← Ch.184 | Ch.186 → |
Nhìn khuôn mặt điên cuồng của chủ tử, bà v. ú thầm thở dài một hơi, mấy người kia chính là ám vệ Thái Hậu để lại cho công chúa, là tử sĩ mà Thái Hậu bồi dưỡng khi đương quyền, lúc trước công chúa cũng không dám dùng đến nhân mạch Thái Hậu lưu lại.
Mặc kệ đối phó với tình địch khó giải quyết ra sao, Trần Tĩnh Dao cũng không dùng đến đội ám vệ này, nàng ta sợ bệ hạ biết nàng ta có liên quan tới ám vệ Thái Hậu lưu lại, sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống na nhàn hiện tại, dù sao Thái Hậu bồi dưỡng đám ám vệ này không chỉ có một lần lên kế hoạch ám sát đương kim hoàng thượng, hiện giờ vì một nữ tử Đỗ Khanh, nàng ta cũng bất chấp mọi thứ.
Bà v. ú tiếc hận mà nghĩ: Chỉ riêng câu nói mặc kệ sống chếc của chủ tử, kết cục của vị Đỗ cô nương này cũng đã có thể đoán trước được.
Dù sao —— người chếc không nhúc nhích, không biết kêu cứu thì dễ bắt hơn người sống nhiều.
Đỗ Khanh không biết đại trưởng công chúa ra chiêu không có tác dụng, liền hoàn toàn cháy nhà ra mặt chuột, trực tiếp chuẩn bị ra sát chiêu.
Cô và Tần thị ngồi trong xe ngựa, nghe Tần thị vén màn xe thương lượng cùng Tống Gia Thành bên ngoài, buổi tối ăn lẩu có nên mời hai vợ chồng Tống Mẫn Tuệ cho náo nhiệt chút không.
Dựa theo ý tứ Tần thị, hiện tại tình cảm hai đứa nhỏ cũng đã ổn định, tuy rằng bà không rõ vì cái sao thời gian người hiện đại yêu đương lại lâu như vậy, nhưng là nhìn cách hai người ở chung bây giờ, nói là vị hôn phu thê cũng được.
Tần thị muốn thừa dịp cơ hội này, gọi con gái và con rể hai về nhà, làm quen lẫn nhau một chút.
Lúc trước Tống Mẫn Lan tổ chức lễ mừng thọ, Tống Mẫn Tuệ đi theo trượng phu ra ngoài, không ở kinh thành, cho nên còn chưa gặp Đỗ Khanh.
Đối với Đỗ Khanh, gặp chị và anh rể của Tống Gia Thành cũng không có vấn đề gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-185-dien-cuong. html. ]
Anan
Cô tin tưởng, nếu Tống Gia Thành ở hiện đại có thể ở chung với người nhà cô tốt như vậy, cô cũng nỗ lực một chút là được.
Tống Gia Thành lại lo lắng Đỗ Khanh không được tự nhiên, hắn hiểu cô không phải loại người biết ăn nói, tuy rằng mỗi ngày ở bệnh viện đều phải chẩn trị cho rất nhiều người bệnh, nhưng cô không giỏi giao lưu với người xa lạ.
Dựa theo ý tứ Tống Gia Thành, lần này bọn họ mang theo rất nhiều nước cốt lẩu trở về, về sau còn rất nhiều dịp ăn lẩu, dù muốn giới thiệu Đỗ Khanh với chị gái, anh rể, cũng không cần phải gấp gáp ngay trong tối nay, cô mới từ phủ công chúa trở về, hiện tại một lòng còn chưa bình tĩnh trở lại đâu, vẫn nên cho cô một chút thời gian giảm xóc, chờ lần sau lại đây để cô chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi nói sau.
Tuy rằng sớm biết Tống Gia Thành là một người bạn trai đặc biệt săn sóc, nhưng nghe hắn tính toàn vì mình khắp nơi như vậy, trong lòng Đỗ Khanh vẫn sẽ nhịn không được hô to như điên: A a a, hắn quá soái, thật sự muốn sinh khỉ con cho hắn!
Cũng may Đỗ Khanh vẫn duy trì được sự bình tĩnh cơ bản nhất, lập tức nghĩ tới chuyện, nếu muốn sinh khỉ con thì phải kết hôn, muốn sinh khỉ con thì phải xin nghỉ kết hôn, nghỉ sinh con.
Nghĩ tới đây vẫn là thôi đi, khoa sản các cô là khoa bận nhất bệnh viện số một thành phố Vân, bác sĩ sản khoa chỉ có vậy, nhìn các tiền bối trong khoa, muốn xin nghỉ kết hôn, được, phải gửi đơn trước một tháng, làm thông 10 ca rồi nói. Muốn nghỉ sinh con? Cũng được, từ ngày xác định mang thai, phải đi trực đêm trước, đi làm tới tháng thứ bảy mới thôi, đến tháng thứ bảy, cũng có thể chọn nghỉ sinh sớm, cũng có thể đi làm tới luôn ngày sinh, sau đó giành thêm thời gian nghỉ sau sinh ở nhà chăm con.
Không phải không có bác sĩ oán giận quy định quá vô nhân đạo của bệnh viện, nhưng không có biện pháp, người sinh con nhiều như vậy, người chữa bệnh và chăm sóc hoàn toàn không đủ, muốn nghỉ phép, phải làm bù trước.
Mang thai còn phải trực đêm? Ngu đi, bệnh viện lại không phải địa phương khác, ca ngày ở bệnh viện vừa bận vừa mệt, ca đêm mới thanh nhàn nhất, rốt cuộc nếu không phải tình huống đặc thù, ai cũng không muốn sinh con vào ban đêm đi? Để bác sĩ mang thai trực đêm, vẫn là do bệnh viện đặc biệt chiếu cố đấy.
Nhưng mà một thai phụ, làm ca đêm ban ngày trở về có không gian an tĩnh để nghỉ ngơi ngủ bù hay không, thì là chuyện của nhà bác sĩ, cũng không nằm trong phạm vi suy xét của lãnh đạo bệnh viện.
Đỗ Khanh làm ở bệnh viện mấy năm nay, khoa sản có hai bác sĩ nữ bởi vì sinh con mà từ chức, những khoa khác cũng tương tự như vậy, cũng có người có thể kiên trì, bất quá cũng chỉ có một người, vì so so với bệnh viện số một thành phố Vân, thì điều của các bệnh viện tư không có bằng.
Dù sao bác sĩ có tư lịch ở khoa sản đều nghỉ việc trở về thoải mái dễ chịu sinh xong con, sau đó lại tới các bệnh viện khác làm việc.
← Ch. 184 | Ch. 186 → |