← Ch.167 | Ch.169 → |
Ngô Đạo Tử chân tích, tác phẩm tiêu biểu đứng đầu là Tử thiên vương đồ, có người nguyện ý quyên tặng vô điều kiện cho viện bảo tàng, đây sẽ là một sự kiện có thể chấn động trong và ngoài nước, cũng như trong giới sưu tầm tranh chữ.
Quốc gia bởi vì một đoạn lịch sử đau đớn kia, rất nhiều trân bảo của người xưa đều bị lưu lạc đến hải ngoại.
Trong vài thập niên gần đây, quốc gia cũng rất coi trọng chuyện quốc bảo trở về cố thổ, một vài nhân sĩ yêu nước cũng thông qua các cuộc đấu giá, bỏ ra số tiền rất lớn đẻ mua về, đem các văn vật trao trả cho quốc gia.
Nếu Tống Gia Thành thật sự quyết định đưa Tử thiên vương lại cho viện bảo tàng thành phố Vân, cái này tuyệt đối có thể trở thành chi bảo đứng đầu của viện bảo tàng.
Tống Gia Thành vẫy vẫy tay, không để bụng nói: "Lần này trước khi tới đây trong lòng ta cũng có ý tưởng đại khái, lần này ở bên này một khoảng thời gian, càng làm ta thêm kiên định suy nghĩ của bản thân."
Tử thiên vương đồ xác thật thực trân quý, bất quá bức họa này hắn bắt đầu vẽ lại từ khi 13, 14 tuổi, cho tới bây giờ cũng là phiên bản làm hắn vừa lòng nhất.
Ở hiện đại càng lâu, Tống Gia Thành liền càng có thể cảm nhận được trình độ bị mai một văn hóa của thế giới này.
Thay vì để bức tranh cổ này trong thư phòng của hắn, còn không bằng để nó trong viện bảo tàng, để nhiều người có thể thấy được phong thái của họa thánh Ngô Đạo Tử một chút.
Hơn nữa —— chính phẩm đều đã xuất hiện, về sau tác phẩm vẽ lại lưu lạc ở Nhật Bản sẽ giảm giá trị, rốt cuộc tác phẩm vẽ lại sao có thể vượt qua nguyên tác chứ, cơ hồ là không thể tồn tại.
Đỗ Hùng hoa nhìn bức hoạ cuộn tròn trong tay, không yên tâm lại xác định lần nữa: "Thật sự muốn quyên tặng? Đây chính là chân tích của Ngô Đạo Tử, đừng nói là Tử thiên vương đồ, chính là các bức họa khác, chỉ cần giám định là chân tích của ông ta, kia mặc kệ đưa đến một công ty bán đấu giá bất kỳ, giá cả tuyệt đối sẽ không thấp hơn một trăm triệu, tính theo đồng đôla đấy."
Trước kia Đỗ Hùng Hoa đối với những chuyện này thật ra cũng không quá hiểu biết, bất quá lần trước bọn họ phải tới công ty đấu giá giám định vòng ngọc, lúc sau ông lại thêm WeChat của chủ công ty đấu giá, ông chủ Trần, thông qua các tin tức ông chủ Trần hay chia sẻ trên vòng bạn bè, hiện tại ông cũng được xem như nửa người chơi đồ cổ.
Anan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-168-quyen-tang-2. html. ]
Tống Gia Thành nghe vậy hai mắt sáng ngời, vẻ mặt hưng phấn nói: "Thật sự có thể bán được cái giá này sao? Chỗ cháu còn có một bức Hàn Mai Đồ của Ngô Đạo Tử, chỗ cha cháu cũng còn có vài chân tích của Ngô Đạo Tử."
Tống Gia Thành cao hứng chà xát tay, suy nghĩ nội tâm càng ngày càng nguy hiểm.
Nhìn Tống Gia Thành không chút nào che giấu, nóng lòng muốn thử, Đỗ Khanh vội vàng kéo kéo góc áo hắn.
"Nếu anh kiên trì muốn quyên tặng Tử thiên vương đồ quyên thì thôi, rốt cuộc như thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, còn tranh chữ của người khác thì anh đừng nghĩ, nếu cha anh biết anh chẳng quyên tặng bức họa này, còn nhớ thương các bảo bối khác của ông ấy, khẳng định sẽ tức giận đến mức đuổi anh ra khỏi nhà."
Đỗ Hùng Hoa và Cam Mạn Mai nghe Tống Gia Thành nói, ý cười trên mặt đều không nhịn được.
Tuy rằng bọn họ đã sớm biết thân phận của Tống Gia Thành ở cổ đại không đơn giản, nhưng cũng không nghĩ tới, thế nhưng nhà hắn tích trữ nhiều bút tích của danh họa như tích trữ cải trắng cho mùa đông.
Nhắc tới cha Tống Gia Thành, Đỗ Khanh không khỏi cân nhắc, bức họa này không thể để Tống Gia Thành cứ như vậy quyên tặng, nói như thế nào cũng phải hỏi ý kiến của chủ nhân cũ là Tống Quốc công một chút.
Nếu Tống Quốc công không muốn, vẫn nên đem bức họa này về cổ đại thôi.
Đỗ Khanh liền sợ hiện tại Tống Gia Thành nhất thời xúc động, cũng hoặc nói trong lòng hắn không có khái niệm đối với tài vật, hai mươi mấy năm trước thì tùy ý hắn, trong lòng còn không rõ một bút tích của danh gia có ý nghĩa như thế nào, xúc động mới muốn đi quyên tặng.
Này quyên tặng bức họa này đi, thật sự không lấy lại được, văn vật cấp bậc loại này, dù về sau bỏ một bó lớn tiền mua lại, cũng không thể mua lại, Đỗ Khanh là sợ về sau Tống Gia Thành sẽ hối hận.
Rất nhiều sự tình Đỗ Khanh không tiện thảo luận với Tống Gia Thành trước mặt cha mẹ, vừa lúc cô nhìn thời gian đã sắp đến 11 giờ, đơn giản liền lên tiếng nhắc nhở: "Được rồi, sắp đến 11 giờ rồi, chúng ta đi lên giường trước. Ba, ba đừng vội xử lý bức họa này, chờ chúng con trở về lại thảo luận thôn."
Có video lần trước Đỗ Hùng Hoa dùng điện thoại ghi lại, cuối cùng Đỗ Khanh bọn họ có thể xác định thời gian xuất hiện của sương trắng.
← Ch. 167 | Ch. 169 → |