Vay nóng Homecredit

Truyện:Lãnh Hoàng Phế Hậu - Chương 169

Lãnh Hoàng Phế Hậu
Trọn bộ 379 chương
Chương 169
0.00
(0 votes)


Chương (1-379)

Siêu sale Lazada


"Tiểu Phiêu, mau thức dậy, phải đi khuyên nhị thiếu gia ăn cơm rồi."

Mới sáng tinh mơ, Hạ Lan Phiêu đã bị một đại mụ (bác gái) trung niên mặt không biểu tình đánh thức. Nàng có thói quen ngủ nướng, lại chợt nhớ ra hiện tại mình chỉ là một tiểu nha hoàn hèn mọn, vội vàng rửa mặt trải đầu qua loa một chút liền đi theo đại mụ đến phòng của Lý Thương Nguyệt.

Lúc này, trong phòng đã đứng đầy nha hoàn và sai vặt. Trong tay của bọn họ cũng đang cầm khay làm bằng hoàng kim (vàng), nhìn người thiếu gia xấu tính trước bàn dài đầy chờ mong, Lý Thương Nguyệt vô cùng buồn chán chơi đùa bát đũa trong tay, dường như làm lơ với mọi chuyện phát sinh xung quanh.

"Thiếu gia, nếm thử một chút cháo tổ yến tiểu nhân tỉ mỉ chuẩn bị chứ."

"Quá thúi, không ăn." Lý Thương Nguyệt thản nhiên liếc nhìn chén nhỏ bạch ngọc trong khay vàng một cái, khẽ lắc đầu.

"Vậy mời thiếu gia nếm thử một chút canh thúy ngọc của nô tỳ."

"Màu sắc khó coi, không ăn."

"Mời thiếu gia ăn một miếng bánh tơ vàng."

"Tên ác tục, không ăn."

Hạ Lan Phiêu đứng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, suýt nữa quăng khay vàng trong tay xuống đất, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hài tử xinh đẹp lại nóng nảy như vậy, thật đáng ghét.

"Tiểu Phiêu, đến lượt ngươi." Phía sau nàng có một người âm thầm nhắc nhở: "Có thể khuyên thiếu gia ăn một miếng cơm, thì ngươi có thể nhận được năm lượng vàng, nên ngươi cần phải cố gắng hơn."

Cái gì? Hỗn tiểu tử (Tên hỗn láo) này ăn một miếng cơm, ta có thể nhận được năm lượng vàng? Vậy nếu hắn ăn hết không phải ta sẽ phát đạt sao? Thảo nào tất cả mọi người đều tranh cướp giành giật làm nha hoàn ở đây, thật đúng là được lời gấp đôi! Thật là phát đạt....

"Thiếu gia, mời ăn cơm." Hạ Lan Phiêu cười híp mắt nhìn tên tiểu quỷ này.

"Không ăn."

"Tại sao? Ngươi ngay cả ăn cái gì cũng không biết!"

"Khuôn mặt của ngươi quá khó coi, ảnh hưởng đến khẩu vị của bổn thiếu gia."

"Phốc!"

Đây là âm thanh gân xanh trên trán nổ tung.

Không có nữ nhân nào có thể chịu đựng việc người khác nói mình khó coi, Hạ Lan Phiêu cũng không ngoại lệ. Gân xanh trên trán nàng nhảy kịch liệt, lại kiềm chế phẫn lộ ở trong lòng, nén giận nói: "Thiếu gia thật là thú vị, ha ha ha...."

"Đừng cười, cười lên càng khó coi hơn."

"Lý Thương Nguyệt!" Ruốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng nhịn không được mà gầm lên giận dữ.

"Tiểu Phiêu to gan!" Tất cả mọi người trừng mắt nhìn nàng, đồng loạt nói: "Ngươi dám vô lễ với thiếu gia?"

Làm ơn không cần chỉnh tề thống nhất như vậy có được không.... Thảo nào tiểu tử thúi kia lớn lên gầy như vậy, thật không có gặp qua người kén ăn giống như hắn! Nếu hắn là con trai ta, ta đã sớm bỏ đói hắn vài bữa, xem hắn có ăn hay không? Tiểu tử thúi!

"Ngươi tên là Tiểu Phiêu?" Lý Thương Nguyệt hừ lạnh: "Thật là khó nghe."

"Lý Thương Nguyệt...."

"Hả?" Lý Thương Nguyệt nhìn nàng đầy đe dọa.

"Cái tên Lý Thương Nguyệt này thật là dễ nghe, không hổ là tên của thiếu gia."

"Hừ."

Lý Thương Nguyệt kéo kéo khóe miệng hừ một tiếng, sau đó tiếp tục không ăn tra tấn nhóm người hầu đáng thương. Cuối cùng vì đại mụ trung niên khuyên bảo mà hắn gắng gượng uống một hớp cháo tổ yến, tất cả người hầu đều dùng lực vỗ tay, giống như hắn hoàn thành sự nghiệp thống nhất đất nước vĩ đại. Lý Thương Nguyệt chậm rãi cầm khăn lụa lau khóe miệng, nói với mọi người: "Tất cả các ngươi lui ra đi, để Tiểu Phiêu theo ta là được rồi."

"Nhưng...."

"Cút ngay." Bỗng nhiên Lý Thương Nguyệt nổi giận gầm lên: "Tất cả đều cút."

"Vâng."

Mấy người hầu nhìn nhau một cái, cuối cùng thuận theo rời đi, giữa phòng lớn chỉ còn lại hai người Hạ Lan Phiêu và Lý Thương Nguyệt. Nàng cứ đứng thẳng tắp như vậy, cùng Lý Thương Nguyệt mắt to trừng mắt nhỏ. Cuối cùng Lý Thương Nguyệt nhịn không được nói: "Lăn lại đây cho bản thiếu gia."

"Không được."

"Cái gì?"

"Trên mặt đất bẩn, ta cũng quá nặng, lăn không được."

....................

"Có phải ngươi cố ý đối nghịch với ta hay không?" Ruốt cuộc tiểu tử thúi kia đã nổi giận.

"Tại sao hôm qua ngươi lại không đi đường bên phải?"

"Bởi vì ta biết ngươi là hài tử cá biệt, nhất định sẽ cố ý chỉ sai đường cho ta." Hạ Lan Phiêu cười rất hài lòng: "Không ngờ thật không ngờ, ngươi thật đúng là...."

"Ngươi là đang cười nhạo ta sao?"

"Ngươi cứ nói xem?"

"Nha đầu thúi, lá gan của ngươi thật lớn! Ngươi biết ta là ai không?"

"Nhị thiếu gia của Lý gia Lý Thương Nguyệt, vậy thì sao?"

"Ngươi không sợ ta?"

"Vì sao ta phải sợ ngươi?" Hạ Lan Phiêu nhìn hắn khó hiểu: "Ngươi rất đáng sợ sao?"

Nói cho cùng Lý Thương Nguyệt cũng chỉ là một người gần giống như đứa trẻ lớn xác mà thôi, tính tình của hắn có chút hư hỏng, nhưng chưa đến nỗi "Đáng sợ", thật không hiểu nổi tại sao mọi người lại vừa lạnh nhạt vừa cung kính cưng chiều hắn, sợ hãi hắn như vậy?

Hắn chỉ là một đứa bé thôi.

Lý Thương Nguyệt ngây ngẩn cả người.

Hắn đã sớm có thói quen người khác sợ hãi hắn, chán ghét hắn, nhìn bề ngoài mà ghét hắn, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử vừa cười toe toét vừa mặt dạn mày dày như vậy. Mặt của hắn hơi đỏ lên, hầm hừ nói: "Ta rất lợi hại! Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ bắt sâu thả trong chăn hù dọa ngươi!"

"Lý Thương Nguyệt, ngươi thật ngây thơ. Hạ Lan Phiêu nhìn hắn khinh thường: "Hài tử mau tránh sang một bên đi, không được tìm tỷ tỷ hồ nháo."

"Tiểu Phiêu!"

"Ta đi, xin thiếu gia tự mình chơi đi."

"Không cho đi!"

Hạ Lan Phiêu không để ý đến Lý Thương Nguyệt, chính là tự nhiên đi ra cửa, trong lòng đã có chút bực mình. Nhưng mà, ngay tại lúc nàng đi đến gần cửa, đột nhiên nghe được một tiếng vang thật lớn. Theo bản năng nàng quay đầu lại, đã thấy Lý Thương Nguyệt té ngã trên đất, đang khó khăn bò dậy, lại làm sao cũng không dậy được.

"Thiếu gia, ngươi không sao chứ?" Hạ Lan Phiêu vội vàng nâng hắn dậy: "Ngã có đau không?"

"Không cần ngươi lo!" Lý Thương Nguyệt hung dữ đẩy tay nàng ra.

"Tính tình của hài tử này sao lại lớn như vậy? Mau để ta nhìn xem ngã có bị thương không!"

Hạ Lan Phiêu trợn hai tròng mắt, ở trên đầu của Lý Thương Nguyệt nhẫn tâm gõ một cái, sau đó nắm trường bào của Lý Thương Nguyệt giật ra. Trên bắp đùi trắng nõn của Lý Thương Nguyệt đã sớm có một mảng xanh xanh hồng hồng, mà mặt của hắn so với máu ứ đọng trên đùi hắn còn muốn hồng gấp mười lần. Bình sinh hắn hận nhất là người nào nhìn chân hắn, lúng túng cầm áo choàng che kín chân của mình, nhạy cảm kêu to: "Ngươi nhìn lung tung cái gì chứ? Nữ nhận xấu xí, ta muốn giết ngươi!"

"Không được ầm ĩ."

Hạ Lan Phiêu giặt sạch một chiếc khăn tay, ở trên đùi của Lý Thương Nguyệt lau chùi tỉ mỉ, sau đó giúp hắn đắp áo choàng kín chân. Nàng nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lý Thương Nguyệt, cười híp mắt nói: "Muốn tỷ tỷ đỡ ngươi đứng lên không?"

"Ta tự đứng được." Lý Thương Nguyệt tức giận kêu lên.

"Được, vậy ngươi tự mình đứng lên đi, ta xem trọng ngươi nha." Hạ Lan Phiêu nghiêm túc nói.

Lý Thương Nguyệt ngẩn người.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-379)