Hẹn hò với Văn Đình Tâm 3
← Ch.104 | Ch.106 → |
Lãng Quên- Diễn Đàn
Nhìn bóng lưng Văn Đình Tâm luống cuống chạy đi, Nam Thế Dương cảm thấy đặc biệt có lỗi.
Rất không dễ dàng gì mới kết giao, bây giờ thời gian hai người gặp nhau chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ giữa tiết.
Thời gian 15 phút ngắn ngủi, lớp học của hai người lại cách xa nhau, chân chính mà nói thời gian hai người gặp nhau có thể tính trên đầu ngón tay.
Hi vọng tình huống này sẽ nhanh chóng trôi qua, chờ đến lúc anh chuyển đến nhà Văn Đình Tâm, về sau sẽ có rất rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Đúng vậy, sẽ có rất nhiều thời gian....
Dắt tay, ôm, hôn môi, còn có chút chuyện này kia....
Chỉ cần tưởng tượng thôi đã cảm thấy vô cùng tốt đẹp rồi!
Cứ như vậy, thời gian một ngày trôi qua.
Có thể là khoảng bảy giờ tối, Văn Đình Tâm mới về tới nhà, điện thoại trong túi liền reo lên.
Lấy điện thoại ra nhìn, liền nhận được một tin nhắn: lúc 7:30, phòng bao 199 ở nhà hàng Vạn Hào, đúng giờ đến nơi hẹn, chuyển nguyên lời của lão gia "ăn mặc đẹp trai một chút!"
Đầu tiên khi nhìn tin nhắn, đầu óc Văn Đình Tâm "ông" một tiếng, căn bản không ngăn cản được suy nghĩ miên man.
Điện thoại này của cô là do Nam Thế Dương cho, số điện thoại cũng là do Nam Thế Dương cho, từ lúc cầm điện thoại này đến nay, Văn Đình Tâm chỉ nhận số điện thoại của Nam Thế Dương gọi tới, cùng với ngẫu nhiên sẽ liên lạc với Cẩu Đầu.
Nào biết bây giờ nhận được tin nhắn thế này! Đây rõ ràng là tin nhắn của người Nam gia gửi cho anh!
Một nhà hàng, một thời gian, lại còn ăn mặc đẹp!
Đây là cái quỷ gì? Hẹn hò? Xem mắt? Không có khả năng là bữa tiệc gia đình đi?
Tức giận trong nháy mắt dâng cao, cảm giác trong ngực vô cùng buồn bực.
"Cô nhóc, ăn cơm."
Nam Cảnh Sơn bưng hai dĩa đồ ăn đi qua người cô.
Theo sau là Cẩu Đầu mang vẻ mặt cười vui vẻ:
"Chị dâu, nhanh ngồi xuống, bắt đầu có thể ăn cơm rồi."
Nhưng mà, bây giờ cô làm gì có tâm tình ngồi ăn cơm!
Cầm lấy di động ngồi ở một góc, Lãng ##Quên Văn Đình Tâm gọi điện cho Nam Thế Dương. Cô biết rõ, chuyện này không hỏi Thế Dương rõ ràng, cô sẽ không có khẩu vị ăn cơm.
"Đáng giận!"
Tay cầm điện thoại, tay còn lại vỗ mạnh vào tường vôi, dưới chân tức giận đá cục đá nhỏ. Cô tin tưởng Nam Thế Dương, nhưng vô duyên vô cớ nhận được một tin nhắn như thế, là một người phụ nữ, lê quý đôn, là một cô gái đang trong giai đoạn yêu đương cần cảm giác an toàn, cô cảm thấy bản thân cô cần thiết phải nghe một lời giải thích.
Nếu không, cho dù cô có tin tưởng, trong lòng vẫn có tảng đá, không cách nào bỏ xuống được.
Nhưng mà đã xảy ra loại chuyện này, thời khắc mấu chốt cần nghe một lời giải thích cũng không nghe được, tâm tình nghe theo tiếng điện thoại không liên lạc được rơi vào đáy cốc.
Cẩu Đầu từ trong nhà khập khiễng bước ra, đứng bên cạnh cô hỏi:
"Chị dâu, chị gọi điện cho ai vậy? Vào ăn cơm."
"Tôi không ăn, hai người ăn trước đi. Tôi muốn đi ra ngoài."
Thu điện thoại lại, trong lòng vẫn không nhịn được, vẫn muốn chạy tới cửa nhìn xem. Nói xong, bỏ Cẩu Đầu lại, quay đầu chạy ra khỏi cửa.
Trong lòng sốt ruột nên trên đường chạy như điên. Đón xe ba bánh chạy đến chậm chạp, cô trực tiếp đưa tay ngăn xe lại, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Nam gia, vừa vặn gặp Nam Thế Dương bước ra khỏi cổng Nam gia.
Từ trên xe bước xuống, nhìn cả người Nam Thế Dương mặc đồ tây trang, đầu chải kiểu tóc sạch sẽ đẹp mắt, tình huống này, biểu hiện này, lập tức khiến cho cô ngỡ ngàng có chút giữ không được.
"Khốn nạn!"
Nhanh chân bước đến, vừa đi vừa vén ống tay áo, thế đến mạnh mẽ, nhanh chóng đi đến trước mặt Nam Thế Dương.
Trước cổng đậu một chiếc xe có rèm che, Nam Thế Dương từ trong cổng bước ra mới đi đến bên cạnh xe, không kịp phản ứng bị cô nắm lấy chiếc cà-vạt kéo về một góc.
"Ai ai ai ai, Văn Đình Tâm!"
Cà-vạt bị cô kéo, Nam Thế Dương chỉ có thể khom người đi chiều theo chiều cao của cô. Phía sau có hộ vệ đuổi kịp muốn động thủ, bị anh phất tay cho ngừng lại.
Không nghĩ tới cô bỗng nhiên xuất hiện ở đây, trong lòng kinh hỉ nho nhỏ.
Dắt anh đi đến con ngõ nhỏ gần đó, tránh được tất cả sự giám sát mới dừng lại.
"Thằng nhóc thối, anh đi đâu?"
Cánh tay để trước mặt Nam Thế Dương, khuôn mặt cô nhăn nhó....
"Sao em lại đến đây?" Lông mày nhướng cao, Nam Thế Dương dừng chân lại, cảm giác có phần chột dạ.
"Không phải anh bảo em nên ngoan ngoãn ở trong nhà sao?"
Sau khi nghe xong, cô khó chịu chọt vào trong ngực anh nói:
"Em nói buổi tối không được đi ra ngoài, không nghe lời em nói phải không? Muốn chịu thiệt thòi sao?"
Bị cô mạnh mẽ đâm vào ngực, Nam Thế Dương lùi về phía sau từng bước, cho đến khi đến bên tường, Nam Thế Dương không tìm được lý do tốt nào để nói, cũng không muốn nói dối, luống cuống nói:
"Anh, anh phải đi tiếp...."
"A...?"
Ngẩn người, Văn Đình Tâm lập tức phục hồi tinh thần nói:
"Anh muốn lừa gạt ai? Anh rõ ràng muốn đi ra ngoài xem mắt! Ngay cả tin nhắn em cũng được nhận rồi! Địa chỉ, thời gian đều ghi rất rõ, còn nói anh nhất định phải ăn mặc đẹp nữa!"
"Lại có thể đồng ý ông nội đi xem mắt! Lại có thể lừa gạt em! Lại có thể nghe theo cách chú ba nói dùng cách này để lừa gạt ông nội anh!"
Ngón tay đâm mạnh vào ngực anh từ chút một, hoàn toàn tức giận:
"Nhưng lại không nhận điện thoại của em!"
"Không phải, Văn Đình Tâm, anh đảm bảo vô cùng an toàn!"
Bối rối xua tay, Nam Thế Dương khẩn trương cả trán đều ra mồ hôi.
"An toàn cái p!" Một tay vỗ vào tường bên cạnh đầu anh, Văn Đình Tâm trong nháy mắt đã buộc anh đến chỗ góc tường.
"Nếu an toàn sao còn ăn mặc đẹp trai như vậy, còn thay đổi kiểu tóc, anh chỉnh trang chính mình thành một công tử đi xem mắt, còn nói với em là an toàn!"
Dù sao nhìn anh mặc đẹp trai như vậy đi gặp cô gái khác, Văn Đình Tâm vẫn cảm giác được không an toàn.
Cái gọi là đi xem mắt đối phó, chẳng lẽ không nên ăn mặc xấu đi sao, sau đó khiến cho đối tượng xem mắt ghét bỏ mình?
"Văn Đình Tâm!" Nuốt một ngụm nước bọt, khóe miệng Nam Thế Dương nhếch lên vài phần.
"Có phải em đang ghen hay không?"
"Ách...." Nháy mắt bị anh làm cho nghẹn lời, Văn Đình Tâm mạnh mẽ ngửa đầu lên.
"Phải! Em ghen! Em có quyền lợi được ghen!"
"Ha ha, thật không?" Cười ngây ngô, hai tay Nam Thế Dương chà xát vào hai bên quần tây, vô cùng xấu hổ.
"Vậy, em có muốn đi cùng với anh đến đó không?"
"Cái gì?" Văn Đình Tâm nghi ngờ bản thân đã nghe lầm.
"Cùng đi đi! Dù sao cũng chỉ tới xem mặt một chút thôi. Em xem hôm nay anh mặc đẹp trai thế này, chúng ta vừa vặn đi hẹn hò đi."
Chỉnh lại cà-vạt bị cô kéo lệch, Nam Thế Dương chơi đùa điều chỉnh lại nói:
"Nơi này có nhiều người của ông nội, anh không thể trực tiếp mang em theo được. Không phải em cũng có địa chỉ sao? Lúc nữa gọi xe đi đến nhà hàng, chúng ta gặp nhau ở đó."
"Ai, ai muốn đi gặp đối tượng xem mắt với anh chứ!" Kìm nén đỏ mặt, Văn Đình Tâm xoay người.
"Văn Đình Tâm, hiếm thấy a!" Cợt nhả đi đến trước mặt cô, Nam Thế Dương trực tiếp hôn lên má cô, rồi sau đó chớp chớp đôi mắt.
"Khó có được anh mặc đẹp trai như vậy, khó có được em ghen. Ha ha, anh ở nhà hàng chờ em, em nhất định phải đến."
"Này..." Che lấy gò má, Văn Đình Tâm lùi về phía sau hai bước, d!^Nd+n(#Q%*d@n nhìn vẻ đẹp trai của anh, trước đó tức giận dường như không còn nữa.
"Anh...."
"Đi, anh đưa em đi đón xe. Sau đó sẽ quay lại đây lên xe sau."
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt Nam Thế Dương đắc ý:
"Đi thôi, đi thôi. Buổi tối hẹn hò."
Giọng điệu nói chuyện vui vẻ, giống như một đứa trẻ vậy.
Không được tự đi phía sau anh, Văn Đình Tâm nhíu mày, cho dù là ngoài miệng hay vẻ mặt không bằng lòng, trên thực tế trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Đây tuyệt đối là một cuộc xem mắt kỳ lạ nhất trong lịch sử.
Anh trai dẫn em gái, bạn trai dẫn bạn gái, mà đối tượng xem mắt là bạn trai và em gái....
bbs.. cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs.. cn
Văn Đình Tâm đến nhà hàng trước, Nam Thế Dương sau khi sắp xếp cho cô xong mới quay lại đón xe, cho nên sẽ tới trễ vài phút.
Văn Đình Tâm đang chọn vị trí ngồi có thể nhìn thấy được phòng bao, vốn nghĩ ở phía xa xa liếc trộm thử xem thế nào.
Nhưng không nghĩ tới, mông mới ngồi vào ghế, Văn Đình Tâm đã bị đàn em nhận ra.
"Chị dâu!"
Tên kia từ phía cầu thang đi lên, tùy tiện liếc mắt một cái, tầm mắt liền nhìn trúng Văn Đình Tâm:
"Chị dâu, chị cũng đến rồi!"
Cậu trái lại không ngờ đến, tiểu gia hỏa Nhị thiếu kia, đến đây còn dẫn theo bạn gái, cùng với cậu, dẫn em gái theo đến xem mắt, chính mình nhịn không được sánh kịp.
Những cô gái này đều là đầu quả tim của bọn cậu, là bảo bối a!
Nhìn thấy tên kia đến đây, Văn Đình Tâm khẩn trương xua tay nhăn mặt, hạ giọng nói:
"Nói nhỏ thôi!"
"A? Chị dâu có chuyện gì thế?"
Giọng nói tên kia cũng đè thấp xuống, dẫn theo em gái đi đến chỗ cô:
"Chị không đến cùng nhị thiếu sao?"
"Tôi, đến ăn cơm thôi."
Chỉ hai người ngồi xuống ở bên cạnh mình, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ ánh mắt Văn Đình Tâm thường nhìn về phía phòng bao kia, chờ cho đến khi nhìn được tiểu thư danh giá nhà nào mới thôi.
"Em cũng mang theo em gái đến ăn cơm. Chị hai, không ngại ngồi chung chứ?"
"Không có gì, cậu cứ ngồi đi."
Khoát tay về phía cậu, Văn Đình Tâm tùy ý nói.
"Vậy được, bọn em cũng không khách sáo nữa."
Sau khi gọi phục vụ đưa thực đơn để xem món xong, Văn Đình Tâm vẫn còn đang hết nhìn đông tới nhìn tây, trông có vẻ thú vị.
"Chị dâu, em giới thiệu em gái em với chị một chút. y, em cũng chưa tự giới thiệu nữa. Chị dâu có hứng thú làm quen với em không?"
"Ừ." Bây giờ Văn Đình Tâm mới thu tầm mắt lại, nhìn hai người ngồi ở đối diện.
Nói thật, hai người trước mặt cô đều có ấn tượng. Con trai, con gái của nhân viên quan trọng làm việc trong Tòa thị chính thành phố. Tương lai đều là nhân vật có danh tiếng, nhất là cậu trai này, nhớ lại kiếp trước, cậu ta sử dụng chức quyền lén giúp bang Nam Thế Dương thu phục không ít vụ mua bán.
"Ha ha, chị dâu, em cảm thấy chị cần thiết nên làm quen với em. Dù sao em cũng là người có năng lực làm việc mạnh nhất ở bên cạnh nhị thiếu."
Mở đầu giới thiệu, còn vỗ vỗ ngực để đảm bảo. Lấy từ trong túi quần một cái danh thiếp đưa lên, cậu đơn giản giới thiệu:
"Em tên là An Tử Thần, đây là em gái em An Tử Du, chị dâu có thể giống như nhị thiếu gọi em là An Tử cũng được, hôm nay bọn em đến đây là để..."
Còn chưa nói hết câu, Nam Thế Dương đã đi lên cầu thang bước nhanh đến đây rồi.
Văn Đình Tâm dò xét quay đầu lại nhìn về phía sau anh, không một cô gái nào khác nữa, cảm thấy có chút khẩn trương....
"Văn Đình Tâm!"
Liếc mắt một cái đã thấy được cô, Nam Thế Dương đi nhanh lại, nghĩ muốn ngồi ở bên cạnh cô, ai ngờ lại bị cô ngăn cản.
"Chờ một chút, chờ một chút. Anh đến phòng bao ngồi đi. Anh đến xem mắt mà."
"Anh là đến hẹn hò với em."
Khóe môi cười mỉm, Nam Thế Dương trực tiếp ngồi vào ghế ở bên cạnh cô.
"Không được, anh như vậy sao có thể đối phó với ông nội anh được?" Thử đẩy bả vai anh, nhưng ai ngờ anh đã ngồi xuống không hề có ý tứ muốn rời đi.
"Nói không chừng con gái nhà người ta đã ở trong phòng bao ngồi chờ anh rồi. Anh nhanh chóng đi vào đi, nếu xảy ra tình huống nào không đúng thì gọi cho em, em lập tức xông vào."
"Xông vào để làm gì?" Lúc này, An Tử vẫn chưa nói chuyện về em gái nhướng mày mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là hắt nước cô ta, sau đó dẫn người đi."
Văn Đình Tâm trực tiếp trả lời, không để ý sắc mặt khó coi của hai anh em ngồi phía đối diện.
"Em yên tâm. Văn Đình Tâm, nếu cô ta có một chút khó khăn, anh sẽ trực tiếp rời đi, tuyệt đối sẽ không để cơ hội cho cô ta." Nam Thế Dương bên cạnh vẫn phụ họa nói theo.
Đối diện, em gái An bưng lên cái ly để uống, An Tử lau mồ hôi.
"Nhị thiếu, chị dâu." Tay quơ quơ, An Tử chuyển thực đơn qua, dời đề tài:
"Gọi đồ ăn không?"
"A, An Tử ở đây rồi à?" Đã ngồi một lúc lâu, Nam Thế Dương căn bản không thấy được An Tử.
"Ừ, em ở đây." Yếu ớt đưa thực đơn qua, An Tử tiếp tục giới thiệu:
"Nhị thiếu, chị dâu, đây là em gái em An Ngữ Du, hôm nay em dẫn đến đây là để xem mắt với nhị thiếu, Vì muốn kiếm thêm tiền tiêu vặt, nên em ấy đồng ý phối hợp diễn trò với nhị thiếu."
Ngay sau khi cậu giới thiệu xong, Văn Đình Tâm nhướng cao chân mày, cả người cảm thấy không được bình thường.
"Nhận tiền làm việc là an toàn nhất, muốn bao nhiêu tiền?" Nam Thế Dương nghiêm mặt nói chuyện với An Tử:
"Nhưng mà không thể quá nhiều, dạo gần đây tôi bị ông nội quản quá chặt, ngay lập tức không thể có nhiều tiền."
"Không có chuyện gì, nhị thiếu. Em đã bàn bạc với em gái em, em sẽ cho em ấy tiền tiêu vặt." Trái lại An Tử rất nghĩa khí nói, lqđ nghe nhị thiếu nói như vậy cũng không muốn lấy một phân tiền của anh.
"Trước đó em đã nói với em ấy rồi, giúp đỡ cho nhị thiếu, bọn em không cần báo đáp."
"Ừ." Em gái An Tử ngồi ở một bên phối hợp gật đầu. Cô không cầu muốn được gì đó của người ta, phải biết rằng anh trai đã cho cô thêm 100 tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng rồi.
"Vậy không được." Văn Đình Tâm kịp phản ứng lập tức chen vào nói:
"Cô bé, em cần nhiều hay ít? Chị đều cho được, mỗi tháng 500 tệ đủ không?"
Cô vừa nói xong liền giống như kẻ lắm tiền từ trong ví rút ra một xấp tờ trăm nguyên.
"A, không cần nhiều như vậy đâu!" Sau khi một chồng tiền trước mặt, cô bé bị dọa sợ duỗi tay ra xua liên tục:
"Không cần đâu, chị, anh em sẽ cho em."
"Trả lại cho anh em, lấy của chị!" Cầm lấy đống tiền kia, Văn Đình Tâm nhét vào trong tay cô bé. Phóng khoáng rộng rãi như vậy khiến cho hai anh em kinh ngạc đến ngây người.
"Cô bé, sau này không có tiền cứ việc đến tìm chị. Muốn đánh chủ ý lên người đàn ông của chị, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Cuối cùng là cuộc đối mặt của phú bà với nữ học sinh, Văn Đình Tâm sử dụng phương pháp thô bạo lại trực tiếp này.
Vốn Văn Đình Tâm còn đang suy nghĩ phải đối đầu với loại cô gái nào? Trong đầu suy nghĩ không ít dạng phụ nữ tâm cơ.
Nào biết được người trước mặt là một cô học sinh....
Cũng tốt, cũng tốt, dễ giải quyết!
"Chị, nhiều như vậy không tốt đâu..."
Trong tay cầm tiền, cô bé cảm thấy lấy không được, mà không lấy cũng không được, quay đầu nhìn về phía An Tử, không nghĩ được cách nào khác.
"Nhận đi, chúng ta cứ nghe lời chị dâu." An Tử trực tiếp cầm lấy tiền trong em gái cất vào trong ví, vô cùng trực tiếp.
"Đây coi như là trả tiền một lần, bọn em nhất định sẽ giúp đỡ nhị thiếu hết mình!"
"A...." Cô bé gật gật đầu, hốt hoảng, nhìn Văn Đình Tâm ngồi ở đối diện, cô bé cảm thấy thật đẹp trai.
Không biết khi nào cô mới có thể giống như chị ấy vung tiền như rác, thật tuyệt!
Hết Chương 72
← Ch. 104 | Ch. 106 → |