Nạp Lan gia tộc mới ra đời!
← Ch.060 | Ch.062 → |
Trong phòng trúc.
Nạp Lan Yên đưa tay mở ra nắp che thùng gỗ, dược thủy bên trong vốn tối đen nồng đậm lúc này đã muốn biến thành bạch thủy trong suốt, kéo tay lão gia tử xem mạch đập nhắm lại con ngươi lần nữa tinh tế chẩn đoán, sau một lúc lâu mới mở to mắt, nói với Nạp Lan Bằng bên cạnh trông mong nhìn nàng: "Về sau mỗi ngày cho gia gia tắm thuốc nửa canh giờ, trước tiên ta sẽ phối tốt phương thuốc điều chế rồi giao cho ngươi, chỉ cần nửa tháng nữa thân thể của lão gia tử có thể khôi phục như lúc ban đầu."
Ngay từ đầu vẻ mặt của Nạp Lan Bằng còn thật sự cẩn thận nghe, nhưng sau khi nghe xong lại phát giác có chút không thích hợp: "Đợi một chút, trước tiên phối tốt? Ngươi không tới?"
"Sáng mai ta sẽ đi một chuyến xa nhà." Nạp Lan Yên vuốt vuốt mi tâm, đáy mắt lộ ra mỏi mệt, "Nếu không phải vì nguyên nhân như vậy, mới vừa rồi cũng sẽ không ngoan (hung ác) như vậy. Tứ thúc, trước khi gia gia khỏi hẳn, gia tộc phải dựa vào một mình ngươi."
Nạp Lan Bằng vẻ mặt rối rắm nhìn chất nữ làm cho người ta nhìn không thấu của hắn, sau một lúc lâu trầm mặc: "Tiểu Yên, ngươi là đứa nhỏ Nạp Lan gia."
Nạp Lan Yên dừng một chút, nói: "Ta biết." Nói xong, ánh mắt dừng ở trên người lão gia tử, trong tiếng nói mang theo một cổ tàn nhẫn cùng trịnh trọng, "Đây là gia gia của ta."
Không chỉ là gia gia của Ngũ tiểu thư, là một người trong số lượng không nhiều lắm những người Nạp Lan Yên nàng thừa nhận và để ý trên thế giới này.
"Tốt, như vậy là tốt rồi." Nạp Lan Bằng thì thào nói, "Ngươi ở bên ngoài cũng phải trăm ngàn cẩn thận, trong nhà có ta, còn có ta."
"Thiên phú và thiên tính (bản tính) của Nạp Lan Song bọn họ thoạt nhìn đều cũng không tệ lắm, tứ thúc tốn nhiều tâm." Nạp Lan Yên nghĩ nghĩ, lại nói với Nạp Lan Bằng.
"Ừ, ta biết." Nạp Lan Bằng hiển nhiên hiểu biết huynh muội Nạp Lan Song Tứ hơn rất nhiều so với Nạp Lan Yên, mấy đứa nhỏ kia có thiên tính gì hắn hiểu hết, nhưng mà, nay xem ra ấn tượng của Nạp Lan Yên đốivới bọn họ không sai cũng là nhẹ nhàng thở ra, lúc này Nạp Lan gia đã muốn không chịu nổi bất kì tình huống gì khác nữa.
"Tiểu Yên......"
Giọng nói suy yếu từ trên giường truyền đến, Nạp Lan Yên và Nạp Lan Bằng nghe tiếng vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy lão gia tử mở mắt ra nhìn bọn họ, ánh mắt mang theo một chút bất đắc dĩ cùng xin lỗi, lão gia tử vẫy vẫy tay với Nạp Lan Yên: "Tiểu Yên."
Nạp Lan Yên bước lên phía trước: "Gia gia, ngài tỉnh."
Nạp Lan Phụng Thiên cầm tay của Nạp Lan Yên, hốc mắt ửng đỏ: "Mấy năm nay là gia gia thực xin lỗi con."
Lúc này, lão gia tử đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện, hơn nữa buổi trưa khi nhi tử của hắn quỳ gối dưới chân hắn miệng nói thực xin lỗi, trên tay lại vẫn duy trì động tác rót thuốc cho hắn, thưởng thức tư vị thương tâm sắp chết khi đó hắn mới thấu triệt.
Dạo qua một vòng ở Tử Môn Quan rồi trở về, lão gia tử ẩn ẩn có loại giác ngộ thong suốt buông tất cả, trước kia bị ốm đau tra tấn đến mức công lực thất bại trong gang tấc nay lại có xu thế đột phá trở lại.
Lão gia tử vỗ vỗ bả vai của Nạp Lan Yên, không cho nàng nói chuyện, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một chiếc nhẫn có phong cách cổ xưa khắc huy chương của gia tộc, không nói lời gì đâm vào ngón tay của Nạp Lan Yên, một giọt máu dừng ở trên chiếc nhẫn kia, một cổ ánh sáng chói mắt giống như đến từ bên ngoài Cửu thiên lập tức tản mát ra, thần thánh mà chói mắt, phong cách cổ xưa mà tôn quý.
Một đống chuyện thật lớn lập tức dung mãnh xông vào trong đầu Nạp Lan Yên, đợi nàng thật vất vả tiêu hóa những chuyện kia, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn có phong cách cổ xưa chặt chẽ đeo ở trên ngón cái, trong con ngươi tràn đầy khiếp sợ và kinh ngạc!
Thương Long giới? Trấn Thú tháp? Phong Vân Lôi Đình kiếm?
Mấy thứ này......
Nạp Lan Phụng Thiên thản nhiên lộ ra một chút ý cười: "Mặc dù Nạp Lan gia tộc ta không phải thế gia truyền thừa ngàn năm, cũng không phải hào môn có thế lực trải rộng, nhưng tóm lại vẫn có chút tiền vốn bảo mệnh. Thương Long giới này chính là vật tượng trưng cho gia chủ của Nạp Lan gia tộc ta, Trấn Thú tháp trong Thương Long giới chính là chí bảo năm đó tổ gia gia của ngươi thu hoạch ở trong một bí cảnh, Phong Vân Lôi Đình kiếm còn lại là Linh khí tuyệt Được năm đó tổ gia gia của ngươi tự tay tạo ra. Tiểu Yên, từ giờ trở đi, ta liền chính thức giao Nạp Lan gia tộc đến trên tay của con."
Nạp Lan Yên gắt gao nắm Thương Long giới trên ngón tay, trong lúc nhất thời yết hầu đột nhiên nghẹn lại, nhìn tươi cười thản nhiên trên mặt lão gia tử, há miệng thở dốc lại không phát ra âm thanh gì.
"A Bằng."
Lão gia tử vỗ vỗ tay Nạp Lan Yên, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Bằng đứng một bên hốc mắt đỏ lên, nhẹ nhàng thở dài: "A Bằng, tâm tính ngươi đơn giản thuần lương, ngày sau phụ tá tiểu Yên thật tốt, nất thiết không thể lại sơ ý khinh thường như thế."
Nạp Lan Bằng nghe giọng điệu của lão gia tử giống như lưu lại di ngôn vậy, lúc ấy liền tức giận, nắm chặt nắm đấm gầm nhẹ nói: "Lão tử mặc kệ! Người muốn tiểu Yên tiếp nhận gia tộc ta không ý kiến, nhưng phải giúp nàng chính người đến! Lão tử mới mặc kệ! Người không được bỏ lại cục diện rối rắm này!"
Lão gia tử và Nạp Lan Yên đồng thời sửng sốt, sau đó đồng thời phản ứng lại, gần như là đồng thời muốn nâng lên một cước hung hăng đá tới phía Nạp Lan Bằng!
"Nạp Lan Bằng ngươi tên hỗn tiểu tử dám ở trước mặt lão tử ngươi xưng lão tử, muốn chết sao?"
"Tứ thúc ngươi không tin y thuật của ta như vậy à?"
Nạp Lan Bằng trợn tròn một đôi ngưu mắt đỏ bừng khiếp sợ nhìn một già một trẻ kia, già thì tinh khí thần mười phần phẫn nộ với hắn, trẻ thì lại trực tiếp liếc mắt nhìn hắn, đầu óc nháy mắt trở nên có chút nóng lòng: "Lão cha, tiểu Yên, các ngươi đây là như thế nào...... Sao lại thế này?"
Nạp Lan Yên bất đắc dĩ co rút khóe miệng: "Ta đã nói gia gia chỉ cần tái mỗi ngày đúng hạn tắm thuốc liền không có việc gì nha."
Nạp Lan Phụng Thiên hừ nhẹ một tiếng: "Bộ xương cốt già của lão tử rốt cuộc sắp đột phá Tiên Thiên, muốn tìm một chỗ đi trước bế quan đó tên ngu ngốc nhà ngươi!"
"Đột phá Tiên Thiên?!" Giọng nói của Nạp Lan Bằng đều dựng đứng lên, trong đôi mắt đỏ bừng của hắn lập tức tràn đầy kích động và hưng phấn, "Lão gia tử, người người người không gạt ta đi? Hay là ta đang nằm mơ?!"
Như thế nào vừa vui vừa buồn, tâm tình phập phồng này quả thực so với xe qua núi còn thoải mái hơn, nhìn lão gia tử gằn từng tiếng giống như lưu lại di ngôn, hắn còn tưởng rằng lão gia tử muốn...... Phi phi! Ai biết lão gia tử thế nhưng muốn đột phá Tiên Thiên!
Tiên Thiên là cái gì? Toàn bộ Liệt Diễm đế quốc liền hắn biết đến Tiên Thiên cao thủ chỉ có vị lão tổ tông trấn giữ hoàng thất kia, nếu lão gia tử đi vào Tiên Thiên, tuổi thọ không phải lại muốn tăng trưởng thêm hai trăm năm nữa à?
Nạp Lan Bằng xác định từ nay về sau lão gia tử tuyệt đối sẽ không lại nằm ở trên giường hơi thở mỏng manh đến tùy thời đều có thể biến mất như bây giờ, lập tức bổ nhào vào trước giường lão gia tử quỳ trên mặt đất, ôm tay của lão gia tử nức nở nói: "Cha...... Người trăm ngàn lần đừng nữa dọa nhi tử......"
Trong lòng lão gia tử dung động, dạo qua một vòng ở Quỷ Môn Quan, bên người còn có một nhi tử tử và một tôn nữ tri kỷ, như thế cũng đủ rồi, đủ rồi.
Ngón tay của lão gia tử khẽ run sờ sờ đầu Nạp Lan Bằng: "Không có việc gì."
Tráng hán lưng hùm vai gấu, lúc nghe thế ba chữ, rốt cuộc cũng không nhịn xuống được nước mắt đã sớm đảo quanh ở trong hốc mắt, nhào vào bên giường lão gia tử khóc giống như một đứa nhỏ.
Đại ca đi rồi, Nhị ca Tam ca có khả năng cũng muốn đi rồi, hai chất nữ cũng đi rồi......
Lập tức, thân nhân bên người cũng chỉ còn lại hai người lão gia tử và tiểu Yên, Nạp Lan Bằng không muốn lại mất đi một người thân nào, hắn mất không nổi, thật sự mất không nổi.
Cái mũi của Nạp Lan Yên hơi hơi có chút chua xót, nhẹ nhàng dời ánh mắt, cúi đầu nhìn hai tay chính mình, nàng cũng sẽ không hối hận với bất kỳ một cái quyết định nào của mình, mặc dù nàng ở trước mặt nói trục xuất đám người Nạp Lan Lâm Hải đến biên thành, nhưng quyết định sẽ không thả cho bọn họ còn sống đến biên thành.
Nàng không có khả năng giữ lại đường lui nào cho đối thủ nàng đã coi là tử địch.
Chính là nhìn lão gia tử và Nạp Lan Bằng, trong lòng thật có chút chua xót, dù sao huynh đệ Nạp Lan cũng là thân sinh nhi tử của lão gia tử, thân sinh ca ca của Nạp Lan Bằng, quan hệ huyết thống cùng cảm tình ở chung vài thập niên này không phải nói bỏ là bỏ được.
"Tiểu Yên." Nạp Lan Phụng Thiên nhận thấy được cảm xúc của tôn nữ ở một bên có chút trầm thấp, giọng điệu nói năng có khí phách, "Có câu tên là ác giả ác báo! Hậu quả huynh đệ của Nạp Lan Lâm Hải là bọn hắn gieo gió gặt bão, đổ lỗi đến trên người của lão nhân ta cũng không đến trên người con! Không cần có tâm lý gánh nặng gì, tương lai cho dù trời sập xuống bộ xương già này của gia gia cũng có thể chống đỡ cho con!"
Giọng điệu của lão gia tử kiên định, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng đặt bàn tay nắm chén cũng đã túa ra máu tươi.
Thân là một người phụ thân, lại bị chính nhi tử mình tự tay ép đổ chén độc dược kia, tâm của hắn có thể nào không đau, có thể nào không chịu tra tấn cùng dày vò.
Tử không giáo phụ chi quá (*), tất cả những thứ này đều do hắn đến gánh vác đi.
(*) Tử không giáo phụ chi quá: dạy con không tốt là lỗi của người cha.
Nạp Lan Yên chớp chớp đôi mắt chua xót, cầm tay của lão gia tử thật chặt, lộ ra một tươi cười giảo hoạt: "Được, vậy gia gia người nhanh chóng đứng lên, tiếp tục là núi cho con dựa vào!"
"Con nha đầu này ~" Lão gia tử bị chọc nở nụ cười, xoa xoa tóc của nàng, "Lúc ta vừa mới hôn mê mơ hồ nghe con nói muốn đi ra ngoài một chuyến?"
Giờ phút này Nạp Lan Yên cũng không giấu diếm nữa, trước mặt lão gia tử và Nạp Lan Bằng mặt nói ra chuyện Nạp Lan Lâm Đào âm thầm cấu kết với Địa Tinh tộc, nhìn vẻ mặt tức giận của lão gia tử và Nạp Lan Bằng, thở dài, nói: "Gia gia, tứ thúc, phương diện đế đô toàn quyền giao cho Chiến Vương gia là tốt rồi, các người không cần lo lắng. Chuyện Nạp Lan Lâm Đào đã muốn áp chế đi, chuyện này sẽ không lại có người ngoài biết, gia gia, tứ thúc, nếu là trong đầu các người băn khoăn, lúc Địa Tinh tộc đến liền giúp đỡ Chiến Vương giết thêm vài tên Địa Tinh đi."
Ánh mắt lão gia tử biến ảo phức tạp, như thế nào hắn cũng nghĩ không đến Nạp Lan Lâm Đào cũng dám cùng Địa Tinh tộc cấu kết mưu toan bắt toàn bộ Liệt Diễm đế đô, đầu óc hắn là bị lừa đá đá đến liên hoàn vô địch sao?
Lão gia tử cũng biết nguyên nhân Nạp Lan Yên áp chế chuyện này, nếu là bị mấy thế lực lớn khác ở đế đô biết Địa Tinh tộc là bị Nạp Lan gia tộc đưa tới, vậy từ nay về sau Nạp Lan gia tuyệt đối sẽ lập tức biến mất ở trên bản đồ của Liệt Diễm!
Toàn gia bọn họ từ trung thần vinh quang biến thành tội nhân lưu lạc của toàn bộ đế đô.
Lúc này Nạp Lan Bằng không có đầu óc cũng hiểu được chuyện nặng nhẹ, tâm tư xoay chuyển, cuối cùng vẫn là vẻ mặt ngoan sắc (tàn nhẫn) nói: "Tiểu Yên, Địa Tinh tộc đến bao nhiêu tên lão tử liền giết chúng nó bao nhiêu tên! Liều mạng này cũng sẽ không để cho chúng nó thương tổn đến một gạch một ngói của đế đô!"
Chuyện này bọn họ không thể thừa nhận, chỉ có thể chỉ dùng lực lượng lớn nhất của mình bồi thường, chẳng sợ qua lần này Nạp Lan gia phải nguyên khí tổn thất nặng nề cũng sẽ không tiếc.
"Yên tâm." Lão gia tử vỗ vỗ bả vai của Nạp Lan Yên, trong ánh mắt của lão nhân lóe lên một chút cứng cỏi, bất luận như thế nào hắn đều dùng tốc độ nhanh nhất đột phá Tiên Thiên, dùng toàn lực kết thúc nguy cơ lần này!
"Nhưng mà tiểu Yên, con muốn đi Địa Tinh tộc không khỏi rất nguy hiểm." Lão gia tử không đồng ý nhíu mày, "Năm đó ta lịch lãm, trong lúc vô tình xâm nhập lãnh thổ của Địa Tinh tộc, suýt nữa bị cơ quan loạn thất bát tao (ngổn ngang) trong động đất làm cho mất đầu ở đó, Địa Tinh tộc rất xảo trá âm hiểm, tuổi con còn nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa thì đi!"
Lão gia tử kiên quyết không đồng ý Nạp Lan Yên đi mạo hiểm như vậy, nếu nơi khác thì cũng thôi, nhưng Địa Tinh tộc nguy hiểm lão gia tử từng đã tự mình nếm thử qua, lần đó có thể nói là cửu tử nhất sinh, cho nên bây giờ như thế nào hắn có khả năng cho phép tôn nữ bảo bối nhà mình đi mạo hiểm như vậy đây?
"Nếu con muốn thật muốn đi mà nói." Lão gia tử lại không muốn làm cho tôn nữ thất vọng, trước khi nàng trả lời lại bổ sung nói, "Chờ gia gia đột phá Tiên Thiên, mang con cùng đi, chúng ta sẽ đi đánh mấy cái động đất của Địa Tinh tộc thật tốt!"
Nạp Lan Yên nhìn lão gia tử kiên quyết không cho nàng đi lại sợ nàng thất vọng trước mắt, nhịn không được cười nói: "Gia gia, đế đô có một đám cao thủ các người tọa trấn (đóng giữ), ta lưu lại cũng không có tác dụng lớn gì. Huống chi nếu Địa Tinh tộc dám tìm đến Nạp Lan gia tộc ta, tự nhiên không thể liền như vậy quên đi!" Nói xong, trong con ngươi xinh đẹp xẹt qua một chút tàn nhẫn, "Gia gia, ta còn muốn tìm cơ hội thử xem Trấn Thú tháp và Phong Vân Lôi Đình kiếm đó!"
"Về phần an toàn của ta gia gia cứ yên tâm đi." Nạp Lan Yên cười tủm tỉm nhếch khóe miệng một cái, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của Tiểu Bảo, "Ngài đã quên bên cạnh ta còn có một đám tiểu tử lợi hại như vậy sao?"
"Con đây là không thể không đi?" Lão gia tử nheo mắt lại, có chút không vui, "Xú tiểu tử (tiểu tử thúi)Lãnh Thiếu Diệp kia đâu, hắn sẽ không ngăn cản con một chút sao!"
Hiện tại lão gia tử nhưng là biết tôn nữ (cháu gái) nhà mình và tôn nữ tế (cháu rể) nay thực ân ái, nếu ân ái, vậy như thế nào xú tiểu tử có thể để một mình tôn nữ nàng tiến vào hiểm địa?
Nạp Lan Yên gằn từng tiếng nghiêm túc nói: "Ta tin tưởng hắn, hắn cũng tin tưởng ta."
Nàng là Huyết Hồ Nạp Lan Yên, là đội trưởng của vương giả dong binh đoàn tung hoành giới lính đánh thuê, là Huyết Hồ trong nhiệm vụ không chỗ nào không thắng.
Mà nay trượng phucủa nàng, người yêu của nàng, lại là Lãnh Thiếu Diệp, là Lãnh tam gia bễ nghễ cuồng đồ tung hoành giới hình cảnh quốc tế không gì làm không được.
Cho nên giống như nàng tin tưởng Lãnh Thiếu Diệp có thể xử lý hoàn mỹ tất cả nguy cơ ở đế đô, Lãnh Thiếu Diệp cũng giống vậy tín nhiệm nàng có thể hoàn Được vô khuyết (vẹn toàn) trở về từ Địa Tinh tộc, hơn nữa ở Địa Tinh tộc lưu lại một quả bom nặng ký làm hồi báo!
Lão gia tử lập tức phẫn nộ: "Cho nên con sẽ không nhìn đến lo lắng của lão nhân gia ta?"
Nạp Lan Bằng ở một bên đều có chút nhìn không được, lau mặt yên lặng nói: "Gia gia người là chưa thấy qua tiểu nha đầu này động thủ đi? Ngay cả lần trước ta mang tiểu Song đi sơn mạch, nàng mới đả thông hai nhánh Linh mạch lại có thể nhấc chân đá bay một con Linh thú to lớn hung ác, hiện tại sau khi đột phá Linh Sĩ thực lực còn không biết đã tăng vọt đến mức nào đấy!"
Nạp Lan Bằng cũng không phải không có lo lắng, nhưng khi nhìn sự thản nhiên ngạo khí cùng tự tin giữa mặt mày Nạp Lan Yên, không hiểu sao liền cảm thấy chất nữ này của hắn nhất định có thể đi!
Giống như ngày ấy ở trong dãy núi, nàng khoác một kiện áo choàng màu đen, đứng ở trên cây, bễ nghễ chúng sinh.
Mặc dù Nạp Lan Phụng Thiên không tận mắt thấy Nạp Lan Yên động thủ, nhưng lấy nhãn lực của hắn tự nhiên có thể nhìn ra trong thân thể của tôn nữ nhà mình có bao nhiêu lực lượng, còn muốn nói cái gì đó, nhìn ánh mắt nghiêm túc kiên định của Nạp Lan Yên, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp: "Năm đó ta có nghiên cứu qua Trấn Thú tháp, ở trên đường con có thời gian thì nghiên cứu nhiều hơn một chút về đồ vật này, thời khắc mấu chốt khẳng định có thể giúp đỡ."
Nạp Lan Yên vuốt ve chiếc nhẫn có phong cách cổ xưa ở trên ngón tay cái phải, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
"Thân thể xương cốt con vừa khỏe chưa lâu, trên đường nhớ mua nhiều đồ ăn và nước uống một chút, còn có chuẩn bị một ít gia vị, mỗi ngày chuẩn bị món ăn thôn quê cho chính mình, trăm ngàn lần đừng để đói bụng."
"Được."
"Cái thời tiết quỷ quái này cũng là càng ngày càng lạnh, tuy nói con có Linh lực hộ thể, nhưng tránh không được gió lạnh thấu xương, nhớ mang vài món áo khoác da cừu, đừng để bị lạnh."
"Được."
"Còn có gặp gỡ nguy hiểm nhất định phải lấy bảo mệnh (giữ mạng sống) làm chính, nhớ kỹ một câu tên là còn núi xanh, còn lo gì không có củi đốt. Cho nên mặc dù chúng ta chạy, chỉ cần mạng nhỏ vẫn còn, tang lên thực lực rồi có thể quay trở lại hung hăng thu thập hắn!"
"Được."
"Nhớ rõ, quân tử báo thù, 10 năm...... 10 năm chưa muộn, nhưng chỉ cần giữ lại mạng, trở về nói với gia gia, gia gia đi báo thù cho con!"
"Được."
Nạp Lan Yên ngồi ở bên giường nghiêm túc nghe lão gia tử từng câu từng câu dặn dò nàng từng việc một, bên môi là ý cười thản nhiên, không có chút cảm giác phiền toái, ngược lại có một loại an tâm cùng ấm áp chảy xuôi trong nội tâm.
Loại không khí ấm áp này, làm cho nội tâm vẫn khẩn trương từ đầu đến giờ của Nạp Lan Bằng cũng dần dần bình tĩnh, ngồi dưới đất nghiêng đầu nhìn lão gia tử biến thân thành lão lải nhải, nhịn không được hì hì nở nụ cười.
Trong trí nhớ, đã bao lâu nhà này không có lúc ấm áp như vậy?
Hình như đã lâu đến mức trí nhớ của hắn cũng không còn rõ ràng rồi.
Nhưng như bây giờ cũng tốt, như vậy cũng tốt......
Nạp Lan Bằng cười cười cười ra nước mắt, nghĩ đến cuộc sống hèn mạt mấy năm nay của mình, ở trong lòng hung hăng cho chính mình một cái tát, đại ca, đại tẩu, thực xin lỗi......
Nhưng may mắn hắn còn có thời gian, còn có cơ hội.
Để cho hắn làm một thúc thúc, một thúc thúc đủ tư cách.
"Tiểu tử ngươi khóc cái rắm á! Hại lão tử muốn từ giã tôn nữ thật tốt cũng không được!" Lão gia tử đang vội vàng dặn dò, Nạp Lan Bằng ngồi bên cạnh trong chốc lát khóc trong chốc lát lại cười, khiến cho cảm xúc thật vất vả mới bình tĩnh trở lại của lão gia tử lại có chút phập phồng, nâng chân liền lên cho hắn một đá, "Đi phân phó phòng bếp làm chút thức ăn!"
Nạp Lan Bằng ôm mông 'ngao' một tiếng bắn ra xa, hai tay nắm thành hình hoa lan nhăn nhó nói: "Lão cha người không thể có tôn nữ liền quên nhi tử nha! Người ta cũng là có thể làm nũng bán manh đó!"
Nạp Lan Phụng Thiên: "......"
Nạp Lan Yên: "......"
Sau khi Nạp Lan Bằng ý thức được chính mình làm cái gì, 'ngao ngao' kêu thảm thiết một tiếng, bụm mặt chạy vội ra khỏi rừng trúc, mẹ nó thật ném mặt mũi rồi, trời mới biết hắn thật không có yếu đuối như vậy!
"Phốc......"
"Ha ha ha ha, tiểu tử này!"
Nạp Lan Yên phun cười cùng tiếng cười trung khí mười phần của lão gia tử từ trong phòng trúc truyền ra, rốt cuộc cho không khí trầm lặng của Nạp Lan gia tộc thêm một phần sức sống, cũng làm cho Nạp Lan Bằng cảm thấy mất mặt tựa vào trên vách tường lạnh như băng, ngửa đầu nhìn mặt trời rực rỡ nóng bỏng, nhếch miệng nở nụ cười.
Tất cả ác mộng, đều đã qua.
Hắn cố ý không thèm nghĩ đến nhị ca tam ca nữa, cũng cố ý không nhắc lại ở trước mặt lão gia tử, đã từng thế nào hắn không muốn suy nghĩ tiếp, nhưng tương lai khẳng định sẽ rất tốt, điều này hắn vô cùng xác định.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ gió nhẹ thổi đi huyết tinh đầy đất, cũng thổi tan không khí trầm lặng.
Trong nhà ăn, trên bàn gỗ tròn bày đầy món ngon mỹ vị, lấy Nạp Lan Phụng Thiêncầm đầu, Nạp Lan Yên và Nạp Lan Bằng ở hai bên, đi xuống theo thứ tự là Nạp Lan Song, Nạp Lan Nặc, Nạp Lan Vũ và Nạp Lan Tịch, bảy người ngồi vây quanh ở bên bàn ăn, trừ bỏ bốn người Nạp Lan Song có chút câu nệ, không khí cũng là hoà thuận vui vẻ.
Động đũa trước, tầm mắt lão gia tử dạo qua một vòng ở trên người mọi người, theo sau tay phải Nạp Lan Yên nâng lên, chiếc nhẫn mang phong cách cổ xưa tỏa ra ánh sáng chói mắt trên ngón cái trắng nõn kia bại lộ ở trong tầm mắt mọi người, giọng điệu ôn hòa nói: "Từ nay về sau, Nạp Lan Yên ta chính là gia chủ mới của Nạp Lan gia tộc. Tiểu Song, tiểu Nặc, tiểu Vũ, tiểu Tịch, từ nay về sau gia tộc phải nhờ vào mấy người trẻ tuổi các ngươi đây."
Bốn người Nạp Lan Song đối với hành động truyền thừa vị trí gia chủ của lão gia tử cũng không có kinh ngạc quá lớn, dù sao hôm nay một loạt hành động của Nạp Lan Yên bọn họ đều xem ở trong mắt, nhưng mà nhanh như vậy lão gia tử liền giao gia tộc cho Nạp Lan Yên cũng là việc bọn hắn không nghĩ tới, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng.
Quan trọng là, Nạp Lan Yên, bọn họ phục.
Nạp Lan Bằng bất mãn cằn nhằn: "Lão cha, ta vẫn còn ở đây, ta cũng thực đáng tin cậy nha!" Không thể cứ như vậy không nhìn hắn có được không?
Lão gia tử hừ nhẹ một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi thừa nhận chính mình già rồi?"
"Đây phải không già!" Nạp Lan Bằng trừng mắt, ngay cả vợ hắn cũng còn chưa thú (lấy) đâu, như thế nào sẽ có khả năng thừa nhận chính mình già rồi, đừng nói giỡn được không?
Lão gia tử lão thần khí nói: "Vậy lão tử nói giao cho người trẻ tuổi các ngươi này lại có cái gì không đúng?"
Nạp Lan Bằng gẩy gẩy tóc, nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Giống như, không có gì không đúng?"
Lão gia tử tức giận đến muốn đạp hắn một cước, như thế nào chỉ số thông minh của đứa nhỏ này có thể đáng lo như vậy đây?
Nạp Lan Yên 'xì' một tiếng bật cười, tứ thúc tuyệt đối là tổ tông của lỗ mũi trâu có loại thuộc tính chính mình tìm đường chết cũng muốn kéo người khác tìm đường chết!
Bốn người Nạp Lan Song cũng là bị chọc cho mơ hồ có ý cười, cũng không lại khẩn trương như vậy, trong lúc nhất thời không khí trên bàn cơm là ôn hòa cùng ấm áp trước nay chưa có.
Lúc ăn cơm Nạp Lan Yên cũng thường thường cùng Nạp Lan Song nói mấy câu, cùng Nạp Lan Nặc thảo luận một chút hướng tu luyện, lại trêu chọc một chút lục đệ trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng thất đệ vẻ mặt khốc huyễn (tàn khốc + lóa mắt), cả một ngày tâm tình đều áp lực trầm muộn lập tức có chút phấn chấn, cười tủm tỉm cong khóe môi, giữa mi tâm biểu lộ dịu dàng thản nhiên.
Sau khi ăn cơm xong, lão gia tử bắt đầu đuổi người: "Mau trở về chuẩn bị mọi thứ thật tốt đi, trong nhà vẫn còn lão già ta đây xử lý, thả lỏng tinh thần đi thôi."
"Hả? Tiểu Yên muốn đi đâu vậy?" Kỳ thật tính cách của Nạp Lan Nặc có chút hào sảng, bữa cơm này ăn xong liền thân cận với Nạp Lan Yên không ít, lúc này nghe nói nàng muốn đi ra ngoài, không khỏi nhướng mày hỏi.
"Bí mật." Nạp Lan Yên nói đến vẻ mặt thần bí, cười tủm tỉm nói, "Chờ ta trở lại mang lễ vật cho các ngươi!"
"Ta đây liền chờ!" Nạp Lan Nặc nâng lên khóe miệng, dựng thẳng lên một ngón tay quơ quơ ở trước mặt nàng, "Nhưng mà nếu ngươi để chính mình lâm vào nguy hiểm mà nói, nhưng là không được nha ~"
"Yên tâm, tục ngữ nói tai họa sống ngàn năm." Nạp Lan Yên nhún vai, liền phát hiện ống tay áo chính mình bị hai ngón tay nhẹ nhàng níu lại, quay đầu chỉ thấy tiểu nam hài vẻ mặt lãnh khốc không kiên nhẫn từ trên cổ áo giật xuống bùa bình an ném cho nàng, "Đừng chết là được!"
Tiểu thiếu niên nói xong xoay người liền rời khỏi nhà ăn, chính là bên tai ửng đỏ đã bán đứng biểu tượng thiếu niên lãnh khốc không kiên nhẫn.
Nạp Lan Yên có chút ngây ngốc cầm bùa hộ mệnh trên tay, bùa hộ mệnh này thoạt nhìn có chút cũ rồi, nghĩ đến hẳn là vẫn mang ở trên người Nạp Lan Tịch, nhìn bóng dáng tiểu thiếu niên nhịn không được cười khẽ, thật là một tiểu hài tử kỳ quặc lại đáng yêu.
Nạp Lan Vũ cũng đưa tay lấy xuống một cây tram ngọc từ trên tóc, giữa mi tâm trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc toát ra một chút thản nhiên ôn hòa: "Chúng ta chờ ngươi về nhà."
"Còn có cái này, tỷ tỷ ta tặng bảo bối của cho ngươi." Nạp Lan Nặc từ trên cổ tay lấy xuống một vòng tay bạch ngọc, nháy mắt cùng cười đến vẻ mặt thần thần bí bí, "Tiểu Yên à, đây chính là đồ cưới tương lai của tỷ tỷ ta ~"
Nạp Lan Song cũng từ bên hông lấy ra một ngọc bội, ánh mắt trong suốt nghiêm túc ném nó tới trên tay Nạp Lan Yên: "Tiểu Yên, ta không muốn nói xin lỗi. Nhưng ta sẽ gánh vác trách nhiệm của một đại ca. Ngọc bội này là khi ta tới bổn gia nương tặng cho ta, hiện tại ta tặng nó cho ngươi, bảo trọng cho tốt, chúng ta chờ ngươi về nhà."
Nạp Lan Yên cầm trên tay bốn dạng lễ vật nặng trĩu, thật sâu nhìn mấy huynh đệ tỷ muội trước mặt, hít sâu một hơi, đeo bùa hộ mệnh ở trên cổ, nhẹ nhàng cắm ngọc sai vào trong tóc, đeo vòng tay lên trên cổ tay, dắt ngọc bội ở bên hông, mỗi một động tác đều còn thật sự cẩn thận đến cực hạn.
Những lễ vật này là là bảo bối quan trọng nhất trên người đám người Nạp Lan Song, nếu bọn họ đưa tặng cho nàng, nàng tự nhiên sẽ coi trọng quý trọng, huống chi cảm giác được mấy vật này bao bọc, đúng là ấm áp khác thường.
Chính là Nạp Lan Yên nhìn lỗ tai ửng đỏ của Nạp Lan Vũ, còn có Nạp Lan Tịch đã muốn không biết chạy đến đâu, nàng thân là tỷ tỷ lại để cho đệ đệ cho lễ gặp mặt, đó là một cái tình huống kinh ngạc thế nào đây?
Nạp Lan Yên vuốt ve nhẫn trữ vật, lúc vừa muốn lấy ra đan dược, chợt nghe lão gia tử cười tủm tỉm nói: "A Bằng à, ngươi thân là thúc phụ lúc này lại không biết xấu hổ liền cứ đứng nhìn như vậy?"
Nạp Lan Bằng quả thật không có đồ có ý nghĩa lắm, có thể kiên trì suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra trên người mình có thứ tốt gì có thể lấy ra, cuối cùng chép chép miệng, nói với Nạp Lan Yên: "Chờ ngươi lần này trở về, tứ thúc ta đưa một phần đại lễ cho ngươi!"
Lời này vừa nói ra, lập tức đưa đến ánh mắt khinh bỉ của mọi người.
Nạp Lan Bằng bất động như núi, nhếch miệng cười vui không khép được, dù sao hắn vẫn da mặt dày trước sau như một, đến lúc đó chuẩn bị đại lễ bổ khuyết thêm là được rồi! Nhiều chút chuyện thôi!
"Ta đây liền chờ đại lễ của tứ thúc." Nạp Lan Yên cố ý nhấn mạnh hai chữ đại lễ thêm vài phần, sau đó từ trong không gian giới chỉ lấy ra bốn bình đan dược, "Trong này là Bồi Linh đan, không có hại đối với thân thể, đối với tu luyện lại có lợi thật lớn, đại ca, tam tỷ, mỗi ngày các ngươi ăn một viên. Tiểu Lục, ngươi và tiểu thất mỗi ngày ăn nửa viên."
Nạp Lan Yên vừa mới nói xong, Nạp Lan Bằng liền căng giọng 'ngao ngao' kêu lên: "Bồi Linh đan? Thất phẩm Bồi Linh đan?"
Chẳng trách Nạp Lan Bằng lại khiếp sợ như vậy, đơn giản là mức độ trân quý của Thất phẩm đan được đều có thể so với quốc bảo, huống chi là Thất phẩm Bồi Linh đan, đưa đồ vật này đến hội đấu giá một viên sẽ bán ra giá trên trời, nhưng tiểu nha đầu trước mắt này mắt cũng không chớp lại đưa ra bốn bình lớn? Lấy nhãn lực của hắn, trong mỗi cái bình này đều chứa ít nhất hai mươi viên đi?
Đây là lúc Thất phẩm đan dược là rau cải trắng sao?
Mấy người Nạp Lan Song sinh trưởng (sinh ra và lớn lên) ở Nạp Lan gia tộc, tự nhiên biết mức độ trân quý của Thất phẩm Bồi Linh đan, một đám cũng có chút trợn mắt há hốc miệng mà nhìn Nạp Lan Yên, lần này ra tay cũng quá hào phóng đi?
Nạp Lan Yên mím môi khiêm tốn cười cười: "Tại hạ bất tài mấy ngày hôm trước vừa một danh xưng Tam thiếu, thật sự là hết sức vinh hạnh."
Nạp Lan Bằng: "Mẹ nó......"
Nạp Lan Nặc: "Bà mẹ nó......"
Mặc dù Nạp Lan Vũ không khoa trương như hai vị trước này, nhưng là cũng há to miệng, sợ ngây người.
Hiện nay tên tuổi của Tam thiếu toàn bộ đế đô không ai biết không ai hiểu? Đây chính là khách khanh (*) trưởng lão của Luyện Đan Công Hội, thiên tài Tam thiếu tuổi còn nhỏ đã là Thất phẩm Luyện Đan Sư vô tiền khoáng hậu (trước không có sau cũng không có) trong giới luyện đan!
(*) khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc; ở đây ý nói là người ngoài làm trưởng lão ở công hội.
Nạp Lan Yên nhà mình và thiên tài Tam cứ như vậy là cùng một người, bọn họ có thể không cảm thấy khiếp sợ sao?
Nạp Lan lão gia tử là đã sớm biết, nhưng giờ khắc này nhìn đến bộ dáng mấy tiểu bối trợn mắt hốc miệng, vẫn không khỏi ngầm cảm thấy thoải mái, chuyện hắn làm tốt nhất đời này chính là có tôn nữ ngoan Nạp Lan Yên này.
Nạp Lan Yên nhíu mày, vỗ vỗ ngực chính mình, vô cùng tài đại khí thô (tiền nhiều như nước) nói: "Cho nên thứ khác ta có không nhiều lắm, nhưng về sau đan dược gì đó tuyệt đối đủ!"
"Tiểu Yên ~" Nam nhân nói năng thô lỗ có thể phát ra tiếng nói bách chuyển thiên hồi như thế cũng là làm cho người ta cả người nổi da gà, Nạp Lan Yên nhìn tứ thúc lại niết ngón tay thành hình hoa lan, mí mắt hung hăng nhảy lên, "Tứ thúc, nơi này còn có tiểu hài tử đó!"
"Tiểu Yên ~" Nạp Lan Bằng mới quản không được nhiều như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm bình đan dược đều bốc lên lục quang, mấy người Nạp Lan Song nhìn thấy đều nhanh chóng cất đan dược thật tốt, nhìn bầu trời chính là không nhìn tứ thúc không có hình tượng này!
Nạp Lan Yên run rẩy đầy người nổi da gà, lấy ra một lọ đan dược khác: "Bồi Linh đan đối với ngươi mà nói không có tác dụng gì, đây là Cố Linh đan, mỗi ngày nửa viên, chớ tham nhiều."
Nạp Lan Bằng không đợi Nạp Lan Yên nói xong liền một phen đoạt lấy bình đan dược nâng trên tay mừng rỡ giống như con gấu lấy được mật ong: "Biết rồi biết rồi, ngươi xem ngũ quan tứ thúc ta chính trực như vậy, giống như người tham nhiều sao?"
Nạp Lan Phụng Thiên không thể nhịn được nữa, một cước đạp qua: "Bộ dạng của ngươi giống như là người tham nhiều!"
Gia gia nói hay lắm!
Ở trên cũng là tiếng long của mấy vị tiểu bối lấy Nạp Lan Yên cầm đầu.
Nạp Lan Bằng ủy khuất nhìn lão cha nhà mình, không thể chừa chút mặt mũi cho hắn ở trước mặt mấy tiểu gia hỏa này ư ~
Lão gia tử thầm nghĩ lại cho hắn một cước, nhi tử ngu ngốc này còn biết cái gì gọi là mặt mũi sao?
Một bữa cơm tối, hoà thuận vui vẻ.
Có lẽ ai cũng không thể tưởng tượng được, buổi sáng Nạp Lan gia tộc vẫn là không khí trầm lặng huyết tinh đầy đất lúc này nhưng lại sẽ ấm áp như vậy.
Trước khi đi Nạp Lan Yên chia tay với mấy người lão gia tử, lại cầm bình Bồi Linh đan kia tìm được tiểu thiếu niên Nạp Lan Tịch đang khoanh chân ngồi ở trong phòng, hung hăng xoa xoa đầu hắn, mới cười tủm tỉm đặt bình đan dược ở trên tay hắn: "Mỗi ngày ăn nửa viên, chờ ngươi ăn xong ta sẽ trở lại!"
Nạp Lan Tịch nắm chặt bình đan dược trên tay, ném qua: "Không liên quan đến ta."
"Có người nào nói qua với ngươi, tiểu hài nhi không được tự nhiên là đáng yêu nhất à?" Nạp Lan Yên nâng lên khóe miệng cười ra tiếng, xoa bóp hai má tiểu hài nhi này, "Ta đi đây, tỷ phu ngươi còn ở nhà chờ ta về đấy."
"Ừ." Nạp Lan Tịch nghiêng đầu sang chỗ khác, giống như không kiên nhẫn đáp lời, đáng yêu cái gì, đùa gì thế?
Sau khi Nạp Lan Yên xoay người rời khỏi phòng, Nạp Lan Tịch lại nhịn không được quay đầu nhìn về phía nàng rời đi, hồi lâu cũng chưa dịch chuyển ánh mắt một chút nào, thẳng đến khi trong không khí cảm thụ không đến chút độ ấm, mới cúi đầu nhìn bình đan dược trên tay kia, khóe miệng nhịn không được nhếch lên một cái độ cong nho nhỏ.
Một khắc khi Nạp Lan Yên đi ra Nạp Lan phủ, không chút nào ngoài ý muốn thấy được Lãnh Thiếu Diệp đang dựa lưng vào vách tường, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên một độ cong khuynh thành tuyệt diễm, đi lên trước vỗ bả vai của người nào đó: "Ôi ~ soái ca, một mình?"
Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng đánh móng vuốt của nữ nhân nào đó, tiếng nói từ tính trầm thấp thản nhiên vang lên: "Không hẹn, ta đã có người yêu."
Nạp Lan Yên kiễng mũi chân, chậm rãi để sát vào vành tai hắn, không có ý tốt vươn đầu lưỡi liếm: "Đêm dài đằng đẵng, xác định không hẹn sao?"
Hô hấp của Lãnh Thiếu Diệp lập tức dồn dập hơn, giọng nói cũng trở nên có chút khàn khàn: "Không hẹn, ta thực yêu người yêu ta."
Ánh mắt của Nạp Lan Yên biến đổi, kiễng mũi chân ôm cổ hắn, mắt hồ hơi hơi nhướng lên thành một độ cong quyến rũ người: "Ta cũng thực yêu người yêu ta, hắn gọi Lãnh Thiếu Diệp, ngươi nhận thức sao?"
Người yêu trong ngực, nhẹ nhàng thổ lộ với hắn, giờ khắc này chỉ cần là một người nam nhân đều nhẫn không được phần rung động trong lòng kia, huống chi Lãnh Thiếu Diệp vốn cũng không tính là nhẫn nại, xoay người chặn ngang ôm lấy nữ nhân nào đó, môi mỏng tràn ra một chút tươi cười say lòng người: "Người yêu của ta kêu Nạp Lan Yên, đều nói chúng ta kiếp trước cũng đã duyên định tam sinh, ngươi biết không?"
Bóng đêm lưu luyến, trời sao nhấp nháy.
Tiểu Bảo bị kẹp ở giữa yên lặng nhìn về phía bầu trời đêm khôn cùng chảy xuống hai hàng nước mắt, thân là một con chó độc thân, a không, thân là một con rắn độc thân cả ngày sống ở trong cảnh tượng nhanh mù mắt như thế, nó dễ dàng sao?
Hỏa Ly, Liêu ca, đại hắc ngưu à, thời điểm mấu chốt các ngươi có thể nào không ở bên người chiến hữu đây? (lee: Tiểu Bảo siêu cute ^^)
← Ch. 060 | Ch. 062 → |