù sao... điều này hình như liên quan đến chuyện mà anh ta phải âm thầm giải quyết, không chỉ là chuyện riêng tư.
Afred rất nhanh khâu xong, Bruce đứng lên, cởi T-shirt màu đen, lộ ra thân thể sáu múi rắn chắn.
Tôi nhịn không được mở to hai mắt.
Trước ngực và trên lưng anh ta cơ hồ có các vết sẹo lớn nhỏ phủ kín, có rất nhiều vết khâu hình con rết đáng sợ, uốn lượn ở trên người, những vết sẹo đó cả đời cũng không xóa được. Còn có các vết ứ thương xanh xanh tím tím thì nhiều đếm không xuể, lưng anh ta quả thực sắp không còn vùng da lành nào.
"Hey, em làm sao vậy, Vera? Sắc mặt sao trông đáng sợ vậy." Anh ta đi tới gần, mỉm cười với tôi, hình như là muốn vươn tay chạm vào tôi, nhưng nhìn thấy trên tay còn dính máu, chần chờ một chút, rụt về.
"Những vết này đều là... Ý tôi là, chúng không sao cả." Hắn nói.
Tôi cảm thấy giống như có cái gì đó chặn ở ngực, cảm giác hơi khó thở, rất khó chịu, nhưng lại nói không nên lời, tôi có thể nhìn ra những vết thương đó tuyệt đối không đơn giản, ít nhất... sẽ không phải dấu răng của phụ nữ hay cái gì đó tương tự.
Vì thế, tôi theo bản năng vươn tay ra, chạm vào hắn một đường vết sẹo trên bờ vai, gập ghềnh, nhưng da thịt anh ta có chút mát mẻ, cảm giác rất thoải mái.
... Cảm giác muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nên lời là thế nào vậy...
Bruce cũng không nói gì, anh yên lặng nhìn tôi, tôi có thể cảm thấy làn da dưới đầu ngón tay khẽ rung động.
"Khụ khụ." Afred ho khan một tiếng.
Hai chúng tôi giống như đột nhiên bị làm bừng tỉnh lại, tôi ngượng ngùng rụt tay, Bruce cũng nhanh chóng dời mắt.
"Móng vuốt của các cô mèo hoang nhỏ của anh thật nhọn đấy." Tôi cười hắc hắc, nhìn các vết sẹo kia, bĩu bĩu môi, "Xem ra nhiệm vụ bảo vệ anh không bị thương khó khăn không nhỏ."
Bruce cười khổ lắc đầu.
Theo lý thuyết, Bruce hẳn là một đêm không ngủ, nhưng thẳng đến khi chúng tôi đến cao ốc Wayne, anh ta vẫn tinh thần sáng láng, hoàn toàn không có chút buồn ngủ.
Nhưng dù sao thì anh ta đang bị thương... Tôi nhịn không được có chút lo lắng: "Giám đốc, anh... Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên đi ngủ một chút, dù sao..." Dù sao công ty không có khổng tước đào hoa cũng sẽ không gặp chuyện không may.
"Tôi không sao, lát nữa có rất nhiều thời gian ngủ." Anh ta nói.
Có lẽ bởi vì hôm nay trang điểm tôi tương đối giống thành phần tri thức, đám người ở cao ốc Wayne không còn nhìn chằm chằm tôi nữa, nhưng bởi vì tôi một bước không rời Bruce, cho nên không ít phụ nữ vẫn lấy mắt đao mà phi thẳng vào tôi.
Bruce mang tôi tới phòng họp ở tầng 90, theo thường lệ vung cho tôi một cái máy tính, dặn tôi ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa chờ anh ta, sau đó liền đi vào. Vừa vào, cửa phòng họp lập tức đóng chặt lại, xem ra giám đốc nhà tôi là người đến trễ nhất.
Tôi có chút chán nản trừng máy tính trước mặt, ngay cả ý muốn khởi động máy cũng không có. Ngày nào cũng không làm việc đàng hoàng, nghịch máy tính, ngắm tuấn nam mà cũng có thể kiếm được tiền... Quả nhiên mệnh tôi chính là mệnh người nghèo lao lực không chịu nổi công việc nào sao? Chưa được hai ngày đã bắt đầu đứng ngồi không yên, cứ thế này mãi thì sẽ biến thành quan hệ 'bao dưỡng và bị bao dưỡng' mất! Tuy rằng tâm nguyện lớn của tôi chính là làm sâu gạo, nhưng thật sự chỉ là nghĩ thôi! Tôi vẫn là một thanh niên có chí, luôn hy vọng dùng hai tay mình lao động để làm giàu cho mình và làm giàu đền đáp tổ quốc mà...
Ừm... Đợi Bruce họp xong đi ra, nhất định phải nói chuyện với anh ta một chút.
Nhàm chán lên mạng đi dạo hơn hai giờ, cửa phòng họp rốt cục cũng mở ra. Tôi nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, ba một tiếng tắt đi trang web tiểu thuyết ngôn tình, đứng lên làm tư thế mỹ nhân thành phần tri thức, chờ đại BOSS đi ra.
Các tinh anh thương trường lục tục đi ra ngoài, ngoài ý muốn của tôi là có không ít là người phương Đông da vàng tóc đen. Bọn họ thấp giọng nói ngôn ngữ tôi không rõ, nhưng nghe rất giống tiếng Quảng Châu. Mấy người nước ngoài nhắc tới hình như là "Quá thất lễ" "Dù họ anh ta là Wayne nhưng cũng không thể như thế" v. v...
Bruce? Khổng tước kia lại làm gì?
Người cuối cùng đi ra là Fox, một người đàn ông tóc vàng vóc dáng thấp bé, còn có một người phương Đông tóc đen.
Người đàn ông thấp tóc vàng có vẻ như đang cười làm lành với người đàn ông phương Đông: "Thật ngượng quá, ngài Lưu, nhưng ngài hãy tin tưởng chúng tôi, bình thường, tập đoàn Wayne luôn cực kỳ nghiêm cẩn hơn nữa ngay ngắn có trật tự..."
Ngài Lưu? Quả nhiên là người Trung Quốc sao?
Tôi nhịn không được nhìn người họ Lưu, vừa khéo ông ta cũng liếc nhìn tôi, một đôi mắt một mí nhưng lại mang một chút cảm giác âm lãnh.
Không hiểu sao tôi cũng cảm thấy người này khá quen, nhưng tôi chưa kịp nhìn kỹ, ông ta đã gật gật đầu với Fox, rồi trực tiếp đi mất.
Khi nhìn thấy Bruce đang nằm hẳn lên ghế sofa, gác hai chân dài lên một chiếc ghế tựa khác, ngủ say còn ngáy nhỏ, tôi rốt cục mới hiểu vì sao người đàn ông thấp tóc vàng lại xin lỗi ông Lưu.
Tôi bước nhẹ đến gần, không nhịn được nhìn kỹ gương mặt ngủ của anh ta. Dù là đang ngủ, lông mày anh cũng nhăn lại rất rõ, trông cực kỳ mỏi mệt, môi mỏng mân thành một đường, phía dưới mắt có thể thấy quầng đen nhàn nhạt.
Nhưng dù sao cũng là tuấn nam, gương mặt ngủ của anh ta vẫn mang vẻ đẹp tang thương suy sút.
Nhưng rốt cuộc là tối hôm qua anh ta đã đi làm cái gì mà mệt thành như vậy?
Hơn nữa tôi nhìn ra được, không chỉ có là thân thể mỏi mệt, tinh thần của anh ta cũng phải chịu tra tấn lớn.
Có cảm giác kỳ lạ từ đáy lòng dâng lên, giống như lúc sáng nay tôi nhịn không được chạm vào vết sẹo của anh vậy, tôi theo bản năng vươn tay, muốn thay anh vuốt lên hàng lông mày đang nhíu kia.
Nhưng tay còn chưa chạm tới trán anh ta, anh ta bỗng đột ngột mở mắt, bàn tay như thép bắt chặt lấy cổ tay tôi, lộ ra sự cảnh giác và đề phòng nhìn về phía tôi.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |