← Ch.185 | Ch.187 → |
Tưởng tượng đến khi mình kết hôn sinh con sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống và công việc, Đỗ Khanh rụt rụt cổ, quyết định vẫn cứ yêu đương trước đi.
Lại nói tiếp nếu không phải Tống Gia Thành là người cổ đại, tuyệt đối không ủng hộ hành vi vượt rào trước hôn nhân, cô cũng có thể trải nghiệm chuyện kia trước hôn nhân.
Nghĩ nghĩ một hồi, Đỗ Khanh càng nghĩ càng xa.
Nhưng mà Tần thị đưa qua một khối bánh hoa tươi kịp thời cắt đứt suy nghĩ trong đầu Đỗ Khanh, cô duỗi tay tiếp nhận bánh hoa tươi, xấu hổ đến mức không dám giương mắt nhìn Tần thị.
Cô hận không thể duỗi tay tát mình vài cái, Tần thị còn ngồi ngay bên cạnh, cô lại dám suy nghĩ bậy bạ về con trai bà, cô thật sự quá xấu hổ.
Bởi vì Tống Gia Thành nói buổi tối ăn lẩu cũng không có kêu một nhà Tống Mẫn Tuệ, cũng chỉ có Tần thị, Tống Quốc công, Thanh Đào di nương, con gái của bà Tống Linh Tâm và Đỗ Khanh bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Khanh nhìn thấy Tống Linh Tâm, cô nương này lớn lên cơ hồ giống y hệ di nương, đều mang bộ dạng nhu nhu nhược nhược.
Nếu không phải hôn phu tương lai của Tống Linh Tâm là nhị công tử hầu phủ, không cần phải quản gia, Đỗ Khanh cũng phải lo lắng cô nương này có thể chủ trì một phủ hay không.
Bất quá chính Đỗ Khanh cũng không tốt hơn, cô tới mấy đồng tiền của mình cũng quản lý không tốt, muốn cô quản lý ăn uống chi tiêu của cả một phủ, cô làm không được.
Cố tình Tống Gia Thành là công tử duy nhất của Quốc công phủ, về sau bọn họ thành thân, Quốc công phủ to như vậy, sớm hay muộn cô cũng phải phụ trách.
Anan
Quốc công phủ có nhiều thôn trang, ruộng đất, cửa hàng như vậy, Đỗ Khanh nghĩ đến những việc này liền cảm thấy đau đầu, ôm suy nghĩ được chăng hay chớ, cô đơn giản không thèm nghĩ tới những việc này, trốn tránh là việc rất đáng xấu hổ nhưng hữu dụng, nghĩ lạc quan một chút, dù sao hiện tại Tần thị còn trẻ, dù hai năm nữa cô thật sự thành thân với Tống Gia Thành, bầ ấy cũng có thể tiếp tục giúp đỡ bọn họ quản gia.
Cam Mạn Mai chuẩn bị đặc biệt đầy đủ, nước cốt lẩu mua đầy đủ từ hơi cay đến cay vừa, đến đặc biệt cay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-186-mon-lau-me-hoac. html. ]
Suy xét đến việc Tần thị bọn họ trước kia chưa tiếp xúc với ớt cay, lần này bọn họ ăn ăn hơi cay và đặc biệt cay.
Thợ thủ công ở đây xác thật rất giỏi, chỉ dựa vào một bản vẽ của Tống Gia Thành là có thể làm ra một nồi lẩu uyên ương.
Khánh triều vốn dĩ cũng có một món khá giống lẩu, cũng là đem các loại thịt, các loại đồ ăn bỏ vào trông nồi canh xương, nghe nói đây là món mà vị hoàng đế khai quốc kia làm ra, suy đoán Thánh Tôn đế là người xuyên việt càng thêm chắc chắn.
Mọi người đều rất tò mò với món lẩu Đỗ Khanh mang về lần này.
Than nóng lên, nước cốt lẩu trong nồi vì nhiệt khí dần dần tan ra, từ từ, trong không khí đã bị mùi thơm nồng đậm bao phủ.
Tống Linh Tâm phỏng chừng là một cô nương có khứu giác nhạy cảm, mùi lẩu vừa bốc lên, nàng liền không nhịn xuống dùng khăn tay che miệng nghiêng đầu hắt xì vài cái.
Hiếm khi được dùng cơm cùng mẹ cả và phụ thân, bản thân lại thất thố như thế, Tống Linh Tâm che miệng, hận không thể tìm một khe đất chui vào.
Thấy Tống Linh Tâm không được tự nhiên, Đỗ Khanh vội vàng lên tiếng giải vây: "Mùi ớt cay đúng là hơi kích thích, lần đầu tiên tiếp xúc sẽ có chút không thích ứng."
Tần thị làm mẹ cả cũng không làm khó con thứ, thấy thứ nữ ho đến mức chảy cả nước mắt, bà vội vàng phân phó người hầu: "Người đâu, lấy cho tam tiểu thư một chén canh suông, Tâm nha đầu, đợi chút nữa nếu ngươi cảm thấy không ăn được nước lẩu, thì nhúng đồ ăn vào canh suông rồi hãng ăn."
Tống Linh Tâm nghe vậy vội vàng gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn tỏ vẻ mình sẽ tuyệt đối không cậy mạnh.
Nhưng mà ớt cay quá mê hoặc, chờ đến khi thực sự nếm thử, Tống Linh Tâm lại tiếp thu rất khá, bát canh suông đặt trước mặt hoàn toàn không có đất dụng võ, nàng còn muốn nếm thử phần nước lẩu đặc biệt cay mà Đỗ Khanh và Tống Gia Thành đang ăn nữa.
Nhìn Tống Linh Tâm nóng lòng muốn thử, nếu không phải trường hợp không phù hợp, Đỗ Khanh thật sự muốn khuyên, suy nghĩ cho cúc hoa của bản thân ngày mai, vẫn không nên ăn phần nước lẩu của bọn họ bên này.
Đỗ Khanh cùng người Tống gia hoà thuận vui vẻ ăn xong một bữa lẩu, không thể tránh né mà lại bị kéo đến trước bàn mạt chược chuẩn bị quyết chiến đến hửng đông.
← Ch. 185 | Ch. 187 → |