Truyện:Lãm Phương Hoa - Chương 093

Lãm Phương Hoa
Trọn bộ 116 chương
Chương 093
Câm hết lại cho ta! (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Nói là đoán bừa, nhưng thực ra cũng có cơ sở.

Vì Tạ Lãm đã biết Hành Vương bí mật đến Nam Cương, trong đầu liền liên tưởng ngay đến y. Chứ hắn chẳng mấy để tâm đến chuyện ‘giọng nói’ mà Hành Vương vừa nhắc.

Tạ Lãm chẳng hơi đâu giải thích, chỉ chất vấn:

“Vương gia không ở yên tại phủ Tế Nam, chạy đến Điền Nam làm gì?”

Hành Vương hơi nghiêng đầu, liếc nhìn thích khách phía trước đang sắp bị bắt:

“Anh cũng thấy rồi, ta đang bắt thích khách. Hơn nữa, nếu ta nhớ không nhầm, ta đâu có bị quản thúc. Lén đến Điền Nam thì có gì không đúng?”

Nói cũng không sai, nên nhất thời Tạ Lãm không tìm được lý do để bắt luôn y:

“Sao ngài biết thích khách sẽ leo dây xích lên núi mà chặn trước đường lui của hắn?”

Hành Vương nhàn nhạt đáp:

“Ta đương nhiên có nguồn tin riêng. Chẳng lẽ Huyền Ảnh Ti các người không có? Hay là Thập Nhị Giám theo dõi ta không có? Ta nhất thiết phải giải thích à?”

Giỏi lắm, chỉ vài câu đã khiến Tạ Lãm mất hết kiên nhẫn:

“Không cần. Nhưng ta vẫn nói lại, thích khách là của ta. Các người lăn đi!”

Người phụ nữ thấp bé quát lên:

“Ngươi thật to gan! Đã biết thân phận vương gia mà còn dám…”

Hành Vương cắt ngang:

“Nhược Ngôn. ”

Người phụ nữ tên Nhược Ngôn lập tức thu lại vẻ mặt, lùi ra sau.

Sau khi ngăn ả, Hành Vương rơi vào im lặng khá lâu. Trên đỉnh núi chỉ còn lại tiếng gió rít và âm thanh đánh nhau bên kia.

Tạ Lãm đoán y có lẽ đang cân nhắc hai chuyện: lôi kéo hắn hay ɢ𝒾ế*† người diệt khẩu.

𝐆*𝒾ế*✝️ thì e không thắng được, lôi kéo thì lại nhiều băn khoăn.

Tạ Lãm lo lắng cho Phùng Giai Ấu đang ở thao trường, không rảnh đợi Hành Vương nghĩ ngợi. Hắn liền nhảy thẳng về phía thích khách.

Bằng một thế sấm sét, hắn xông vào vòng chiến, tránh né đòn tấn công của đám người mặc đồ đen, hạ xuống vững vàng sau lưng thích khách.

Tên thích khách đã đến bước đường cùng, dễ dàng bị bàn tay trái quấn vải của Tạ Lãm s●ï●ế●t ↪️♓●ặ●𝖙 cổ họng.

Tạ Lãm vung tay phải, thanh miêu đao sáng loáng quét về phía đám đông, giọng nghiêm nghị:

“Huyền Ảnh Ti phá án, kẻ nào cản trở, 𝐠❗-ế-✝️ không tha!”

Đám người mặc đồ đen hao tâm tốn sức nãy giờ, thấy thích khách bị cướp mất thì tức tối. Song ba chữ “Huyền Ảnh Ti” khiến tất cả khựng lại, đồng loạt quay nhìn chủ nhân.

Hành Vương nâng tay, ra hiệu tạm thời không được động thủ:

“Tạ Thiên hộ, thích khách này là ta bày kế bắt được. Anh cướp người như thế, có phải vô lý lắm không?”

Tạ Lãm dứt khoát đáp:

“Vương gia không cần phí lời. Ta nhất định cướp tên thích khách này, cũng sẽ báo cáo rõ ràng hành động của ngài. Nếu muốn g-𝐢-ế-† ta diệt khẩu thì cứ việc ra tay. Còn không thì tránh ra!”

Nói xong, hắn liếc nhìn đám người mặc đồ đen đang bao vây mình.

Ánh mắt của Tạ Lãm không hề có sự cảnh giác, cũng không có sát khí, nhưng lại khiến bọn họ lạnh sống lưng. Bởi nó cho thấy hắn hoàn toàn không đặt họ vào mắt.

Nếu không phải kiêng dè thân phận của Hành Vương, trước khi nắm cổ thích khách, hắn đã g*❗*ế*𝐭 💰ạ𝐜*♓ bọn họ rồi.

Hành Vương trông như thật sự đang cân nhắc, sau một hồi lâu mới lên tiếng:

“Ta nghĩ anh đã hiểu lầm. Thật ra ta luôn cảm kích Tạ Thiên hộ. ”

“Ồ?” Tạ Lãm thầm nghĩ: định giở trò mua chuộc mình à?

Hành Vương là người chừng mực, không quá kiêu ngạo. Dù đang chiếm ưu thế về nhân số, y vẫn giữ được tỉnh táo, hiểu rõ không dễ gì động đến Tạ Lãm hắn.

Đối với những kẻ biết điều như vậy, Tạ Lãm cũng sẵn lòng đáp lại vài phần, quyết định nghe thử xem y sẽ nói gì để dỗ mình.

Hành Vương chắp tay, nói:

“Chuyện con kỳ giông trên sông Tế, nhờ Tạ Thiên hộ ra tay nghĩa hiệp mà ta thoát nạn. ”

Tạ Lãm hỏi:

“Chẳng phải chính vương gia nuôi dưỡng con kỳ giông đó à?”

Hành Vương lắc đầu:

“Nếu ta nói trong kinh có một thế lực luôn cố xúi giục ta tạo phản, cái gọi là ‘Bóng rồng trên sông Tế, Hành Vương nhận mệnh trời’ chính là âm mưu bọn chúng dựng lên, anh tin không?”

Tạ Lãm nhíu mày:

“Vương gia đang ám chỉ đám người Phó Mân cùng Tiết Thượng thư của Bộ Hộ sao?”

Nhược Ngôn sững sờ:

“Làm sao ngươi biết?”

Hành Vương thì rất bình tĩnh:

“Ta nghe nói nhạc phụ của anh, Đại Lý Tự khanh – Phùng đại nhân, liên tục nhắm vào Tiết Thượng thu từ sau khi về kinh. Gần đây, nhóm ‘quan văn mới nổi’ bị ông ấy quấy nhiễu đến mức không ngóc đầu lên được. Tuy nhiên để hoàn toàn ⓛ·ậ·✞ đ·ổ bọn họ, vẫn thiếu một chứng cứ vững chắc. ”

Tạ Lãm đã rời kinh một thời gian, không rõ nhị thúc đang làm gì ở kinh thành.

Hành Vương bước về phía trước:

“Mục tiêu của ta cũng là quét sạch phe cánh đó, đặc biệt là Phó Mân. Kẻ này dã tâm rất lớn, bên ngoài thì kết bè phái với nhóm ‘quan văn mới nổi’, bày mưu tính kế cho họ, làm như kẻ tiểu nhân hám lợi. Nhưng thực chất, ông ta đã cấu kết với Giám quốc Nam Cương, làm loạn triều chính Đại Ngụy ta, còn muốn lợi dụng thân phận của ta để khơi mào nội loạn. ”

Tạ Lãm lặng lẽ nghe, không biểu lộ cảm xúc, bởi mấy chuyện này vừa nãy Phùng Giai Ấu đã kể qua rồi.

“Từ khi bị Phó Mân nhắm tới, biết ông ta sai người trà trộn vào thôn, dùng cổ nuôi kỳ giông, ta không lúc nào không cảm thấy bất an. Vì vậy, ta đích thân điều tra, tốn không ít công sức mới lần ra được mối liên hệ của Giám quốc Nam Cương. ”

Đám người bịt mặt dạt ra một khoảng, Hành Vương bước tới qua chỗ trống ấy:

“Ta nghi ngờ người này có liên quan đến vụ án ở thư viện ngoài kinh thành hơn hai mươi năm trước. ”

Tạ Lãm nhếch mép cười. Hành Vương nói nghe có vẻ vô cùng gian nan, trong khi Phùng Gia Ấu nhà hắn chỉ xem một trận tỷ thí thôi đã đoán được kha khá rồi.

Hành Vương không nhìn thấu nụ cười của Tạ Lãm, ngừng lại một chút:

“Khi viện trưởng Nhạc Mông bị hoạn đảng bức hại, ngoài ba người con ruột, còn có một nghĩa tử văn võ song toàn tên Nhạc Phồn. Lai lịch người này rất mơ hồ, sau khi Nhạc Mông bị hại, hắn cũng biệt vô âm tín. Rất có thể hắn vốn dĩ là người Nam Cương…”

Tạ Lãm không biết mấy chuyện này. Hắn lắng nghe cẩn thận, ghi nhớ kỹ càng để về kể lại cho Phùng Gia Ấu.

Tên thích khách bị Tạ Lãm bóp cổ định mở miệng, Tạ Lãm liền siết mạnh thêm, không có y chen ngang.

Thế nhưng Hành Vương lại không tiếp tục câu chuyện, chỉ nói:

“Tóm lại, những năm qua, ta đã dùng mọi cách để nắm được một số manh mối về Giám quốc Nam Cương, chờ đến cơ hội này chặn đường lui và bắt y. Xin Tạ Thiên hộ giao y cho ta. Tin tưởng ta, ta nhất định có thể một đòn ⅼ·ậ·𝐭 đ·ổ Phó Mân cùng đồng bọn. ”

Không thấy Tạ Lãm biểu lộ gì, Hành Vương lại nói:

“Chỉ có ta đích thân áp giải y về kinh mới có thể rửa sạch mối liên hệ giữa ta và bọn chúng. Nếu không, Từ Đốc công thể nào cũng moi ra lỗi của ta…”

Tạ Lãm biết lời Hành Vương có thật có giả. Y tuyệt đối không trong sạch như lời tự nhận.

Nếu không, sao lại liên minh với Trấn Quốc Công bằng cách gả Tùy Anh?

Tạ Lãm đoán không ra, mà cũng chẳng muốn đoán, càng không cần phải đoán:

“Tiếc rằng, thích khách này không phải Giám quốc Nam Cương. ”

Nhược Ngôn lập tức lên tiếng:

“Không thể nào! Ta nhận được tin y quả thực đã rời khỏi hoàng cung. Nếu không phải y, sao lại có nhiều người liều ↪️.ⓗ.ế.т bảo vệ y rời đi như vậy? Ngươi có biết, toàn bộ tay trong mà Nam Cương cài vào Đô Ti Điền Nam đều đã bị lộ, trả giá như thế mà không phải để bảo vệ Giám quốc, thì còn vì cái gì?”

Tạ Lãm liếc nhìn ả:

“Biết đâu là để dụ các người mắc câu thì sao?”

Thấy họ không tin, Tạ Lãm liền thả tay ra khỏi cổ thích khách.

Lớp vải quấn trên tay Tạ Lãm đã bị dính độc. Sau khi bóp cổ, độc ngấm sâu hơn vào cơ thể thích khách. Tạ Lãm vừa buông tay, thích khách lập tức ngã quỵ xuống đất.

Tạ Lãm dùng mũi đao lật chiếc mặt nạ 𝐪.𝖚.ỷ của thích khách, để lộ khuôn mặt đã bị trúng độc chuyển sang đen. Người này còn rất trẻ, nhiều lắm chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Khi nãy bóp cổ hắn, Tạ Lãm cảm nhận mạch máu ở cổ hắn, huyết khí đương thịnh, cho thấy đang ở độ tuổi sung sức.

Trong khi Giám quốc Nam Cương kia, ít nhất cũng phải ngoài bốn mươi.

“Chuyện này…” Không thấy rõ mặt Hành Vương, nhưng qua giọng nói có thể nhận ra y đang kinh ngạc.

Cả đám người bịt mặt cũng bàng hoàng không kém.

Tên thích khách nằm dưới đất phun ra một ngụm máu đen, cười lạnh:

“Tạ Thiên hộ của Huyền Ảnh Ti, đúng không?”

Tạ Lãm hơi cúi đầu:

“Thì sao?”

Thích khách gắng sức chỉ tay về phía Hành Vương:

“Ta khai nhận. Là… là hắn phái ta đi ám sát Tào Tung. ”

Thích khách vừa dứt lời, không khí như đông cứng lại.

“Ngươi nói bậy cái gì đó!”

Tên bịt mặt gần nhất lập tức vung đao chém xuống đầu thích khách.

Tạ Lãm nhanh chóng hất bay thanh đao, một chưởng đánh kẻ đó văng xa vài trượng:

“Nói tiếp!”

Thích khách lại phun máu đen, nói:

“Hắn cấu kết với Giám quốc Nam Cương, định mượn cái 𝐜.𝖍.ế.✞ của Tào Giám quân để ép Trấn Quốc Công tạo phản! Hắn cố bảo vệ ta vì sợ ta c.♓.ế.т trong quân doanh. Giờ lại muốn gï●ế●𝐭 ta diệt khẩu!”

Tạ Lãm nhìn về phía Hành Vương.

Hành Vương chỉ vào đám t*h*ⓘ 𝐭𝖍*ể nằm la liệt không xa:

“Nếu ta muốn 𝖌·ı·ế·𝖙 hắn diệt khẩu, thì tại sao còn bố trí hàng chục cung thủ yểm hậu cho hắn trên núi, rồi lại 𝖌ℹ️●ế●ⓣ luôn đám cung thủ đó?”

Tạ Lãm lại quay sang nhìn thích khách.

Thích khách cũng chỉ vào những xác ↪️_𝐡ế_ⓣ:

“Ta là sát thủ giang hồ do hắn thuê, đám cung thủ kia đều là người của ta, toàn bộ bị hắn gℹ️●ế●✞ để diệt khẩu!”

Hành Vương như bị chọc tức đến bật cười:

“Tạ Thiên hộ, lời này anh cũng tin được sao?”

Thích khách cũng lên tiếng:

“Tạ Thiên hộ, ngàn vạn lần đừng tin hắn!”

“Tạ Thiên hộ…”

“Tạ Thiên hộ…”

Mấy tiếng ‘Tạ Thiên hộ’ vang vang liên tục đập vào tai Tạ Lãm, làm đầu hắn váng vất, nhịn không nổi nữa, hắn quát:

“CÂM HẾT LẠI CHO TA!”

Hành Vương im lặng, nhưng thích khách vẫn muốn lên tiếng.

Tạ Lãm lập tức nâng đao kề sát cổ hắn, không hề nương tay vạch ra một đường máu. Chỉ cần sâu hơn một chút, yết hầu của thích khách sẽ bị cắt đứt.

Thích khách bấy giờ đành ngậm miệng.

Hai tai của Tạ Lãm cuối cùng cũng được yên tĩnh, tâm trạng bực bội dần lắng xuống.

Hắn từ từ nhận ra thích khách này đang nói dối.

Thích khách đã trúng độc, không khó 𝐠-❗-ế-ⓣ. Vậy mà mười mấy cao thủ dưới trướng Hành Vương lại mất nhiều thời gian đối phó, nguyên nhân chẳng ngoài muốn bắt sống thích khách. Hoàn toàn không phải ‘diệt khẩu’ như lời thích khách nói.

Hành Vương hẳn thật sự tin rằng thích khách chính là Giám quốc Nam Cương.

Tuy nhiên, những kẻ này ai nấy đều đa mưu túc trí, Tạ Lãm không dám tin vào phán đoán của mình. Trước khi gặp được Phùng Gia Ấu, hắn sẽ không vội kết luận điều gì.

Hắn cúi xuống, kéo thích khách dậy, mũi đao chỉ về phía Hành Vương:

“Vương gia theo ta về quân doanh. ”

Nhược Ngôn lập tức rút kiếm chắn trước mặt Hành Vương:

“Không thể đi!”

Một đám người bịt mặt 𝐬*𝒾*ế*🌴 ↪️*♓*ặ*ⓣ vòng vây xung quanh Tạ Lãm, sát khí tràn ngập trong không khí.

Hành Vương vẫn im lặng, không rõ là đang suy tính hay ngầm đồng ý để thủ hạ 🌀ı*ế*𝐭 người bịt miệng.

Tạ Lãm thật ra hơi thiên vị y, hiếm hoi mà khuyên nhủ:

“Vương gia tốt nhất nên tin rằng, tất cả những sai lầm trong đời ngài cộng lại, cũng không so được với việc ngài ‘🌀ℹ️ế.t ta bịt miệng’. Ta khuyên ngài nên suy xét cẩn thẩn. ”

Hành Vương: “…”

Câu này cuồng ngạo đến mức nào, vậy mà được ra nói ra chân thành đến mức người nghe đều có thể nhận ra chút áy náy trong giọng điệu.

Nhược Ngôn giờ đã không dám coi thường Tạ Lãm:

“Tạ Thiên hộ, chúng ta thực sự không muốn đối địch với ngài. Nhưng vương gia nhà ta đã mưu tính nhiều năm để trừ khử tên Phó Mân gian thần bán nước làm loạn triều cương. Dù không có công lao cũng có khổ lao.

Giờ vương gia bị người khác bày mưu hãm hại, một khi theo ngài đi về, không biết sẽ phải đối mặt với sóng gió gì… Thế này đi, ngài giao thích khách lại cho chúng ta, chúng ta để ngài rời đi, coi như chưa từng thấy chúng ta, được không?”

Nhìn nét khinh thường hiện rõ trên khóe môi Tạ Lãm, biểu cảm như đang viết rõ “dựa vào các ngươi à?”, Nhược Ngôn liếc nhìn về phía rừng rậm, nói:

“Chẳng lẽ ngài nghĩ chúng ta đi bắt Nam Cương Giám Quốc mà chỉ dẫn theo chừng này người?”

Tạ Lãm thấy ánh mắt Nhược Ngôn hướng về phía khu rừng sau núi, ngầm ám chỉ họ còn có quân mai phục ở đó:

“Thế các người nghĩ, Giám quốc Nam Cương chịu hy sinh nhiều người như vậy để lôi các người ra, lại không có chuẩn bị khác à?”

Quân mai phục trong rừng, chắc đã bị diệt gọn. Lúc này những người ẩn náu trong đó e rằng toàn là người của Giám quốc Nam Cương.

Nhược Ngôn hiển nhiên cũng có lo ngại như vậy, bất giác quay sang nhìn Hành Vương.

Tạ Lãm cũng nhìn Hành Vương:

“Đi theo ta về quân doanh, vương gia chỉ phải đối mặt với cơn bão của triều đình, vẫn còn đường xoay chuyển. Nếu không đi, ngài có thể sẽ bị bắt đi Nam Cương. ”

Hành Vương do dự rồi gật đầu:

“Tạ Thiên hộ đã nói vậy, chứng tỏ trong lòng đã tin ta. ”

Tạ Lãm vẫn giữ nguyên thái độ:

“Ta đã nói, tất cả những gì ta nghe và thấy, sẽ đều được báo cáo trung thực. ”

Nói xong, hắn lớn tiếng quát về phía rừng cây phía trước:

“Sợ các người chưa nghe rõ, ta nhắc lại lần nữa. Tạ Lãm, Thiên hộ của Huyền Ảnh Ti đang truy bắt nghi phạm. Dù các người là ai, nếu ngăn cản, 🌀*𝐢ế*† không tha!”

Rừng rậm không có động tĩnh.

Thậm chí không có cả chim chóc kinh hoảng bay lên. Yên tĩnh đến đáng sợ.

Hành Vương đưa ra đề nghị:

“Thân phận ta đặc biệt, trong quân doanh lại có quá nhiều kẻ toan tính. Trước khi gặp Trấn Quốc Công, ta hy vọng có thể xử lý chuyện này trong bí mật, được không?”

Tạ Lãm biết y và Trấn Quốc Công có liên minh. Làm ầm ĩ sẽ gây bất lợi cho Tùy Anh, nên đồng ý:

“Không vấn đề. ”

Khi đoàn người Tạ Lãm xuống núi bằng dây xích, một mũi tên báo hiệu từ trong rừng bay lên, bùng nổ thành hoa lửa trên không trung. Vì là ban ngày, ánh sáng không quá rõ ràng.

Sau khi Tạ Lãm rời khỏi thao trường, Phùng Gia Ấu nơm nớp đứng bên giá vũ khí, tay đặt sẵn lên kim châm giấu trong tay áo, chuẩn bị xem có ai ra tay với nàng không.

Nhưng không có ai.

Ngược lại, nàng thấy Hàn Trầm dường như ×-⛎ռ-🌀 độ-† với nữ quan trung niên bên cạnh hắn.

Lẽ nào sát thủ ℊ●i●ế●🌴 nàng đáng lẽ xuất hiện lại bị Hàn Trầm cản đường?

Còn Thẩm Thời Hành, vừa thấy Tạ Lãm đi khỏi liền chạy về phía Phùng Gia Ấu.

Bùi Nghiên Chiêu không kịp giữ hắn lại, cau mày đi theo, nhưng không tiến quá gần.

Thẩm Thời Hành tới bên Phùng Gia Ấu:

“Nguy hiểm thế này, sao Tạ huynh lại bỏ muội lại?”

“Huynh cũng biết nguy hiểm à?” Phùng Gia Ấu nói, “Lần sau xem huynh có còn muốn đi hóng hớt nữa không. ”

“Lần này đến đáng giá mà. ” Thẩm Thời Hành vừa sợ vừa phấn khích, “Ngay cả khi viết thoại bản ta cũng không nghĩ ra được cốt truyện kịch tính thế này. ”

Phùng Gia Ấu không để ý hắn nữa, mắt vẫn thi thoảng lướt về phía Hàn Trầm.

Nàng nghĩ, Nam Cương để lộ nhiều nội gián tiềm ẩn trong Đô Ti Điền Nam như vậy, chỉ để bảo vệ thích khách ám sát Tào Tung chạy thoát sao?

Nàng thậm chí hoài nghi thích khách kia có thể chính là Giám quốc Nam Cương, thế nên nàng mới giục Tạ Lãm đuổi theo.

Hàn Trầm biết rõ thực lực của Tạ Lãm, hẳn biết một khi Tạ Lãm ra tay, thích khách khó lòng thoát được.

Nhưng Hàn Trầm từ đầu đến cuối chỉ tranh cãi với nữ quan, thậm chí không liếc nhìn về phía sau núi, chứng tỏ y không quan tâm đến sống 🌜·ⓗế·✝️ của thích khách.

Thích khách tuyệt đối không phải nhân vật quan trọng, ít nhất không phải Giám quốc Nam Cương.

Nếu vậy, Nam Cương bày mưu tính kế để bảo vệ thích khách, rốt cuộc là vì lý do gì?

Phải chăng là để bên thứ ba nghĩ rằng thích khách chính là Giám quốc?

Phùng Gia Ấu ngước mắt nhìn về phía sau núi, đoán rằng việc bắt thích khách của Tạ Lãm sẽ không quá thuận lợi, trên đỉnh núi tám phần đã diễn ra một màn “Ai thực sự là chim sẻ. ”

Còn bên thứ ba này, chắc chắn có thông tin xác thực rằng Giám quốc đã tới Đại Ngụy, và tin rằng Giám quốc có ý muốn tự tay ⓖ●ıế●✞ Tào Tung…

Đang mải suy nghĩ, nàng mơ hồ thấy một luồng khói mỏng bốc lên từ đỉnh núi, giống như tín hiệu nào đó được phát ra.

Lại nhìn Hàn Trầm, y vẫn không có phản ứng gì, nhưng nữ quan trung niên bên cạnh y thì nhìn về phía sau núi.

Sau khi nói gì đó với Hàn Trầm, bà ta định nhân cơ hội rời đi.

Phùng Gia Ấu chợt nghĩ: Lẽ nào nữ quan này mới chính là Giám quốc Nam Cương?

Khi Tào Tung 🌜_ⓗế_✞, bà ta cũng ở trên đài cao, tức là nhìn tận mắt Tào Tung trút hơi thở cuối cùng. Điều này chẳng khác gì tự tay gi. ết ch. ết kẻ thù.

Bất kể thế nào, phải bắt bà ta trước đã.

Tuy nhiên Phùng Gia Ấu vẫn còn mối lo khác. Nàng bước đến bên gần Bùi Nghiên Chiêu, hạ giọng nói:

“Bùi Trấn phủ. ”

Bùi Nghiên Chiêu cúi xuống nhìn nàng.

Phùng Gia Ấu đứng quay lưng về phía đám người Hàn Trầm:

“Huynh có thấy người phụ nữ bên cạnh Nam Cương Vương không? Bà ta đang định bỏ trốn. Ngài hãy đuổi theo bà ta, chờ ra khỏi địa phận Đô Ti Điền Nam thì mới bắt giữ. Đừng đưa bà ta trở về, hãy bí mật giấu đi trước, trên đường nhớ để lại ký hiệu, chúng ta sẽ tìm đến sau…”

Bùi Nghiên Chiêu thoáng kinh ngạc, không ngờ Phùng Gia Ấu lại sai bảo mình làm việc.

Sau khi hiểu ra, y bật cười lạnh lùng:

“Ta giờ không còn chức quan, cái tiếng ‘Bùi Trấn phủ’ này, ta không dám nhận. ”

Thẩm Thời Hành vội vàng lên tiếng:

“Đại ca…”

Bùi Nghiên Chiêu trừng mắt nhìn hắn:

“Im miệng. ”

Phùng Gia Ấu đâu muốn nhờ vả Bùi Nghiên Chiêu, nhưng hiện tại y là lựa chọn tốt nhất.

Lạc Thanh Lưu vẫn chưa hồi phục, có thể theo dõi nhưng bắt người e rằng không xong.

Phùng Gia Ấu hỏi thẳng:

“Huynh không còn chức vị, nhưng không phải vẫn là con dân Đại Ngụy chúng ta?”

Bùi Nghiên Chiêu cau mày.

Phùng Gia Ấu tiếp tục thuyết phục:

“Ta không hù dọa huynh. Tình hình trước mắt vô cùng nguy cấp, chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Em trai huynh cũng sẽ bị liên lụy. Người phụ nữ kia có lẽ chính là chìa khóa để cứu vãn tình thế. ”

Bùi Nghiên Chiêu trầm mặc, y biết Phùng Gia Ấu không nói suông, trong lòng đã tính sẽ làm theo. Lý do y vẫn chưa hành động chính vì đợi Phùng Gia Ấu mở miệng cầu xin.

Nhưng Phùng Gia Ấu không đời nào cầu xin y. Nàng không nói thêm lời nào, liếc thấy Lạc Thanh Lưu ở phía xa, liền định đi tìm hắn.

Song Thẩm Thời Hành kịp thời kéo nàng lại.

Thẩm Thời Hành ghé sát Bùi Nghiên Chiêu nói nhỏ:

“Đại ca, huynh không đi, đệ sẽ tìm Trấn Quốc Công tố cáo huynh giả trang trà trộn vào quân doanh. Ai biết được huynh có phải đồng bọn với đám thích khách này không?”

“Đệ…!” Bùi Nghiên Chiêu bị đứa em này chọc tức đến ⓒ𝖍_ế_t đi sống lại, “Đệ là thằng đầu đất, nếu ta đi bắt người, chẳng phải sẽ không còn ai bảo vệ đệ nữa sao!”

Thẩm Thời Hành dùng khuỷu tay huých nhẹ Phùng Gia Ấu:

“Tiểu Gia đã nhờ huynh, chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho đệ. ”

Phùng Gia Ấu lắc đầu:

“Không, ta không thể đảm bảo được. ”

Thẩm Thời Hành: “…”

Phùng Gia Ấu nghiêm mặt:

“Ngay cả an toàn của bản thân ta cũng không thể bảo đảm, bây giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy. ”

Thẩm Thời Hành thấy nàng nghiêm túc, cũng nghiêm túc theo:

“Đại ca, huynh đi nhanh đi, đừng lề mề nữa. ”

Bùi Nghiên Chiêu trừng mắt nhìn hắn lần nữa. Người nữ quan kia đ&atilde

Chương (1-116)