Sinh đứa trẻ để làm công cụ
← Ch.031 | Ch.033 → |
Nhìn vẻ mặt của Đỗ Minh Nguyệt, con ngươi anh lạnh dần: "Cô không muốn à?"
Sau khi nghe câu trả lời của anh, đột nhiên Đỗ Minh Nguyệt, lùi về phía sau mấy bước.
"Đúng thế, tình nguyện chứ, ai mà không muốn, ai không muốn làm mợ chủ nhà họ Lâm chứ. Vì anh giúp chồng dạy con thì sao? Cả đời ở lại nhà họ Lâm, làm bùnhìn của các người thì sao? Tôi muốn làm chuyện tôi muốn thì sai sao?" Cô thấp giọng nỉ non, nước mắt lăn dài trên gò má.
Lâm Hoàng Phong nhìn Đỗ Minh Nguyệt, mắt híp lại.
Hoàng Thành Trung cũng không ngờ thì ra Đỗ Minh Nguyệt còn có tham vọng này, làm mợ chủ nhà họ Lâm thì có gì không tốt chứ?
Cả đời không lo ăn lo mặc, nhà họ Lâm gọi là tiền chất như núi cũng không quá đáng.
Người phụ nữ này lại không muốn ở lại nhà họ Lâm, thật đúng là một người kỳ quái.
"Về nhà, có chuyện gì về nhà rồi nói sau." Lâm Hoàng Phong im lặng hồi lâu, mở miệng nói.
Đỗ Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng: "Về nhà? Đó đâu phải nhà của tôi."
Nói xong, cô xoay người rời đi, tiếng bước chân giẫm lên nền nhà vang vọng.
Lâm Hoàng Phong nhìn bóng lưng của cô, có chút bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, sau đó nói: "Tiêu Hồng Quang, đuổi theo mợ chủ."
Tiêu Hồng Quang gật đầu một cái rồi đuổi theo.
Hoàng Thành Trung thấy kịch hay, muốn chen miệng vào một phen.
"Anh nói chị dâu có bệnh hay không vậy? Làm mợ chủ nhà họ Lâm không chịu làm, làm nũng thế này thì có ích gì đâu."
Lâm Hoàng Phong tức giận nói: "Cậu còn ở đây làm gì? Mau cút đi cho tôi."
Hoàng Thành Trung bị nghẹn một chút: "Đi thì đi, hai người các người đôi lúc thật giống nhau."
Vừa quay người chuẩn bị rời đi, Hoàng Thành Trung đã bị gọi lại: "Dọn dẹp chỗ này đi."
Hoàng Thành Trung: "..."
Dám nói chuyện với anh ta như vậy, cũng chỉ có người đàn ông trước mặt này.
"Anh nói coi, anh tìm cho cô ấy một công việc cũng đâu khó, xong rồi anh giám sát cô ấy không được à?" Hoàng Thành Trung thuận mồm nói một câu.
Đỗ Minh Nguyệt chỉ thấy trong lòng mình có một đám mây đen lớn, không có chỗ nào để phát tiết.
Cuối cùng cô thấy một cái bảng hiệu sáng đèn, do dự một hồi, cô vẫn đi vào.
Vừa đến quầy bar, cô bình tĩnh nói với nhân viên phục vụ: "Cho tôi một chai rượu."
Cô vừa gọi rượu, đã có nhiều người liên tục quay đầu nhìn cô, trong lòng không phải ý tốt gì.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt uống mấy ly rượu, lòng bàn chân như đi trên mây, đứng dậy cũng khó khăn y như bước trên bông vải.
Cô cầm chai rượu, đột nhiên nằm rạp xuống quầy bar, đôi mắt mê man: "Mình còn tưởng anh ta có ý với mình, thì ra chẳng qua chỉ là tự mình đa tình mà thôi, cũng đúng, mình thì đâu có tư cách để yêu cầu cái gì."
Bộ dạng này của Đỗ Minh Nguyệt, người sáng suốt nhìn một cái đã biết cô say, vì thế có người nhanh chóng nhích đến gần cô.
"Cô em uống rượu một mình hả? Có muốn anh đây uống cùng cô em không?"
Đỗ Minh Nguyệt đã không còn tỉnh táo, nhìn người trước mặt, lập tức quàng tay qua cổ anh ta, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm.
"Cùng uống với tôi nào, được đấy, nhanh lên rót rượu đi nào."
Mà ở một phòng bao khác trong quán rượu, Trương Văn Thành đang xã giao với một đám người, anh ta đương nhiên không thích mấy chuyện này, nhưng không thể từ chối được.
Một gã đàn ông bụng phệ thấy Trương Văn Thành không nói lời nào, lập tức vỗ mông người phụ nữ ngồi cạnh một cái, tỏ ý muốn cô ta đi hầu hạ Trương Văn Thành.
Người phụ nữ kia thẹn thùng gật đầu một cái, sau đó nhào vào ngực Trương Văn Thành, một mũi nước hoa nồng nặc bỗng xộc lên mũi anh ta.
Anh ta cảm thấy buồn nôn, sau đó vội vã đẩy cô ta ra.
Người phụ nữ té ngã ra đất, giương khuôn mặt điềm đạm đáng yêu nhìn Trương Văn Thành.
"Anh trai này, sao anh lại như vậy?"
Cấp trên của Trương Văn Thành biết rõ tính cách anh ta, tên đàn ông bụng phệ kia là cục trưởng cục cảnh sát.
Sở dĩ hôm nay cục trưởng gọi anh ta tới là để nói anh ta sớm tóm bọn bắt ma túy, cũng để ông ta có thể báo cáo với cấp trên.
Cho nên mới mời bọn họ, Trương Văn Thành không nghĩ tới, nhưng cấp trên cứ khuyên mãi nên anh ta đành miễn cưỡng đáp ứng.
Kết quả vừa đến, đã là tình huống thế này thành ra sắc mặt anh ta cũng không tốt lắm.
Cấp trên của Trương Văn Thành nổi giận trước cục trưởng cục cảnh sát, vội vàng mắng: "Trương Văn Thành, có phải cậu say rồi hay không hả? Mau đi ra ngoài cho tỉnh rượu, đừng ở đây làm tôi mất mặt."
Trương Văn Thành tự biết cấp trên đang giúp mình, gật đầu một cái, nói xin lỗi xong liền đứng dậy đi khỏi nơi mà anh ta thấy là nơi đầy chướng khí.
Vừa đi ra đã nghe có người kêu lên: "Lớn, anh đặt lớn, cô em à, lần này em thua, em phải cởi quần áo đó."
Đỗ Minh Nguyệt đã uống say khướt, giơ tay lên, cười híp mắt nói: "Hừ, tôi sợ gì chứ, lần trước tôi với Lâm Hoàng Phong từng chơi rồi, tôi không có sợ đâu."
Nói xong, cô cầm chiếc chung trong tay lắc lên, 3 điểm, quả nhiên là nhỏ.
Đỗ Minh Nguyệt cười ha ha, chỉ người kia nói: "Anh phải cởi quần áo rồi."
Nhưng trên người người đàn ông kia cũng chỉ còn mỗi cái quần.
Không ngờ người phụ nữ này lại may mắn như vậy, những người kia liếc nhìn nhau, như đang ngầm trao đổi điều gì đó.
Trương Văn Thành cũng không thích náo nhiệt, lúc rời đi đụng vào người khác, lúc này mới nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên còn chưa chơi đã, tiếp tục nói: "Tiếp, tiếp nào, còn dám không hả?"
Nghe được âm thanh này, Trương Văn Thành dừng chân một chút, đây không phải tiếng của Đỗ Minh Nguyệt sao? Sao cô lại ở chỗ này?
Trong đầu vẫn chưa chắc chắn, Trương Văn Thành đi về phía Đỗ Minh Nguyệt, đúng như dự đoán, anh ta liền thấy Đỗ Minh Nguyệt đang mơ màng cười.
Trương Văn Thành nhíu mày một cái, người phụ nữ này sao lại ở đây?
Lâm Hoàng Phong đâu? Không lẽ Lâm Hoàng Phong không quản à?
Anh ta cũng không biết tại sao mình lại gấp như vậy, lập tức bước nhanh hơn đến kéo cô xuống.
Nhưng có giọng nói truyền tới từ một bên.
"Cô gái này sao thế nhỉ? Sao lại may như thế chứ? Tối nay chúng ta phải "làm thịt" cô ta sao đây?"
"Đừng gấp đừng gấp, tao có cách, ra "Thiên Khai", không phải không thể đâu."
"Mày giỏi đấy, nhanh nhanh nhanh, nếu ăn được, nhất định phải làm cho cô ta tới khóc luôn."
Sau đó hai kẻ này mập mờ cười, cô gái trong lời bọn họ chính là Đỗ Minh Nguyệt.
Mắt Trương Văn Thành lạnh đi, xem ra cô đang gặp nguy hiểm.
Vừa nghĩ thế, anh ta đã không kìm được vội vã đi về phía cô.
Nhưng những kẻ đó hình như cố ý không cho anh ta đến gần Đỗ Minh Nguyệt, rất nhanh anh ta đã bị đẩy đi hướng khác.
Lại thêm một ván nữa, có điều lần này người lắc chung không phải là Đỗ Minh Nguyệt mà là người đàn ông bảo mình sẽ ra được "Thiên Khai" lúc nãy.
"Cô em xinh đẹp à, lần này chúng ta cá thế nào đây, cô em mà thua thì cởi luôn đồ lót ra có được không nào?"
Đỗ Minh Nguyệt đã mơ màng, cũng tự tin rằng mình sẽ không thua, nên cô khôn khéo gật đầu: "Được được, vậy nếu anh thua thì tính sao đây hả?
Người đàn ông đối diện cười ha ha, sảng khoái đáp: "Cô em xinh đẹp nói gì thì anh đây làm cái đó."
← Ch. 031 | Ch. 033 → |