Lời Thú Nhận Của Thím Trương
← Ch.156 | Ch.158 → |
Lâm Hoàng Phong bước ra khỏi Tập đoàn Lâm Thị, Tiêu Hồng Quang vẫn ở bên cạnh anh, khi nhìn thấy Tiêu Hồng Quang, anh đột nhiên bật cười.
"Tôi đã không còn là tổng giám đốc của nơi này, anh đi theo tôi cũng vô ích!"
Nghe vậy Tiêu Hồng Quang cũng cười theo.
"Quan hệ của tôi và anh tốt như vậy, theo anh thì, bọn họ sẽ còn trọng dụng tôi sao?"
Lâm Hoàng Phong nghe anh nói như thế, lập tức nhướng mày nhìn anh, "Anh đang oán trách tôi?"
Tiêu Hồng Quang: "Xem như vậy đi!"
Lâm Hoàng Phong: "..."
Bây giờ họ dường như không còn là mối quan hệ giữa sếp và cấp dưới nữa mà giống như hai người anh em tốt.
Các phóng viên ngoài cửa đều đang ngồi xổm đợi bọn họ, không biết là ai hô lên:
"Cậu Phong ra rồi!"
Sau đó một nhóm người tràn ra, Lâm Hoàng Phong nhìn những phóng viên này liền thấy đau đầu.
"Những người này lại tới đây!"
Tiêu Hồng Quang nhìn bộ dạng xấu hổ của anh, đề nghị: "Đi cửa sau đi sếp!"
"Tôi không còn là sếp của anh nữa!" Lâm Hoàng Phong nhắc nhở.
Tiêu Hồng Quang không có phản bác mà chỉ im lặng!
Lâm Hoàng Phong rời đi bằng cửa sau, mặc dù có phóng viên nhưng Tiêu Hồng Quang vẫn không ngừng che chắn cho anh.
Vì vậy những người đó hoàn toàn không thấy Lâm Hoàng Phong xuất hiện.
Sau khi rời đi, điện thoại di động của Lâm Hoàng Phong lập tức vang lên.
Anh liếc nhìn, trong tích tắc ánh mắt anh dịu đi rất nhiều.
"Hoàng Phong, anh đang ở đâu thế? Bà nội tỉnh lại rồi!"
Ngay khi Lâm Hoàng Phong nghe thấy bà nội Lâm đã tỉnh lại, liền lập tức nói: "Em ở đó chờ anh, anh về ngay đây!"
Lâm Hoàng Phong vội vàng đến bệnh viện thì nhìn thấy bà Lâm đang ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt lo lắng liền thả lỏng.
Anh bước đến bên bà, nắm tay bà nói: "Bà ơi, bà thực sự làm cháu sợ chết khiếp đấy!"
Bà nội Lâm nhìn thấy Lâm Hoàng Phong thì nhanh chóng hỏi về công ty của anh!
Lâm Hoàng Phong im lặng, không biết phải nói thế nào.
Bà nội Lâm là ai? Chỉ cần nhìn thoáng qua là bà có thể biết được trong lòng anh có chuyện!
"Công ty xảy ra chuyện gì sao? Nói cho bà nội biết đi!"
Lâm Hoàng Phong suy nghĩ, cuối cùng nói với bà nội Lâm những gì đã xảy ra.
Không ngờ sau khi nghe những điều này bà nội Lâm lại ho dữ dội, Lâm Hoàng Phong sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ bà!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Đỗ Minh Nguyệt lập tức đưa cho bà cốc nước trên bàn!
Bà nội Lâm uống một chút nước mới cảm thấy dễ chịu hơn.
"Đáng lẽ năm ấy bà không nên đưa tên ác độc kia trở lại nhà họ Lâm, khụ khụ khụ..."
"Bà nội, đừng nói nữa, con nhất định sẽ lấy lại Lâm thị!" Lâm Hoàng Phong siết chặt tay bên hông.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bóng lưng của Lâm Hoàng Phong thì biết rằng anh đang cố kìm chế vì hiện giờ anh không thể làm được gì!
Lâm Mộc Giai biết được bà nội Lâm bị ốm, chiều hôm đó liền đến thăm bệnh!
Nhìn thấy bà ấy yếu đuối như vậy, đôi mắt Lâm Mộc Giai rưng rưng!
"Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi?" Lâm Mộc Giai nghẹn ngào hỏi.
Hoàng Hạo Trạch đứng sau lưng bà ấy, tựa hồ muốn an ủi bà ấy nhưng lại không biết nói thế nào!
Bà nội Lâm ho khan một tiếng: "Mẹ không sao!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên phát bệnh!"
Lâm Mộc Giai vẫn rất lo lắng, trong điện thoại Lâm Hoàng Phong không nói rõ, chỉ là bà bị ốm nên bà ấy vội vàng chạy tới!
Bà nội Lâm quay đầu lại, hiển nhiên bà không muốn nhắc tới chuyện này.
Lúc này, bóng dáng của thím Trương đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa.
Khi nhìn thấy bà nội Lâm, bà ta lập tức quỳ xuống trước mặt bà.
"Bà Lâm, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, bà có thể đánh mắng tôi thế nào cũng được!"
Bà nội Lâm liếc bà ta một cái, sau đó quay đầu lại, mặc kệ bà ta!
Lâm Mộc Giai nhìn thấy thím Trương thì hỏi lớn, "Thím Trương, thím nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt đục ngầu của thím Trương trở nên ướt át, nghẹn ngào nức nở, vẻ mặt có chút bất an.
"Là cậu hai đã bắt cháu gái của tôi, yêu cầu tôi phải bỏ thuốc bà chủ.
Tất cả đều là lỗi của tôi, cô chủ, tôi không dám mong cô tha thứ cho tôi!"
Thím Trương nói xong liền lấy tay áo lau nước mắt.
Bây giờ cháu gái vẫn nằm trong tay cậu hai, bà thật sự sợ con bé xảy ra chuyện gì!
Lâm Mộc Giai sững sờ một lúc cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bà ấy luôn là một người thiếu kiên nhẫn, ngay lập tức trở nên giận dữ khi nghe được Lâm Chí Khanh đã làm điều này.
"Lâm Chí Khanh? Tên vô ơn đó, tôi muốn tìm ông ta nói chuyện!"
Nói xong, bà ấy tức giận chạy ra ngoài, chuẩn bị đi tìm Lâm Chí Khanh.
Chính ánh mắt sắc bén của Hoàng Hạo Trạch đã ngăn bà ấy lại.
"Đừng hấp tấp như vậy được không? Dù em đi cũng đâu có ích lợi gì!" Hoàng Hạo Trạch bình tĩnh nói.
"Vậy phải làm sao đây? Nhìn ông ta phá hoại nhà họ Lâm chúng ta à?" Lâm Mộc Giai khó khăn hét lên.
Bà nội Lâm bị bọn họ làm đau đầu, con gái nhỏ của bà luôn không biết cân nhắc, nhưng Hoàng Hạo Trạch là một người khôn ngoan.
"Được rồi, con đến đấy cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Nếu Lâm Chí Khanh thực sự là một người tốt, nó sẽ không làm một điều ngỗ ngược như vậy!"
Nghe lời bà nội Lâm nói Lâm Mộc Giai liền bình tĩnh lại!
Thấy bà ấy đã bình tĩnh lại, Hoàng Hạo Trạch liền buông bà ấy ra.
"Lẽ nào không có cách gì sao?" Lâm Mộc Giai miễn cưỡng hỏi.
Lâm Hoàng Phong im lặng không hề lên tiếng, đây là cơ nghiệp mà bà nội Lâm đã vất vả gầy dựng nên, sao có thể để người khác lấy mất!
"Bà ơi, con sẽ tìm ra giải pháp cho vấn đề này." Lâm Hoàng Phong đột nhiên mở miệng nói.
"Tôi sẽ giúp cậu, nếu cậu có nhu cầu gì thì cứ nói cho tôi biết!" Hoàng Hạo Trạch cũng nói.
Lâm Hoàng Phong gật đầu, nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm kích.
Đỗ Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh, cũng không biết mình có thể làm gì để giúp đỡ!
Trong vài ngày tiếp theo, Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Mộc Giai cùng chăm sóc bà nội Lâm, ánh mắt mà bà nội Lâm nhìn cô đã thay đổi rất nhiều.
"Nghe nói con đã tự nguyện từ chức và rời khỏi công ty!" Bà nội Lâm đột ngột nói.
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu, đáp: "Vâng!"
Bà nội Lâm liếc cô một cái, thấy cô vẻ mặt thận trọng, bà biết cô vẫn còn giữ khoảng cách với bà.
Bà thở dài, có lẽ hồi đó làm cô sợ, bây giờ muốn lại gần cô cũng khó!
"Kỳ thực con không cần sợ bà như vậy, bà cũng đâu có ăn thịt con!" Bà nội Lâm chỉnh lại chăn bông.
Đỗ Minh Nguyệt mím môi, không biết ý của bà là gì, lúc này Lâm Mộc Giai mới cười nói: "Mẹ dì kêu cháu đi ra mắt bà đó!"
"Hả?" Đỗ Minh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, bộ dạng có chút đờ đẫn!
"Thế nào? Con không muốn? Con không muốn thì thôi vậy, bà sẽ không ép!" Bà nội Lâm thuận miệng tiếp nhận câu nói.
Cô gái này trông vậy mà lại khác với những người phụ nữ bên ngoài!.
← Ch. 156 | Ch. 158 → |