← Ch.066 | Ch.068 → |
Đối với một người đàn ông điều gì không thể nhẫn nhịn?
Đó chính là bị phụ nữ ba bốn lượt đùa giỡn, xem thường, khiêu khích!
Thật ra mà nói, ở bên cạnh nhiều người ồn ào như vậy, Nam Thế Dương cảm thấy rất ngại ngùng, cũng không nghĩ sẽ làm ra hành vi gì đi quá giới hạn. Nhưng một câu nói kia của Văn Đình Tâm hoàn toàn kích thích dũng khí của hắn.
Cô nói rằng hắn ngại ngùng? Còn nói người khác không nên trêu chọc hắn? Còn cười nữa!
Có thể nhịn được sao?
Đương nhiên chuyện này không thể!
Cho nên sau khi cơn giận dâng lên tới đầu, Nam Thế Dương không còn lý trí, bắt đầu xúc động.
Không phải chỉ là một cái hôn thôi sao? Có gì mà không dám?
Để đề phòng cô chống lại, Nam Thế Dương giữ chặt đầu cô, khép chặt đôi mắt, ở trong lòng đã khẩn trương đến mức không thể tả được.
"Woo!" Bên cạnh tiếng hét chói tai như những lớp sóng, Nam Thế Dương cũng chẳng nghe được chút nào.
Giờ phút này trong đầu hắn đã trống rỗng, cảm thấy hoàn toàn mơ hồ!
Cũng giống như vậy, đột nhiên bị hôn Văn Đình Tâm cũng rất mơ hồ, ngoài cảm giác hơi kích thích, còn lại không có hương vị gì. Bởi vì cô còn chưa kịp cảm nhận, Nam Thế Dương đã buông tay rút lui.
Một nụ hôn đặt xuống, xoay người trở lại, rõ ràng có thể thấy được bên vành tai của Nam Thế Dương đã đỏ thắm, làm người khác nhìn thấy không khỏi buồn cười.
"Không đã ghiền, sao lại nhanh như vậy chứ!" Không nghĩ tới nhanh như vậy đã ngừng lại, Cẩu Đầu lại bắt đầu ồn ào: "Anh nhìn kìa, đại tẩu còn chưa kịp phản ứng nữa. Hôn mội cái nữa đi!"
Mà cái kiểu ồn ào như thế này rất dễ kéo theo cả đám phản ứng cuồng nhiệt! Ngay sau đó từng lớp, từng lớp sóng ầm ĩ.
"Hôn một cái nữa đi, một cái nữa, một cái nữa!"
Như vậy không ổn, trong đầu Nam Thế Dương tức giận, trừng mắt với Cẩu Đầu một cái: "Được rồi, đừng làm ồn!"
Ánh mắt trực tiếp rơi xuống người Cẩu Đầu, làm tên nhóc đó cũng miễn cưỡng phải nén lại, nghẹn giọng.
"Ăn xong rồi, tất cả đi làm đi". Một ánh mắt làm cho cả nhóm yên tĩnh, giống như phát ra một uy lực, cả đám mới biết sự lợi hại của hắn.
Mà lúc này, cả phòng yên tĩnh, toàn bộ ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm hắn, làm người khác cảm thấy vô cùng quái dị.
Không được, hắn không ở đây được nữa!
"Văn Đình Tâm, chúng ta đi trước!" theo bản năng, cầm tay Văn Đình Tâm, cưỡng chế kéo tay cô rời đi, bóng lưng hắn tỏ ra ngang ngược vô cùng.
"Chúng mày nói xem có phải nhị thiếu quá khẩn trương hay không?" Nhìn cánh của chính rầm rầm đóng lại, Cẩu Đầu nhịn không được mở miệng: "Thật là hiếm thấy, nhị thiếu ở trước mặt nhị tẩu lại khẩn trương như vậy!"
"Đúng như vậy! Mọi người xem khuôn mặt nhị thiếu đỏ như thế nào. Ở cùng với anh ấy lâu như vậy, tao cũng chưa từng thấy nhị thiếu thẹn thùng!" Ở bên cảnh một ít tiểu đệ siết chặt quả đấm, vô cũng kích động.
"Tao nói cho tụi mày nghe, nhị thiếu bởi vì chưa từng trải qua yêu đương, hơn nữa tuổi còn trẻ, cho nên nhìn hơi yếu thế. Tụi mày nhìn xem nhị tẩu hình như có kinh nghiệm nhiều hơn, thái độ cũng rất tự nhiên".
Mỗi người một câu phân tích tình cảm cùng hoàn cảnh của hai người, nhưng họ lại không biết rằng hai người quả thật còn chưa chính thức đến với nhau.
Hết lần này tới lần khác, trong mắt nhóm tiểu đệ vẫn nhìn không ra bọn họ không phải là đang yêu đương. Chỉ đơn giản nhìn nhị thiếu khuôn mặt căng thẳng, rõ ràng trong mắt hắn, địa vị của nhị tẩu rất cao.
Cái này có lẽ là ngoài cuộc thì tỉnh táo, trong cuộc thì u mê.
Hai người bước thật nhanh ra cửa, suy nghĩ trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Mọi chuyện mới xảy ra, Nam Thế Dương căn bản là không dám nghĩ lại lần thứ hai. Bất kể là hình ảnh, hay là cảm giác, mẹ nó, căn bản là căng thẳng đến mức không còn cảm giác.
Không giống như vậy, ở sau lưng hắn, Văn Đình Tâm lại cố gắng hồi tưởng lại tình huống vừa rồi. Thậm chí còn lấy lý trí phân tích xem vì sao lại phát sinh tình huống như vậy.
Các anh em bắt đầu dụ dỗ, làm suy nghĩ của hai người bọn họ bị rối loạn. Mà cô còn ở một bên quạt gió, nên tên nhóc xúc động.
Chuyện này chắc chắn là do xúc động, cho nên mới làm ra chuyện đó.
Cho nên, chỉ một chút như vậy, cô cảm thấy cũng chẳng chứng minh được điều gì.
Đúng vậy, nếu là xúc động, vậy chuyện này cũng không cần nhắc lại nữa. Nói đến càng mất mặt.
Thế nhưng tên nhóc cũng không sợ bị xấu hổ sao.
"Ôi trời, anh đi đâu vậy?" Vội vàng lấy lại tinh thần, như vậy không ổn, Văn Đình Tâm chú ý đường phố xung quanh hoàn toàn xa lạ, vội mở miệng nhắc: "Ở đây không phải là phố Tân Sông, anh muốn đi đâu vậy?"
Đương nhiên, cô hoàn toàn không biết rằng hắn không biết đường.
Vừa rồi đi ra ngoài, trong đầu Nam Thế Dương bực bội nên xông đại, khả năng chẳng phải Đông chẳng phải Tây, không biết đã đi đâu.
"Ôi.." Dừng lại, Nam Thế Dương cũng thu hồi suy nghĩ, nhìn cảnh sắc xa lạ trước mặt, hắn cũng sửng sốt: "Ở đây..."
"Anh biết chỗ này sao?" Bước lên trước, Văn Đình Tâm đứng lại bên cạnh, nhìn theo tầm mắt hắn: "Nếu như anh cũng không có ấn tượng, thì có lẽ chúng ta đã lạc đường!"
Rất rõ ràng, đúng là lạc đường.
"Văn Đình Tâm, tôi..."
"Không sao đâu, không sao, nếu không tìm thấy đường, chúng ta có thể gọi xe. Nhưng mà, chắc cũng không khó tìm lắm, nhìn bản đồ một chút, chúng ta sẽ biết thôi!" Vỗ vai hắn trấn an, chỉ phút chốc đề tài hôn môi nhanh chóng bị lãng quên.
"Anh đưa bản đồ cho em" Giơ tay ra bên canh hắn, lập tức bản đồ được đưa lên.
Phần bản đồ này, Nam Thế Dương luôn luôn mang theo. Mặc dù có lẽ xem không hiểu, nhưng cũng nhất định phải mang theo phòng thân.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, bản đồ này được Văn Đình Tâm dùng nhiều hơn cả hắn.
Mở bản đồ ra, Văn Đình Tâm nhanh chóng nhìn biển số nhà bên cạnh, sẽ nhanh chóng biết địa điểm của bọn họ. Hóa ra nơi này chính là phố Tân Hoa, cách phố Tân Sông một đoạn.
"Đi theo em, chúng ta trước tiên hãy quay lại phố Tân Sông" Giơ tay lên, nhanh chóng chỉ phương hướng, sau đó dẫn theo Nam Thế Dương rời đi.
Lần này đổi lại là Nam Thế Dương đi theo cô, quả thật như vậy càng làm cho hai người thấy yên tâm.
Đi theo phía sau Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương không có gì là không yên tâm cả. Cô sẽ không bỏ rơi hắn, sẽ sớm có cách quay lại mục tiêu, vô cùng tin tưởng.
Nhưng mà, Nam Thế Dương đi theo sau, Văn Đình Tâm lại có cảm giác không ổn. Mỗi lần hắn xúc động sẽ mang cô ra ngoài, vừa không biết đường, vừa sốt ruột, có đôi khi cô bước theo không kịp.
Tin rằng nếu sau này có chuyện ngoài ý muốn, chắc sẽ lại như thế này, hắn đi theo phía sau cô.
Dưới sự hướng dẫn chuẩn xác của Văn Đình Tâm, bọn họ đã nhanh chóng quay lại phố Tân Hoa.
Đúng như Nam Thế Dương nói, con đường này rất loạn, quản lý không tốt, cũng may là có bang phái của hắn đóng tại chỗ này, nếu không con đường này cũng không thể sinh hoạt bình thường được.
Vốn dĩ Văn Đình Tâm còn tưởng rằng ngoại trừ vài quán rượu bên ngoài, thì đều là mấy cửa hàng nhỏ, hoặc là nhà dân, chỉ cần đặt giá thành cao, nhất định sẽ có người chuyển nhượng.
Nhưng không nghĩ tới, ngoại trừ quán bar, phần lớn người dân ở đây đều tiến hành mở hộp đêm làm ăn.
Nhìn sang một cái, thấy được phòng tắm xông hơi, còn có cửa hàng mát xa, còn có các cửa hàng bán đồ dùng ban đêm, ban ngày...
Chuyện này cô đương nhiên biết rõ, hơn ba mươi tuổi cũng không phải là sống phí hoài, một chút quy tắc ngầm cô đương nhiên hiểu rõ.
Quanh đi quẩn lại, từ đầu phố đến cuối phố, Văn Đình Tâm quả thật không dám đi vào...
Dừng một chút trước cửa tiệm mát xa, thăm dò nhìn vào bên trong một chút, rèm cửa sổ màu đỏ, ánh điện màu vàng ấm áp. Nhân viên cửa hàng mặc váy cực ngắn đã cho cô cảm giác cực kỳ không được đứng đắn.
Một lúc lâu, Văn Đình Tâm nhíu mày suy nghĩ vẫn không đưa ra được quyết định gì.
← Ch. 066 | Ch. 068 → |