Giang Ly xuất dục
← Ch.07 | Ch.09 → |
Anh em bạn bè của Giang Ly, phần lớn đều có vẻ dương cương nam nhân, thiếu phần âm nhu, điều này làm cho ta đối với nhân vật Giang Ly này sinh ra chút hoài nghi. Tuy rằng ta không phải hủ nữ, nhưng là ta đối với gay cũng với vấn đề công thụ cũng có chút hiều biết. Trước kia ta vẫn cho rằng Giang Ly là tiểu công, cùng với mĩ nam đệ đệ ta thấy hai tuần trước phối hợp lên thì thực hoàn mỹ, nhưng mà đến hôm nay nhìn thấy một đống dương cương nam nhân chạy tới trêu chọc cô dâu chú rể như vậy, ta lại do dự. Chẳng lẽ Giang Ly hắn......Ân?
Ta nhìn Giang Ly từ trên xuống dưới, vẫn không thể tìm được bóng dáng tiểu thụ trên người hắn.
Đại khái là thuần nam cũng thuần nam phối hợp với nhau rất khó sinh ra mỹ cảm đi, tưởng tượng lúc Giang Ly cùng với một vị Đại lão gia bắn ra mấy cái bong bóng màu hồng, ta liền.... trúng gió.
Cho nên ta bây giờ đặc biệt cảm thấy phiền muộn, vì vậy ta khéo léo vụng trộm hỏi Giang Ly: "Hôm nay mỹ nam đệ đệ của ngươi như thế nào không có tới?" Vì sao đến lại toàn một đám tráng nam!
Giang Ly trên đầu dính một dấu chấm hỏi to đùng nhìn ta: "Mĩ nam đệ đệ nào?"
"Thì là lần trước Hạp Tử uống rượu đó, ngươi bảo hắn về một mình, hắn đứng phía sau nhìn theo chúng ta rất lâu, chẳng khác gì tiểu tức phụ."
Giang Ly vừa nghe ta giải thích xong, ánh mắt hèn mọn nhìn ta: "Ngươi vẫn nhớ thương hắn?"
"Khụ khụ, không phải, ta...." Ta cũng không biết giải thích như thế nào, cũng không thể trực tiếp nói với hắn ta cảm thấy hắn cùng với mấy người này phân công công thụ không rõ ràng, cần thêm mấy tiểu thụ đến để cân bằng lực lượng đi? Ta chỉ hảo hảo đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại ở Giang Ly cùng bằng hữu của hắn, như vậy, đủ rõ ràng chưa?
Giang Ly không ngốc, rất nhanh hiểu được ý của ta, vì thế hắn mặt không đổi đáp: "Bọn họ không biết chuyện của ta."
Hiểu rồi, còn không có lộ diện. Tiểu mĩ nam kia là tình nhân bí ẩn, không thể đến trong trường hợp công khai như vậy được, ta làm sao có thể quên được chuyện như vậy, xem ra hôm nay mệt quá nên đầu óc hỏng rồi.
Cũng khó trách Giang Ly lại lựa chọn một đám người như vậy làm bằng hữu, hắn nếu đêm một đống uyển chuyển hàm xúc tiểu mĩ nam thả bên mình, vận nhất ngày nào đó nhịn không được, thú tính nối lên, không phải lộ nguyên hình sao? (ta ngất, đầu óc yến tỷ thật phi phàm, tỷ cứ chờ anh "thú tính" lên xem thế nào =)))
Nghĩ đến đây, ta đã xác định Giang Ly thực sự là tiểu công. Vì thế đến tiết mục nháo tân phòng*, ta liền bị bạn bè của hắn nhiệt tình lăn qua lăn lại mà trêu chọc.
*một tục lệ của người TQ.
Tình hình chung là, lúc ta bị trêu đùa, thì Giang Ly luôn chọn một cái tư thế rất chi là thoải mái khoanh tay đứng nhìn, trên trán rõ ràng viết mấy chữ to: Vui sướng khi người gặp họa. Điều này làm cho ta thật sự khó chịu, bất quá nghĩ đến giới tính hắn có vấn đề, phỏng chừng hắn thấy nữ nhân bị ngược trong lòng cũng thấy thống khoái đi. Vì thế ta cũng chỉ tốt bụng rộng lượng tha thứ cho hắn, dù sao qua ngày hôm nay, mọi người đều trần về bụi đất về thổ* không xâm phạm, đến lúc đó trừ bỏ cùng Giang Ly sống chung dưới một mái nhà, phỏng chừng cũng không có cái gì xảy ra nữa.
*tương tự đèn nhà ai nhà nấy rạng
Cuối cùng mọi người cũng còn nhớ phải về đi ngủ, nháo loạn tân phòng xong đều tự tản đi. Ta cuối cùng gọi Hạp Tử lưu lại, người khác đi được, riêng nàng thì không, lão tử đây còn đang bốc hỏa a.
Hạp Tử hôm nay quả nhiên mệt đứt hơi..... Bất quá may là ban ngày nàng không có uống rượu, nếu không hiện tại không biết là ai ngược ai đâu.
Ta nói: "Hạp Tử ngươi đúng là chị em tốt nha, mang hết người ta không muốn gặp khắp thiên hạ đưa tới!"
Hạp Tử vội vàng giơ tay thề, bán đứng mẹ ta: "Cha ngươi không phải ta đưa tới nha, là Tiếu a di toàn quyền quyết định."
Còn chưa dụng hình mà nàng đã đem đồng đảng khai ra hết trơn, ta đối với tinh thần "bán nước cầu vinh" này của Hạp Tử thập phần khinh bỉ, vì thế tiếp tục ép cung: "Vậy Vu Tử Phi và Tuyết Hồng thì sao? Cũng là mẹ ta mời đến?"
Hạp Tử lập tức cười trừ nói: "Ta là thấy thiệp mời còn dư lại hai cái, lúc ấy thấy như vậy lãng phí rất đáng tiếc, cho nên....."
Đây là lý do quỷ quái gì! Ta vung tay đánh "Bốp" trên đầu nàng một cái, cả giận nói: "Ngươi tùy tiện mời hai kẻ đầu trư đó đến không thèm nói với ta một câu, mời bọn họ đến làm gì? Hôm nay một thân tu vi của lão tử đây thiếu chút nữa tan tành hết!"
Hạp Tử cúi đầu nhỏ giọng than thở: "Ngươi đã có tân hoan rồi, còn sợ nhìn thấy tình cũ sao?"
Ta nghe nàng nói vậy, nhất thời không biết phản bác lại như thế nào. Lúc này, Giang Ly mới bước ra hòa giải. Hắn vỗ vỗ vai ta, quay ra cười nói với Hạp tử: "Ngươi đừng để ý, nàng hôm nay quá cao hứng, không biết biểu đạt như thế nào thôi."
Có Giang Ly chống lưng, Hạp Tử khí thế nhất thời tăng lên ba phần, lạnh lùng nói: "Nhưng là có người ấy, luôn đem lòng tốt của người khác biến thành lòng lang dạ thú."
Giang Ly ấn ta lại chỗ cũ, không cho ta phát tác, một bên tiếp tục nói: "Ngươi cũng hiểu biết nàng, nhiều năm ân oán, rốt cuộc cũng phát tiết ra, tinh thần nàng không bình thường mới là bình thường."
Cái gì gọi là tinh thần ta không bình thường mới là bình thường? Ta hận a***
Hạp Tử dĩ nhiên tin Giang Ly sái cổ, quay về phía ta làm cái mặt quỷ rồi lẩn mất. Ta tung một cước đá lên trên cửa cho hả giận, lại tự làm mình đau suýt chảy nước mắt.
Giang Ly không mặn không nhạt nói với ta: "Ngươi quá khích."
Ta ta ta ta ta quá khích thế nào?
Hăn tựa hồ cũng không muốn giải thích, chính là giọng nói lộ ra một tia mỉa mai: "Có tân hoan, lại không quên được tình cũ?"
Ta tức giận trừng hắn: "Ai quên không được hắn, ta đã đem hắn quên sạch sẽ!"
"Tùy ngươi, " Hắn vô sự khoát tay, "Chẳng liên quan gì tới ta cả." Nói xong, hắn đổi quần áo, chuẩn bị tắm rửa.
—- tắm rửa phân cách tuyến ——
Ta ngồi trên sàn nhà, bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề Vu Tử Phi.
Ta thực sự hèn hạ như vậy sao, đến bây giờ đối với hắn vẫn còn nhớ mãi không quên?
Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, bài trừ giả thiết này. Tuy rằng bản thân ta đôi lúc có vẻ ngốc, nhưng chính mình có thích một người hay không, ta vẫn có thể phân biệt được, Ta hiện giờ nhìn thấy Vu Tử Phi, cũng không còn cảm giác như lúc trước, không thấy may mắn cũng không có kích động, thậm chí không có khát vọng. Ta chỉ là có chút, có chút.... quặn đau? Vì sao lại lại quặn đau, ta đâu có lỗi với hắn, trước kia là hắn phản bội ta cơ mà! Ta cảm thấy chính mình rất kỳ quái. Ta thừa nhận, ở lúc chuẩn bị cho hôn lễ, trong đầu ta luôn nhộn nhạo bóng dáng Vu Tử Phi, có lúc ngay cả bản thân ta cũng hoài nghi ta đối với hắn vẫn còn ôm ảo tưởng gì đó. Nhưng là sau khi gặp hắn ngày hôm nay, ta phát hiện, ta xác thực không thích hắn, thật sự không thích, tuy rằng hôm nay ngay lúc đầu tiên ánh mắt chạm phải hắn, đầu nhức nhối chân như nhũn ra, khẩn trương đến không thể tả.
Nhưng là, tại sao ta lại bất an, lại khẩn trương, lại không biết làm sao? Lão tử đây lại không có làm chuyện gì đuối lý, đây là vì sao a vì sao!!!
Tâm phiền ý loạn, ta đành thuận tay mở TV lên xem, chuẩn bị tiêu khiển một lúc. Tiết mục giải trí luôn không thiếu tuấn nam mĩ nữ, làm bên ngoài hội viên đáng tin cậy của hiệp hội Thiết Can, thứ này thực sự rất hợp khẩu vị của ta. Vì thế trước sức hấp dẫn của những khuôn mặt tuấn tú đặc sắc kia, ta nhanh chóng quên béng vấn đề Vu Tử Phi.
Xem TV được một lúc thì Giang Ly cũng tắm rửa xong bước tới. Ta lơ đãng liếc mắt nhìn hắn, nhất thời trở nên ngây ngốc.
Thiện tai, vị tiểu công này còn có thể mị hoặc như vậy a, thiên lý ở đâu!!!!!
Giang Ly đã khoác trên mình áo ngủ, cả người tản mát ra một loại hơi thở nồng đậm mà thanh thản, mái tóc ướt sũng rũ trên trán, ngũ quan vốn đã hoàn mĩ, lúc này do mệt mỏi lại tăng thêm vài phần nhu hòa. Áo ngủ của hắn là loại không có nút thắt, chỉ có một cái đai lưng hờ hững quấn bên hông. Sau đó cái cổ thon dài của hắn, xương quai xanh khiêu gợi, cùng với lồng ngực rắn chăc, cứ thế diễu võ dương oai trước mặt ta. Áo ngủ của hắn rất mỏng, cả thân người như ẩn như hiện dưới tầng áo ngủ mỏng manh kia, càng lộ rõ đôi chân dài, thập phần rắn chắc.
Dáng người này, tỉ lệ này, chậc chậc, nhất định không phải phàm vật.....
Giang Ly một câu đánh gãy thần du* của của ta, Hắn nói: "Muốn nhìn?"
*mơ mộng, đầu óc treo ngược cành cây
Ta phục hồi tinh thần lại, phát hiện hắn đang tủm tỉm cười nhìn ta, hai tay đặt trên đai lưng, giống như sẽ lập tức cởi bỏ. Sau đó, hắn lại lặp lại một câu: "Muốn nhìn?"
(LM: Muốn a, muốn a!!!!)
Mặt ta "Phừng" một cái đỏ bừng, quay đầu tiếp tục xem TV. Thiện tai, biểu hiện của ta háo sắc như vậy sao? Xem TV xem TV, lão tử tư tưởng thực thuần khiết! Nhưng là, nhưng là......Nhưng là ta thật sự rất muốn xem a! Nam ngôi sao trong TV này, so với Giang Ly còn kém a! Hơn nữa, không có mặc áo ngủ..... Ta nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm màn hình tiếp tục thần du.
Lúc ta mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm TV, Giang Ly đột nhiên ngồi xuống sô pha, nói: "Muốn nhìn cũng không cho xem."
Kháo, khinh người quá đáng!
Ta cố gắng nặn ra một cái hèn mọn thần sắc trên mặt, liếc nhìn hắn một cái, kỳ quái nói: "Ai muốn nhìn? Có gì đẹp đâu!" (LM: Seo lại không có, tỷ đừng tự dối mình gạt người. Yến Yến *ta khinh bỉ ngươi*)
Giang Ly không chút hoang mang nói: "Trước tiên đem nước miếng trên miệng ngươi lau đi rồi hãy nói những lời này, sẽ có hiệu quả hơn một chút."
Ta cuống quýt đưa tay lên miệng quệt quệt vài cái, nào có nước miếng?
Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhẹ do thực hiện được ý đồ hèn mọn của Giang Ly.
Ta đem điều khiển từ xà vứt trên ghế, tháo trang sức, tắm rửa, ngủ! Lão tử không có công phu cùng cái thể loại bại hoại này nói chuyện phiếm, mà trọng điểm đây không phải là nói chuyện phiếm, mà là đối với tinh thần tự ngược cùng bị ngược.
...
Ta cùng Giang Ly đã sớm quyết định phân phòng ngủ tốt lắm, hiếm có đôi vợ chồng nào ngay đêm động phòng hoa chúc đã bắt đầu ở riêng, trọng điểm là chúng ta ở riêng thì ở riêng, như vậy thản nhiên như vậy tự nhiên, thật đáng mừng, thật đáng mừng.
Kỳ thật về ở riêng, ta có một chút cố kỵ, cái này không liên quan đến Giang Ly, chủ yếu là vấn đề cá nhân ta mà thôi. Lúc trước không phải ta đã nói sao, ta không dám ngủ một minh, thói quen xấu này là do bốn năm trước lúc ta đang thất tình mà hình thành. Khi đó kết hôn bị Vu Tử Phi cho đi tàu bay giấy (*nguyên văn là bị "thả chim bồ câu") xong, kết quả là rất lâu sau đó ta cơ hồ mỗi ngày đều gặp đủ loại ác mộng, nếu không mơ thấy mình bị bỏ lại một mình trên đảo hoang thì là giữa chiến loạn, hoặc là bị tai nạn, sau đó mọi người lúc chạy trốn khó khăn đều không cẩn thận bỏ quên ta, Dù sao cuối cùng vẫn là ta bị bỏ lại ở nơi om hoặc là khói lửa đầy trời, hoàn cảnh xung quanh cực kỳ hung ác, ta chỉ biết trốn ở một chỗ mà run run a run run a run run a..... Sau này ta lại hình thành thói quen nửa đêm bị ác mộng làm cho tỉnh dậy. Lúc tỉnh dậy xong không sao ngủ lại được làm sao bây giờ, ta liền xem phim kinh dị. Bản thân ta vốn đặc biệt sợ xem phim kinh dị, nhưng là ta cũng không biết đầu óc mình lúc ấy rốt cuộc đụng phải cái gì, đột nhiên lại thích một mình nửa đêm xem phim ma, đại khái là vật cực tất phản* đi. Xem phim ma xong, ta run rẩy bình thường cũng trở nên lợi hại hơn, run run a, trái tim tùy lúc đểu như muốn vọt ra ngoài. Lúc ấy có cảm giác như trong phòng mình tràn ngập các loại ma quỷ, trong chăn có, dưới giường có, trên gối đầu cũng có..... Kinh dị a.... Sau đó có hôm ta xem phim ma xong liền đi đến giường mẹ ta ngủ, ngoài ý muốn lại có thể ngủ thẳng một mạch ngon lành.....
* sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
Sau này, ta liền quấy rầy mẹ ta mỗi đêm, kết quả đúng là kỳ tích, ác mộng cùng chứng nghi thần nghi quỷ của ta đều được chữa khỏi. Chẳng qua nếu chỉ cẩn một mình ta ngủ, hết thảy cảm giác khủng bố kia sẽ trở về tìm ta ôn chuyện TT____TT
Cứ như vậy, bởi một hồi lễ rửa tội thất tình, ta bồi dưỡng được ham mê xem phim ma cùng với thói quen đặc biệt không dám ngủ một mình. Ta cũng đã hai mươi bảy tuổi, nói ra cũng thực dọa người!
Sinh nhật hai mươi bảy tuổi của ta cũng rất gần, vì thế ta thập phần có lý tưởng muốn đấu tranh tạo ra một Quan Tiểu Yến hoàn toàn mới, được rồi, bắt đầu từ việc ngủ một mình!
← Ch. 07 | Ch. 09 → |