Cô ấy đến đánh bài
← Ch.007 | Ch.009 → |
Lưu Nguyệt Nga sững sờ, khó hiểu nói: "Anh vì cô gái này mà làm khó em ư?"
Dường như nghe được chuyện cười, Lâm Hoàng Phong nở một nụ cười, bắt chước lời nói của Lưu Nguyệt Nga: "Chỉ là một trò đùa mà thôi, thế nào? Không chơi nổi nữa à?"
Thấy bầu không khí căng thẳng, sợ rằng sắp xảy ra một cuộc hỗn loạn Cung Quý Dương lập tức đứng lên cười nói: "Đều là một trò chơi thôi mà, đừng coi nó là thật kẻo làm hỏng tình cảm của chúng ta. Nào, cạn ly thôi mọi người."
Hoàng Thành Trung lạnh lùng, thản nhiên hỏi Lâm Hoàng Phong: "Nếu như tiếp tục, tôi sẽ chia bài."
Từ trước đến nay anh ta thường không thích chọc vào chuyện của người khác, nhưng tối nay Lưu Nguyệt Nga thật sự quá đáng rồi.
"Thế nào?"
Lâm Hoàng Phong ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt Nga, vân vê quân bài trong tay: "Có dám chơi tiếp không? Hai người chúng ta tăng thêm ba lần đi."
Lưu Nguyệt Nga trầm mặc.
Bầu không khí rơi vào im lặng, Cung Quý Dương thấy muốn thay đổi không khí, liếc mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt, ra hiệu bảo cô nói gì đó đi.
Nhưng cô vốn không phải người lo chuyện bao đồng, vì vậy cô cũng không hề có ý định cứu Lưu Nguyệt Nga. Cô thản nhiên đánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Ánh mắt Lưu Nguyệt Nga thâm sâu, cô ta nở nụ cười khiêu khích: "Được. Hai người chúng ta mỗi người thêm ba phần. Nhưng cô Minh Nguyệt phải đánh bài thay anh."
Lời nói vừa dứt, Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương đều sững sờ.
Còn Lâm Hoàng Phong thì vẫn giữ nguyên biểu cảm như cũ, không chút thay đổi. Anh ngồi dịch sang bên trái, kéo Đỗ Minh Nguyệt ngồi bên cạnh mình, cười nói: "Được thôi."
Trong đầu Đỗ Minh Nguyệt nổ "bùm" một tiếng, cô căng thẳng nắm chặt váy của mình, giống hệt một chú thỏ đang sợ hãi.
Mặc dù cô là cô chủ của nhà họ Đỗ, nhưng từ trước đến nay chưa từng đi cùng với những hội người giàu như thế này, chứ đừng nói đến loại trò chơi này, đến luật chơi cô cũng không hiểu, làm sao cô chơi được chứ?
"Lưu Nguyệt Nga, hay là để tôi chơi thay Hoàng Phong nhé?" Cung Quý Dương luôn cảm thấy không khí tối nay khá kỳ lạ, rõ ràng là điều hòa vẫn đang chạy, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng ớn lạnh.
"Không được."
Lưu Nguyệt Nga nhanh nhẹn ngồi vào vị trí của mình, khiêu khích nhìn Đỗ Minh Nguyệt, giọng điệu bình thản: "Cô có dám chơi với tôi một ván không?"
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ, đột nhiên nhớ đến gương mặt cả vú lấp miệng em của Đỗ Thùy Linh, không nhịn được đập tay lên bàn, nói: "Có gì mà không dám, cứ theo luật chơi ban nãy, ai thua sẽ phải cởi quần áo."
Những người xung quanh đã bị khí thế của cô làm cho khiếp sợ, thậm chí Lâm Hoàng Phong cũng nheo mắt nhìn cô, cẩn thận đánh giá lại Đỗ Minh Nguyệt.
Cô gái này, cũng không vô vị như lời đồn, thường ngày thì như một chú mèo con vậy, nhưng đôi khi sẽ để lộ ra bộ móng vuốt sắc bén.
Người như vậy, thật khiến người ta không kịp đề phòng.
"Được."
Lưu Nguyệt Nga nở một nụ cười nguy hiểm, sau khi nói sơ qua về luật chơi, liền nhắc nhở Đỗ Minh Nguyệt: "Nếu như cô thua thì tốt nhất đừng đến tìm anh Hoàng Phong nữa, kẻo lại bị tôi coi thường."
Đỗ Minh Nguyệt mím môi, không đáp lại lời Lưu Nguyệt Nga, cố gắng ghi nhớ luật chơi trong đầu.
Luật chơi thật ra rất đơn giản, hai người đánh một lá bài, so xem ai lớn ai nhỏ. Đôi khi chỉ cần dựa vào vận may là sẽ thắng, nhưng cũng có lúc phải dựa vào trí nhớ hơn người, ví dụ như Lâm Hoàng Phong.
Anh có một tài năng, đó là đã nhìn thấy thì sẽ không bao giờ quên. Vì vậy chỉ cần anh không muốn thua, thì chắc chắn sẽ không thua.
"Nói nhảm ít thôi. Bắt đầu đi." Đỗ Minh Nguyệt như biến thành một người khác vậy, bởi vì từ khi cô quyết định sẽ gả cho Lâm Hoàng Phong, cô đã thề nhất định sẽ làm chủ số phận, bất kể dùng phương thức gì, chỉ cần cuộc sống tốt hơn trước kia là được.
Quan trọng nhất là có thể dành cho mẹ cô một cuộc sống tốt đẹp, như vậy bản thân cô mới có thể theo đuổi giấc mơ của mình.
Hoàng Thành Trung đến chia bài cho hai người họ, Đỗ Minh Nguyệt căng thẳng nhìn vào từng lá bài, đứng trước mặt tất cả những người ở đây cởi quần áo, cô thật sự không làm nổi.
"Đừng sợ."
Lâm Hoàng Phong đứng sau lưng cô nói nhỏ. Đỗ Minh Nguyệt chợt cảm thấy ấm áp. Cô đứng thẳng lưng, bắt đầu quan sát cẩn thận từng lá bài một.
Hai người chơi, một mất một còn.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt rút ra một lá bài, tay gắt gao cầm lấy. Lưu Nguyệt Nga cũng rút ra một lá, nhưng sau khi nhìn lá bài của mình, gương mặt cô liền thả lỏng.
"Tôi thua rồi."
Lưu Nguyệt Nga vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng và bình tĩnh như trước, thản nhiên lật lá bài của mình lên. Mặc dù quân bài của cô ta nhỏ nhất, nhưng thần thái của cô ta lại không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Đỗ Minh Nguyệt cũng đưa bộ bài của mình ra, rõ ràng là số to nhất.
Thắng thua đã định.
Lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt, tối nay Lưu Nguyệt Nga mặc một bộ đồ da màu đen. Sau khi cởi hết quần áo xong, trên người cô ta chỉ còn chiếc áo ngực màu đen, trông vô cùng gợi cảm.
Cung Quý Dương nói: "Lưu Nguyệt Nga, không ngờ thường ngày ở bên bọn tôi trông cpp như một thằng con trai, hóa ra cô lại sexy như vậy."
Lỗ Thành Chung cụp mắt, sau đó ngồi xuống bên cạnh nhấp một ngụm rượu vang.
Lưu Nguyệt Nga dường như có chút không cam lòng, định nói rằng muốn chơi thêm ván nữa, nhưng Lâm Hoàng Phong đã nhanh hơn cô ta một bước.
Anh nắm lấy vai Đỗ Minh Nguyệt, nói: "Nếu đã kết thúc rồi thì đừng chơi nữa."
"Hoàng Phong, xem ra trong lòng anh cô Nguyệt có một vị trí khá đặc biệt." Lưu Nguyệt Nga lắc nhẹ ly rượu trong tay, nở một nụ cười kiều diễm.
Không thể không thừa nhận rằng, Lưu Nguyệt Nga có một vẻ đẹp đặc biệt, cộng thêm khí chất lạnh lùng ấy cũng đủ khiến bao người đàn ông say đắm.
Lâm Hoàng Phong lười nhác khoác tay lên vai Đỗ Minh Nguyệt, uống một ngụm rượu, anh ung dung nói: "Lưu Nguyệt Nga, tôi nghĩ cô nên đổi cách xưng hô rồi."
← Ch. 007 | Ch. 009 → |