Ngược cẩu
← Ch.096 | Ch.098 → |
Lãng Quên- Diễn Đàn
"Ài, lại còn lắc đầu!" Buồn cười ngồi dậy, Nam Cảnh Sơn đi đến gần chỗ Nam Thế Dương ngồi sát vào: "Cô nhóc đó mạnh mẽ như vậy, con lại quá yếu đuối, chú nghĩ đến tương lai con nhất định không có tiền đồ."
"Chú ba, chú đừng nói linh tinh." Đáp trả một tiếng, Nam Thế Dương cau mày phản kháng: "Văn Đình Tâm không có hung dữ, cô ấy không mắng con, không đánh con, giống như chú, đôi khi sẽ trêu đùa con. Nhưng mà những chuyện này con đều có thể chấp nhận được."
"Vậy sao?" Nhíu mày gần sát lại, Nam Cảnh Sơn đổi giọng: "Vậy sao con còn lắc đầu? Hôm nay thằng nhóc ngồi ở đầu hẻm trong cơn mưa là ai?"
"Không phải, chú ba. Con lắc đầu là vì, có đôi khi con cảm thấy Văn Đình Tâm xem nhẹ con. Con lại coi trọng mặt mũi, không thích bị cô ấy mạnh mẽ áp chế. Ai, cũng không thể nói là mạnh mẽ áp chế, chỉ là khi con đối mặt với Văn Đình Tâm, con..." Gãi gãi đầu, Nam Thế Dương không biết phải giải thích như thế nào mới được: "Chỉ là, mỗi lần đối mặt với Văn Đình Tâm, con không khống chế được sẽ đỏ mặt. Cô ấy hơi trêu đùa con một chút, liền cảm thấy cả người đều nóng lên."
"A~.... !" Vuốt cằm, Nam Cảnh Sơn nhìn hai tay không ngừng hoa tay múa chân diễn tả của tên nhóc.
"Chú ba, chú biết loại cảm giác này sao? Chỉ là, không biết vì sao, chỉ cần đứng đối diện với cô ấy, trong lòng con liền cảm tháy có áp lực. Lãng@d#d#l#q#d@Quên Có áp lực, mặt con liền đỏ. Sau khi đỏ mặt, cô ấy không ngừng trêu đùa con." Quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa phòng vệ sinh, không thấy Văn Đình Tâm đi ra, anh mới yên tâm nói với Nam Cảnh Sơn: "Nhưng con không thích cảm giác bị cô ấy trêu đùa. Cảm giác bản thân giống như một đứa nhỏ vậy, bị đùa giỡn như một đứa nhỏ."
"Chú đang đùa con?" Đưa tay lên đầu, Nam Cảnh Sơn hỏi.
"Cũng không thích."
Gặp khó, Nam Cảnh Sơn méo miệng nói: "Còn không phải tôn nghiêm của con tác quai tác quái à? Con xem thử chú đùa con cùng với cô nhóc kia đùa con có giống nhau không?"
"Không giống." Ghét bỏ nhìn ông một cái, Nam Thế Dương nói: "Con vừa nhìn thấy Văn Đình Tâm, liền đỏ mặt, nếu cô ấy trêu đùa con, con chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng đối với chú ba mà nói, mặc kệ chú đùa con thế nào đi nữa, con cũng không có phản ứng gì. Chỉ khi Văn Đình Tâm trêu đùa, con mới đỏ mặt. Cho nên..."
"Cho nên con cảm thấy cô nhóc kia đối với con mà nói là không bình thường?" Nam Cảnh Sơn nhún vai nói: "Nhóc con, con đỏ mặt, chứng minh con đang xấu hổ. Đối với phương diện tình cảm con còn quá non nớt, giống như một đứa nhỏ, cái gì cũng không biết. Nhưng cô nhóc kia lại không giống vậy, cô bé tự nhiên hơn nhiều. Nói không chừng trước đó đã từng kết giao nhiều lần, biết cách đối phó qua lại. Cũng có thể bởi vì con xấu hổ, cho nên cô nhóc mới phải chủ động."
"Trong chuyện tình cảm, trong quan hệ giữa hai người là bù đắp cho nhau. Một người yếu, tất nhiên phải có một người mạnh, nếu không làm sao có thể phát triển được, con nói xem phải không?" Vỗ vỗ lên bả vai Nam Thế Dương, Nam Cảnh Sơn tiếc hận: "Đáng tiếc, nhóc con gặp phải một người mạnh, tất nhiên con phải yếu đi rồi."
Chữ "yếu đuối" này đối với một người con trai mà nói là chuyện không thể nào tiếp nhận được! Bao gồm luôn cả Nam Thế Dương là người luôn luôn kiêu ngạo.
Nghe Nam Cảnh Sơn nói anh yếu hơn so với Văn Đình Tâm, trong lòng không phục cùng với oán giận dâng lên, cảm thấy hương vị này thật không tốt.
Gạt tay Nam Cảnh Sơn ra, anh nói: "Sao con có thể yếu hơn so với cô ấy được? Con chỉ là tôn trọng cô ấy mà thôi. Nếu lúc chú thấy con với cô ấy ở chung con nghe lời cô ấy, chẳng qua bởi vì cô ấy thông minh hơn con, nên con tự nguyện nghe theo."
"Vậy có chuyện nào cô nhóc nghe lời con không?" Đưa người ra đằng trước, Nam Cảnh Sơn ngồi dựa vào tay vịn của ghế sô pha, thú vị nhìn anh: "Khi hai người ở chung một chỗ, nếu có một người luôn ở thế yếu, sau này nhất định sẽ xảy ra mâu thuẫn. Nhất là con, chú cam đoan, muốn con mãi mãi ở thế dưới cô nhóc kia, chắc chắn con sẽ không chịu đúng không?"
Nam Thế Dương nhớ đến nguyên nhân cãi nhau sáng nay, suy nghĩ lời nói của Nam Cảnh Sơn một lúc, nghiêm túc gật đầu.
"Đó không phải sao, con còn nói con không có suy nghĩ kia?" Đẩy bả vai anh một cái, Nam Cảnh Sơn nhíu mày khuyên nhủ: "Chú nói với con, trong mỗi một người đàn ông đều có một phần phản nghịch. Nhất là kiểu người như con."
"Vì sao đặc biệt là kiểu người như con?" Nheo mắt nhìn, con mắt lóe lên sát khí.
"Bởi vì con là kiểu người điển hình." Nam Cảnh Sơn không chú ý đến ánh mắt: "Lấy kinh nghiệm nhiều năm của chú nói cho con biết, &%Dien#$D45a33n$3L43Q$3Don cần phải thay đổi ý thức căn bản này. Cho dù không thay đổi ở phương diện này, cũng phải thay đổi ở phương diện khác, ví dụ như..."
"Cái gì?!"
Nhếch miệng cười vui vẻ, Nam Cảnh Sơn kéo chặt chăn, cười quỷ dị: "Phương diện thiếu nhi không nên biết."
Cho dù Nam Thế Dương ngu ngốc, cũng nghe được lời nói của Nam Cảnh Sơn có ý gì.
Suy nghĩ thằng nhóc này thuần lương, vừa mới có nụ hôn đầu, bây giờ nghe được chuyện kia, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Vội vàng xoay đầu, không nhìn Nam Cảnh Sơn nữa: "Đủ rồi, chú ba. Con không muốn nói chuyện với chú nữa."
"Ai, chú ba đây là muốn dạy cho con chút kiến thức. Chú nói con biết, cho dù là cô gái mạnh mẽ, khi đụng vào chuyện tình cảm cũng sẽ trở nên dịu dàng như nước, con đã cảm thấy được mình không thông minh bằng con bé, vậy bình thường con cần phải che chở bảo vệ nhiều hơn, an ủi nhiều hơn, người ta mới có thể không mạnh mẽ khi đối với con, hiểu chưa?" Đưa khuỷu tay chọt chọt anh, Nam Cảnh Sơn không nghe theo bất đắc dĩ nhắc nhở.
Ông thấy được, thằng nhóc này quá ngu ngốc, quá bị động.
Vốn lúc đầu ông còn nghĩ con bé Văn Đình Tâm kia quá phóng khoáng, thích cùng cháu ông chơi mập mờ, làm hồi lâu, hóa ra tại thằng nhóc này quá ngốc cự tuyệt người ta đến ba lần.
Thật ra mà nói, Nam Cảnh Sơn cho rằng trên phương diện cần phải dạy dỗ cho thằng nhóc thật tốt mới được.
Nếu không cho dù tính tình cô nhóc kia có tốt đến mấy cũng có ngày tức giận bỏ đi.
"Chú ba đừng nói nữa, xem TV của chú đi." Gạt tay Nam Cảnh Sơn ra, Nam Thế Dương đành phải dời lực chú ý qua người con mèo.
Đương nhiên chỉ dời lực chú ý... Anh cũng không muốn động tay ôm lấy con mèo cả người dơ dáy kia.
Con mèo này vẫn còn đang ăn. Cứ như vậy một lúc đã ăn được hơn nửa chén mì.
Thảo nào vừa rồi Văn Đình Tâm nói con mèo béo. Nghĩ đến cân nặng của nó còn có thể tăng thêm nữa.
"Nhóc con không nghe lời chú đi. Không lâu sau này con nhất định sẽ đến tìm chú ba để xin chỉ giáo đấy." Cầm lấy điều khiển từ xa, một tay chống đầu, Nam Cảnh Sơn nói.
"Làm thế nào để theo đuổi con gái, phải nói lời ngon tiếng ngọt như thế nào, người ta tức giận thì phải làm sao, còn phải biết cách làm sao có thể khiến cho con gái người ta chứng minh được thích mình được bao nhiêu...?"
Nam Thế Dương vẫn ôm thái độ tùy tiện nghe lấy, không muốn nghĩ, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy hứng thú: "Làm sao chứng minh được?"
"Ai, xem đi, con còn không phải hỏi chú sao?" Giương mắt nhìn anh, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ Nam Cảnh Sơn cầm lấy điều khiển từ xa gõ gõ ở không trung: "Còn không phải phải dựa vào chú sao?"
"Chú ba, chú nói cho con biết làm sao có thể biết được mức độ Văn Đình Tâm thích con thế nào?" Nam Thế Dương quay đầu lại, nhìn qua đúng là rất buồn rầu: "Cô ấy coi con như em trai, còn nói rất thích kiểu người em trai này. Chú cảm thấy có thể chứng minh được không?"
"Có thể. Thăm dò một chút không được sao." Cầm điều khiển đổi kênh, Nam Cảnh Sơn từ từ nói: "Ví dụ như, nghe lời ba chú an bài đi xem mắt. Đến lúc đó, chú đoán cô nhóc kia nhất định không chịu được tức giận."
"A?" Lông mày nhướng cao, Nam Thế Dương xoay người đứng lên: "Không được, chú ba, chú cũng thấy cô ấy căn bản không cho con đi."
"Cho nên nói đi xem mắt một chút. Khiến cho con nhóc gấp gáp một lần, tức giận một lần, khẳng định vị trí của con sẽ được nâng cao." Nam Cảnh Sơn nhẹ nhàng nói, hoàn toàn là lời nói của người ngoài cuộc.
Trên thực tế, không có đau khổ.
Nhưng đôi khi, ánh mắt và biện pháp của người ngoài cuộc ngược lại có thể xác nhận chính xác.
"Không cần." Ghét bỏ nhìn ông một cái, Nam Thế Dương nói: "Đó là lời nói của chú, nếu con với cô ấy cãi nhau, cũng là chuyện không liên quan đến chú. Đến lúc đó chú còn nói lời châm chọc, người chịu tội cuối cùng vẫn là con."
"Nhóc con, con mới là người nhát gan yếu đuối. Tình cảm nếu không chịu được thăm dò, thì quan hệ của hai người này muốn đi hết một đời rất hiếm thấy." Nói xong, Nam Cảnh Sơn giống như lắc đầu, ra vẻ thương tiếc: "Chẳng qua có ba chú ở đây, hai đứa muốn kết giao, cũng là một chuyện không dễ dàng."
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Nam Thế Dương tối xuống.
Nhưng chỉ một lát, lập tức trở nên tỉnh táo, cầm lấy cánh tay của Nam Cảnh Sơn: "Chú ba, chú về nhà đi. Chú về nhà, ông nội nhất định sẽ chuyển chú ý qua chú, sẽ không để ý quản con nữa!"
"Chú đi." Lắc lắc cánh tay tránh đi, sau đó Nam Cảnh Sơn ngồi cách xa anh: "Đừng lộn xộn nữa nhóc con. Chú cũng không dễ dàng mới rời đi được."
"Chú ba, nếu chú về nhà, ông nội nhất định sẽ không nói gì chú nữa. Hiện giờ ông ở trong nhà luôn trông mong có người nối nghiệp, $#LangQuen%$LQĐ*$ sau đó ông mới có thể về hưu được."
"Đừng, đừng, đừng." Lấy tay ngăn lại, Nam Cảnh Sơn sốt ruột đẩy ra: "Ông cụ đã bồi dưỡng con mười mấy năm nay, nếu con không làm, không phải ông cụ sẽ chém chết con sao!"
"Không phải đâu, chú ba..." Đang muốn phản bác, không muốn làm, giọng Văn Đình Tâm ở ngoài nói vào.
"Chém ai?" Lau tóc ướt sũng, Văn Đình Tâm bước vào trong cửa, nhìn thấy cảnh ở chung kỳ quái của hai chú cháu.
Vì sao một người muốn trốn, một người còn muốn bổ nhào đến?
"Thằng nhóc thối muốn bị người ta chém chết." Khẩn trương nói lại một câu, Nam Cảnh Sơn kéo lấy cái chăn, bước xuống ghế sô pha: "Được rồi, tôi về phòng, không làm phiền hai người."
Bước chân khập khiễng vào phòng, bóng lưng nhìn qua có ý muốn trốn tránh, lông mày Văn Đình Tâm nhướng cao.
"Anh nói gì với chú ấy, dọa chú thành ra như vậy." Lau tóc bước tới, Văn Đình Tâm bước đến ghế sô pha ngồi xuống, ánh mắt rơi xuống trên người con mèo, nghi ngờ nói: "A, vật nhỏ cũng được cho ăn rồi. Anh làm cho nó à?"
"Ừ." Gật đầu trả lời, bây giờ đối với Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương vẫn còn có phàn ngại ngùng.
Nguyên nhân có thể là do quan hệ đã thay đổi đi!
Từ tình bạn trở thành người yêu, cũng là vượt quá mức bình thường rồi.
Tuy anh vẫn luôn nghĩ đến thân phận này, nhưng khi thật sự thay đổi, trong lòng vẫn còn có chút khẩn trương.
Để khăn lông trên đầu, Văn Đình Tâm cầm lấy điều khiển tắt TV, phong khách lập tức trở nên yên tĩnh: "Anh đói bụng không? Em đi làm cho anh ăn."
"Anh đi với em." Nam Thế Dương trả lời.
"Được." Văn Đình Tâm vui vẻ nói.
Thật ra mà nói, trở thành người yêu, cũng phải có điểm giống người yêu. Anh bên cạnh cô như vậy, là một tiến bộ lớn.
Đứng dậy đi đến trước mặt anh, Văn Đình Tâm dừng chân lại, ngửa đầu dò xét nhìn anh một cái.
Tuy chỉ cười, mắt cong cong, vô cùng mê người, nhưng Nam Thế Dương vẫn rất khẩn trương nổi cả gân xanh ở cổ.
Lòng bàn tay chà chà vào ống quần bên cạnh, mặt mũi đều căng thẳng dần.
Một thoáng chốc, Văn Đình Tâm cũng nhìn ra được Nam Thế Dương đang khẩn trương, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt của anh nói: "Nhóc con đáng yêu, đi thôi."
Nói xong, liền đi qua người anh, lúc đi đến cho con mèo hoang, cô ngồi xổm xuống dùng khăn mặt bao lấy người con mèo ôm lên, lẩm bẩm nói: "Này vật nhỏ, ngày mai sẽ tắm rửa cho mày sau nhé, hôm nay đã muộn quá rồi, buổi tối mày chịu khó nằm ở phòng bếp nhé, được không?"
"Meo~" Ngoài ý muốn, con mèo nhỏ phối hợp kêu một tiếng.
Nhìn thái độ Văn Đình Tâm đối với con mèo nhỏ, sao Nam Thế Dương cảm thấy không kém hơn anh bao nhiêu vậy!
Gãi gãi đầu, Nam Thế Dương bước theo đuổi kịp.
Ngoài phòng trời vẫn còn đang mưa, Nam Thế Dương bung dù cho cô, hai người ôm lấy mèo đi đến phòng bếp.
Đóng cửa phòng bếp, mở đèn lên, trong phòng nhỏ chỉ có hai người cùng với con mèo.
Không khí sẽ không tệ, Nam Thế Dương cảm thấy vậy.
Vừa mới xác định quan hệ không lâu, hai người ngay lập tức đã có thời gian ở bên nhau. Vào lúc này, vô cùng thích hợp để làm cái gì đó, ví dụ như nắm tay gì gì đó...
"Đã trễ thế này rồi nấu cơm cũng phiền phức. Bây giờ anh có hai lựa chọn." Mở cửa tủ lạnh, Văn Đình Tâm lấy ra hai cái túi nói: "Mì với sủi cảo, anh chọn cái nào?"
"Sủi cảo đi." Tùy tiện chọn một cái, Nam Thế Dương do dự đứng tại chỗ: "Nếu không em chọn đi, em ăn gì anh ăn cái đó."
"Vậy thì sủi cảo, trong sủi cảo có thịt." Để mì lại trong tủ lạnh, d!^Nd+n(#Q%*d@n Văn Đình Tâm lấy thêm trứng, xúc xích và ít nguyên liệu, đóng cửa lại.
Cái bếp trước đó được Nam Cảnh Sơn dùng để nấu mì đã khô hết nước, dính thành một đống, nhìn có chút mắc ói.
Văn Đình Tâm lấy mì ra, đổ vào trong tô, để ngày mai mang ra ngoài vứt.
Múc một nồi nước đặt vào, bật bếp lên, bên này chuẩn bị xong hai cái tô, cô đang cho thêm ít gia vị vào trong.
Nam Thế Dương đứng ở một bên, hai tay để trên kệ bếp, trông mong nhìn động tác của cô: "Có cần anh giúp gì không?"
"Không cần." Trực tiếp nói lời từ chối, sau đó cô nâng mắt nhìn Nam Thế Dương đang nhàm chán, chữa lại: "Vậy anh giúp em đánh trứng đi"
"Được." Vui vẻ đáp lại, Nam Thế Dương lập tức cầm lấy hai quả trứng Văn Đình Tâm chuẩn bị đến chén nhỏ.
Chưa từng vào trong phòng bếp làm, Nam Thế Dương cầm lấy trứng ra, đập mạnh trứng vào trong chén, làm cho trứng tràn ra ngoài chén, vỏ trứng rơi vào trong chén không ít.
Văn Đình Tâm nhìn qua, thấy cảnh này cũng không tức giận, vẫn cảm thấy thấy rất tốt cười nói: "Anh đang đùa gì vậy?"
"Ách, anh làm lại lần nữa." Đương nhiên anh không thừa nhận ngay cả đánh trứng anh cũng không biết làm, tùy tiện trả lời, lấy một cái chén khác, định đảo tiếp bị Văn Đình Tâm ngăn lại.
"Để em làm một cái." Văn Đình Tâm lấy một quả trứng trong tay anh ra, làm chậm một lần, sau đó mới nói: "Anh đi lại lấy một quả nữa, sau khi đập nhẹ trứng cho vào chén khuấy đều lên."
Nói xong, cô liền buông tay mặc kệ.
Không biết vì sao, Nam Thế Dương cảm thấy cô dịu dàng hơn nhiều, chẳng lẽ đang là phúc lợi sau khi thay đổi thân phận.
Trong lòng cười ngây ngô một lúc, anh nghe lời lại chỗ tủ lạnh lấy thêm một quả trứng, làm theo cách cô làm, cẩn thận đập trứng, sau đó để cho nó rơi vào trong chén.
"Văn Đình Tâm, anh thành công rồi." Vô cùng tự hào nói.
"Giỏi quá, khuấy đều cho em." Khen phụ họa một câu, giờ phút này Văn Đình Tâm đối với anh vô cùng kiên nhẫn.
Trong lúc tắm rửa, một mình ở trong phòng, Văn Đình Tâm cũng đã suy nghĩ nhiều vấn đề.
Anh không thể thẳng thắn với cô, nhất định có quan hệ với thái độ bình thường của cô.
Cô thích trêu đùa anh, mà anh lại coi trọng mặt mũi, cho nên có rất nhiều chuyện liên quan đến thể diện, tật xấu có liên quan đến thể diện, anh không muốn nói với cô.
Không biết một người nào đó đã nói: một người phụ nữ không cần thể hiện quá thông minh trước một người đàn ông. Bởi vì đa số đàn ông đều thích người phụ nữ ngốc một chút.
Cho nên Văn Đình Tâm yên lặng cho ra một quyết định. Chính là về sau cô cố gắng không ép buộc anh, sẽ khen anh, để cho anh cảm thấy được ở trước mặt cô, anh đáng tự hào.
Dù sao cũng là một nam sinh mười tám tuổi, không phải một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Không có EQ cao, không quá cứng rắn, không da mặt dày, anh cần phải từ từ dạy dỗ.
Đặc biệt trên phương diện tình cảm.
Cất kĩ đồ gia vị, trứng đã được khuấy đều, mà nước trong nồi vẫn còn chưa sôi.
Trong thời gian chờ đợi, hai người cũng không nói chuyện nhiều. Thân phận bỗng nhiên thay đổi, đối với hai người mà nói, @$%Lang@#Quen@$L$Q^D@# giống như vẫn chưa tìm được điểm dung hòa thích hợp, cho nên khi mới ở chung, vẫn còn có nhiều lo lắng và không được tự nhiên.
Văn Đình Tâm ngồi chồm hổm trên sàn nhà trêu đùa với mèo nhỏ, Nam Thế Dương cảm thấy có chút hơi chua.
Nắm thật chặt áo sơ mi đơn bạc trên người, anh không biết tình cảnh này lạnh nhạt hay cái gì đó, anh cảm thấy không được tự nhiên.
"Văn Đình Tâm." Thử gọi to cô một tiếng, nhưng trên thực tế anh không biết phải nói gì.
"Sao anh?" Tay Văn Đình Tâm vẫn đang đùa nghịch với móng vuốt mèo, không quay đầu nhìn anh.
"Văn Đình Tâm, chúng ta kết giao thật rồi sao?" Anh lo lắng hỏi lại một lần.
Quay đầu lại, cô nghi ngờ nhìn anh: "Sao vậy? Anh hối hận à?"
"Không, không phải." Vội vàng bước lại, Nam Thế Dương ngồi xổm bên cạnh cô, cẩn thận nhìn cô, hơi khẩn trương nói: "Anh có thể, cầm lấy tay em không?"
Nghĩ cả nửa ngày, lại hỏi ra một câu này.
Tên nhóc ngây thơ khiên cho Văn Đình Tâm xấu hổ, cô có chút không tin tưởng người ngồi trước mặt cô là Nam Thế Dương.
Nhớ rõ lúc ở kiếp trước, anh tự nhiên dốc lòng với cô như thế, xác định không sai chuyện gì.
Bây giờ ngay cả muốn nắm tay còn muốn hỏi ý kiến của cô.
Sống lại trở về, tính cách một người lại tương phản đến vậy sao?
"Tay của em không sạch, mới chơi đùa với vật nhỏ này." Nâng năm ngón tay, nói ra lí do, cô nhìn thấy rõ mất mác trên mặt anh.
Thăm dò trên mặt, Văn Đình Tâm không xấu hổ nói: "Mặt cho anh, có muốn hôn em hay không?"
"A?!" Sau đó thay đổi, khiến cho Nam Thế Dương vô cùng căng thẳng.
← Ch. 096 | Ch. 098 → |