Vay nóng Tima

Truyện:Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 074

Lãnh Cung Thái Tử Phi
Hiện có 145 chương (chưa hoàn)
Chương 074
Chỉ xích thiên nhai
0.00
(0 votes)


Chương (1-145 )

Siêu sale Shopee


"Tin tưởng ngươi? Tin tưởng ngươi cái gì?" Long y hoàng không hiểu ra sao. "Nếu như ngươi nguyện ý tin tưởng ta, hãy giao tất cả cho ta, cả thể xác và tinh thần...và hài tử." Phượng Trữ Lan có điểm chần chừ, nhưng nói ra coi như lưu sướng. Những lời này với Long Y Hoàng mà nói giống như ngũ lôi Quán Đính, nàng từ từ trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: "Phượng Trữ Lan, chuyện này thật không buồn cười chút nào." "Ta không có nói đùa, đều là nói thật." Phượng trữ lan kiên định không thôi. "Đến cuối cùng vẫn là ta hồ đồ dinh ảo giác, vậy thì ngươi đã say trước không biết gì? Những lời như thế coi như ngươi chưa nói với Khuynh Nhan, lúc đầu cũng muốn nói với Nhan Phi, nói với ta.. thật sự là khó tin." Long Y Hoàng chống đỡ nửa người, cố gắng ngồi: "Nếu như đây là ảo giác, ta mong nó sớm biến mất, tình huống này ta chưa bao giờ dám hy vọng xa vời như vậy, hiện tại cũng thế." "Ta sớm biết rằng ngươi sẽ nói như vậy..." Phượng Trữ Lan thở dài, nói: "Cũng khó trách, trước đây ta đã làm những chuyện như vậy..." "Hơn nữa, Phượng Trữ Lan ngươi biết ngươi vừa nói gì không? Những lời này hinh như hơi miễn cương, làm cho người ta không thể không nghĩ tới những chuyện khác, ngươi thật khác mọi khi, nếu như chỉ là bởi vì ta đã bảo vệ thi thể Khuynh Nhan mà nói cảm ơn, như vậy bây giờ ta mới không còn hiểu lầm những lời vừa nãy, chỉ là cảm ơn, không cần phải nói thêm mấy lời tình cảm này, ngươi chỉ cần nói cảm ơn ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi." Long Y Hoàng chắc chắn nói, cắt ngang câu nói đang dở của Phượng Trữ Lan. "Yêu cầu của ngươi chỉ có thế? Đơn giản như vậy?" Phượng Trữ Lan hơi ngạc nhiên. "yêu cầu của ta từ trước đến giờ không cao, điểm này chắc không thể làm khó ngươi?" Long Y Hoàng khó khăn dùng cánh tay nặng nề của mình kéo chăn lên. "Nhan nhi đã chết...vĩnh viễn cũng không có khả năng sống lại, cho dù có tìm người thế thân, cũng không thể là hắn, hai ngày này ta thật sự đã hiểu, vì một người vĩnh viễn không có khả năng trở về, tiếp tục níu kéo, hoang tưởng mà không chịu nhìn người bên cạnh yên lặng cố gắng, không biết quý trọng nàng, đây chính là cách ngu xuẩn nhất." Phượng Trữ Lan chưa bao giờ nghiêm túc như thế với Long Y Hoàng, trong ánh mắt cừu hận cùng khinh thường ngày trước, đã trở thành ánh mắt trìu mến tình cảm: "Long Y Hoàng, ta ở trước mặt nàng đã thua, thua thảm hại, không thể cứu vãn." "Ta và ngươi vốn là không có tình cảm, sao lại nói đến thắng thua?" Long Y Hoàng lắc đầu nói. "Cho nên ta hỏi nàng, nàng có đồng ý tin tưởng ta? Tất nhiên, chúng ta hãy bắt đầu lại, tương lai khi hài tử ra đời, nó cũng cần một gia đình, môi trường tốt, mà không phải là nhìn cha mẹ lạnh lùng." Phượng Trữ Lan nói. "Chuyện này thật khó, chẳng lẽ sáng nay mặt trời mọc đằng tây? Phượng Trữ Lan ngươi có thể quên Khuynh nhan nhờ ta? Thật là Thiên phương dạ đàm!" Long Y Hoàng cười lạnh "Long Y Hoàng nàng đủ đặc biệt, khiến cho người ta dễ dàng rơi vào tay giặc.. nếu như nói thật, ta thấy nàng dù bề ngoài cố gắng tỏ ra kiên cường, nhưng nội tâm lại yếu ớt vô cùng, càng tỏ ra không cần, càng cứng rắn ương ngạnh, lại càng khiến người khác muốn bảo vệ, nàng rất nỗ lực.... Kỳ thật nếu không phải ta biết Nhan nhi trước, có lẽ ngay từ đầu trong lòng ta đã không chán ghét nàng như vậy." Phương Trữ Lan nói. "Nhưng cảm giác của là đối với ngươi cũng không tốt lắm. Phượng Trữ Lan, ta là người lòng dạ hẹp hòi, chưa bao giờ dễ dàng tha thứ bất cứ người nào vô duyên vô cớ muốn trả thù ta, hơn nữa, ngoài lời ngươi nói, ta không khó nhìn ra ngươi hiên tại chỉ là thương hại ta, mà không có chút tình cảm nào, kỳ thật ta không yếu ớt như vậy, nếu không ta đã sớm bỏ trốn, cho nên ngươi không cần dùng lời hoa mỹ an ủi ta, ta chỉ muốn ngươi cảm ơn ta chân thành..... mà không phải đắn đo suy nghĩ những lời tình cảm như thế, ta không phải đại tiểu thư suốt ngày ở chốn khuê phòng, từ nhỏ đến lớn ta đã gặp nhiều nam nhân, cho nên ngươi có nói những lời như thế cũng không khiến ta bận tâm." Long Y Hoàng nhắm mắt, lông mi dài che đi ánh mắt không có ánh sáng: "Hơn nữa ta không dám tin ngươi, ngươi si tình với Khuynh Nhan như thế, quên đi cũng không phải môt sớm một chiều, hơn nữa bây giờ không phải còn có một Nhan phi nữa sao? Ngươi nhìn thấy nàng rồi, khuôn mặt giống hệt Khuynh Nhan, nhất định khi gặp nàng ngươi sẽ lại nhớ đến hắn, Phượng Trữ Lan, nghĩ lại.... đối với ta phải thật hoàn hảo, nếu là với những cô nương không hiểu, vạn nhất các nàng cũng rơi vào tay giặc bằng những lời tình cảm của ngươi, đến lúc đó chuyện không chừng còn phiền phức thế nào." Nàng tốt bụng khuyên bảo. "Nàng thật sự không giống người thường, tựa hồ trừ khẳng định mìnhở ngoài, bất cứ chuyện gì đều không mê hoặc được nàng." Phượng Trữ Lan nói. "Ta nhớ ngươi đã từng nói, tâm của ngươi và Khuynh Nhan đều đã chết, mà hiện tại tình huống cũng không khác mấy, tâm cũng đã nửa chết nửa sống cho nên nhìn cái gì cũng thế, đều không có quá nhiều tình cảm." Long Y Hoàng nói. Phượng trữ lan trầm tư một lát: "Nhan phi...cuối cùng cũng chỉ là thế thân, ngươi cảm giác thế nào?" "Khuynh nhan là nhước điểm duy nhất của ngươi, sau khi hắn chết, nhược điểm của ngươi không thể bỏ sót, cho nên minh chủ võ lâm đã tận dụng cơ hội này phái người tới mai phục bên cạnh ngươi, ngươi chắc chắn có thể hoài niệm Khuynh Nhan, nhưng sẽ mãi chỉ trầm mê như thế, lỡ người lỡ mình, ngươi cần phải biết." Long Y Hoàng nói. Phượng trữ lan trầm mặc một hồi, đột nhiên đứng lên, xoay người ra khỏi phòng. "Ngươi đi đâu vậy? Ngươi muốn làm gì?" Long y hoàng hỏi hắn. "Không liên quan đến ngươi" Vừa nói xong. Thân ảnh Phượng Trữ Lan lập tức biến mất ngoài của phòng. Xem ra hắn không muốn nói, Long Y Hoàng cũng lười hỏi lại, lại nằm xuống nghỉ ngơi, lại đột nhiên ngồi dậy. Cảm thấy có chút kỳ quái, Phượng Trữ Lan vô duyên vô cớ bỏ đi, chẳng lẽ, hắn lại nhớ đến Nhan phi sao! Nhan phi hiện tại đã biến thành con rối, hắn định làm thế nào! Long Y Hoàng không dám suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống giường chạy ra ngoài, nàng muốn biết Phượng Trữ Lan cuối cùng muốn làm gì! Nàng ban đầu không có giết Nhan phi hoàn toàn là vì suy nghĩ cho hắn. Thư phòng, không có người, tẩm cung Phượng Trữ Lan cũng không có người, tẩm cung Nhan phi không có người. Hỏi hết các cung nữ thị vệ xung quanh, bọn họ đều nói không biết Phượng Trữ Lan ở chỗ nào, cũng không biết Nhan phi đâu. Long Y Hoàng chạy đi tìm, trong lúc nàng chuẩn bị dừng lại, một cung nữ đột nhiên đi tới dè dặt nói: "Thái tử phi...mới vừa rồi nô tỳ thấy thái tử mang theo Nhan phi tới hướng lãnh cung đằng kia." Long y hoàng hơi kinh ngạc, nàng vội vàng nắm lấy bả vai nhỏ gầy của cung nữ, vội vàng nói: "Lãnh cung? Lãnh cung ở đâu?" "Là...là...lãnh cung mà Nhan phi trước đã chết." Cung nữ không dám ngẩng đầu, khúm núm trả lời, vẻ mặt khiếp đàm. Long Y Hoàng bỏ nàng ra, lập tức đi tới chỗ lãnh cung. Đường tới lãnh cung ngày càng thê lương, rừng cây cũng rậm rạp hơn, che đi bầu trời huy hoàng sáng rỡ, vẫn là ban ngày nhưng nơi này so với ban đêm còn đáng sợ hơn, bóng ma mọi nơi giống như quỷ ám, cùng với gió khẽ lay đông, đột nhiên có tiếng vang kỳ quái truyền tới. Lãnh cung nơi ấy đã nhốt Nhan phi, Long Y Hoàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên nơi này, cho nên hắn rất nhanh tới đây, tới lãnh cung, chỉ thấy Phượng Trữ Lan ngồi lên một tảng đá, từ góc độ nhìn của Long Y Hoàng chỉ thấy được bóng lưng của hắn, hình như là còn ôm người. Tâm huyền nàng trỗi dẫy, từng bước từng bước thong thả đi tới chỗ Phượng Trữ Lan, lá khỗ bị nàng dẫm lên, phát ra thanh âm thanh thúy, ở phía sau Phượng Trữ Lan, một thanh trường kiếm bị bỏ trên mặt đất, ở mũi kiếm là vết máu còn chưa khô, đỏ ghê người. Phượng Trữ Lan đang ôm thân thể Nhan phi, chỗ chỗ ngực Nhan phi rõ ràng là một mảng đỏ, mà vẻ mặt nàng, cũng cứng ngắc chết lặng, cái này...là vẻ mặt con rối...Lúc Nhan phi chết, chắc không cảm thấy đau, cho nên nàng vẫn giữ vẻ mặt như lúc còn sống. Phượng Trữ Lan chăm chú nhìn mặt thi thể, ngón tay thon dài dính một ít máu, chậm rãi lướt qua khuôn mặt Nhan phi, thoáng cái mang theo bao nhiêu lưu niệm u hoài, còn có chút ngẩn ngơ. Long y hoàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Đáng tiếc là đã trúng độc, độc như thế thật sự rất ít, sớm biết thế ta đã không cần lãng phí lên người nàng." Phượng Trữ Lan mím chặt môi, không nói gì, hắn dùng ngón ray mình tìm kiếm trên mặt Nhan phi, cuối cùng tìm được một tia lỗi nhỏ, ánh mắt kinh hoàng, năm ngón tay đột nhiên khép lại, tựa hồ muốn kéo tấm da giả xuống, Long Y Hoàng vội vàng ngăn cản hắn: "Ngươi đang làm cái gì đấy! Thi thể Khuynh Nhan đã chết, Nhan phi đã tự sát.. mặc dù đây là dịch dung, nhưng thật đáng tiếc, nếu phá hủy dịch dung, không dùng mấy năm ngươi sẽ quên mất dung mạo Khuynh Nhan, đến lúc đó, muốn gặp không gặp được, đây mới là thống khổ nhất, nếu Khuynh Nhan dưới suối vàng biết được, hắn cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi." "Ta hiểu rõ Nhan nhi... Nếu có người vì hắn mà chậm chễ mọi chuyện, hắn mới càng áy náy, hắn trước đây cũng hay nói ta phải đối tốt với ngươi, nhưng ta chưa từng làm, nếu hắn còn sống câu nói cuối cùng hắn nói chắc chắn sẽ là bảo ta đối xử tốt với ngươi, mà không phải muốn ta tự dẫn sói vào nhà, nguyên nhân bởi vì những thứ này...lớn lên rất giống hắn. » Phượng Trữ Lan chậm rãi nói, giọng rất quyết tâm, mang mặt nạ bỏ xuống. Nhan phi nguyên danh là Cửu phàm, dưới lớp mặt nạ, nguyên bổn mặt mũi Cửu phàm rất là thanh tú, nhưng khác hẳn với vẻ đẹp của Khuynh Nhan, vạch trần mặt nạ, lưu lại chỉ là một khuôn mặt khác hẳn Khuynh Nhan. Long Y Hoàng thực sự bế tắc, nhìn diện mạo thực của Cửu phàm, chuẩn bị mãi mới nói: « Kỳ thật... Ngươi cũng không cần phải tuyệt tình như vậy, ban đầu ta biến nàng thành con rối vì nếu đụng đến nàng nhất định sẽ làm tổn thương ngươi.. tiếp tục hầu hạ ngươi để ngươi vẫn mãi duy trì được chút dấu vết của Khuynh Nhan, ta biết tình cảm của ngươi dành cho Khuynh Nhan thật sự rất sâu, không muốn thừa nhận hắn chết đi ta có thể hiểu. » "Ta sẽ quên hết...nếu như ta sống mãi với hoài niệm, không biết sẽ chậm trễ bao nhiêu thứ, bỏ mặc người luôn bên cạnh nỗ lực, nếu đến lúc không thể cứu vãn ta mới tỉnh ngộ, lúc đó không biết ta sẽ còn đau lòng đến đâu... » Phượng Trữ Lan buông tay, xác bên ngoài bị nhét vào hồ nước, chìm nổi vài lần, cuối cùng chậm rãi rơi vào đáy, giống như chuyện cũ hắn quyết định quên đi chôn ở đáy lòng, không bao giờ muốn đụng vào nữa. Vô luận đối với ai cũng là kết quả tốt nhất. Hắn để thi thể Cửu phàm xuống, đứng lên, y phục của hắn cũng dính máu, dứt khoát xoay người, rời đi. "Ngươi cứ đặt thi thể đó ở nơi này như vậy? Không để ý tới nữa sao? » Long Y Hoàng hỏi. « Thi thể ở lãnh cung này thiếu sao? Thêm một người nữa cũng đâu có sao... » Phượng Trữ Lan dừng một chút, cước bộ cũng dừng lại, hắn nghiêng người, quay về phía Long Y Hoàng vươn tay: « Chúng ta cùng trở về thôi. » Long y hoàng cứng đờ, nhìn bàn tay trắng nõn của hắn trước mắt, chậm chạp không trả lời, Phường Trữ Lan bước một bước tới trước mặt nàng, nàng lại lùi môt bước nói: « Chúng ta còn không thân mật đến thế. »"Da thịt còn có lúc thay đổi, hiện tai chỉ là nắm tay, có gì quá sao? » « Ta không tha thứ cho ngươi, cũng không đáp ứng điều kiện cố tình gây sự như vậy. » Long Y Hoàng nói xong, vượt qua hắn ra ngoài. Phượng Trữ Lan bước nhanh một bước nắm lấy cổ tay nàng, giữ lại thân hình: « Coi như vì hài tử? » Nói đúng chỗ hiểm, Long Y Hoàng lại lần nữa hóa đá, Phượng Trữ Lan rèn sắt ngay khi còn nóng nói: « Chẳng lẽ khi hài tử ra đời, nàng hy vognj nó sẽ có ấn tượng xấu, cha mẹ ngay cả một cái nắm tay cũng không có chứ nói gì tới yêu, hoàn cảnh như thế, trong lòng nó nghĩ thế nào. » Long y hoàng toàn thân cứng ngắc, đầu ngón tay hơi hơi rung lên, nói không ra lời, Phượng trữ lan thấy vậy, thừa cơ liền cầm lấy tay nàng, năm ngón tay đan vào nhau, kéo nàng ra ngoài. Long Y Hoàng bừng tỉnh, cố hất ra mấy lần, nhưng không có kết quả, Phượng Trữ Lan nắm quá chặt, vì thế vẻ mặt không tình nguyện để hắn nắm. "Ta nói rồi... Ta sẽ bắt đầu lại với nàng, giống như với Nhan nhi. » Thật lâu sau, hai người đã đi xa khỏi lãnh cung, Phượng Trữ Lan đột nhiên thấp giọng nói. Long Y Hoàng cũng trầm mặc thật lâu, bị Phượng Trữ Lan nắm một lèo đi tới tẩm cung mình, nàng mới hồi phục: « Ta vì hài tử » Tay Phượng Trữ Lan rất ấm, rất chặt đem lại cho người khác cảm giác an toàn, nhưng ấm áp đó không tới được trong lòng Long Y Hoàng. « Ngươi trước kia với Khuynh Nhan cũng là như vậy sao? » Long Y Hoàng nỉ non nói: « Phượng Trữ Lan ngươi rất biết cách tán tỉnh, Khuynh Nhan được ngươi yêu thật rất hạnh phúc. » Phượng trữ lan vừa muốn nói gì, đột nhiên lại không nói, hắn kéo Long Y Hoàng tới trước cửa phòng khách, cứ đứng như vậy, không nói gì mà chỉ nhìn nhau. « Tại sao lại dừng lại.. » Long Y Hoàng đi ra phía sau hắn, hỏi nguyên nhân, cũng giống như Phượng Trữ Lan nàng cũng dừng lại ánh mắt nhìn vào người trong phòng, con ngươi co rút, không nói được lời nào. Trong phòng khách, còn có một người cũng kinh ngạc nhin bọn họ, ba người cứng ngắc nhìn nhau, tình cảnh quả thực kỳ quái. Người kia là Phượng Ly Uyên chỉ có hắn mởi tới tìm Long Y Hoàng. Khiến Phượng Ly Uyên kinh ngạc không chỉ có Phượng Trữ Lan cùng Long Y Hoàng xuất hiện cùng nhau, còn có hình ảnh mười ngón tay đan chặt vào nhau, hắn nhìn Phượng Trữ Lan, lại nhìn Long Y Hoàng một hồi, không nói được gì. « Thật sự là khách quý... Đặc biệt tới tìm Y Hoàng sao?" Phượng Trữ Lan cười rộ lên, tay vẫn nắm chặt tay Long Y Hoàng không chịu buông, cứ như vậy mang nàng tới trước mặt Phượng Ly Uyên, xin lỗi nói: « Bất quá hôm nay thân thể Y Hoàng không được khỏe, không thể tiếp đãi được vương gia, hiện tại ta mang nàng về phòng nghỉ ngơi trước, để xuất hiện thật tốt trước mặt tiếp đón khách quý. » Phượng Trữ Lan cười xin lỗi một tiếng, nắm chặt tay Long Y Hoàng, ánh mắt Phượng Ly Uyên ngày càng ngu dại đi, hướng tới phòng nghỉ. Long Y Hoàng im lặng đi theo hắn, lúc chạm qua vai Phượng Ly Uyên, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía khác. Chỉ sợ lúc nhìn thấy hắn, phòng tuyến vững chắc trong nàng sẽ sụp đổ, phá hủy toàn bộ công sức trước đây của nàng. "Không cần, ta chỉ là tới hỏi thăm thái tử phi, nhưng bây giờ thấy thái tử phi bình yên, thái tử cũng bình an vô sự, ta cũng không làm phiền nữa...cáo từ. » Phượng ly uyên nắm chặt nắm tay, vội vàng nói. « Lượng thứ cho vì không tiễn xa được. » Phượng Trữ Lan cười ôn hòa, nhàn nhạt đáp. Phượng Trữ Lan nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, hắn bước nhanh ra ngoài...Long Y Hoàng từ từ nhắm mắt lại, một cổ hàn khí lạnh thấu lòng, thất thần. Không biết từ lúc nào, Phượng Trữ Lan đã đem nàng trở về phòng, Phượng Trữ Lan để nàng ngồi xuống giường nói: « Sao.. chưa quên được sao?Nhưng vận mênh đã thế ngươi còn có thể làm được gì? Tạm thời không cần nói tới hài tử, hiện tại, ngươi là thái tử phi của ta thì không bao giờ có thể xa hơn nữa cùng hắn, xa đến Chỉ Xích Thiên Nhai. (chắc là đến chết hai anh chị ý cũng không đến được với nhau ý mà. ) » Long y hoàng có chút tức giận, quát: "Câm!" Phượng Trữ Lan đứng trước mắt của nàng hỏi: "Ngươi đang đau lòng phải không? » « Ta hiểu rõ hơn ai hết, ta và hắn...quá xa vời...vĩnh viễn cũng không thể.. vì thế quan hệ của hắn và ta như lúc này là tốt nhất.. ta chỉ cần nhẫn nại. » Long Y Hoàng nhắm mắt lại: « Đau? Ta đã sớm quên đi cảm giác đau là gì. » "Vậy ngươi đã quên hắn rồi, hắn không đáng để ngươi lo lắng như thế, từ đầu đến cuối.. hắn luôn nghi ngờ ngươi, nếu hắn toàn tâm toàn ý yêu ngươi, thì sẽ không bao giờ quan tâm tới những chuyện đó...Hắn thậm chí còn che chở Phi Liên. » Phượng Trữ Lan nói. "Ngươi cho là cảm nhân của ai cũng giống nhau sao? Luôn đặt tình yêu lên hàng đầu? Chỉ cần chuyên tâm yêu một người, chẳng sợ hắn thiếu chút nữa lấy đi tính mạng của ngươi, giống như lần đi săn thú đó, ngươi ngay cả hận cũng không có, thậm chí càng cảm thấy có lỗi với hắn, ssến bây giờ thì mãi vẫn không thể quên. » Long Y Hoàng nói. "Chính là điểm này, ngươi cùng ta giống nhau, không phải sao?" Phượng Trữ Lan tiếp tục cười, vẻ mặt ôn hòa che giấu khổ sở bên trong, khiến Long Y Hoàng khó có thể nhìn ra, Long Y Hoàng hiểu mặc dù bay giờ hắn nói thế, nhưng sâu trong tâm, vị trí quan trọng nhất vẫn là Khuynh Nhan, Phượng Trữ Lan tiếp tục nói: « Cho nên ta thấy, chúng ta giống nhau như vậy, hơn nữa lại là vợ chồng ở cùng một chỗ, không phải rất hoàn hảo sao? » Nhìn thấy Y Hoàng đang trầm tư không đáp, Phượng Trữ La vòng tay ôm lấy cổ nàng, lướt nhanh, làm bộ muốn hôn nàng. Y Hoàng hoảng sợ đẩy hắn ra: « Phượng Trữ Lan, ngươi hãy để ta bình tĩnh lại được không. » Phượng Trữ Lan gật đầu nói: « Ta biết.... ngươi nhất thời không thể tha thứ được những chuyện trước kia ta đã làm, nhưng ta sẽ cố gắng đền bù, hy vọng còn kịp, Long Y Hoàng, sau này chúng ta hãy làm vợ chồng tốt, không sợ người ngoài quấy nhiễu có được không? » Thanh âm Phượng Trữ Lan có ma lực làm người ta không thể kháng cự, dễ nghe lạ thường, nếu là người bình thường thì đã bị hành động của hắn mê hoặc chết đi sống lại được, nhưng Long Y Hoàng hết sức thanh tỉnh: « Chuyện này nói sau đi, ta muốn nghỉ ngơi môt lát, những chuyện khác ta sẽ suy nghĩ sau. » "Hảo, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi đi. » Dứt lời Phượng Trữ Lan đã ngồi xuống giường, ôm chầm lấy lưng Y Hoàng, đem nàng nằm cùng hắn. Y Hoàng dùng sức đầy cách tay hắn ra: « Ngươi muốn làm gì? Ta ở một mình ở phòng mình như trước là tốt rồi, ngươi không cần tới quấy rầy sự thanh tĩnh của ta » "Hoàng, Y hoàng..." Phượng trữ lan đột nhiên ôm lấy Long y hoàng, chiếc cằm gầy gò của hắn gác lên vai nàng, ngữ khí vô cùng mệt nhọc, lời nói giống như con cừu non khiến cho toàn thân Y Hoàng không được tự nhiếm, hắn nhắm hờ mắt nói: « Ta chỉ muốn một gia đình thuộc về mình, một gia đình ổn định, ta không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần có thể để ta nghỉ ngơi một chút...trước kia, ta chỉ nghĩ như vậy, muốn cùng Nhan nhi quy ẩn núi rừng, không quan tâm tới thế sự, nhưng hết lần này tới lần khác ta là Thái tử, Nhan nhi trở nên sợ hãi, cho nên nhất định không chịu đáp ứng, bây giờ hắn đã không còn ở đây...giấc mộng này cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng. » "Vậy ngươi hiện tại muốn làm gì?" Long y hoàng nói "Nàng thật khiến người ta yên tâm, Nhan nhi như gần như xa, trực giác mà nói, nàng so với bất kỳ ai đều đáng tin tưởng...sau này có nàng bên canh, chính là gia đình của ta, là nơi ta nương tựa khi mệt mỏi, thê tử đã sớm ở nhà đợi ta như vậy... ». Long y hoàng thật không có gì để nói, nàng nhắm mắt lại rất nhanh lại mở mắt ra...không biết tại sao, rõ ràng hiện tại bên canh nàng là Phượng Trữ Lan nhưng nàng lại luôn nhớ đến Phượng Ly Uyên, tất cả giọng nói, dáng điệu, tướng mạo, không ai khác... Editor: Tinh Dạ Tử Yên.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-145 )