Nổi Giận
← Ch.163 | Ch.165 → |
Nếu để Đỗ Minh Nguyệt biết anh ta đang nghĩ gì thì chắc chắn lại bị liếc mắt nữa cho xem.
Đến bệnh viện mới biết ba của Lâm Gia Hưng cũng có ở đó.
Thấy Lâm Gia Hưng ở cửa, ông ấy vô cùng tức giận.
"Thằng nhóc thối tha này, mày lại chạy đi đâu nữa vậy? Có phải gây rắc rối cho ba rồi không?"
Lâm Gia Hưng vừa thấy ba mình liền núp sau lưng Đỗ Minh Nguyệt.
Khiến ông ấy không tiện ra tay tiếp, chỉ có thể tức giận nhìn con trai mình.
Đỗ Minh Nguyệt đứng trước mặt ông ấy, quay đầu lại nhìn Lâm Gia Hưng rồi vội vàng hòa giải.
"Chú, chú đừng trách Lâm Gia Hưng."
Ba của Lâm Gia Hưng nhìn Đỗ Minh Nguyệt, có lẽ ông bị cô thuyết phục, hừ một tiếng rồi đứng sang một bên.
Lâm Gia Hưng thấy ba mình không làm gì nữa mới từ từ di chuyển ra.
"Bà ơi, sức khỏe của bà thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?" Lâm Gia Hưng bước đến bên giường bà Lâm.
Bà Lâm thấy vết thương trên mặt anh ta, hừ một tiếng: "Bà nghe nói con vừa về đã tìm đám Lâm Hiên Hữu tính sổ?"
Lâm Gia Hưng nghe vậy, lập tức im lặng.
Đúng là chẳng có gì giấu được bà.
"Bà ơi, do con tức giận quá!" Lâm Gia Hưng cúi đầu, tỏ vẻ uất ức.
Bà Lâm thấy anh ta như vậy đành thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
"Con đó, có thể bớt khiến ba con tức giận là bà đã vui lắm rồi!"
"Không thể nào đâu!" Lâm Gia Hưng lẩm bẩm nhưng không dám nói lớn.
Bà Lâm nghe tiếng anh ta lẩm bẩm, quay lại trừng anh ta khiến anh ta sợ hãi lùi lại mấy bước.
"Bây giờ tập đoàn Lâm Thị nằm trong tay Lâm Chí Khanh, ai biết được nó sẽ ra sao? Đây là thứ cuối cùng ông để lại cho bà, bà không thể trơ mắt nhìn nó hủy hoại trong tay bà.
Như vậy thì làm sao bà có thể ăn nói với ông các con đây!"
Bà Lâm lo lắng nói rồi không nhịn được ho khan.
Bọn họ thấy vậy liền bước lên an ủi.
"Mẹ, mẹ đừng xúc động như vậy.
Mẹ cứ dưỡng bệnh cho khỏe rồi chúng ta sẽ có cách thôi!" Lâm Mộc Giai nói với đầy vẻ lo lắng.
Đỗ Minh Nguyệt thấy vậy cũng lập tức đi rót một ly nước đến.
"Tóm lại, tập đoàn Lâm Thị tuyệt đối không được hủy hoại ở trong tay chúng ta!" Bà Lâm nghiêm mặt nói.
Bầu không khí có chút ngưng đọng lại, không ai dám nói gì, bởi vì bọn họ không biết nên trả lời thế nào.
Bây giờ tập đoàn Lâm Thị đang ở trong tay Lâm Chí Khanh, cổ phần của ông ta cũng nhiều nhất.
Mà các thành viên ban giám đốc lại ủng hộ ông ta nên việc này là việc rất khó giải quyết.
"Bọn con biết rồi, cho dù thế nào cũng sẽ lấy nó lại!" Lâm Mộc Giai an ủi nói.
Vẻ mặt của bà Lâm lúc này mới dịu hơn, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu chuyện này là một chuyện rất khó!
Lúc Đỗ Minh Nguyệt đi rót nước, cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Lâm Mộc Giai và ba của Lâm Gia Hưng.
"Bây giờ làm sao lấy tập đoàn Lâm Thị về đây? Trông Lâm Chí Khanh dường như có âm mưu khác!"
Lâm Mộc Giai cũng lúng túng, đứng khoanh hai tay trước ngực, mắt không biết nhìn về đâu.
"Cho dù là vậy, chúng ta cũng phải thử.
Hạo Trạch vẫn đang nghĩ cách, còn cả Hoàng Phong nữa, chắc chắn sẽ có cách thôi!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe đến đây thì đã không thể nghe tiếp được nữa.
Cô cầm chậu rời đi ngay lập tức.
Trần Như Ngọc đi theo Lâm Hiên Hữu, luôn tìm cơ hội để báo thù.
Vừa hay hôm nay Lâm Chí Khanh cũng đến, dường như ông ta đến để thương lượng chuyện gì đó, còn cố tình đuổi Trần Như Ngọc ra ngoài.
Trần Như Ngọc ngoài mặt nghe theo nhưng thật ra không hề đóng cửa lại.
Cô ta lấy điện thoại ra ghi âm, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.
"Ba, sao ba lại đến đây?" Lâm Hiên Hữu đứng dậy.
Lâm Chí Khanh lấy ra một tập tài liệu, khẽ nói: "Ba đã tìm được người đến tiếp quản tập đoàn Lâm Thị, chỉ cần ký hợp đồng này thì chúng ta có thể đi rồi!"
Trần Như Ngọc che miệng, không ngờ Lâm Chí Khanh lại muốn bán tập đoàn Lâm Thị.
"Ba, sao ba lại gấp gáp như vậy?" Lâm Hiên Hữu cau mày hỏi, rõ ràng là anh ta không muốn bán tập đoàn Lâm Thị.
Lâm Chí Khanh không thể đợi được lâu, ông ta nói thẳng: "Bây giờ Lâm Hoàng Phong cứ dán mắt vào ba.
Nó biết ba ép bà nội Lâm nhường lại cổ phần của tập đoàn Lâm Thị cho ba, nếu nó lấy được chứng cứ thì chúng ta sẽ tiêu tùng!"
Trần Như Ngọc không ngờ mình lại nghe được nhiều thông tin nội bộ như vậy.
Có vẻ lần này cô ta đã làm đúng.
Lúc này đột nhiên có người hét lên: "Anh không được vào!"
Trần Như Ngọc giật mình, sau đó cất điện thoại, xoay người trốn vào một góc.
Người đến là Lâm Hoàng Phong, gương mặt anh đầy vẻ tức giận, khí thế cũng trở nên dữ dội.
Lâm Chí Khanh nghe thấy tiếng động lập tức cất tài liệu trong tay đi, sau đó liền thấy Lâm Hoàng Phong hung hăng đẩy cửa ra.
Có điều không ngờ rằng mở cửa ra lại thấy Lâm Chí Khanh cũng ở đây.
"Lâm Hiên Hữu, rốt cuộc mày muốn thế nào?" Lâm Hoàng Phong khẽ hé môi, nói với gương mặt lạnh lùng.
Lâm Hiên Hữu thấy Lâm Hoàng Phong đến, anh ta lập tức đắc ý.
Anh ta đến trước mặt Lâm Hoàng Phong, nhưng thấy mình thấp hơn anh một cái đầu, khí thế lập tức bị đẩy xuống.
"Ô, đây không phải là ông anh họ của tôi đó sao? Sao lại chạy đến đây rồi?"
Lâm Hoàng Phong khẽ cười: "Lâm Hiên Hữu, mày cố tình đúng không? Rõ ràng mày biết danh tiếng của tập đoàn Lâm Thị trên thị trường nhưng lại cố tình nâng giá, có phải mày muốn hủy hoại tập đoàn Lâm Thị không?"
Mấy ngày nay anh nghe rất nhiều người chỉ trích.
Đây là thứ mà ông bà để lại, anh tuyệt đối không tha cho người bôi nhọ nó dù chỉ một chút.
"Danh tiếng?" Lâm Hiên Hữu cười chế giễu: "Thời đại này ai còn quan tâm đến nó chứ? Kiếm tiền mới là tất yếu!"
Lâm Hoàng Phong siết chặt nắm tay, sau đó bước đến nắm lấy cổ áo của anh ta: "Lâm Hiên Hữu, mày đừng có quá đáng.
Mày nghĩ mày có thể ngồi ở vị trí này được bao lâu?"
Đối mặt với câu hỏi của anh, Lâm Hiên Hữu không chút xấu hổ mà ngược lại còn thấy không đủ.
Anh ta hất tay của Lâm Hoàng Phong ra, cười khẩy nói: "Lâm Hoàng Phong, mày nghĩ vị trí này vẫn còn là của mày sao? Mày nghĩ mày có thể làm tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị sao?"
"Nếu không phải do bọn mày hèn hạ đê tiện thì tập đoàn Lâm Thị sẽ không thuộc về bọn mày!" Lâm Hoàng Phong nhìn Lâm Hiên Hữu.
Lúc này Lâm Chí Khanh mới mở miệng nói: "Gì vậy Hoàng Phong? Chúng ta không phải người một nhà sao?"
"Người một nhà? Ông không thấy lời ông nói có nực cười không?" Lâm Hoàng Phong quay lại nhìn Lâm Chí Khanh với ánh mắt sắc bén.
Lâm Chí Khanh không để ý đến lời chế giễu của anh: "Mày nói đúng, tao không xem bọn mày là người một nhà, nhưng bây giờ tao vẫn có thể làm chủ tập đoàn Lâm Thị.
Lôi nó ra ngoài mau đi!"
Người ông ta nói tất nhiên là Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong lùi lại một bước: "Không cần, tôi tự đi được.
Chỉ là không biết các người có thể đắc ý được bao lâu!"
Nói xong, anh sửa lại cổ áo rồi bước ra ngoài!.
← Ch. 163 | Ch. 165 → |