Bất luận kết quả thế nào đều không ảnh hưởng đến hai ta (1)
← Ch.031 | Ch.033 → |
Tiết Trản bị lời nói sắc bén của Phùng Gia Ấu bức bách đến đỏ mặt: “Sự thật không phải như Tạ phu nhân nói. ”
Phùng Gia Ấu nhướng mày: “Ồ? Vậy sự thật là thế nào, Tiết ngự sử có dám nói ra không?”
Tiết Trản nhìn xuống phía dưới võ trường, ánh mắt dừng lại chuẩn xác trên người Tạ Lãm.
Trong cả sân đấu, chỉ có Tạ Lãm là quan văn, cộng với những tin đồn gần đây xoay quanh hắn, bất luận trong hay ngoài võ trường, hắn đều là trung tâm của sự chú ý.
Nhưng kể từ lúc xuống võ trường, Tạ Lãm chỉ ôm miêu đao đứng dựa tường ở một góc. Chân trái co lên đạp vào tường chống đỡ cơ thể, đầu cúi xuống như đã ngủ rồi.
Tóm lại trên người hắn không hề có chút dấu vết lo lắng nào. Tựa như hắn đã quen với cảnh tượng như vậy.
“Tiết ngự sử. ” Phùng Gia Ấu nhắc nhở.
Tiết Trản thoát khỏi dòng suy nghĩ: “Tại hạ không hề ám chỉ gì với Tề phó thống lĩnh, việc hắn làm không liên quan đến ta, ta không chịu trách nhiệm về việc đó. Đồng thời, ta thừa nhận, ta quả thực muốn kiểm chứng xem nhân phẩm của Tạ ti trực có xứng với nàng hay không. ”
Giọng Phùng Gia Ấu không vui: “Chàng xứng hay không, thì có liên quan gì đến Tiết ngự sử?”
“Bởi vì…”
Bởi vì ta thích nàng. Nhưng Tiết Trản không nói ra.
Lúc trước chưa nói, giờ lại càng không thể nói.
Phùng Gia Ấu đợi một lúc không thấy câu trả lời, liền quay lưng bỏ đi.
Tiết Trản cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn theo bóng dáng nàng.
Phùng Gia Ấu từng là người Tiết Trản ghét nhất, bởi nàng đã để lại một vết thương sâu trong tâm trí non nớt của hắn. Chính vì thế, từ nhỏ đến lớn, Tiết Trản luôn âm thầm quan sát nàng trong phạm vi khả năng của mình.
Càng quan sát nhiều, Tiết Trản càng nhận ra rằng hai lần nàng thắng hắn không phải do may mắn.
Sự thông minh của nàng thật hiếm có.
Khi Phùng Gia Ấu đến tuổi cập kê, Tiết Trản từng đề cập với phụ thân muốn cưới nàng làm thê. Nhưng đáng tiếc phụ thân hắn cho rằng Phùng Gia Ấu chỉ là một nữ tử mồ côi, không giúp ích gì cho đường làm quan của hắn, khuyên hắn từ bỏ ý niệm.
Tiết Trản lúc đó đã nói rằng “cưới thê phải cưới hiền” và Phùng Gia Ấu chắc chắn còn là một trợ thủ tuyệt vời, vượt xa cả việc liên hôn với gia đình quyền thế.
Nhưng phụ thân hắn kiên quyết cho rằng hắn bị sắc đẹp mê hoặc.
Thêm nữa, lúc đó, trong kinh thành rộ lên tin đồn Phùng Gia Ấu và Thẩm Thời Hành yêu nhau. Thẩm Thời Hành được coi là đóa sen nở ra từ vũng bùn Huyền Ảnh Ti, phẩm cách và dung mạo đều xuất sắc, thật sự xứng đôi với Phùng Gia Ấu.
Tiết Trản tự thuyết phục mình từ bỏ.
Không ngờ mấy năm trôi qua, hai người ấy không đến với nhau, mà Phùng Gia Ấu lại gả cho một cử nhân quèn từ Đất Thục mới đến kinh thành.
Tiết Trản không chấp nhận nổi chuyện này.
Dựa vào hiểu biết của hắn về Phùng Gia Ấu, chắc chắn nàng không vì lời đồn đãi mà buộc phải cưới. Thế nên hắn rất muốn biết Tạ Lãm này rốt cuộc có chỗ nào hơn người.
Hắn vẫn luôn chăm chú quan sát Tạ Lãm, cho đến khi Tạ Lãm bước lên võ đài.
“Tiết công tử?”
Tiết Trản nghe tiếng nhìn qua. Người đội mũ rèm đang đi về phía hắn đúng là tiểu thư Hạ phủ, Hạ Duy Quân. Nàng là cháu gái của một trong ba vị Đại thần Phụ chính, Hạ Các lão, cũng là người hắn đang phải cầu hôn.
Hạ Duy Quân mỉm cười: “Huynh nhìn người ta chăm chú quá, ta gọi đến hai lần huynh mới nghe. Huynh cũng tò mò về vị Tạ ti trực quan văn chuyển sang quan võ này lắm sao?”
Tiết Trản không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu.
Hạ Duy Quân tiếp tục hỏi: “Đao anh ta đang cầm trong tay là Đông Doanh đao sao?”
Tiết Trản giải thích: “Đó là miêu đao, đao của Đông Doanh không dài như vậy. Trên chiến trường, miêu đao chính là thứ có thể khắc chế đao của Đông Doanh và kỵ binh Đất Bắc. ”
Hạ Duy Quân ngạc nhiên: “Nhìn tư thế anh ta rút đao, trông hệt người Đông Doanh mà?”
Tiết Trản đáp: “Đó là vì Đông Doanh đao có nguồn gốc từ đao dài thời Đường…”
*
Tạ Lãm không cảm nhận được sự chú ý của Tiết Trản, bởi có quá nhiều người cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trước đây ở Tây Bắc hắn thường đeo mặt nạ, hiện giờ thật sự cảm thấy khó chịu. Hắn chỉ có thể tự nhủ mấy người này đang nhìn nghĩa huynh.
“Tạ ti trực!” Lăng Đào tiến đến hỏi, “Ngươi đích xác muốn dùng miêu đao sao?”
Miêu đao chủ yếu dùng để xông pha trong trận chiến với nhiều người, không phù hợp đơn đấu đối kháng.
Tạ Lãm chuẩn bị ra tay thì bị ông ta ép dừng lại, hắn bèn giơ tay phải ra: “Lăng Bách hộ, tay phải của ta từng bị thương. ”
Lăng Đào vỗ trán, nhớ ra rằng Tạ Lãm vì bị thương tay phải, không viết chữ đẹp được nữa mới phải dừng bước ở vị trí cử nhân. Mà miêu đao là loại đao phải cầm bằng cả hai tay, Tạ Lãm có thể dùng tay trái để trợ lực.
“Được rồi. ” Lăng Đào ra hiệu cho trận đấu bắt đầu.
Viên quan võ đối thủ chắp tay với Tạ Lãm: “Tạ ti trực, đắc tội!”
“Đắc tội!” Tạ Lãm thầm tính toán, dù hắn dùng tay trái làm chủ lực, chỉ cần vài chiêu là thắng được người này.
Cái khó nhất của ngày hôm nay chính là, trong mỗi trận đấu, hắn phải thắng thật gian nan.
Hắn phải tỏ ra yếu thế để thua đối phương vài chiêu, bị đối phương dồn ép, thể hiện mình mới học võ nên không địch nổi. Sau đó hắn cố gắng chống cự, trong suýt sao bắt được nhược điểm của đối phương rồi gian nan lật ngược tình thế.
Toàn bộ kế hoạch đều là do Phùng Gia Ấu đặc biệt dặn dò, muốn hắn cống hiến một màn biểu diễn xuất sắc. Chỉ có như vậy, mọi người mới có thể chấp nhận việc hắn chỉ tập luyện vài tháng mà có thể đứng vững trong võ trường này.
…
Quả nhiên, cảm giác của người đứng xem bao gồm cả Thẩm Thời Hành đều như diều trong gió lốc.
Thấy rõ ràng Tạ Lãm phải thua, ối chao, ai ngờ đối thủ lại lộ ra sơ hở lớn, để hắn bắt được cơ hội.
“Thì ra cũng chỉ có vậy, nào có lợi hại như mấy gã giáo đầu thổi phồng. Toàn nhờ vào may mắn!”
Trận tiếp theo, lại thấy Tạ Lãm sắp thua, ối chao, không ngờ đối thủ lại lộ sơ hở lần nữa, và Tạ Lãm lại bắt được cơ hội.
“Khá đấy, năng lực ứng biến không tồi. ”
Một hồi sau, đối thủ có vóc dáng khổng lồ nhảy vào sân, mặt đất dưới chân y cũng rung chuyển theo. Tạ Lãm không ngừng tránh né. Vóc dáng chênh lệch quá lớn, gần như không có sơ hở. Mắt thấy Tạ Lãm thật sự sẽ thua, đối thủ thế nhưng bị hắn “bốn lạng đẩy ngàn cân” làm vướng ngã, văng ra ngoài.
“Lợi hại thật!”
“Điểm sử lực này nhắm quá chuẩn!”
Trận thứ năm, sáu, bảy, tám tiếp theo, dần dần không còn ai nghi ngờ Tạ Lãm sẽ thua nữa. Ai nấy chỉ chờ xem hắn sẽ phản công thế nào.
Mặc dù thực lực có phần yếu thế, nhưng hắn thật sự quá giỏi nắm bắt nhược điểm đối thủ. Mỗi nhược điểm đều được hắn khai thác ngoài dự đoán của mọi người.
“Đây chắc là cách thức 🌜●hⓘ●ế●𝖓 đ●ấ●𝐮 của văn nhân nhỉ? Xuất sắc, thật sự xuất sắc!”
Phùng Gia Ấu không còn nghe thấy lời chế giễu của mấy cô nương trước đó nữa. Nàng thậm chí còn muốn tháo mũ rèm xuống để mọi người có thể thấy nụ cười đắc ý của mình.
Đúng vậy, nàng bây giờ đang vểnh đuôi* lên tận trời.
Vểnh đuôi: ý nói đang rất tự hào, kiêu ngạo.
Mỗi lời khen ngợi của mọi người đều thấm vào lòng nàng.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Phùng Gia Ấu thực sự chứng kiến Tạ Lãm động thủ. Nghe nói và tận mắt chứng kiến quả thật có sự khác biệt lớn.
Nam nhân khi xuất sắc trong lĩnh vực mà mình am hiểu, vẻ điềm tĩnh đó thật sự vô cùng đẹp mắt.
Nàng liếc qua Tiết Trản, thầm nghĩ hắn muốn hiểu Tạ Lãm sâu cạn thế nào, không biết đã nhìn thấu chưa.
Phùng Gia Ấu lại nhìn sang Hạ Duy Quân bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vén rèm lụa của chiếc mũ lên.
…
“Đã là người cuối cùng rồi. ” Lăng Đào gạch cái tên cuối cùng trên danh sách ngoại trừ Tạ Lãm, cả người đờ đẫn.
“Bùi thiên hộ…” Tạ Lãm chợt nhớ Bùi Nghiên Chiêu bây giờ đã là Trấn phủ tứ phẩm, “Bùi trấn phủ không tới sao?”
Hắn vừa hỏi xong liền nghe thấy giọng Bùi Nghiên Chiêu: “Ngươi muốn đấu với ta sao?”
Tạ Lãm nhìn y đi vào giữa sân, bàn tay cầm đao hơi s.ⓘ.ế.𝐭 𝖈♓.ặ.t.
Bùi Nghiên Chiêu quét mắt nhìn hắn: “Ta thấy hôm nay ngươi mệt lắm rồi. Ngươi và ta chờ sau này lại so cũng không muộn. ”
Tạ Lãm biết y nói mình diễn kịch đến mệt: “Thế cũng được, đủ rồi. ”
Đánh ngươi là đủ rồi.
Tuy rằng cuối cùng phải để y đánh bại, nhưng cũng muốn giao đấu với y một trận.
Bùi Nghiên Chiêu hoàn toàn không có ý định động thủ với Tạ Lãm, vì thấy không có ý nghĩa gì cả. Hắn sẽ không dốc toàn lực, chắc chắn cuối cùng sẽ bại dưới tay y. Một chiến thắng như vậy, Bùi Nghiên Chiêu hoàn toàn không muốn.
Y nói với Lăng Đào: “Cho hắn qua khảo văn đi. ”
“Vâng!” Lăng Đào chắp tay, “Tạ ti trực, mời qua bên này. ”
Lăng Đào không dám rề rà thất lễ. Vì một khi Tạ Lãm vượt qua cuộc khảo văn, sau này sẽ là cấp trên của ông ta.
Tạ Lãm thấy chán nản, cứ tưởng cuối cùng cũng có thể giao đấu với cao thủ thực sự.
Hắn thu đao vào vỏ, rồi đi theo Lăng Đào.
Khi đi ngang qua Bùi Nghiên Chiêu, Bùi Nghiên Chiêu liếc nhìn hắn: “Nghe nói mấy tháng nay ngươi đều tập luyện ở võ lâu của Phùng phủ, cảm giác thế nào?”
Tạ Lãm dừng bước, cũng liếc lại hắn: “Đã sửa đổi đôi chút, dùng tạm thì vẫn ổn. ”
Bùi Nghiên Chiêu cười lạnh: “Nhặt đồ ta bỏ lại mà ngươi cũng nhặt vui vẻ nhỉ. ”
Tạ Lãm cười đáp: “Phải cảm ơn Bùi Trấn phủ đã bỏ lại, để ta nhặt được món hời thật lớn. ”
Bùi Nghiên Chiêu tức giận phất tay áo bỏ đi.
Sao lại nổi giận thế? Tạ Lãm nói vậy cũng chẳng phải để chọc tức y.
Trước đây khinh thường cách hành xử không rõ ràng của Bùi Nghiên Chiêu, nhưng giờ đây thật sự muốn cảm ơn y vì điều đó, đã giúp hắn dễ dàng nhặt được vợ.
Quả thực phải cảm ơn tổ tông mười tám đời nhà y.
*
Thi văn diễn ra ở nha môn của Huyền Ảnh Ti. Tạ Lãm vừa đi, số người đứng xem cũng thưa thớt hơn phân nửa.
Phùng Gia Ấu cũng xuống núi, ngồi xe ngựa về Phùng phủ trước chờ đợi.
Với sự khổ luyện mấy tháng qua của Tạ Lãm, khảo văn không phải vấn đề đáng lo ngại.
Ban đầu Tạ Lãm rất tự tin, đối đáp trôi chảy trước mặt các giám khảo.
Nhưng hắn không ngờ tới, khi trả lời đến câu cuối cùng, Thẩm Khâu lại đích thân xuất hiện.
Trước mặt toàn bộ Huyền Ảnh Ti, Thẩm Khâu ra cho Tạ Lãm một đề bài: “Ngươi có nhận xét gì về chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti, Thẩm Khâu?”
Đối với các thí sinh khác và cả những người của Huyền Ảnh Ti, đây đúng là một đề bài tặng điểm.
Nhưng Tạ Lãm lại xám mặt, không trả lời.
Thẩm Khâu nhàn nhã ngồi uống trà ở ghế trên: “Sao nào, ngươi đến khảo thí ở Huyền Ảnh Ti mà lại không có chút nhận xét nào về bản quan?”
Tạ Lãm mắng thầm lão 🍳υ*ỷ đáng ↪️𝒽ế_𝐭 một trăm lần, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm cung chắp tay: “Thẩm chỉ huy sứ là người văn thao võ lược, anh minh thần võ, hạ quan ngưỡng mộ đã lâu. ”
Thẩm Khâu rõ ràng không có ý định buông tha hắn: “Chỉ vậy thôi à?”
Tạ Lãm lại nói thêm một đống lời ca ngợi.
Thẩm Khâu: “Còn gì nữa?”
Mặt Tạ Lãm không chút biểu cảm: “Chỉ huy sứ đại nhân tướng mạo anh tuấn, đặc biệt là chiếc cổ thon dài…”
Sắc mặt Thẩm Khâu lập tức biến đổi, cổ cảm thấy lạnh toát. Biết đã tới cực hạn, cố quá sẽ chỉ tự hại chính mình.
Thẩm Khâu vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ: “Quan thiên hộ, chính là hắn!”
Dù chưa chính thức nhập tên vào hồ sơ, nhưng Thẩm Khâu thân là tổng chỉ huy của Huyền Ảnh Ti, một khi ông đã mở miệng, những ai dưới chức thiên hộ đều chắp tay với Tạ Lãm: “Thiên hộ đại nhân!”
*
Hiệu suất của Huyền Ảnh Ti thật nhanh chóng. Tạ Lãm về đến nhà, vừa kể xong cho Phùng Gia Ấu nghe chuyện Thẩm Khâu khó dễ mình, người từ Huyền Ảnh Ti đã đến giao eo bài và quan phục.
Còn cho hắn biết, đã thay mặt hắn hoàn tất các thủ tục bên Đại Lý Tự với Lại Bộ.
Ngày mai, trước khi mặt trời mọc, phải lập tức đến Huyền Ảnh Ti báo danh, nếu không sẽ bị phạt năm mươi quân côn.
Tạ Lãm thật phục: “Lão 🍳●υ●ỷ Thẩm Khâu này chẳng lẽ sợ ta đêm nay chạy luôn về Tây Bắc à?”
“Tác phong hành sự của Huyền Ảnh Ti trước nay luôn là nhanh chóng và quyết liệt. Nên ta mới nói nó phù hợp với chàng nhất. ” Phùng Gia Ấu kéo hắn đi thử quan phục mới.
Tạ Lãm mặc vào thấy vừa như in: “Nhanh chóng quyết liệt cỡ nào mà hai canh giờ đã làm ra được quan phục vừa vặn kích cỡ của ta?”
“Người báo danh chức vị của chàng không nhiều lắm. Có lẽ họ đã làm sẵn hai bộ cho mỗi người. ”
Phùng Gia Ấu lùi lại vài bước để ngắm hắn. Bộ quan phục màu đen ôm sát người của Huyền Ảnh Ti thực sự phù hợp với hắn hơn so với quan phục của Đại Lý Tự.
Nàng nói: “Nhưng ta lại thấy cái tên Huyền Ảnh Ti này không hay bằng Cẩm Y Vệ của tiền triều, kiểu dáng quan phục cũng không hoa lệ như trước. ”
Tạ Lãm nói như chuyện rất nhỏ: “Chờ ta làm chỉ huy sứ rồi sẽ đổi lại. ”
Phùng Gia Ấu bật cười: “Chàng cũng dám nghĩ thật. Thẩm Khâu chắc chắn phải ngồi lên vị trí đại đô đốc rồi mới có thể nhả ra chức chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti. ”
Nghe nàng nhắc đến đại đô đốc, Tạ Lãm chợt nhớ ra: “Ấu Nương, đêm nay ta phải đến phủ Đại đô đốc một chuyến. ”
Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Lại đi làm gì?”
“Bức họa. ” Tạ Lãm vẫn còn bận tâm về chuyện này, “Lần trước ta đến dọa Tề Chiêm Văn, khi tránh tuần tra đã lẻn vào một ngôi Phật đường. Trong Phật đường có treo một bức họa, vẽ một nữ tử với vầng trán đầy đặn, xương mày ưu tú, nét đẹp anh khí. ”
Phùng Gia Ấu liếc Tạ Lãm một cái.
Tạ Lãm vội nói: “Không phải ta muốn ngắm nghía gì đâu. Chỉ là nữ tử trong bức tranh nhìn rất quen. Lúc đó tầm nhìn không rõ nên ta không xem kỹ, định lần sau có dịp sẽ đến xem lại. ”
Sau đó, Tạ Lãm bận rộn với khảo thí vào Huyền Ảnh Ti nên chưa có thời gian.
Giờ thi xong rồi nên muốn giải quyết chuyện này ngay, bằng không sẽ bứt rứt mãi trong lòng.
Phùng Gia Ấu cảm thấy kỳ lạ: “Người giống nhau là chuyện bình thường, sao chàng lại bận tâm đến bức họa đó như vậy?”
Tạ Lãm giải thích: “Ta là người nhìn cái là quên ngay. Có thể khiến ta nhớ được thì chắc chắn không phải người qua đường trong cuộc đời ta. ”
“Được rồi, vậy chàng đi đi. ” Hôm nay Phùng Gia Ấu đã chứng kiến năng lực của hắn, nên cũng không ngăn cản.
“Chờ lát nữa đêm khuya thanh vắng ta mới đi. ” Tạ Lãm nhìn trăng ngoài cửa sổ.
Khi quay đầu lại, thấy Phùng Gia Ấu đang nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
Tạ Lãm nhấn mạnh: “Ta thực sự không nói dối. ”
Phùng Gia Ấu khẽ gật đầu: “Ta biết rồi, chàng cẩn thận đấy. Ta đến thư lâu viết bộ luật một lát, xong rồi sẽ đi ngủ trước. ”
Tạ Lãm mơ hồ nhận ra nàng hơi bực dọc, liền đuổi theo: “Nếu nàng không vui, ta sẽ không đi nữa. ”
Phùng Gia Ấu đẩy hắn lùi lại: “Ta không có không vui, chỉ là đột nhiên nghĩ đến vài chuyện phiền lòng thôi. ”
“Chuyện gì phiền lòng?”
“Chuyện bộ luật, chàng giúp được không?”
Tạ Lãm thở phào: “Nàng đừng vội, cứ từ từ mà làm. ”
*
Chờ thêm hơn một canh giờ, Tạ Lãm thay y phục dạ hành rồi đến phủ Đại đô đốc. Hắn đi vào Phật đường và nhìn chằm chằm vào bức họa hồi lâu nhưng vẫn không thể nhớ ra điều gì.
Xong bất chợt, hắn nhận ra rằng Phùng Gia Ấu thực sự đang giận mình!
Trước đây rõ ràng hắn đã hứa, sau khi thi xong vào Huyền Ảnh Ti sẽ trở thành phu thê thật sự với nàng.
Phùng Gia Ấu chắc chắn đã nghĩ hắn đang cố ý tránh né.
Tạ Lãm tự vỗ vào đầu mình rồi vội vàng chạy về.
Nhưng khi về đến nhà, Phùng Gia Ấu đã ngủ rồi. Nghe kỹ tiếng nàng hít thở, là ngủ thật.
Tạ Lãm tự biết mình sai, không dám
← Ch. 031 | Ch. 033 → |