Vay nóng Homecredit

Truyện:Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh - Chương 032

Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
Hiện có 111 chương (chưa hoàn)
Chương 032
Cái tật xấu này, cần phải điều trị sớm!
0.00
(0 votes)


Chương (1-111 )

Siêu sale Shopee


Editor: Cái Lão Tà già đó.

Kiếp trước ông nội Thế Dương cũng không thích Văn Đình Tâm, kiếp này, Văn Đình Tâm cũng không trông mong ông sẽ coi trọng mình...

Một cô gái xuất thân từ Nam giao, trong mắt của người thành phố thân phận là trời sinh thấp kém, điểm này dù không nói cũng có thể nhìn ra được.

Ví dụ như kiếp trước lúc cô đi học, chẳng có người bạn nào chịu cùng cô thân thiết; Thời điểm cô đã đi làm, đồng nghiệp tụ tập cũng chẳng bao giờ kêu cô đi cùng; Thậm chí ngay cả giới truyền thông lúc cô đám cưới cũng rầm rầm đưa tin rằng, một cô gái nghèo hèn như cô lấy được Nam Thế Dương giống như là chim sẻ muốn nghịch thiên...

Thế nhưng về chuyện này, cho dù là kiếp trước hay là hiện tại, Văn Đình Tâm một chút cũng không thấy lo lắng.

Xuất thân thấp hèn chẳng tính là gì cả, bản chất cô đã là một người phụ nữ ba mươi hai tuổi, một ngày nào đó như cũ cô vẫn có thể đứng trên đỉnh của xã hội.

"Ông nội đã tìm anh về, anh hãy đi về trước đi. Tôi sẽ ở trong đình này chờ anh, tuyệt đối không đi lung tung." Trừng mắt nhìn hắn, Văn Đình Tâm lập tức quyết định thay hắn.

Hiển nhiên, cái quyết định này Nam Thế Dương rất không muốn.

Đình nghỉ mát trong công viên không phải là nơi an toàn, đây là nơi công chúng cái gì cũng có thể làm ra, hắn sẽ không để cho cô phải rời khỏi hắn một lần nữa.

"Nhị thiếu, ông chủ lần này vô cùng tức giận, hy vọng cậu về sớm một chút." Ở bên cạnh, Dư Dương mở miệng nhắc nhở lần nữa.

"Vậy anh hãy đi về trước đi" vỗ vỗ cánh tay của hắn, cô liền khuyên, "Không nên để cho ông nội anh tức giận, ông ấy mặc dù tính tình hay nóng giận cáu gắt, nhưng đối với anh thực sự rất tốt."

"Khụ" Ho khan một tiếng, Dư Dương mặt lạnh ngăn chặn, "Tiểu thư Đình Tâm, xin chú ý lời nói của cô."

Dư Dương đối Văn Đình Tâm là càng ngày càng ghét, cho dù cô có đang giúp hắn khuyên nhị thiếu...

"Dư Dương" Thái độ của Nam Thế Dương không tốt lên tiếng nhắc nhở.

Hắn có thể cảm giác được sự chán ghét và thái độ thù địch của Dư Dương và ông nội giành cho Văn Đình Tâm...

Giờ phút này, bất kỳ ánh mắt nào, hay một chút thái độ không thích hợp nào của bọn họ đều làm cho Nam Thế Dương thấy khó chịu.

Văn Đình Tâm là người hắn quan tâm, không phải là người kẻ nào cũng có thể xem thường!

"Thưa quý khách, chúng tôi có thể dọn thức ăn lên rồi chứ?"

Lúc này, âm thanh của nhân viên phục vụ vô cùng thích hợp. Vừa vặn cho Nam Thế Dương có lý do để đuổi người.

"Đợi lát nữa tôi sẽ tự trở về, chuyện ông nội tôi cũng tự mình giải quyết". Sắc mặt trầm xuống, Nam Thế Dương nhận lấy tấm thẻ cứu trợ, sau đó đẩy Dư Dương ra, động tác cùng với vẻ mặt kia vô cùng bài xích, "Tôi ăn cơm đã, chú về trước đi."

Nhị thiếu đã nói như vậy, Dư Dương cũng không có lý do để ở lại.

Nhìn nhìn nhị thiếu, lại nhìn về phía Văn Đình Tâm, trong ánh mắt đều là sự khinh thường.

"Vậy tôi đi về trước, nhị thiếu nếu cần có thể gọi cho tôi."Rốt cuộc cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng Dư Dương rời đi, Văn Đình Tâm có một chút bùi ngùi, xã hội này quả thật phân biệt đẳng cấp cũng rất lớn. Địa vị thân phận càng cao thì càng quyết định được nhiều thứ.

"Đừng để ý đến hắn ta, ăn cơm đi." Nhân viên phục vụ mới đưa món ăn lên, Nam Thế Dương liền gắp đồ ăn cho cô, hy vọng có thể làm cho cô không nghĩ đến chuyện linh tinh nữa.

Đối với thân phận của cô, hắn cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng hắn biết rõ, cô là một cô bé xuất phát từ nông thôn nghèo, trong lòng nhất định sẽ rất nhạy cảm, yếu đuối.

Những ánh mắt dò xét, những sự khinh thường, đối xử không công bằng với cô, tất cả những thứ đó hắn đều không muốn để cô phải tiếp xúc.

Đáng tiếc hắn bây giờ quá yếu đuối, đang còn trong tuổi học sinh, điều hắn có thể làm được quả thực rất ít...

Nhìn hắn mải miết gắp thức ăn cho mình, Văn Đình Tâm cũng không nói gì thêm.

Trong lúc bất chợt hiểu ra tâm lý của hắn...

Kiếp trước trong nhật ký hắn đã từng viết, hắn không muốn để cho người khác coi thường cô, khi hắn vô tình nghe được người nhà của mình mắng chửi hạ nhục cô, hắn đã âm thầm thề, nhất định phải bảo vệ tốt cho cô. Mà từ sau lần đó, hắn thực vô cùng liều mạng, vô cùng nghiêm túc, cuối cùng còn gây ra áp lực lớn đối với gia đình để có thể cưới được cô.

"Chờ tìm được phòng ở đã, tôi muốn thu xếp ổn thỏa cho cô, sau đó sẽ trở về" gắp một ít thịt vào trong bát của cô, hắn bình tĩnh nhìn về phía cô, "Không nên nói gì nữa, cái chỗ đó chỉ giành cho những người lang thang tạm trú thôi, tôi sẽ không để cô ở đó."

"Tôi vừa mới gặp phải một ông chú lang thang thực sự", nhặt chiếc đũa lên, cô gật đầu nói tiếp, "Ông ta rất tốt, còn nói chuyện với tôi từ sáng sớm tới giờ! À, còn có hai ông chú tốt bụng mua cho tôi mấy cái bánh bao nữa."

Nghe mấy lời này, toàn bộ lông mày Nam Thế Dương nhíu chặt.

Cô nói tự nhiên như thế, nhưng nghe vào trong tai của hắn giống như câu chuyện của một người phải đói đến mức đi ăn xin...

Nói không chừng, trong lúc hắn nói sẽ cung cấp cho cô một cuộc sống sinh hoạt đầy đủ, thì cô lại đang ngồi ở tại đình này nói chuyện cùng với một kẻ lang thang...

Chuyện này thực con mẹ nó, làm hắn muốn trách chết bản thân mình!

"Cho nên không cần lại tới đó chờ. Tôi sẽ không để cho cô lang thang khắp nơi, để phải ăn đồ bố thí của người khác". Hắn vô cùng tức giận gắp một đũa thịt lớn cho cô, "Ăn nhanh đi!"

"Không phải là đồ bố thí, là tôi dùng trí tuệ của mình đổi lấy" ăn một miếng thịt, cô vỗ ngực bảo đảm, "Anh yên tâm, tôi không có yếu đuối như anh nghĩ, bằng kiến thức trong đầu của mình, cho dù anh có ném tôi tới tận chân núi, thông minh như tôi cũng không thể chết đói được".

"Câm miệng" ngừng chiếc đũa lại, sắc mặt Nam Thế Dương trầm xuống, "Tôi sẽ không vứt cô xuống bất kỳ chỗ nào, tuyệt đối sẽ không! Ăn cơm cho ngon đi!"

"Được" Bẹp bẹp, cảm giác được cơn tức của Nam Thế Dương, cô mới dừng nói chuyện, tát nhẹ vào miệng mình.

Cô không biết rằng, chữ "Ném" này, đã từng là một chữ mà trong từ điển của bản thân hắn tuyệt đối không thể nhắc tới.

Chữ này sẽ làm hắn nhớ tới trước kia, hắn đã từng bị ném đi...

Còn có, hắn đã phải đánh mất một người vô cùng quan trọng mà hắn yêu thương...

...

Hai người sau khi ăn cơm trưa xong, ra cửa gọi một chiếc xe xích lô, cùng nhau đi tới trường học.

Từ cổng trường đi ra một tên đàn em, lén lén lút lút đem một tấm thẻ đưa vào tay Nam Thế Dương, thời điểm nhìn thấy Văn Đình Tâm, ánh mắt thoáng qua một tia khác lạ.

"Nhị thiếu, tiền tôi đã rút ra, đều ở trong thẻ này, một chút cũng không thiếu" nói xong lại bước tới gần, kéo Nam Thế Dương ra vụng trộm hỏi, "Nhị thiếu, đây là chị dâu sao?"

Lúc hỏi câu này, ánh mắt liên tục nhìn về phía Văn Đình Tâm, trong giọng nói hiện lên một chút hứng thú.

"Thái độ này là gì?" đẩy tên đàn em của mình một chút, trên môi Nam Thế Dương ngoài ý muốn nở một nụ cười, bộ dáng tươi cười hiếm có đó làm cho tên đàn em này phải sững sờ mất một lúc.

"Nhanh trở về, học thật tốt." giữ bả vai của hắn, Nam Thế Dương quay đầu lại vẫy vẫy Văn Đình Tâm rời đi.

Thật không tin được, tiểu đệ cảm thấy thực sự kinh hãi!

Nhị thiếu lại lộ ra nụ cười trăm năm khó gặp, lại, lại...còn dặn hắn học hành thật tốt, hành vi này, con mẹ nó thật là kỳ lạ!

Lập tức, ánh mắt tiểu đệ dính thật chặt vào bóng dáng của Văn Đình Tâm.

Không cần suy nghĩ, nhị thiếu thay đổi, tám phần cũng là bởi vì người chị dâu này!

Ở phía trước, Văn Đình Tâm trên tay cầm một tấm bản đồ thành phố, Nam Thế Dương từ phía sau đi lên, vui mừng giơ tấm thẻ lên.

"Cho nè, tiền ở bên trong ấy."

"Anh giữ lấy đi, đây là tôi đưa cho anh." Không nhận lấy tấm thẻ, cô quay sang chỉ vào tấm bản đồ, "Tấm bản dồ này của anh rất tốt, tôi đã chọn được chỗ mua nhà rồi".

Trên tay cầm tấm bản đồ mà Nam Thế Dương luôn mang theo bên mình mỗi khi ra ngoài, thật ra hắn cũng xem không hiểu, nhét trong túi quần chẳng qua là chuẩn bị thêm cho an toàn thôi.

"Mua nhà?" Nam Thế Dương nhướn mày lên, "Mua nhà làm cái gì, cũng không phải là ở lâu lắm".

"Không có tiền mới phải đi thuê phòng, có tiền đương nhiên là muốn mua nhà rồi", xoay lại vỗ vỗ trên vai của Nam Thế Dương, cô dựng thẳng ngón tay giải thích, "Giá phòng càng ngày càng tăng lên, tiền thì càng ngày càng mất giá, nhân lúc đang có tiền, phòng ở lại tiện nghi, đương nhiên là muốn mua rồi".

Cần phải biết rằng, trong tương lai, giá phòng đắt như leo thang vậy. Hiện tại nếu có thể mua nhiều nhà, đất một chút, về sau nhất định là kiếm được không ít tiền.

Không chỉ có nhà ở, còn cổ phiếu, chứng khoán, vé số các loại... Những gì có thể kiếm tiền, cô đều muốn nắm bắt.

Dường như chỉ khi mình thật cường đại rồi thì tên nhóc mới có thể giảm đi một chút áp lực.

Cái loại bệnh, hay còn gọi là tật xấu của hắn, không những phải được điều trị, mà còn phải điều trị thật tốt ngay từ đầu!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-111 )