Tên nhóc lớn lối, động thủ!
← Ch.026 | Ch.028 → |
"Tôi hỏi các người lần cuối cùng, các người xác định là không cần tiền? Cũng không giao ra hộ khẩu?" Chân mày nhíu chặt, đối mặt với đôi vợ chồng này, Nam Thế Dương đã đặc biệt không nhịn được.
Lấy cái hộ khẩu là chuyện cỡ nào đơn giản, huống chi còn tặng không một khoản tiền, nếu là đổi lại gia đình khác, sớm đã thiên ân vạn tạ cúi đầu nhận lấy. Mà đôi vợ chồng này xác thực lại tìm mọi cách tính toán như vậy, tham lam luôn đòi hỏi.
Bởi vậy có thể thấy được, Văn Đình Tâm sống ở tại nhà này, ngày ngày đối mặt hai trưởng bối giống quỷ hút máu này, cuộc sống nhất định hết sức vất vả...
Còn nói cô là trân châu? Thật sự là buồn cười. Nếu là người sủng ái cô dù chỉ một chút cũng sẽ không bức cô ra khỏi nhà lúc nửa đêm với toàn thân bị thương, thiếu chút nữa một chân cũng bị phế...
"Chúng tôi cũng chỉ có một ý tứ này, con bé nhất định phải ở cùng với chúng tôi, nếu không, cậu cũng đừng nghĩ có thể mang đi được!" Dẹp bỏ khuôn mặt tái nhợt, Từ Kiến Bình cũng to gan bày ra sắc mặt, "Vốn đang nghĩ đám người các cậu xuất thân từ thành phố cư xử sẽ có chừng mực, bây giờ nhìn lại cũng rất ngang ngược. Thế nhưng lại nghĩ đem một khoản tiền này tới liền có thể mang con gái chúng tôi đi, coi chúng tôi như tên ăn mày mà xua đuổi".
"Ôi trời, chúng tôi cũng không đến mức là tên ăn mày" hùa theo Từ Kiến Bình một câu, Cao Tài lại tiếp tục nói, hai người vào lúc này tỏ ra ăn ý mười phần, "Tôi nói hai anh em các cậu, cũng không nên ở chỗ này mà nói những lời không phúc hậu như vậy có được hay không? Con bé ở cùng chúng tôi cũng mười mấy năm, các cậu muốn giúp con bé, chúng tôi không phản đối, nhưng các cậu muốn gia đình chúng tôi tách ra, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nghe theo".
"Hai vị trưởng bối kia, các người cảm thấy làm như thế nào mới thích hợp?" Đè lại Nam Thế Dương, Dư Dương thay cậu mở miệng nói, "Nếu như yêu cầu của các người hợp lý, chúng tôi sẽ suy xét." Nhưng nếu như muốn quá nhiều, cũng đừng trách bọn họ không khách khí.
"Theo chúng tôi nghĩ thế này, các cậu xuất phát điểm là có ý tốt. Con bé đang ở cái tuổi này xác định là cần phải học hành, chúng tôi không có ý kiến", giả mù sa mưa nói xong câu này, Cao Tài liếc mắt nhìn sắc mặt hai người đối diện, sau đó tiếp tục nói, "Nhưng toàn bộ gia đình chúng tôi không thể tách ra. Nếu như con bé vào trong thành phố, chúng tôi cũng phải đi."
"Đúng, chúng tôi cũng phải đi", ở một bên Từ Kiến Bình cũng lên tiếng ủng hộ, dựng thẳng ngón tay chỉ hăng say, không thể để cho một mình con nhóc hưởng phúc, "Vì để tốt cho con bé, các cậu cũng có thể sắp xếp cho hai vợ chồng chúng tôi hai công việc thích hợp. Cậu xem, con bé là bạn bè của cậu, dù sao cậu ra ngoài cũng cần danh tiếng, mặt mũi có phải không, nếu chúng tôi có tiền đến lúc đó chúng tôi cũng có thể dạy dỗ thật tốt con bé".
Hai vợ chồng xem như biết rõ, nam nhân lớn tuổi hơn một chút này có vẻ dễ nói chuyện, còn cậu thanh niên trẻ tuổi bên cạnh thì khó nói chuyện vô cùng. Hai người này đều hướng về phía Dư Dương nói.
Ai biết, trên thực tế Dư Dương cũng không phải là dễ nói chuyện như vậy, đối mặt với người có lòng tham không đáy, hắn cũng có ranh giới cuối cùng.
"Hai vị trưởng bối yêu cầu chúng tôi không thể đáp ứng. Tiểu thư Đình Tâm nhị thiếu chúng tôi sẽ phụ trách, về phần hai vị trưởng bối chúng tôi không có cách nào chịu hoàn toàn trách nhiệm, nội thành không thể so với nông thôn, chúng tôi cũng không có thời gian sắp xếp cho hai vị trưởng bối." Thu hồi ánh mắt, Dư Dương quay đầu nhìn Nam Thế Dương một cái, dường như là đang đợi hắn mở miệng nói chuyện.
Dù sao Dư Dương cũng không thích cảm giác bị người khác lừa gạt vơ vét tài sản, tin tưởng nhị thiếu cũng vậy.
"Nói ít ít thôi, thật lắm điều cần gì phải nói tới nói lui như vậy" đứng lên, sửa sang tà áo, vỗ vỗ lên bả vai Dư Dương, ánh mắt nhìn về phía hai vợ chồng, Nam Thế Dương nói, "Văn Đình Tâm sẽ không trở về. Bắt đầu từ hôm qua cho tới về sau này, cô ấy không còn quan hệ gì với các người. Cô ấy, từ nay về sau một mình tôi chịu trách nhiệm."
Giọng nói rất mạnh mẽ, trực tiếp lộ ra sự bá đạo, lời này nếu để cho Văn Đình Tâm nghe được, có lẽ sẽ không tránh được một trận cảm động. Nhưng là, lời này hết lần này tới lần khác là nói cho cặp vợ chồng kia nghe.
Quá quyết đoán làm hai vợ chồng kia sắc mặt kém đến cùng cực, cả người cũng không tốt.
"Mày nói cái gì đó, tên nhóc thối!" Một tiếng nhịn không được, Từ Kiến Bình vỗ bàn đứng dậy, ầm ầm quát, "Tao nói mày là tìm đến gây chuyện đúng không? Mày có rắp tâm! Có đúng không? Nhìn trúng con nhóc nhà tao liền muốn cướp hả! Mày nghĩ mày là ai!"
"Ý tứ của nhị thiếu chính là như vậy" đứng dậy theo, Dư Dương khoá túi xách của mình đưa tay ngăn ở trước mặt Nam Thế Dương, cất đi vẻ khách sáo, giọng nói cũng thêm phần cứng nhắc, "Nếu như các người không chịu, chúng tôi sẽ có biện pháp của mình. Chuyện hôm nay kết thúc."
"Đi thôi, nhị thiếu." Hai người nhất trí xoay người chuẩn bị rời đi, bước chân bước vững vàng, nhìn qua dường như không còn hứng thú gì với cặp vợ chồng kia, cũng không để ý đến hộ khẩu kia.
Cỗ khí thế giống như là thắng lợi làm hai vợ chồng nhìn mà khó chịu.
"Ầm" một tiếng, mặt bàn rung lên, Từ Kiến Bình là dậm chân, tay áo cũng xắn ngược lên cao, "Tên nhóc thối, đứng lại cho tao!"
Hai người phía trước không chút nào để ý tới Từ Kiến Bình, bước chân vẫn như cũ bước đều, Từ Kiến Bình tức đến mức khuôn mặt cũng đỏ rần.
"Lão nương nói các người đứng lại!" Tiện tay cầm cây chổi ở gần lên, đầu óc phát hỏa Từ Kiến Bình lập tức hướng về phía hai người phóng qua.
Dường như không có suy nghĩ nhiều, Từ Kiến Bình chính là cảm thấy vô cùng khó chịu. Chuyện này rút cục là sao! Quang minh chính đại cướp người sao!
"Con mẹ nó, dám đoạt con gái nhà tao!" Trợn tròn mắt, cây chổi hung hăng đập về phía hai người bọn họ.
Trước kia đánh Văn Đình Tâm thành thói quen, Từ Kiến Bình cảm thấy nên đối đãi với những đứa nhóc không nghe lời như vậy. Bà cũng không biết rõ, không phải là thiếu niên nào cũng đều dễ bị ức hiếp như Văn Đình Tâm.
Đem cây chổi vứt xuống, người cũng chưa kịp chạm tới, Bà đã bị Nam Thế Dương một cước đạp bay ra.
Người trẻ tuổi trong giới hắc đạo bất kể là khí lực hay là tính cảnh giác cũng sẽ không nhỏ, một cước này ra ngoài, Từ Kiến Bình cả người bay xa hơn nửa thước, từ bàn bên này lăn đến bên kia, rơi xuống đất...
"Thằng nhóc thối! Mày làm cái gì đấy! Mày lại còn dám đánh phụ nữ, mày...!" Cao Tài sốt ruột nhanh chóng tới đỡ Từ Kiến Bình, hướng về phía Nam Thế Dương mắng chửi, tay lại tiếp tục cầm cây chổi đưa cho Từ Kiến Bình, "Có giáo dục hay không, có phải là nam nhân hay không, mày, tại sao phụ nữ cũng có thể đánh!"
Đáng nói, Nam Thế Dương ở phương diện này thật đúng là không phân biệt nam nữ. Hắn không phải là quân tử gì, nguyên tắc của hắn chính là người đáng ghét thì nên đánh!
"Trời đánh mày, ôi xương sống của lão nương", nhe răng nhếch miệng xoa eo, Từ Kiến Bình thoáng cái định thần lại, cơn tức liền dâng lên, cây chổi còn ở trong tay, giống như là không chút suy nghĩ liền đứng dậy xông về phía trước, "Ngươi mẹ nó, thế nhưng vẫn còn ở nơi này giương oai! Nhìn xem tao có đánh chết may không".
Bước chân bước nhanh, dường như là vọt tới chỗ Nam Thế Dương.
"Muốn chết!" Mày nhếch lên, ngay sau một giây, hắn liền đoạt lấy cây chổi, một tay trực tiếp bóp trên cổ Từ Kiến Bình.
Lực đạo cũng không nhỏ, tay đã ở không khách khí buộc chặt, không đầy một lát, Từ Kiến Bình đã hít thở không thông nghẹn đỏ mặt.
"Dừng, ông xã..." Hai tay đặt lên tay Nam Thế Dương, Từ Kiến Bình biết sợ một chút, vội vàng hướng về phía Cao Tài cầu cứu.
Nhưng nhìn một chút, Cao Tài cũng bị dọa cho sợ, co người lại, ngoài miệng kêu la, thân thể lại lui từng bước về phía, "Các người, các người là bọn lưu manh! Các người bại hoại! Thả vợ của tao ra! Nếu không tao nhất định sẽ đi kiện các người!"
"Vợ của tao nuôi Văn Đình Tâm lâu như vậy, thế nhưng nó lại cho người tới giết mẹ nó! Thật sự là không có thiên lý mà!" Ở một bên kêu la, Cao Tài thuận tay cầm lên vô số lon bia đập tới, thế nhưng bàn tay siết trên cổ cũng không dừng dù chỉ một chút...
"Nhị thiếu, lão ta nói, bà ta nuôi tiểu thư Đình Tâm mười mấy năm, như vậy nên xử lý thế nào, chúng ta cũng nên để tiểu thư Đình Tâm quyết định" ở bên cạnh Dư Dương lên tiếng nhắc nhở.
Sau khi nghe xong, bàn tay Nam Thế Dương mới buông lỏng một chút, một tay vứt cây chổi ra, Dư Dương từ bên hông rút ra một khẩu súng nhắm vào Cao Tài, làm hắn sợ đến mức toát cả mồ hôi.
"Đưa hộ khẩu đây!" Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Cao Tài, Nam Thế Dương không chút do dự bóp cò súng, "Nếu không tôi phế đi đôi chân của ông!"
Lời này dù ai nói, Cao Tài cũng sẽ không tin, nhưng nhìn người trẻ tuổi kia nói ra thật hù dọa đến hắn.
Người trẻ tuổi cho hắn ấn tượng đầu tiên chính là không coi ai ra gì, kiêu ngạo ương ngạnh, còn có bối cảnh hùng hậu như vậy, nói thật ra mà nói, thật sự hắn có giết lão đi cũng chẳng có vấn đề gì.
"Tôi, đi, đi lấy..." Nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng là thỏa hiệp...
"Dư Dương, đi theo hắn."
Súng lục cầm theo, Dư Dương đuổi kịp, vợ chồng Cao Tài cho dù không muốn, nhưng vì mạng nhỏ của mình vẫn phải đưa ra.
Sự thực chứng minh, đối mặt với kẻ tiểu nhân, cứng rắn vẫn tốt hơn so với nhỏ nhẹ.
Sau khi từ Nam giao đi ra, Nam Thế Dương vội vàng rửa tay thật nhiều lần, trở lại trên xe, tâm tình vô cùng tốt!
Nghĩ tới, đợi lát nữa trở về đem thủ tục nhập học làm tốt, sau đó có thể về nhà đón cô. Buổi chiều hắn không muốn đi học, dù sao trong lòng cũng không an tâm được, dứt khoát trốn học đưa cô đi tìm phòng ở là tốt nhất.
Sự sắp xếp này làm hắn thật hài lòng, thậm chí, còn có mấy phần mong đợi...
Lúc này, hắn đang vui vẻ vì sự sắp xếp của mình, lại không biết rằng ở Nam gia Đình Tâm đã bị ông nội đuổi ra khỏi cửa.
← Ch. 026 | Ch. 028 → |