Em không nhớ rõ sao
← Ch.02 | Ch.04 → |
"Cũng là một công việc tốn sức, tôi nghĩ có lẽ cô sẽ bằng lòng thay đổi việc làm" anh ta nói, "Đến làm vệ sĩ của tôi, được chứ?"
—————-
Tôi ngây người vài giây, mãi mới phản ứng lại ý anh ta là gì.
"Khụ, không cần đâu, cám ơn ý tốt của ngài" tôi cười nhẹ "Ừm, ý tôi là, tôi rất vừa lòng với công việc hiện tại của tôi, tạm thời không muốn thay đổi công việc."
"Tôi sẽ trả lương cho cô mỗi tháng một vạn đôla, thế nào?" Wayne giống như không nghe hiểu tiếng Anh vậy, trái lại vẫn mỉm cười mê người, "Không đủ? Hay là hai vạn? Ba vạn?"
Hai vị mỹ nữ tóc vàng nhẹ nhàng che lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đám đông công nhân khuân vác xung quanh cũng xôn xao.
... Ba vạn đôla mỗi tháng... gấp mười tiền lương hiện tại của tôi...
Tôi tiếp tục ho khan: "Khụ, nhưng mà... ừm... Ngài đã có rất nhiều vệ sĩ rồi." Tôi chỉ chỉ đám đàn ông mặc âu phục cường tráng xung quanh.
"Bọn họ? À không, bọn họ chỉ là những người mà tôi chỉ mang theo lúc ra ngoài thôi." Wayne nói, "Người tôi cần là vệ sĩ tư nhân, luôn bên cạnh, hiểu không?" Anh ta nháy nháy mắt với tôi.
Tôi lại sửng sốt một giây, đống tiền mặt vừa mới bay trong đầu lập tức biến mất trong nháy mắt, quyết tâm vốn có chút dao động giờ trở nên quyết đoán kiên định: "Không được, thật sự cảm ơn ý tốt của ngài, tôi mệt rồi, muốn đi tắm rửa ăn cơm ngủ." Nói xong xoay người bước đi.
Đùa! Luôn ở bên cạnh bảo vệ một công tử đào hoa? Dù quả đấm của tôi có mạnh đến mức nào, cũng không thể đảm bảo mình không bị anh ta đè ra ăn!
"Vậy thì tiền lương mười vạn đôla, cô cảm thấy thế nào? Cô Lee?" Đằng sau, Wayne cao giọng hô.
Ai nói cho anh ta tên của tôi? Tôi dừng chân lại quay đầu nhìn về phía lão Tom, lão Tom chột dạ nhìn sang phía khác.
"Thượng đế, mười vạn!"
"Trời ạ... Không hổ là Bruce Wayne..."
"Hey, bạn hữu có muốn đi làm phẫu thuật chuyển giới để nhận lời mời nữ vệ sĩ không..."
"Cứt chó, đồ điên!"
Mọi tiếng kinh hô nói nhỏ xì xào không ngừng vang lên, tôi có chút cứng ngắc, những mười vạn! Con số thiên văn đấy! Tôi cự tuyệt kiểu gì đây... Không, không được, dù thế nào cũng không thể vì chút tiền kia mà mạo hiểm nguy hiểm bị thất thân... Ôi nhưng sao mà người này lại đột nhiên chấp nhất với một nhân vật nhỏ không xu dính túi như tôi vậy...
Vị mỹ nữ tóc vàng vừa rồi cùng anh ta kề tai nói nhỏ hình như nhìn ra cái gì, cô ta ho nhẹ một tiếng, dùng tiếng Anh sứt sẹo nói: "Bruce, em thấy hay là thôi vậy... vừa rồi em chỉ là đùa một chút thôi, nếu cô Lee thật sự không đồng ý..."
"Khó mà làm được." Wayne vươn người hôn lên má mỹ nữ, khiến mỹ nữ cười khanh khách, "Nếu đã là ý muốn của công chúa, kỵ sĩ của ngài sao có thể không thay ngài đạt thành chứ?"
Một vị mỹ nữ khác khó chịu bĩu môi.
Mặt tôi lại lạnh xuống, khi một cô gái biết được mình trở thành phương pháp để đàn ông lấy lòng một cô gái khác, chẳng có ai vui vẻ cả, không phải sao?
"Thật ngượng quá, ngài Wayne" tôi cung kính nói, "Tôi thấy ngài cũng không cần một cô gái là tôi bảo vệ. Tôi nghĩ trò đùa này nên dừng lại ở đây thôi, tôi mệt mỏi, ngài cũng đang vội, vậy tạm biệt." Nói xong, tôi nhấc chân bước đi thẳng, lúc này không có ai gọi tôi lại nữa, tôi rất thuận lợi về căn phòng đơn nhỏ của mình.
Đóng cửa lại, tôi đặt mông ngồi ở trên giường, ôm lấy đầu bắt đầu hờn dỗi.
Xong đời... Lại tái phát tật xấu, cứ mỗi khi đầu nóng lên là không khống chế nổi cơn tức giận...
Bruce Wayne chính là đại BOSS, nếu anh ta muốn trả đũa một con kiến nhỏ bé như tôi, tuyệt đối không cần tốn nhiều sức! Làm sao có thể trực tiếp bất kính với người lãnh đạo chứ! Có lẽ ngày mai tôi sẽ nhận được thông báo đuổi việc ở bến cảng Wayne...
Nhưng một nhân vật nhỏ như tôi hẳn là không đáng giá anh ta mất thời gian, thoạt nhìn, anh ta không giống như là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nhưng lại rất thương hương tiếc ngọc... Ngừng! Lee Vera cô là nữ quái lực là hương hay là ngọc chứ?
Đang phiền não, lại bị tiếng đập cửa bừng tỉnh, tôi liền phát hoảng, lớn tiếng hỏi: "Ai?"
Là tiếng của Michael: "Là tôi, Vera."
Tôi nhẹ nhàng thở ra, mở cửa: "Anh làm tôi sợ muốn chết, Mike."
"Cô vẫn còn ổn chứ? Vừa rồi không sao chứ?" Anh ta không ngồi xuống, hai tay bắt lấy bờ vai tôi, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.
"À, tôi không sao, nhưng mà bị một khổng tước động dục làm phiền não một chút mà thôi." Tôi ra vẻ thoải mái nói, có chút không quen anh ta gần sát tôi như vậy, nhưng thấy anh ta vội vàng quan tâm đến tôi, cho nên tôi chỉ khẽ rụt bả vai ra sau, không né tránh.
Đôi mắt xanh giống như đá quý của anh ta gắt gao nhìn chằm chằm tôi, lộ ra vẻ mặt vô cùng lo lắng, nhìn một hồi, bỗng nhiên tay dùng lực mạnh một chút, kéo tôi vào trong lòng, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, Vera."
Tôi bị anh ta dọa đến, nhanh chóng giãy khỏi cái ôm của anh ta, "Anh làm sao vậy, Mike?"
Michael có chút xấu hổ giương tay, mặt anh ta đỏ lên, rồi lại dần dần tái nhợt, anh ta buông tay, "Không có gì, tôi ổn mà."
"Không, thoạt nhìn anh không ổn lắm." Tôi nói.
Michael lui ra sau mấy bước, có chút đau thương nhìn tôi, "Tôi... Tôi không sao, ý tôi là, ngủ ngon, Vera." Anh ta không đầu không đuôi nói, sau đó vội vã ra cửa rời đi.
Tôi cơ hồ mất ngủ cả đêm, xin phép nghỉ ngày hôm sau, ngủ cả một ngày mới khôi phục lại. Một tuần kế tiếp, luôn gió êm sóng lặng, không xảy ra chuyện gì đáng lo cả.
Chắc chắn Bruce Wayne đã sớm quên tôi đi. Tôi an ủi mình như vậy.
Nhưng mà ngày vui vẻ lại cực kỳ ngắn ngủi.
Đó là một buổi sáng thứ tư sáng sủa, lão Tom không bảo tôi đi dọn này nọ, mà là trực tiếp đưa tôi đến phòng làm việc của ông ta, sau đó đưa cho tôi một cái phong thư căng phồng.
Tôi mở ra nhìn, bên trong là năm ngàn đôla, đều là tiền mặt mới tinh.
"... Có ý gì?" Tôi ngẩng đầu, có dự cảm xấu.
Lão Tom không dám nhìn thẳng vào tôi: "Vera, cô là một đứa trẻ tốt, nhưng mà thật đáng tiếc... Ý tôi là... từ giờ trở đi, cô bị đuổi việc."
"..." Tôi trừng ông ta, hoài nghi trình độ tiếng Anh của tôi quá kém, thế cho nên hiểu sai ý của ông ta.
"Cô còn trẻ, sẽ tìm được một công việc rất tốt, đứa trẻ." Ông ta thở dài, vỗ vỗ vai tôi.
... Tôi bị đuổi việc. Tôi thất nghiệp.
Tôi phản ứng lại, động tác đầu tiên chính là nhét phong thư đựng tiền vào túi áo, sau đó lớn tiếng nói: "Mike đâu? Tôi phải đi tìm anh ta ngay! Ngài không thể làm như vậy, Tom, tôi luôn luôn rất nỗ lực làm công việc này! Ngài không có lý do gì để đuổi việc tôi!"
"Chiều ngày hôm qua, cha của Michael bị tai nạn xe cộ, anh ta lên máy bay suốt đêm qua về Atlanta." mặt Tom không biểu cảm, trong đôi mắt lại chứa một chút thương hại, "Cô còn chưa biết đúng không?"
Tôi trừng lớn mắt nhìn ông ta, trong lòng lăn qua lộn lại chỉ một câu nói: Đây không phải là sự thật!
"Không thể nào! Nếu gặp phải chuyện đó thì sao anh ta lại không nói với tôi? Ít nhất cũng phải nói câu tạm biệt chứ!" Tôi vừa sợ vừa giận phi thẳng ra ngoài cửa, đóng sầm cửa lại, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm phía sau, có lẽ là ván cửa lại bị tôi phá hỏng, nhưng lão Tom cũng không nói gì, tôi cũng lười để ý.
Tôi vọt tới trước tiệm cơm của Mike, nhìn thấy mặt trên ván cửa có treo tấm biển lớn ghi "Tạm dừng không tiếp tục kinh doanh", mới hiểu được chuyện tàn khốc này có thật.
Thế này... thế này nghĩa là sao? Tối hôm qua, lúc ăn cơm, anh ta vẫn còn bình thường mà! Hoàn toàn không giống như là sắp ngồi máy bay về nhà thăm bố!
... Chuyện này tuyệt đối không thể là trùng hợp!
Tôi đứng ngẩn người ở trước cửa tiệm cơm, đám người qua lại vừa nhìn tôi vừa thì thầm nói nhỏ, nhưng không ai dám đến gần.
Ngoài Michael, tôi không hề có người bạn nào cả, tôi cười khổ.
Đứng ngốc mười phút, tôi mới dần dần phục hồi tinh thần lại.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Quay lại để cầu xin lão Tom đừng đuổi việc tôi? Phỏng chừng không được, ông ta đã làm như vậy thì khẳng định là sớm có dự mưu, Mike không ở, cầu xin ông ta cũng vô dụng.
Nhanh chóng tìm chỗ nào đó có thể gọi cuộc điện thoại cho Mike?
Cũng không được, tuy rằng đây cũng là một biện pháp, nhưng việc cấp bách là nhanh chóng tìm việc. Lão Tom là bậc cha chú của Mike, Mike chỉ là giám đốc tiệm cơm, nói đến cùng cũng không thể can thiệp việc điều phối nhân sự ở bến cảng, dù có gọi điện thoại, phỏng chừng cũng không có tác dụng lớn.
Được rồi, nói thế nào thì tôi cũng là một người bắp thịt... À không đúng, là một người thân thể mạnh mẽ, không sợ không tìm thấy việc làm.
Một cô gái đường đường tốt nghiệp khoa triết học hệ đại học chính quy của Mĩ chỉ có thể dựa vào thể lực để kiếm cơm, tôi không hề để ý chi tiết vớ vẩn này nữa.
Vì thế nhanh chóng trở lại phòng thu dọn đồ, tuy rằng số tiền tôi có bây giờ nhiều hơn hai tháng trước, nhưng hành lý vẫn thiếu đến mức đáng thương, đúng vậy, một công nhân khuân vác ở bến cảng căn bản là không cần thiết mua quần áo xinh đẹp, không phải sao? Về phần đồ trang điểm gì gì đó thì càng là mây bay.
Nhưng mà, thật vất vả mới có hi vọng và tin tưởng với nhân sinh, vậy mà khi nhìn thấy Lamborghini LP700 phong cách đậu ở cửa bến cảng, tất cả đều biến thành gió bay đi.
Kỳ thực trọng điểm không phải là Lamborghini, trọng điểm là người đang dựa vào chiếc xe cao cấp kia.
Bruce Wayne đang dựa lên cánh cửa xe, treo lên mỉm cười lười nhác lên khóe môi, mặc âu phục màu xám chỉnh tề, hai nút áo trên của áo sơmi hồng nhạt bên trong không cài cúc, không đeo caravat, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Trang phục âu thức bảo thủ nghiêm cẩn kết hợp với hành động phóng đãng rất mâu thuẫn, lại được khí chất của anh ta biến trở thành sự kết hợp kỳ diệu, hài hòa mà... mê người.
Những người qua đường, nhất là nữ, số lần bị thu hút quay đầu quả thực là 300%, cũng có cô gái lớn mật chạy tới muốn ký tên muốn chụp ảnh chung, thậm chí muốn ôm muốn hôn.
Khổng tước Wayne thoải mái đồng ý, chỉ có lúc bị yêu cầu hôn môi lúc mới mỉm cười khéo léo từ chối.
Ừm, còn không tính là đào hoa quá đáng...
A không đúng! Hiện tại không phải là lúc nghĩ mấy thứ đó! Tôi thầm mắng mình, dựng thẳng cổ áo lên, lén lút tính toán đi đường vòng.
"Hey! Vera! Chờ một chút!" Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên phía sau, tôi nhận mệnh dừng bước.
"Ngài Wayne, lại gặp nhau, chào buổi sáng." Tôi xoay người, lộ ra mỉm cười lễ phép với anh ta.
"Có thể gặp lại cô chính là vinh hạnh của tôi, thưa cô." Anh ta khẽ hạ thấp người, đôi mắt màu trà xinh đẹp nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, khiến tôi có cảm giác như tôi đang được anh ta yêu sâu đậm vậy.
... Chắc hẳn anh ta dùng chiêu này, không biết xấu hổ đi khắp nơi quyến rũ phụ nữ đi.
Tuy rằng không hề muốn gặp lại anh ta, nhưng vẫn cần phải hỏi rõ anh ta một chuyện.
Vì thế, nụ cười trên mặt tôi biến thành 'ngoài cười nhưng trong không cười': "Như vậy, gặp lại ngài chính là bất hạnh của tôi, thưa ngài. Không biết chuyện cha Michael bị tai nạn xe cộ có liên quan đến ngài không?"
Mỉm cười trên mặt Wayne vẫn không thay đổi: "Đó chỉ là một chút vui đùa không to tát mà thôi. Ngài Roth Phil về đến nhà là sẽ phát hiện cha của anh ta đang vui vẻ tỉa cỏ trước nhà, vé tiền máy bay cũng sẽ được gửi tới tài khoản của anh ta sớm thôi."
Tôi lập tức nghẹn lời, mím môi, kiệt lực kiềm lại ý muốn đấm vào mặt anh ta, cố gắng duy trì mỉm cười hỏi: "Như vậy, chuyện tôi bị đuổi việc là thế nào?"
Anh ta cười càng vui vẻ, "Bến cảng Wayne là một trong những sản nghiệp quan trọng của tập đoàn Wayne, tôi thân là người sở hữu tập đoàn Wayne, có quyền điều động một vài nhân viên đến những cương vị thích hợp hơn, có gì không nên sao?"
Tôi nhất thời không lời nào để nói, cắn chặt răng, da mặt của tên kia thật là quá dầy, cực kỳ muốn giơ nắm tay lên, lại đột nhiên bị anh ta dùng một tay nắm lấy.
Lòng bàn tay ấm áp có chút thô ráp ôm lấy toàn bộ nắm tay của tôi, ngón tay cố ý vô tình nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi.
Tôi ngẩng đầu căm tức nhìn anh ta.
"Có thể đến công ty tôi nói chuyện không? Vera cảm thấy nơi này tốt để nói chuyện?" Anh ta đến gần sát tôi, thấp giọng nói.
Tôi cứng đờ, nhìn quanh bốn phía, xung quanh đã có không ít người dừng chân vây xem, lão già trung thanh thiếu niên phụ nữ đối địch nhìn tôi, cách đó không xa thậm chí còn có người giơ máy quay phim va mobilephone chạy đến gần.
... Có khoa trương đến thế không vậy...
"Coi như anh gặp may mắn." Tôi thấp giọng hung hăng nói với anh ta, đổi lấy nụ cười thoải mái của anh ta, nắm tay tôi lên chiếc xe thể thao màu xám bạc.
Ngồi trên xe, Wayne phát động xe. Tôi không kịp cảm thán chuyện một bình dân lại được ngồi trên xe thể thao siêu cấp, quay đầu nhíu mày, tận lực bình thản nói với anh ta: "Ngài Wayne, tôi thật không biết là một cô gái châu Á không xu dính túi vừa tốt nghiệp phải đi làm công nhân khuân vác ở bến cảng có gì đáng giá để ngài phải chú ý như thế."
"Hãy gọi tôi là Bruce, Vera." Anh ta dịu dàng nói.
Tôi nhắm chặt mắt, nhẫn nhịn, "Được rồi, Bruce, mời ngài đừng nói sang chuyện khác."
Vừa khéo là đèn đỏ, Bruce ngừng xe, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt ngưng trọng mà nóng rực, mang theo sự thâm tình và bi thương: "Em... không nhớ gì sao, Vera?"
"..." Tôi mở to hai mắt nhìn anh ta. Anh ta đang nói gì? Cái gì mà có nhớ hay không?
Khoan đã, nói như vậy... ngay từ đầu tôi đã cảm thấy dòng họ "Wayne" này quen tai, như thế có nghĩa là sao? Xem tướng mạo của anh ta cũng rất quen thuộc, không có khả năng là trùng hợp, chẳng lẽ tôi thật sự bị mất trí nhớ? Hay là chủ nhân của thân thể này... cùng vị đại gia này có... từng có một đoạn tình cảm?
Vừa nghĩ vậy, đầu óc vốn chịu rất nhiều tiểu thuyết độc hại liền bắt đầu phát huy trí tưởng tượng vô hạn, tôi tiếp tục hung hăng trừng anh ta, gương mặt lại càng ngày càng nóng.
Wayne nhìn tôi, vẻ mặt bỗng nhiên buông lỏng, trở nên thoải mái lại có chút buồn cười, "Cô thật đáng yêu, Vera. Tôi chỉ đùa cô thôi."
"..."
Rắc một tiếng, lưng ghế của chiếc xe Lamborghini quý báu trị giá hơn một trăm vạn đôla lập tức bị gãy hỏng.
Spoi chương sau:
Nhìn mỹ nhân đi xa, tôi giãy khỏi cánh tay Bruce, mặt không biểu cảm nói với anh ta: "Bạn gái của anh hình như đã hiểu lầm gì đó, thưa ngài."
"Cô ấy không phải bạn gái tôi, " Bruce nhíu mày, kéo lấy cổ tay tôi, đẩy cánh cửa thủy tinh ra bước vào trong, "Còn nữa, hãy kêu tên của tôi, Vera."
Tôi nhíu nhíu lông mày, thì ra người này cũng sẽ kiêu ngạo. Thẳng đến khi anh ta kéo tôi vào trong thang máy tư nhân lộng lẫy, tôi mới mang một bộ 'tôi hiểu mà' dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay anh ta: "Hey hey, đừng giả bộ, tôi biết anh và cô bạn gái bé bỏng kia đang giận dỗi nhau, không nghiêm trọng đâu, phụ nữ mà, dỗ ngọt là tốt rồi."
Mỉm cười vốn luôn ở bên môi Bruce hoàn toàn biến mất, anh ta nhíu mày rất chặt, nhìn tôi một hồi, nghiêm túc nói: "Rachel thật sự không phải bạn gái tôi, cô ấy có bạn trai, chính là công tố viên tân nhiệm kia, Harvey Dent, hẳn là cô đã nghe qua đi?"
← Ch. 02 | Ch. 04 → |