Thuốc dưỡng thai
← Ch.069 | Ch.071 → |
Long Y Hoàng đi tới cửa phòng miệng đột nhiên cứng lại, có chút sợ hãi, chỉ đứng từ xa nhìn vào, cung nữ muốn vào bẩm báo đều bị nàng ngăn cản. Bối Liên đã tỉnh, nhưng vẫn nằm trên giường, Phượng Ly Uyên ngồi trên giường, ôm lấy người nàng, nắm chặt tay nàng, không tới gần nhưng Long Y Hoàng không thể diễn đạt được vẻ khó tin cùng kích động của mình, bên cạnh giường là không ít cung nữ ma ma, bọn họ nói gì nàng nghe không rõ chỉ là cảm giác trong phòng rất ồn ào. Bên cạnh đó có một vị nam tử khác, tuổi trung niên một thân trường y huyền sắc, tóc hoa râm, rất có cốt cách tiên phong đạo cốt. Cái...này.. mới vừa rồi cung nữ nói, Phượng Ly Uyên vừa tìm được một thần y ngoài cung. Hắn vừa hồi sinh Bồi Liên? Đúng! Những người đó khi dễ nàng không hiểu độc đúng không? Túy nguyệt vân mặc dù rất mạnh, lập tức trí mạng, mấy ngày đầu ở trong trạng thái chết giả, mạch cùng tim đều suy yếu, nhưng người đó vẫn chưa chết, chỉ cần trong ba ngày ăn vào giải dược, thì có thể sống lại, rất nhiều người cũng quan tâm đến loại độc này, là bởi vì nó có thể thư giãn giới tâm địch nhân, khiến mình chạy thoát hoặc là dùng trạng thái chết giả để lừa dối, nếu tới gần "thi thể" người nhiễm lại độc này, bởi vì mới đầu bệnh trạng không rõ ràng đến lúc phát hiện ra, hoàng tuyền cũng chỉ cách vài bước, thần tiên cũng không cứu được. Nếu như nàng thật sự muốn hãm hại Bối Liên, độc có thể dùng rất nhiều, chẳng cần dùng đến Vân Long Ngạo Thiên, ám lân hay sích huyết lưu sa, cũng sẽ không bao giờ dùng Túy Nguyệt Vân có thể cứu vãn được này Mà hôm nay sao lại có dịp như vậy. Phượng Ly Uyên ở trong phòng kích động không thôi, Bồi Liên mềm nhũn nằm trong ngực hắn, Long Y Hoàng thậm chí có thể nhìn thấy nàng đang cười hạnh phúc. Không biết Phượng Ly Uyên nói gì đó, chỉ thấy vị tiên phong đạo cốt kia quay qua hắn nói chuyện lâu, một tên cung nữ dẫn hắn đi ra khỏi phòng, không cần phải nói, nhất đinh là đi lĩnh thưởng. Long y hoàng đầu tiên là trốn ở một bên, đến lúc cung nữ dẫn người nọ kia đi xa khỏi tầm mắt, nàng vẫn duy trì nhìn từ cự ly xa này, cứ như vậy đi theo, thấy cung nữ mang lão tới một ngự hiệu thuốc. Ngự hiệu thuốc (nới bốc thuốc của ngự y trong triều), chẳng lẽ vì cảm kích, ngươi muốn nhận hắn vào đây, đợi chỉ đạo của ngươi, tránh cho Bồi Liên không gặp chuyện tương tự sao? Phượng Ly Uyên.... ngươi không biết, chỉ một bước sai lầm, ngươi đã tự dẫn sói vào nhà ư... Long y hoàng đi vào ngự hiệu thuốc, dược to dược nho chật cứng mọi nơi, các loại dược liệu bày đầy trên các mặt bàn, bên trong không ít ngự y bận rộn, lão tiên phong đạo cốt kia đầu tiên là đứng bên cạnh cửa, cung nữ đi tới trước mặt một trưởng giả đang đứng trước một quầy dược, cúi đầu không biết là đã nói gì mà ngay sau đó lão ngự y vô cùng bực bội cất thanh âm trách mắng: "Đây thật là một trò đùa! Người ở đây ai cũng đều do Hoàng thượng tỉ mỉ chọn lựa, đều chẩn bệnh cho những kim chi ngọc diệp trong hoàng thất, Duệ vương hành động theo cảm tính, một lang trung giang hồ, chẳng qua là trị liệu được cho một thiếp phi nhỏ bé, lại dám vọng tưởng tiến vào ngự hiệu thuốc! Vạn nhất gặp chuyện không may, ai chịu trách nhiệm nổi!" "Duệ vương nói, nếu có người kiến nghị, có thể trực tiếp đi tìm ngài ấy, ngài ấy sẽ nhanh chóng bẩm báo chuyện này với hoàng thượng." thanh âm cung nữ cũng không nhỏ, đúng lý hợp tình: "Ngài còn nói, lão thái y tư thâm như vậy cũng không trị được hết độc sao có tư cách nói nhân gia?" "Hừ!" Lão thái y hậm hực, vứt dược liệu đang cầm trong tay xuống mặt bàn, tức giận bỏ đi. Long Y Hoàng vội vàng đi tới, mặt mang vẻ nghi hoặc: "Đã xảy ra chuyện gì? Ta đi qua thấy ở đây thật ồn ào." Mọi người bên trong nhao nhao quay đầu lại nhìn Long Y Hoàng, hạ thấp người hành lễ: "Thần xin tham kiếm thái tử phi." Long y hoàng cười đến cao quý, nhẹ nhàng đưa tay: "Miễn lễ, ta chỉ là tình cờ đi qua, đã có chuyện gì?" "Hừ! Chỉ là một tên lang trung giang hồ, chưa qua thẩm định, chỉ bằng một lời của Duệ vương lại có thể vào Ngự hiệu thuốc, thái tử phi, ngài nói xem, đây không phải là cố tình gây sự sao!" Lão thái y phẫn nộ nói. " Thật sao! Ta chỉ nghe nói hắn đã trị hết kỳ độc trong người Bối Liên cô nương, giúp nàng hồi sinh, cho nên Duệ vương tin cậy gấp đôi, cũng có thể lý giải như vậy." Ánh mắt Long Y Hoàng hàm chứa tia cười, từ từ đảo mắt tới người bên cạnh, trong giọng nói có phần cung kính hơn: "Vậy là các hạ sao?" "Thảo dân tham kiến thái tử phi." Lão già lập tức quỳ xuống hành lễ. "Miễn lễ, ngươi đã giúp Duệ vương đại ân này, nhất định là kỳ công, ta sẽ không bạc đãi ngươi." Long Y Hoàng quay qua nhìn cung nữ: "Duệ vương đã phái ngươi nói cho hoàng thượng chưa?" "Bẩm báo thái tử phi, Duệ vương nói khi nào thân thể Bồi Liên cô nương an ổn, ngài ấy sẽ tự đi nói với hoàng thượng, sau đó vị lão phu này sẽ làm bạn bên cạnh Bồi liên cô nương, tránh xảy ra việc ngoài ý muốn." "Duệ vương thật tru đáo, thật là vị trượng phu tốt, vậy hãy nói lại lời của ta, nói toàn bộ những chuyện đã xảy ra cho hoàng thượng, ta cũng có ý muốn giữ lại vị đại phu này, một nhân tài như vậy sao lại không được? Ngươi đi nhanh về nhanh ta ở đây chờ tin tức của ngươi, ta rất muốn biết thái độ của hoàng thượng với chuyện này." Long Y Hoàng nói. Cung nữ đắc ý cười, vui vẻ đáp ứng, liếc mắt khinh bị vị ngự y của ngự hiệu thuốc, nhanh như chớp đi ra ngoài. "Nhưng thái tử phi, làm như vậy thật không công bằng..." Lão ngự y lộ vẻ ngượng nghịu, khuyên Long Y Hoàng, Long Y Hoàng khoát tay, cười nói: "Không sao, ta biết nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm, ngài không cần lo lắng." "Là, thái tử phi." Nếu Long y hoàng đã nói như vậy, lão ngự y cũng không có gì phản bác, chỉ có thể thở dài. "Như vậy...xin hỏi vị đại phu này, ngài sao có thể được Duệ vương nhìn trúng, trùng hợp lại có giải dược độc trong người Bồi Liên cô nương, khiến cô ấy sống lại, Y Hoàng bất tài, rất muốn biết quá trình thiên ý trêu người này." Tùy tùng của ngự y hiệu thuốc đem ghế đến trước mặt để Long Y Hoàng ngồi, một tay đặt cạnh người, ngẩng đầu nhìn vị lão giả kia. "Chuyện là hôm nay khi Duệ vương rời cung, đúng lúc thảo dân đang đi trên đường, thảo dân thuở nhỏ có học độc, thoáng cái nhìn gia mi tâm Duệ vương có nhất lũ hắc tuyến, đây chính là trúng độc chi tượng, cho dù là một người không quen biết, thảo dân cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, vì vậy thảo dân cả gan chặn ngựa Duệ vương, cùng với việc chế biến và hiểu rõ dược, ăn vào cùng thụy vương, thảo dân hỏi Duệ vương vài chuyện, qua đó biết được cô nương đó còn có thể cứu được, sốt ruột muốn cứu người ngay, liền năn nỉ Duệ vương cho thảo dân tiến cung, chuyện tiếp theo, thái tử phi chắc đã biết." Lão giả đáp, câu nói cách hành văn liền mạch lưu loát, hoàn toàn không có nửa điểm ngắt quãng hay do dự. Long y hoàng vỗ vỗ tay: "Thật sự duyên trời định, Bồi Liên cô nương bản tính thiện lương, không nên tuyệt mệnh, gặp được ngài thật là cứu tinh, nói như vậy Hoàng thượng hay Bồi liên sau này nếu không may trúng độc có thể dễ dàng giải được, cần gì để Duệ vương thừa nhận cho khổ." "Thảo dân đa tạ thái tử phi ưu ái!" Lão giả rất kích động, lập tức quỳ xuống liên tục quỳ lạy Y Hoàng, tựa hồ nàng như một Quan thế âm giáng trần vậy. Rát nhanh cung nữ bị Long Y Hoàng phái đi tìm hoàng thượng về tới, vẻ măt vô cùng hưng phấn, khiêu khích nhìn lão ngự y: "Thái tử phi nương nương, Hoàng thượng nói, tất cả giao cho ngài định đoạt." "Vậy là tốt rồi, hôm nay ngươi không phải trở về, trực tiếp đi tới thái y viện tìm một căn phòng nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ sắp xếp thủ tục nhập ngự hiệu thuốc, để ngươi cả đời sống trong hoàng cung, hượng thụ vinh hoa phú quý, không biết đại phu có người nhà không? Họ cũng có thể tiến cung." Long Y Hoàng cười nói. "Cái này...thảo dân không dám để thái tử phi bận tâm, người nhà..." Hắn nóng lòng giải thích, Long Y Hoàng lại thủ thế cắt đứt câu nói: "Ta đã biết, không cần lo lắng...như vậy.. bây giờ thỉnh thần y chẩn đoán bệnh cho ta xem thế nào? Ta gần đây cảm thấy tiểu phúc có chút trầm thống, có chút không khỏe không biết có ảnh hưởng gì tới thai nhi không?" Long Y Hoàng xắn tay áo để tay lên tay vịn: "Thỉnh thần y xem xét." Lão ngự y khẩn cấp: "Thái tử phi nương nương kim chi ngọc diệp, phi phàm cao quý như vậy, sao có thể để người thấp kém hắn làm bẩn." "Vương hầu tướng, trữ có loại hồ." Long Y Hoàng trào phúng nói: "Thân phận địa vị dù thế nào, con người bản chất đều giống nhau không có ai sinh ra mà người khác không thể động vào được, hơn nữa bây giờ ta còn là bệnh nhân hắn là đại phu, ta cần phải khiên nhường hơn mới phải" Lão ngự y không phản đối, trái lại im lặng không nhúc nhìn nhìn hành động của thần y. Thân y cần thận đi tới bên người Long Y Hoàng, vươn trường kiển, ngón tay nhanh chóng bắt mạch cho Long Y Hoàng, bắt đầu tỉ mỉ chẩn bệnh, Long Y Hoàng cũng không chớp mắt, khí chất yêu mị hai mắt chăm chú quan sát thần y trên trán đã có mồ hôi lạnh, vui vẻ như có như không. "Thái tử phi chỉ là mấy ngày nay bị lạnh, cho nên động thai khí, hôm nay thảo dân chỉ cần kê vài thang thuốc cho thái tử phi, một ngày ba lần là có thể khỏe hơn." Thân y thu chỉ, hạ tay áo. "Như vậy bây giờ thỉnh thần y kê thuốc, có thật sau khi uống xong ta sẽ khỏe hơn không." Long Y Hoàng cũng thu tay, cười nhạt, ấm áp như xuân bén nhọn như kiếm. "Này..." Thần y bắt đầu ngừng lại. "Tại sao? Đại thần y liền có thể giải được Túy nguyệt vân, chắc sẽ không gặp khó khăn vì một thang thuốc dưỡng thai chứ? Ân! nói như vậy không phải sẽ làm Duệ vương thất vọng sao?" Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn hắn. "LÀ, thảo dân hiến máu." Sau khi nói xong, thần y lập tức chạy tới quầy dược, cầm lên một tờ giấy, chọn dược từ quầy bên trong đi ra, dùng tiểu kim ứng ra chất lượng mình muốn, sau đó mang dược liệu đi tới một hỏa lò khác, làm cẩn thận mọi thứ, thành thạo sắc thuốc. Một phòng thật to, hơn mười ánh mắt đều dõi theo hành động của hắn. Thời gian tiên dược là thập phần dai dẳng, chính là Long Y Hoàng phá lệ kiên nhẫn, một mực chờ thần y mang bát dược tới trước mặt nàng. Nàng không có nói nhiều, chỉ cầm chén thuốc lên, hơi nóng làm mờ hai mắt nàng. Long Y Hoàng nhìn chén thuốc một lúc, mùi hương thơm ngát mang theo hương vị khổ sáp phả vào mặt sau đó nàng cười lạnh một tiếng mang chén thuốc còn nguyên để lại trên bàn, đứng lên chạy. Cả phòng không khỏi kinh ngạc. Long y hoàng đi ra ngoài, cung nữ cùng thị vệ mới hộ tống nàng tới ngự hiệu thuốc đều xoay người, đi theo phía sau nàng, Long Y Hoàng nói với cung nữ bên cạnh: "Gọi thủ lĩnh ngự lâm quân tới đây cho ta." Cung nữ lĩnh mệnh rời đi, rất nhanh trở lại, phía sau là một nam tử nhung trang: "Thái tử phi, thủ lĩnh đã tới." "Thái tử phi có gì phân phó?" Vì Long Y Hoàng không dừng lại cước bộ, thủ lĩnh cũng không ngừng đi theo phía sau nàng. "hãy điều một nhân thủ thân tín nhất của ngươi, mang vị...thần y mới tới ta xem trọng kia, ngày mai ta đến trước, không được cho bất kỳ kẻ nào gặp hắn, phòng hắn không cho bất cứ đồ gì vào, bất cứ đồ gì ra, ngay cả cung nữ, thị vệ cũng không được, đoạn tuyêt mọi sự của hắn." Long Y Hoàng nói như đinh chém sắt: "Ngươi sẽ không để ta thất vọng chứ! Nghe nói ngươi là con ruột lão nguyên soái, biểu đệ của thái tử, nguyên soái hy vọng ngươi bất đồng vu măt khác tử đệ quấn áo lụa mới có thể để cho ngươi làm lại từ đầu, bản lãnh tốt hay xấu đều nhìn thấy.. nhiệm vu hôm nay chắc cũng không có gì khó khăn chứ." "Vâng, thỉnh thái tử phi yên tâm." Người kia nói. "Nhớ kỹ." Long Y Hoàng đột nhiên dừng lại, những người phía sau cũng dừng lại theo, tàng ghé tai thủ lĩnh hạ giọng nói: "Huynh đệ nhất định phải thành thât với nhau, chuyện này không phải chuyện đùa..." "Tại sao, Thái tử phi..." mặt thủ lĩnh ngự lâm quân vẫn có vài phần ngây thơ chưa thoát nhưng lại có vẻ oai hùng dị thường. "Ngươi sẽ biết nhanh thôi, hiện tại không nên hỏi, hoặc ngươi có thể đi hỏi hoàng thượng... không cần gọi thái tử phi, giống như các nàng Nghĩa Dương Mộ Tử gọi ta là hoàng tẩu đi, quan niệm cấp bậc của ta không có nghiêm trọng như vậy." Long Y Hoàng lắc đầu. "Phải.. Hoàng tẩu." Hắn có chút trì độn, tựa hồ không quen xưng hô như thế. "Ngươi có thể đi, chỉ chuyện này thôi, ta sẽ không để ngươi làm những chuyện khác đâu." Long Y Hoàng nói. "Vâng" thủ lĩnh Ngự lâm quân trẻ tuổi gật đầu, sau đó rời đi. Long Y Hoàng nhìn bóng lưng hắn không khỏi cảm khái...tại sao nơi này tử đệ hoàng thất ai cũng hùng tài vạn lược, nhưng ca ca nàng...Long Y Hoàng đi xa khỏi ngự hiệu thuốc lập tức dừng lại, suy nghĩ môt chút quẹo vào tẩm cung Phượng Vũ Thiên. Tiểu tử kia, tâm tư đến bây giờ vẫn chưa có bình thường...hơn một tháng nay, số lần gặp hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Sau khi Khuynh Nhan chết, phạm vị thật sự là to lớn. Bất quá khả năng gặp hắn quả thực khó khăn, bất quá có lẽ phía sau còn thấy một ít sợi tơ liên lạc, phía sau nữa càng không thể cáo nhân đồ. Nhìn từ xa còn không thấy bóng dáng tẩm cung của hắn đâu, Long Y Hoàng trong lúc mải mê suy nghĩ dạo quanh hằng hà hậu hoa viên đột nhiên phát hiên thân ảnh suy sụp. Phượng Vũ Thiên lúc đầu là không làm việc đàng hoàng, hiện tại càng không, hoăc là nói tâm như chỉ thủy, tùy thời còn có thể xuất gia làm hòa thượng. Hắn chán nản ngã vào ghế, nghiêng mặt mũi thẳng đĩnh, lông mi dài, một tay để trên mặt đất, vết thương trên tay đã kết vảy, một màu đỏ bao quanh năm ngón tay hắn, một chỗ khác là chai rượu trống không. Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn thậm chí trở nên lười biếng, xem ra thật đúng là sinh vô khả luyến, chuẩn bị đi vào luân hồi. Long Y Hoàng đi tới bên cạnh hắn, đã vào cái bình cạn kia, nắm lấy tay áo cùng cánh tay hắn lắc lắc: "Đứng lên, Phượng Vũ Thiên ngươi nhu ưvậy, chuẩn bị đi làm hòa thượng đi?" "Cút đi...đừng làm phiền ta!" Phượng Vũ Thiên nhăn mi, phất tay, thay đổi phương hướng. « Đứng lên! Ta muốn xuất cung một chuyến. ngươi đi ra ngoài giải khuây cùng ta! Nằm ở đây thật lãng phí thời gian không bằng cùng ta đi làm chuyện gì có ý nghĩa một chút. » Long Y Hoàng hất tay hắn ra, nắm chặt cổ áo bên ngoài kéo: « Khuynh Nhan trên trời có linh thiêng, thấy bộ dang này của ngươi không chừng sẽ hóa thành quỷ tới tìm ngươi. » "Uy uy uy... Buông tay buông tay! Đau a!" Phượng Vũ Thiên rú lên như sói, nhưng vẫn không thoát được ma trảo của Long Y Hoàng, bởi vì động tác nàng quá nhiều, khiến hắn suýt nữa bị kéo trên mặt đất, bất quá cước bộ hiện tại lảo đảo không ngừng không còn tốt hơn chỗ nào: "Ngươi muốn đưa ta đi đâu!" "Ai nha, đừng hỏi nhiều như vậy, đợi lát nữa sẽ biết." Long y hoàng bước nhanh hơn. Long y hoàng xuất cung đem theo vài thị vệ ngự lâm quân, nghe chút chuyện, lòng tràn đầy tự tin, đương nhiên không quên mang theo Phượng Vũ Thiên. Nàng cùng Phượng Vũ Thiên, hai người không biết ở ngoài cung đã làm gì, một mực đi tới tận khi trời tối đen mới trở về. Đi trong bóng đêm, cổng vòm đỏ thắm bi mở ra, một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào, bốn phía xe ngựa có thị vệ hộ tống, mà bên trong thanh âm khắc khẩu của hai người không ngừng truyền đến. "Ngươi kéo ta đi ra ngoài nguyên một ngày...vì những đồ này sao?" Phượng Vũ Thiên lang hào nói. "Hư biệt sảo, nói nhỏ chút! Ngươi sợ người khác không biết sao!" Thanh âm Long Y Hoàng so với Phượng Vũ Thiên còn muốn lớn hơn. "Ngươi đến cuối cùng muốn làm gì? Những chuyện này, chỉ cần gọi thủ hạ là được, cần gì phải làm, còn tự thân ra ngoài, không ở nhà bồi dưỡng thân thể đi!" Phượng Vũ Thiên tiếp tục oa oa kêu loạn lên. "Ta không yên tâm, bất cứ chuyện gì đều phải tự mình xem qua mới được, ta chưa bao giờ dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào, cho nên thà rằng bản thân mệt một chút, như vậy đề phòng chuyện không may xảy ra." "Vậy ngươi muốn làm gì?" Phượng Vũ Thiên dĩnh hoặc nói. "Mai ngươi sẽ biết." "Có phải ngươi vừa gây ra tội gì không?" "Cùng lắm thì ta xin lỗi hắn, sau đó cho hắn địa vị cùng kim ngân châu báu để an ủi hắn tổn thất tinh thần, cuối cùng đối đãi tốt với người nhà của hắn, là vậy đó." "Ngươi đã nghĩ chu toàn mọi chuyện rồi." Trong thanh âm Phượng Vũ Thiên có chút khinh thường. "Tiểu tử! Câm!" Đột nhiên một thanh âm "Ba!" truyền từ trong xe ngựa ra, sau đó không có âm thanh gì khác. Sáng sớm ngày thứ hai, từ xa nhìn thoáng qua tầng ngầm, hình như không phát hiện có gì dị thường, Long Y Hoàng yên tâm đi tới ngự hiệu thuốc, lúc nàng tới nơi, trong phòng dược liệu chỉ có mình thần y. Nàng di tới, không đợi thần y hành lê đã kéo hắn ra ngự hiệu thuốc: "Hôm qua không có thần dược của thần y, hôm nay thân thể ta lại cảm thấy không khỏe, có chút hối hận hy vọng thần y lại lần nữa giúp đỡ, không phiền lại lần nữa sắc thuốc cho Y Hoàng." Thần y chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, cơ bản không có đáp lại. Tới ngự hiệu thuốc, Long Y Hoàng nhanh chóng cho những người khác lui. Chỉ lưu lại thần y để hắn đi sắc thuốc, bản thân mình thì ngồi một bên chờ, sắc mặt rất nghiêm túc. Có thể là có ít người, thần y không có bộ dạng khẩn trương như hôm qua, không nhanh không chậm chuẩn bị dược liệu, chầm chậm sắc thuốc. Rất lâu sau, hắn đem một bát thuốc còn nghi ngút khỏi tới trước mặt Long Y Hoàng: "Thỉnh thái tử phi dùng." Thỉnh dùng? Long y hoàng thật sự rất muốn cười, nàng cầm lấy chén thuốc, nhìn một chút, lại nghe ngóng, phát ra tia vui vẻ, sau đó dùng sức ném chén thuốc tới bàn, chất lỏng chảy ra rất nhiều, uót cả tay nàng. Long Y Hoàng nheo mắt: "Đây là thuốc dưỡng thai sao?Ân! Vậy thì ngươi muốn lợi dụng ta mệt mỏi mà dám cả gan lừa dối sao, dám mượn cớ diệt trừ hài tử của ta sao?" "Này... Điều này sao có thể, thái tử phi quá lo lắng, đây đích thực là phương thuốc tổ tiên thảo dân lưu truyền tới nay, có lẽ vì dược thảo kỳ lạ cho nên thái tử phi hoài nghi." Thái y vội vàng giải thích. "Tốt lắm, coi như ta không nói tới chuyện dược liệu, chúng ta không cần nói nhiều, ngươi đã gặp từng Duệ vương." Nàng đứng lên, chậm chậm nhàn nhã đi tới trước mặt hắn: "Ngươi nói, ngươi nhìn thấy hắn có dấu hiệu trúng độc, chuyện này không giả, trung túy nguyệt vân sau 24 giờ mi gian nhất đinh sẽ có chút hắc sắc, nhưng là ngươi dám ở trước mắt ta gượng gạo giả dối, buồn cười!" "Thảo dân không hiểu ý thái tử phi." Thần y kinh ngạc nói. "Ngươi thật sự biết độc sao?" Long y hoàng gian tà nhìn hắn: « Ta thường pha chế rất nhiều độc dược, thân thể cũng có mùi thơm của hỗn hợp cổ thiên độc bách thảo, nếu là hành gia, vừa nghe cũng biết là cao thủ, nhưng lại không phải, cho rằng đó chỉ là hương liệu thông thường, mà ngươi đã phạm phải sai lầm chí mạng này, nếu ngươi là cao thủ giải độc, sao lại không thể phân tích được vị thảo dược trên người ta? Cho nên lần thứ nhất ta và ngươi gặp mặt, ngươi phải nói « vị cô nương này cũng là cao thủ giải độ, đối phó với tiểu độc túy nguyệt vân vì sao lại không ra tay khi tận mắt thấy một tính mạng đang nguy kịch » nếu như ngươi nói vậy, ngươi lại còn trực tiếp tăng thêm rạn nứt giữa ta và Phượng Ly Uyên, nhưng hiện tại, trải qua rất nhiều chuyện, ngươi vẫn muốn lấy được lòng tín nhiệm của hắn trước, ngươi mệt rồi sao? » "Này... Thảo dân ngu dốt, thật sự không hiểu rõ hàm ý trong câu chuyện của thái tử phi ». Thần y tỉnh táo nói. « Tốt lắm, ta nói lại, máu ta có thể giải bách độc, túy nguyệt vân là cái loại gì? Trước tối ngươi gặp Phượng Ly Uyên, ta đã giải được độc trên người hắn, làm sao ngươi có thể nhìn thấy được hắn đã trúng độc như vừa nói. ! » Long Y Hoàng gầm lên, đập tay lên bàn, tiếng vang thanh thúy nghiêm nghị trước mặt lão thần y.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |