Truyện:Lãm Phương Hoa - Chương 033

Lãm Phương Hoa
Trọn bộ 116 chương
Chương 033
Bất luận kết quả thế nào đều không ảnh hưởng đến hai ta (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

bò lên giường ngủ. Hắn đi ra gian ngoài, ngồi sau án đài, cảm thấy hơi mệt bèn nằm gục trên bàn nghỉ ngơi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, hắn đột nhiên nhớ ra nữ tử trong bức họa đó là ai!

Phùng Gia Ấu bị tiếng động làm tỉnh giấc, vén rèm giường lên. Nàng nhìn thấy Tạ Lãm đang ngồi trước bàn lật sách không ngừng.

Nàng rời giường, hoài nghi hỏi: “Thi xong rồi mà, chàng còn xem gì vậy?”

“Ấu Nương, nàng mau đến giúp ta nghĩ xem. ” Tạ Lãm thấy nàng như gặp được cứu tinh, vẫy tay gọi.

“Gì vậy?” Phùng Gia Ấu bước đến.

Tạ Lãm kéo Phùng Gia Ấu ngồi xuống ghế, bản thân thì ngồi trên bàn, chỉ vào trang sách đang mở trên bàn: “Ta cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng không biết chỗ nào không đúng, cần nàng giúp ta suy nghĩ. ”

“Gì vậy?” Phùng Gia Ấu thấy hắn nhíu mày gắt gao, trông rất bối rối.

“Ta đã nhớ ra nữ tử trong tranh đó là ai rồi. ” Tạ Lãm cúi người xuống, một tay chống lên tay vịn của chiếc ghế nàng đang ngồi, nói nhỏ, “Mấy năm trước, ta đã nhìn thấy nữ tử đó ở nhà của nghĩa huynh ta. ”

Sự xoay chuyển này khiến Phùng Gia Ấu không ngờ tới: “Bên cạnh nghĩa huynh của chàng không phải chỉ có một bà lão hầu mà anh ta gọi là tổ mẫu thôi sao?”

“Người ta thấy không phải người thật, mà cũng là một bức tranh. ” Tạ Lãm hươ tay mô tả kích thước bức tranh, “Bức tranh trong phủ Đại đô đốc vẽ nữ tử khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc vẫn búi theo kiểu thiếu nữ khuê các. Còn bức tranh nghĩa huynh ta cất giữ, người trong tranh đã hơn hai mươi, tóc búi kiểu phụ nhân. Nhưng ta cảm thấy cả hai bức tranh này đều vẽ cùng một người. ”

Phùng Gia Ấu nói: “Ta đã nói rồi, người giống nhau là chuyện thường, điều đó không có gì lạ. ”

Tạ Lãm đáp: “Ta cũng nói rồi, bình thường ta nhìn cái là quên ngay, có thể khiến ta nhớ mãi chứng tỏ tướng mạo kia rất đặc biệt. Cả hai lần nhìn thấy đều là tranh vẽ nhưng sao ta có thể hợp lại với nhau?”

Phùng Gia Ấu cảm thấy hắn nói cũng có lý, cũng bắt đầu cau mày: “Nghĩa huynh của chàng có từng nói cho chàng biết người trong tranh là ai không?”

“Ta không hỏi. ” Tạ Lãm trước giờ không có nhiều tò mò, “Nhưng nghĩa huynh giữ gìn bức tranh đó như báu vật, người trong tranh chắc chắn rất quan trọng đối với huynh ấy. Hồi đó huynh ấy còn nhỏ, ta dám chắc đó không phải người huynh ấy yêu đâu. Có lẽ là mẫu thân của huynh ấy. ”

Phùng Gia Ấu im lặng, chăm chú nhìn vào quyển sách trước mặt.

Trang sách mà Tạ Lãm lật đến chính là trang ghi lại quá trình thăng tiến của đại đô đốc Tề Phong.

Chẳng lẽ bức tranh thiếu nữ trong phủ Tề Phong là em gái của ông ta, người đã gả cho vị trạng nguyên kia?

Trạng nguyên họ Lục bị giáng chức làm huyện lệnh ở Kinh Bắc, trên đường đi thì cả gia đình bị 🌀ⓘế·𝖙, nhưng có thể họ đã để lại một đứa con trai.

Tạ Lãm cũng nghĩ đến điểm này nên mới bứt rứt khó ngủ: “Có khi nào nghĩa huynh của ta không phải là người Đất Thục, cha của huynh ấy chính là vị trạng nguyên họ Lục đó?”

Thảo nào nghĩa huynh văn tài xuất chúng như vậy.

Cũng khó trách nghĩa huynh không bao giờ nhắc đến phụ mẫu họ Tạ ở Đất Thục, dường như mối ⓠⓤ*𝒶*п ⓗ*ệ với họ rất mờ nhạt.

Tạ Lãm luôn cho rằng vì phụ mẫu của y mất sớm nên không có nhiều ấn tượng.

Nhưng Tạ Lãm không thể hiểu được: “Lục trạng nguyên chỉ bị giáng chức, không phải bị kết tội như nhà Bùi Nghiên Chiêu, tại sao nghĩa huynh phải ẩn danh?”

Đại đô đốc Tề Phong là cậu ruột của huynh ấy, có một chỗ dựa vững chắc như vậy, tại sao nghĩa huynh lại phải lẩn tránh?

Huynh ấy không muốn đến kinh thành thi cử, chán ghét việc làm quan, chẳng lẽ cũng liên quan đến chuyện này?

Tạ Lãm chỉ có thể nghĩ đến từng đó, nói xong quay sang nhìn Phùng Gia Ấu.

Phùng Gia Ấu không nói gì, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, khẽ nhắm mắt lại.

Tạ Lãm cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Hắn biết nàng đang suy đoán mọi thứ trong đầu bằng cách của riêng mình.

Đây là việc Phùng Gia Ấu giỏi nhất, chỉ cần đưa cho nàng một đầu dây, nàng thường có thể kéo ra cả một khối băng chìm dưới đáy biển.

Càng hiểu nàng, Tạ Lãm càng nhận ra rằng, nếu từ đầu nhị thúc không dùng “thiên mệnh” để che đi đôi mắt thông tuệ và sắc sảo của nàng, thì đừng nói đến việc cưới được nàng, chỉ cần tiếp xúc vài lần là hắn đã bị nàng vạch trần.

Lúc này, khi nhìn ngắm gương mặt nghiêng tinh tế của nàng, Tạ Lãm thầm nghĩ làm sao trên đời lại có một cô gái như Phùng Gia Ấu.

Ngoài bị nuông chìu một chút, nàng gần như không có khuyết điểm nào. Đương nhiên được nuông chìu cũng không phải khuyết điểm gì.

Nói không chừng kiếp trước mình thật sự đã uống nước của Suối Trăng nên kiếp này mới cưới được nàng.

“Giả sử…”

Phùng Gia Ấu cuối cùng cũng mở mắt ra, đột nhiên thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt.

Tạ Lãm đang khom lưng cúi người xuống, gương mặt sắp áp sát đến mặt nàng.

Nàng mở mắt bất ngờ. Tạ Lãm chợt bối rối, vội vàng thẳng lưng lên.

Phùng Gia Ấu đang mải mê suy nghĩ, không rảnh để ý đến sự ái muội thoáng qua này: “Anh ta không chịu đến kinh thành làm quan, không nhận Tề đại đô đốc là cữu cữu ruột của mình, có thể vì cái ch.ế.† của phụ mẫu thân sinh anh ta có liên quan đến Tề đại đô đốc. ”

Tạ Lãm khoanh tay: “Vì sao?”

“Huynh vừa mới đọc lại rồi đấy thôi. Tề đại đô đốc chính vì cái 𝖈●♓●ế●𝐭 của em gái và em rể mà tự ý rời khỏi vị trí, chạy đến Kinh Bắc diệt phỉ. Nhờ đó mà triều đình phát hiện ông ta là tướng tài. ” Phùng Gia Ấu suy luận theo lẽ thường, “Nghĩ theo hướng đó, Tề đại đô đốc là người hưởng lợi từ chuyện này. Nếu ta là Tạ Lâm Khê, có thể ta cũng sẽ nghi ngờ rằng cái 𝐜.𝒽.ế.ⓣ của cha mẹ mình có liên quan đến Tề đại đô đốc. ”

Tạ Lãm cau mày: “Không thể nào, chỉ vì một cơ hội mà ⓖ●ï●ế●т cả muội muội ruột của mình sao?”

“Đây chỉ là suy đoán của ta. Nhưng khi Lục trạng nguyên bị ⓖïế●🌴, Tạ Lâm Khê vẫn còn rất nhỏ. Làm sao anh ta thoát ↪️𝐡ế_†? Ai đã kể cho anh ta biết chuyện này, còn giúp anh ta có một danh tính mới ở Đất Thục?”

Phùng Gia Ấu càng nghĩ sâu hơn, bất chợt nàng nhớ lại những lời Tạ Lâm Khê đã nói trong ngục khi thăm dò nàng.

Y nói y có một lão sư.

Y nói y có thế lực đứng sau.

Y nói rằng từ ngày đầu gặp Tạ Lãm, y đã biết đó là cơ hội của mình.

Phùng Gia Ấu kinh hãi đứng bật dậy!

May mà Tạ Lãm né nhanh, nếu không cằm hắn đã bị đầu nàng cụng vào: “Sao vậy?”

Phùng Gia Ấu biến sắc, gần như bóp chặt tay Tạ Lãm: “Phu quân, lần trước chàng nói với ta, tên của chàng là do Phùng Hiếu An đặt phải không?”

Tạ Lãm bị nàng siết đến mức nheo nheo mắt: “Cha ta không đặt tên cho ta, bảo là ta sinh ra trong núi, nên gọi luôn là Tiểu Sơn. Sau đó, nhị thúc đến và nói ‘nhất lãm chúng sơn tiểu’, rồi đặt tên cho ta là Tạ Lãm. ”

Phùng Gia Ấu tiếp tục hỏi: “Chàng đến Đất Thục cũng là do Phùng Hiếu An đưa đi phải không?”

Tạ Lãm gật đầu: “Lúc ta đến tuổi vấn tóc, nhị thúc đưa ta đi du ngoạn, nói muốn cho ta thấy đường Thục gian nan, khó như lên trời. ”

Phùng Gia Ấu lảo đảo lùi lại, suýt ngã.

Cuộc gặp gỡ giữa Tạ Lãm và Tạ Lâm Khê không phải ngẫu nhiên, mà do Phùng Hiếu An một tay an bài…

Tạ Lãm đỡ lấy nàng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng cũng vang lên chuông cảnh báo.

“Anh ta nói thật, những gì anh ta nói không phải dối trá. ” Phùng Gia Ấu không thể tin nổi, nàng ôm trán lẩm bẩm không ngừng, “Anh ta thực sự đang thăm dò ta, cũng thực sự muốn lôi kéo ta đồng minh…”

“Ai?”

“Tạ Lâm Khê! Anh ta cố tình tiếp cận chàng, dùng sáu năm để giành được lòng tin của chàng, và giờ đây đã có cơ hội giả danh chàng!”

“Không thể nào, ” Tạ Lãm không tin, hắn có thể phân biệt rất rõ giữa thiện ý và ác ý, “Nghĩa huynh tuyệt đối không có ác ý với ta. ”

Phùng Gia Ấu hít một hơi thật sâu: “Anh ta thực sự không có ác ý với chàng, nhưng mục tiêu của anh ta là cha chàng!”

Tạ Lãm càng thêm khó hiểu: “Huynh ấy muốn 🌀●ıế●т cha ta để làm gì?”

Phùng Gia Ấu đẩy hắn ra, chạy đến kệ sách và lấy ra một danh sách: “Đây là danh sách mà Thẩm Thời Hành đã đưa cho ta khi ta nhờ hắn điều tra vụ án kho lương Điền Trung. Danh sách này liệt kê tất cả các quan viên của Đô Ti Điền Nam bị hạch tội. ”

Nàng lật từng trang một: “Danh sách được sắp xếp theo trình tự bị hạch tội. Chàng xem, quan võ tứ phẩm họ Bùi này chính là phụ thân của Bùi Nghiên Chiêu, đi xuống thêm mấy chục số nữa bên dưới là ai?”

Tên được viết rất rõ ràng, Tạ Triều Ninh, phụ thân của Tạ Lãm, đại trại chủ Mười Tám Trại.

“Tên của cha chàng ở tít bên dưới, chứng tỏ sau khi phụ thân Bùi Nghiên Chiêu bị hạch tội, cha chàng mới bị liên lụy. Và việc phụ thân Bùi Nghiên Chiêu bị mất eo bài chính là do Lục trạng nguyên làm chủ lực buộc tội. ”

Phùng Gia Ấu không dám nghĩ tiếp: “Lục trạng nguyên … cũng tức là phụ mẫu của Tạ Lâm Khê bị 🌀𝒾ế·𝐭, rất có thể là do cha chàng làm. Cha chàng cho rằng…”

“Không thể nào!” Tạ Lãm cắt ngang suy đoán của nàng, vẻ mặt lạnh lùng, “Không ai hiểu cha ta hơn ta, ông ấy tuyệt đối không bao giờ 🌀ℹ️ế*🌴 người vô tội. Lục trạng nguyên chỉ thực hiện nghĩa vụ của mình, cha ta không thể nào không hiểu!”

Phùng Gia Ấu muốn nói khi con người chìm trong tột cùng phẫn nộ, có thể làm bất cứ điều gì.

Nhưng nàng không dám thốt ra.

Nàng lại nghĩ đến việc Phùng Hiếu An đến thành Hắc Thủy, chưa chắc vì tự lưu đày bản thân, cũng không chắc đi làm mật thám.

Có lẽ ông đến đó vì Tạ Triều Ninh.

Có thể Phùng Hiếu An muốn điều tra xem cái 𝐜ⓗế.🌴 của phụ mẫu Tạ Lâm Khê có liên quan đến Tạ Triều Ninh hay không.

Do Phùng Hiếu An viết mật thư tố cáo, phụ thân Tạ Lâm Khê mới có thể đi buộc tội, Phùng Hiếu An cho rằng mình cũng có trách nhiệm. Hiện giờ Phùng Hiếu An giúp Tạ Lâm Khê báo thù, chứng tỏ Tạ Triều Ninh chắc chắc có liên quan.

Tuy nhiên, vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng.

Phùng Gia Ấu cảm thấy ở giữa còn thiếu một mảnh ghép cho câu chuyện này, một mảnh ghép mấu chốt.

“Nhưng ta có thể chắc chắn một điều, Phùng Hiếu An và Tạ Lâm Khê hiện đang ở Tây Bắc, dùng danh tính của chàng, đặt ra thiên la địa võng chuẩn bị 𝖌.𝒾ế.† cha chàng. ” Phùng Gia Ấu hoảng hốt đẩy Tạ Lãm, “Hiện tại chưa có tin tức gì báo về, có lẽ bọn họ vẫn chưa ra tay. Chàng phải trở về ngay!”

Tạ Lãm đứng bất động, tâm trí rối bời.

Hắn không tin. Không tin cha hắn sẽ lạm sát.

Cũng không tin nhị thúc và nghĩa huynh mấy năm nay không thiệt tình đối đãi với hắn.

Nhưng hắn càng không tin Phùng Gia Ấu đoán sai.

Phùng Gia Ấu bình tĩnh nhìn hắn: “Phu quân, ta biết chàng có nhiều nghi vấn, ta cũng vậy. Vì thế chàng nhất định phải quay về, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện giữa họ rốt cuộc là thế nào. ”

Nàng không biết chung quy ai đúng ai sai. Có lẽ phụ thân Tạ Lãm thật sự đã lạm sát người vô tội. Có thể lần này Phùng Hiếu An làm đúng.

Nhưng nếu phụ thân Tạ Lãm thật sự 𝒸_hế_𝐭 đi, nàng sẽ trở thành con gái của kẻ thù đã 𝐠𝒾ế·ⓣ cha hắn.

Phùng Gia Ấu định nói muốn đi cùng hắn về Tây Bắc.

Nhưng đường đi xa xôi, đầy rẫy nguy hiểm, nàng sẽ trở thành gánh nặng.

Phùng Gia Ấu ép mình giữ bình tĩnh, ra ngoài dặn dò gia nhân dắt một con thiên lý mã đến cửa sau, rồi còn chuẩn bị thêm ít bạc cho hắn.

Cuối cùng Tạ Lãm hạ quyết tâm: “Được. ”

Hắn cầm đao và rời đi.

Phùng Gia Ấu chạy theo hắn ra sân, muốn gọi lại nhưng không dám.

Khi bóng dáng hắn khuất dần, nàng đứng cô đơn dưới giàn nho, bỗng chốc cảm thấy trống trải và cô độc.

Trước đây Bùi Nghiên Chiêu cũng đã rời đi như thế, đến khi gặp lại, hắn đối với nàng lạnh nhạt như băng.

Nàng tự hỏi mình đã làm gì sai, tại sao luôn phải chịu đựng những điều tàn nhẫn như vậy.

Mỗi khi nàng có hy vọng, thì ngay lập tức nó lại hóa thành tuyệt vọng.

Phùng Gia Ấu ôm lấy cánh tay, ngồi thụp xuống đất, nước mắt không thể kìm nén mà trào ra.

Trong mơ hồ, nàng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, ngẩng đầu nhìn về cổng thùy hoa, thấy Tạ Lãm quay lại.

Hắn không biểu lộ cảm xúc, từng bước đi về phía nàng, mỗi bước chân như giẫm lên trái tim nàng.

Phùng Gia Ấu theo phản xạ muốn đứng dậy lùi lại.

Tạ Lãm nhanh hơn nàng, kéo nàng từ dưới đất lên rồi mạnh mẽ ôm chặt nàng vào lòng.

Hành động thô bạo, nhưng giọng nói của hắn lại rất kiên định: “Nàng đừng sợ, ta không phải là Bùi Nghiên Chiêu. Ta phân biệt rõ, nhị thúc là nhị thúc, còn nàng là nàng. Bất luận kết quả thế nào, đều không ảnh hưởng đến hai ta. ”

Phùng Gia Ấu khựng lại một chút, rồi liên tục gật đầu trong ռ🌀ự·𝖈 hắn: “Ừ!”

“Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở về. Đừng lo lắng quá, nếu không ta sẽ không thể yên tâm làm việc bên ngoài. ”

“Ừ!”

Tạ Lãm buông nàng ra, lại nâng mặt nàng lên và đặt một nụ hôn trấn an lên trán nàng, sau đó mới quay người rời đi thật sự.

Thiên lý mã đã sẵn sàng ở cửa sau Phùng phủ.

Tạ Lãm lấy dây cương từ tay gia nhân, xoay người nhảy lên ngựa.

Ban đầu hắn định đi thẳng ra ngoài thành, nhưng sau chút do dự, lại đổi hướng về phía Huyền Ảnh Ti nằm dưới chân hoàng cung.

Không đi qua cửa chính, hắn trực tiếp leo tường vào trong.

“Kẻ nào dám xông vào Huyền Ảnh Ti!” Huyền Ảnh vệ tuần tra chưa quen mặt hắn, lập tức bao vây lại.

Khi đến gần, một người nhận ra hắn: “Thiên hộ đại nhân?”

Mọi người cùng nhau chắp tay hành lễ: “Thiên hộ đại nhân!”

Tạ Lãm hỏi: “Bùi trấn phủ ở đâu?”

“Đã đến Hắc Ngục rồi ạ. ”

Tạ Lãm lập tức đi hướng Hắc Ngục, vừa hay gặp Bùi Nghiên Chiêu đang đi ra: “Bùi trấn phủ, ta phải rời kinh thành một thời gian. ”

“Ngươi có phải đã quên, hôm nay vừa mới nhận eo bài, thậm chí còn chưa chính thức nhậm chức?” Bùi Nghiên Chiêu nhìn biểu cảm của hắn, “Hơn nữa, thân là cấp dưới, ngươi dùng thái độ này xin nghỉ với ta?”

Tạ Lãm chắp tay: “Thời gian này mong ngài trông chừng Phùng Gia Ấu giúp. Chắc ngài cũng biết Tề Chiêm Văn không có ý tốt với nàng. ”

Bùi Nghiên Chiêu nhận thấy điều gì đó không ổn, nhìn hắn thêm vài lần: “Ngươi định làm gì?”

Tạ Lãm: “Việc riêng. ”

“Ngươi thi đậu vào đây bằng bản lĩnh, hẳn đã biết đặc tính của Huyền Ảnh Ti, một khi đã vào, sẽ không còn việc riêng nào cả. ” Bùi Nghiên Chiêu nhắc nhở hắn, “Mọi việc ngươi làm bên ngoài, Thẩm chỉ huy sứ phải chịu trách nhiệm. Nếu có chuyện lớn xảy ra, người bị dâng tấu buộc tội chính là ông ấy!”

“Ta sẽ không gây phiền phức cho Huyền Ảnh Ti. ” Tạ Lãm đã nói xong, quay người rời đi, “Phùng Gia Ấu nhờ cậy ngài, coi như ta nợ ngài một lần, sau này nhất định sẽ trả. ”

Bùi Nghiên Chiêu thầm nghĩ ta đâu cần người nợ: “Ngươi tìm ta làm gì, Tề Chiêm Văn không có ý tốt với nàng, lẽ nào ta có ý tốt với nàng sao?”

Tạ Lãm biết họ không giống nhau, không đáp lời.

Bùi Nghiên Chiêu hỏi: “Khi nào ngươi về?”

Tạ Lãm chỉ đáp: “Nhanh thôi. ”

Nhìn hắn đi xa, Bùi Nghiên Chiêu định phái ám vệ theo dõi, nhưng rồi lại thôi, biết rằng dù có theo cũng vô ích.

Y không vì lòng riêng mà khó chịu với Tạ Lãm. Rõ ràng hắn là kẻ nguy hiểm nhưng không hiểu vì sao nghĩa phụ lại đồng ý để hắn đi vào Huyền Ảnh Ti.

Tạ Lãm quay về theo lối cũ, nhảy ra khỏi Huyền Ảnh Ti, giục ngựa rời khỏi Kinh Kỳ Đạo, thẳng tiến về Tây Bắc.


Chương (1-116)