← Ch.28 | Ch.30 → |
Chỉ tiếc trên đời không có chuyện sớm biết.
Sau khi hai người ăn bữa cơm chiều phong phú, Cao Nghị tắm rửa xong liền dựa vào giường cầm một quyển toán học cao trung lên xem.
Mạn Nhu dùng khăn lông lau mái tóc ướt vừa gội xong đi vào phòng ngủ, thấy thế tò mò hỏi: "Ông xã, sao tự nhiên hôm nay lại lấy sách toán làm thú vui trước khi ngủ vậy? Hay là lúc trước đi học rất thích học số học?"
Khuôn mặt Cao Nghị có chút không được tự nhiên, để sách toán lại trên tủ đầu giường, "Chỉ là tùy tiện xem một chút mà thôi, anh... Anh chưa học tới cao trung."
Mạn Nhu nghe vậy thì sửng sốt một chút, cô thế nào lại quên mất. Trong cốt truyện, bởi vì tính cách quậy phá, sau khi nam chủ tốt nghiệp sơ trung liền bị cha anh đưa đến bộ đội huấn luyện.
Kết quả là anh bỏ hết thói hư tật xấu, cứ vậy mà ở một mình trong quân đội hơn mười năm.
Mạn Nhu để khăn lông đặt trên tủ đầu giường, cầm lấy sách toán học ngồi xuống bên cạnh Cao Nghị, tò mò hỏi: "Ở quân đội rốt cuộc là làm cái gì vậy?"
Cao Nghị nhìn chằm chằm cô: "Em quan tâm sao?"
Mạn Nhu đương nhiên gật đầu, nói: "Chồng em ở bội đội tham gia quân ngũ, mỗi ngày đều ở đó vất vả huấn luyện, hiện tại em cũng đang ở trong ký túc xá của bộ đội, nhưng lại chẳng hiểu biết gì nhiều về bộ đội hết."
Cao Nghị nhướng mày: "Cả ngày em đều ngây ngốc trong phòng, trừ lúc ra ngoài mua đồ ăn thì chẳng bao giờ đi nơi khác, anh còn tưởng em không thích ở đây, cảm thấy nó vừa hoang vắng vừa nhàm chán."
Cô xấu hổ sờ tóc, Cao Nghị thở dài một hơi, nói: "Sao lại không lau khô tóc, buổi tối rất lạnh, rất dễ bị cảm đó."
Anh cầm lấy khăn lông, tiếp tục lau khô tóc Mạn Nhu, động tác rất cẩn thận, ôn nhu lưu luyến.
Ánh mắt cô xuyên qua khe hở giữa làn tóc nhìn anh, nhịn không được cãi lại: "Đó là do ngày thường anh quá bận, mà em lại là một người ít ra ngoài, cũng chẳng ai chỉ cho em nơi nào để đi."
Cao Nghị buồn cười nói: "Được rồi, là anh sai, đợi anh có thời gian sẽ dẫn em ra ngoài chơi."
Anh trầm mặc một chút, sao đó mới chần chừ nói: "Hôm nay lãnh đạo có gọi anh vào văn phòng, nói là... Quân đội đang mở một đợt tiến cử cho những người có năng lực xuất sắc, không những phải được lãnh đạo đề cử mà còn phải thông qua đợt kiểm tra học lực của trường quân sự mới có cơ hội thăng chức, anh."
Hai mắt Mạn Nhu sáng ngời. Trong cốt truyện nam chủ đích xác đã được thăng chức thông qua kỳ thi của trường quân sự, hơn nữa thành tích vô cùng ưu tú.
Như thế mới có thể khiến cho đất nước hơn hai mươi năm sau hòa bình rồi lên quan chức lớn trong quân đội.
Mà giờ phút này, thái độ của Cao Nghị đối với chuyện thăng chức vẫn còn do dự, không ôm hy vọng gì lớn.
Mạn Nhu liền nói ngay: "Ông xã, em biết anh rất thông minh, rất cứng cỏi. Ở trong quân đội huấn luyện cực khổ nhiều năm như vậy mà vẫn kiên trì đến nay. Không phải lãnh đạo đã tin tưởng đề cử anh sao, chẳng có lý do gì lại phải gục ngã trước kỳ kiểm tra cả."
"Kiểm tra học lực cũng không có gì khó đâu, ông xã, bằng không anh cứ thử sức một lần. Trước tiên cứ học kiến thức trong sách giáo khoa là được."
"Mà em cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng của mình, anh đừng quên trước khi kết hôn em chính là sinh viên tốt nghiệp đại học đó, kiến thức cao trung không làm khó được em đâu. Anh còn lợi hại hơn em, nhất định sẽ không có vấn đề gì hết."
Cao Nghị bị cô khuyên phục, cười nói: "Được rồi, để anh thử xem."
Cao Nghị cầm lấy sách toán tiếp tục xem, Mạn Nhu ngồi bên dùng ngón tay chải thẳng tóc.
Hai tiếng sau, Cao Nghị bỏ sách xuống, nhìn thấy Mạn Nhu ở kế bên mơ màng sắp ngủ, anh bất đắc dĩ lắc đầu. Đặt sách giáo khoa lại tủ đầu giường, bế Mạn Nhu nằm ngay thẳng lại rồi tắt đèn ôm cô đi vào giấc ngủ.
Liên tiếp mấy ngày đều như vậy, Cao Nghị dần bước vào quỹ đạo học tập, anh đích xác là cực kỳ thông minh, chỉ xem sách giáo khoa là có thể tự học thành tài.
Cùng lúc đó, vận khí của Mạn Nhu càng ngày càng kém.
Đang tắm giữa chừng thì hết nước, trong lúc thái rau thì cắt trúng tay, tệ hơn nữa là đi ra ngoài mua đồ xém chút nữa đã bị xe đâm chết.
Nếu xảy ra một lần hai lần còn có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng những chuyện như vậy xảy ra đến tận chín mười lần, điều này khiến Mạn Nhu ý thức được sự trừng phạt của Thiên Đạo chính thức bắt đầu rồi.
Không thể tiếp tục chậm trễ, hệ thống đã nhắc nhở cô giá trị công lược hiện tại là 90, còn thiếu 10 điểm nữa, cô bắt buộc phải nhanh chóng công lược mới được.
← Ch. 28 | Ch. 30 → |