Vay nóng Tinvay

Truyện:Làm Sủng Phi Như Thế Nào - Chương 060

Làm Sủng Phi Như Thế Nào
Trọn bộ 123 chương
Chương 060
Phần thưởng làm thơ
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Lazada


Nghe A Uyển nói vậy, Hiền phi ngồi phía trên nhìn A Uyển cười: "Xem ra Uyển muội muội rất có khí chất, nhận phạt cũng rất thoải mái lưu loát."

A Uyển cũng không chút lui bước nhìn thẳng Hiền phi:" Cảm ơn Hiền phi tỷ tỷ khích lệ." Thật ra cũng không phải A Uyển không muốn cho Hiền phi mặt mũi, mà A Uyển hoàn toàn không có cái thiên phú làm thơ làm từ, cũng không muốn mượn các danh tác của các danh gia trong trí nhớ kiếp trước. Một lần lấy trộm nhất định sẽ có lần tiếp theo, hậu họa vô cùng. Hơn nữa nàng cũng đâu phải là một nữ nhân tài ba danh tiếng gì, lúc trước mỗi khi có các cuội hội họp làm thơ làm từ gì A Uyển cũng đều không tham dự, hiện tại và cung cũng như vậy thôi.

Hiền phi lại cứ nghĩ A Uyển vẫn còn nhớ tới việc bị mình cắt xén phân lệ trước đây nên không muốn cho nàng mặt mũi thôi, cũng không định nói nhiều với A Uyển nữa, liền lần lượt nói với những người tiếp theo.

Không bao lâu, một nữ tử mặc một bộ cung trang màu vàng nhạt đứng lên, ôn nhu nói: "Tỳ thiếp không giỏi thơ từ, cũng không biết uống rượu, không bằng Hiền phi nương nương cho phép tỳ thiếp gảy một khúc nhạc, thuận tiện nhờ các tỷ muội ở đây hỗ trợ, như thế vừa khéo giúp tỳ thiếp miễn bị phạt rượu được không?"

Giọng nói dịu như nước như ca, nghe thấy lại khiến lòng người cực kì thoải mái, được Hiền phi đồng ý, phi tần mặc bộ cung trang vàng nhạt ấy ôm đàn tỳ bà đứng dậy bước ra giữa, mỗi cử động của nàng đều toát lên sự duyên dáng xinh đẹp.

Từ góc nhìn của A Uyển chỉ thấy một khuôn mặt sạch sẽ động lòng người, từ lúc nào trong cung lại xuất hiện một vị mảnh mai động lòng người như vậy, tới mức mình nhìn còn cảm thấy bản thân không bằng, mà mình lại không biết? Đưa mắt nhìn Thanh Sam, Thanh Sam lập tức hiểu ý A Uyển, cũng biết chủ tử nhà mình bây giờ là người nửa mờ nửa mịt, ở trong điện dưỡng bệnh đã lâu vẫn chưa ra ngoài, chính vì thế đối với các phi tần không thường xuyên gặp sẽ không thể nhớ được.

"Chủ tử, vị này chính là Nhu tiểu nghi của Đào Nhiên các." Nói xong Thanh Sam còn bỏ thêm một câu: "Đào nhiên các được xây dựng ở gần phía sườn bên của Kiến Chương cung."

A Uyển cũng biết vị Nhu tiểu nghi này, nghe nói cái danh hiệu "Nhu" này vốn có ý là dành cho người có tính tình ôn nhu thánh thiện. Chỉ là lúc trước nàng ấy đâu mảnh mai động lòng người như vậy, bây giờ đột nhiên dáng vẻ lại khiến người ta thấy mềm mại, càng nhìn càng muốn thương yêu, cái dáng vẻ ấy, chẳng lẽ nàng ấy cũng bị một trận bệnh nặng mới được vậy sao?

Cho dù A Uyển có nghĩ như thế nào, tiếng đàn tỳ bà của Nhu tiểu nghi vẫn cứ rót vào tai nàng, khi thì dịu dàng thoải mái như mưa phùn kéo dài, khi thì mang tư thế quyết liệt hào hùng, nhịp điệu trầm bổng ấy từng bước lôi cuốn, hấp dẫn lòng người.

Sau một khúc nhạc qua đi, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, mọi người vẫn còn đắm chìm trong ý cảnh của nhạc khúc, đột nhiên vang lên một tiếng hô: "Tốt!", hoàng đế Tề Diễn Chi vỗ tay bước vào, các phi tần xoay người lại, vội vàng đứng dậy hành lễ thỉnh an hoàng thượng.

Gò má Nhu tiểu nghi đỏ bừng xấu hổ, ôm đàn tỳ bà hành lễ lại càng gợi lên sự lả lướt, xoay người hướng về phía Hoàng thượng càng có bộ dáng "ôm tỳ bà che nửa mặt".

Hoàng thượng nói một câu: "Đứng dậy đi!" chính là đuổi mọi người đi, vừa quay sang đỡ lấy tay Nhu tiểu nghi, cười nói: "Vài ngày không gặp, tài năng gảy đàn tỳ bà của Nhu tiểu nghi lại càng tinh tế."

Nhu tiểu nghi lộ vẻ e thẹn, khẽ vuốt đàn hé miệng cười: "Hoàng thượng quá khen rồi, tỳ thiếp chỉ có chút khả năng gảy đàn bình thường mà thôi!"Mà Hoàng thượng ra vẻ không vui, lắc đầu: "Nhi tiểu nghi đừng nói quá khiêm tốn như vậy!"

Nghe nhưng lời này, trong lòng của Nhi tiểu nghi như nở rộ trăm hoa, nhưng trên mặt lại càng ra vẻ ngượng ngùng.

Nhìn Hoàng thượng khen Nhu tiểu nghi bằng miệng vàng lời ngọc, mọi người ai cũng phải nghĩ thầm vận khí của vị Nhu tiểu nghi thật sự quá tốt, đúng lúc nàng ta hiến nghệ thì Hoàng thượng lại tới.

Thấy tình huống này, A Uyển dịu dàng cười, nhưng trong lòng lại hoàn toàn xác định, mục đích thật sự của buổi ngắm hoa hôm nay, xem ra phần thưởng đích thực của buổi ngắm hoa này không phải là cả vườn cây hoa đào, mà là đóa hoa e thẹn không gì sánh bằng đang ở trước mặt Hoàng thượng kia, khiến người thương tiếc mỹ nhân như hoa. Hiền phi an bài như vậy, xem ra là muốn nâng đỡ địa vị của Nhu tiểu nghi?

Chẳng qua tính toán lần này lại cực kỳ khéo léo, cho Nhu tiểu nghi lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng nhưng lại không để nàng ta thể hiện hết mức, thật không hổ danh là Hiền phi.

Thế nhưng một khắc sau, Hoàng thượng ôn nhu nói với Nhu tiểu nghi: "Nếu tài năng gảy đàn của Nhu tiểu nghi tốt như vậy, nàng cứ tiếp tục gảy tiếp đi, lỗ tai trẫm cũng sẽ được ăn no." Vừa nói ra lời này, tiếng nghị luận của các phi tần xung quanh nổi lên bốn phía, xì xào bàn tán vô cùng náo nhiệt.

A uyển bất ngờ tới mức mở to hai mắt, làm sao lại không phát triển theo nội dung vở kịch vậy chứ, không phải Hoàng thượng nên thương tiếc mỹ nhân, đêm nay sủng hạnh ngày mai thăng vị cho nàng hay sao? Làm thế nào Hoàng thượng lại xem mỹ nhân mềm mại ấy như một đào kép mà sai bảo đây? Nếu nói hội ngắm hoa này cần nhạc đệm, sao không cho gọi các nhạc công trong cung tới, cần gì phải tiếp tục sai Nhu tiểu nghi gảy đàn? Nếu hôm nay nàng ta gảy đàn hết buổi, sợ là đôi tay này không thể động đậy mấy ngày hay sao?

Lúc này Thanh Sam lại cúi đầu nói mấy câu ở bên tai A Uyển: "Chủ tử, từng hành động diễn xuất củaNhu tiểu sao lại giống người như vậy? Cứ như người lúc bình thường vậy."

A Uyển nghe xong cũng tinh tế đánh giá Nhu tiểu nghi, thấy nàng ta lúc này có một chút cố ý làm ra bộ dạng kiều mị như liễu yếu trong gió, vĩ âm nâng cao lên, thỉnh thoảng có chút mờ ám, ngày thường nàng cũng nói chuyện với bộ dạng như vậy sao?

"Chủ tử của ngươi đâu có giống như vậy chứ!"

A Uyển nói nhỏ với Thanh Sam, Thanh Sam gật đầu, người nhất định không cần phải giả vờ, nhưng người có thể làm vậy đó chủ tử à.

Lúc này Hiền phi cũng đứng lên nói giúp cho Nhu tiểu nghi: "Hoàng thượng, chúng thần thiếp đang thay phiên nhau thi làm thơ, chẳng qua Nhu muội muội chỉ bước ra hiến nghệ để góp vui cho các tỷ muội mà thôi, làm sao có thể để cho Nhu muội muội tiếp tục gảy đàn đây? Nếu lỡ đôi tay gảy đàn của Nhu muội muội bị thương, chẳng lẽ Hoàng thượng không tiếc thương?"

Hoàng thượng nghiền ngẫm rồi cười, giọng nói có chút tiếc nuối: "Như thế cũng đúng, nếu vậy thì thật đáng tiếc, khó có cơ hội được thấy Nhu tiểu nghi trổ tài, các nhạc công trong cung đều khó sánh bằng." Trong lời này của Hoàng thượng vẫn có ý so sánh Nhu tiểu nghi với các nhạc công cung đình hạ đẳng, hai mắt Nhu tiểu nghi rưng rưng hơi ngấn lệ, dịu dàng yếu đuối liếc mắt nhìn hoàng thượng, ôm tỳ bà trở về chỗ ngồi.

Hoàng thượng lại làm ra vẻ không hề phát hiện mỹ nhân rơi lệ, chậm rãi bước lên ngồi ở vị trí chủ vị, cười nói cùng Hiền phi: "Hôm nay nghe nói ái phi tổ chức tiệc ngắm hoa, trẫm cũng vội tới tham gia một chút, xem ra chuyến đi này cũng không uổng công."

Hiền phi cười yếu ớt: "Ngày thường Hoàng thượng bộn bề chính sự, dù các tỷ muội có đa tài đa nghệ tới đâu, cũng không có cơ hội thể hiện trước mặt Hoàng thượng đó."

Tề Diễn Chi chỉ đợi sau khi cung nữ rót cho mình một chén rượu đầy, nâng chén rượu lên lắc nhẹ: "Ái phi đang trách trẫm không thường xuyên tới thăm các nàng sao?"

Giọng nói nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc hay ý tứ nào, thế nhưng Hiền phi nhìn thấy hàm ý đôi mắt của hoàng thượng, gượng gạo tươi cười: "Hoàng thượng nói đùa, thấn thiếp nào dám có ý trách hoàng thượng, đương nhiên việc quốc sự quan trọng hơn rồi."

Uống xong một ngụm rượu, ánh mắt Hoàng thượng tán dương nhìn Hiền phi: "Cũng là ái phi hiểu lí lẽ."

Đang nói chuyện, Hoàng thượng vừa thoáng nhìn thấy ba vị phi tần đang có thai, hơi cau mày nói: "Các ái tần cũng ở đây?"

Có lẽ là nghe ra giọng nói của Hoàng thượng có chút không vui, không đợi Hiền phi trả lời, Đức phi vội nói: "Mới vừa rồi thần thiếp cũng rất lo lắng, hiện tại thân thể mấy muội muội nặng nề, nên chuyên tâm ở cung dưỡng thai mới tốt." Gặp cơ hội tốt này, Đức phi làm sao buông tha được, lập tức không nhẹ không nặng giáng cho Hiền phi một đòn.

Hiền phi cũng ra vẻ biết lắng nghe: "Đức phi muội muội nói rất đúng, chỉ là hiếm khi các tỷ muội chúng ta cơ hội tụ họp một lần, mấy muội muội gặp nhiều náo nhiệt một chút cũng tốt, còn đỡ hơn phải ngồi im trong điện của mình tới mức hỏng không phải sao?"

Đức phi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đạp lên chỗ đau của Hiền phi: "Sợ là Hiền phi tỷ tỷ không có kinh nghiệm, thời gian trước lúc mang thai Nguyên Ninh, muội muội chỉ ở trong cung của mình cẩn thận dưỡng thai, vẫn là con nối dòng của Hoàng thượng quan trọng hơn, không phải sao?"

Tuy bị Đức phi trách móc như thế, nhưng trên mặt Hiền phi vẫn mang ý cười, không chút quan tâm: "Muội muội cứ yên tâm đi, nếu bổn cung đã dám mời các muội ấy tới đây, đương nhiên sẽ chiếu cố chu toàn cho các muội ấy."

Hai người đấu võ mồm qua lại, ngươi một câu ta một câu vô cùng náo nhiệt, Hoàng thượng dùng mắt lạnh mà nhìn, vẻ mặt cười như không cười, cuối cùng mới nói một câu: "Được rồi, hai vị ái phi đều nói có lý."

Trầm phi ngồi một bên im lặng, lúc này mới mở miệng: "Hai vị tỷ tỷ nói chuyện hăng say như vậy, đến bao giờ phần thưởng của chúng muội mới tìm được chủ, các tỷ muội ngồi đây vẫn chưa thi làm thơ xong đâu."

"Nói cũng đúng, chúng ta không quấy rầy các muội muội trổ tài làm thơ nữa." Nói xong, Hiền phi lại quay sang nói với hoàng thượng: "Các tỷ muội đang ở đây thi làm thơ, không bằng Hoàng thượng ra tay làm trọng tài cho các muội ấy?"

Nghe Hiền phi nói như vậy, Hoàng thượng gật đầu, đột nhiên cảm thấy buổi tiệc ngắm hoa này quá nhàm chán rồi.

Rất nhanh sau đó các phi tần lại tiếp tục thay phiên nhau làm thơ, mà Hoàng thượng lúc này lại không hề chú tâm xem các nàng đang líu lo ríu rít nói cái gì, liếc mắt nhìn vật nhỏ mặc cung trang màu hồng đang ngồi dưới kia, chỉ thấy nàng chống cằm, vẻ mặt chán đến chết, cũng không biết đang mê mẩn suy nghĩ cái gì mà, nhìn kĩ một chút mới nhận ra vật nhỏ chưa bao giờ đeo vòng tai, hai vành tai trắng noãn lúc này vì men rượu mà đã ửng lên màu hồng phấn.

Hình như chỉ lúc ở trên giường bị hắn trêu ghẹo tới mức không chịu được tai vật nhỏ mới có thể ửng hồng như thế, ban ngày mà còn thấy thế. Nghĩ lại, Tề Diễn Chi cũng có chút cảm thán vì sao mắt mình lại tốt như vậy, tới mức cả vành tai của vật nhỏ phiếm hồng mà cũng thấy được.

Mặc dù cũng rất muốn dời mắt đi chỗ khác, nhưng thỉnh thoảng Hoàng thượng lại không nhịn được mà nhìn về phía A Uyển ngồi, mà trong lòng A Uyển đã sớm không chịu nổi, chỉ cố duy trì tư thế nâng cằm, nhìn pong cảnh đến say mê, cơ bản không hè chú ý tới việc Hoàng thượng cứ nhìn mình chằm chằm.

Bở vì Hoàng thượng bước vào, tâm tình của các phi tần càng thêm vui sướng, hiếm khi có cơ hội này, các phi tần xoa tay hận không thể biểu hiện thật tốt trước mắt hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng có chút ấn tượng tốt với các nàng thôi cũng đủ rồi.

Sau khi các phi tần đã thi nhau hiến thơ xong, Hoàng thượng luôn im lặng không nhúc nhích lúc này mới mở miệng: "Sao trẫm không thấy Uyển quý tần tham dự?"

A Uyển phục hồi tinh thần lại, còn chưa trả lời, khuôn mặt Hiền phi mang ý cười, nói: "Uyển muội muội nói muội ấy không biết làm thơ, là người duy nhất nhận phạt đấy ạ."

Hoàng thượng nghe vậy lại có chút hăng hái, có chút ý xấu tung ra danh hào (tên và biệt hiệu) của A Uyển: "Thơ của Uyển quý tần trẫm đã từng nghe qua, tuy chỉ có một câu, nhưng ý nghĩa trong đó cũng rất hay."

A uyển chớp mắt, nhìn vị phía trên đang nhìn mình cười nói, nói như thế nào đây, cái kiểu cười đó sao mà xấu xa như vậy chứ, hoàng thượng, người đang muốn có ý xấu gì nữa đây?

Hiền phi cũng tiếp lời hoàng thượng: "Xem ra là Uyển muội muội không chịu nể mặt rồi, chỉ trổ tài nghệ trước mặt hoàng thượng, cũng không muốn chia sẻ với các tỷ muội." Lời nói này đầy thâm ý, nhất thời khiến A Uyển phải nhận lấy hàng chục ánh mắt khinh bỉ của các phi tần.

Bất quá theo cách phán đoán của hoàng thượng, da mặt của vị Ôn Uyển này đã dày tới mức bách độc bất xâm (trăm độc cũng không thể ảnh hưởng), lúc này chỉ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, đứng lên, cười khoe ra hai lúm đồng tiền, thản nhiên hành lễ với các vị ngồi trên kia: "Hiền phi nương nương nói oan uổng cho tần thiếp rồi, chỉ một câu của tần thiếp làm sao có thể biến thành thơ được, tần thiếp nhìn thấy vườn hoa khoe sắc này, chỉ ước làm sao có thể giấu mình uống rượu ngon mà thôi, không thể khoe ra để các tỷ muội chê cười được."

Hoàng thượng vừa nghe đến đây liền gật đầu tán thành: "Đúng vậy, nàng uống chút rượu thôi đã trở thành quỷ thơ rồi, xem ra chỉ có trẫm biết được điều đó."

Trong lúc nhất thời, hai người chàng một câu thiếp một câu nhưng vẫn không nói rõ mọi chuyện chân thật ra, người bên ngoài làm thế nào cũng không chen vào được.

Hiền phi bối rối cũng đành che miệng cười: "Uyển muội muội thật sự thú vị, thảo nào lại có thể khiến Hoàng thượng nhớ thương."

Hôm nay lời nói của Hiền phi luôn đầy ẩn ý khiến A Uyển càng nhận thêm nhiều thù hận, nhưng Hoàng thượng vẫn gật đầu ra vẻ đồng ý: "Cũng không phải, nàng nha, còn rất trẻ con, vừa hay làm loạn, cũng không phải nhớ nàng, nếu không nhớ, trẫm sợ nàng dám bóc ngói chính điện của trẫm mất."

Đức phi lại còn nói thêm một câu: "Sao Uyển muội muội lại không dám nhận rằng mình khiến người khác rất nhớ thương chứ, sau khi Nguyên Ninh thấy muội, vẫn luôn lẩm nhẩm trong miệng gọi Uyển quý tần kìa."

"Đức phi tỷ tỷ đừng quá khen tần thiếp, tần thiếp thật sự xấu hổ." A uyển cũng biết lời này của Đức phi chẳng qua vì ghét bỏ Hiền phi mới nói ra, ai tin thật mới là đồ ngốc.

Vừa nói vừa nhìn hoàng thượng, giống như có chút oán hận: "Sao Hoàng thượng lại không lưu tình chút nào mà nói ra khuyết điểm của thần thiếp trước mặt các tỷ muội như vậy chứ, người thật xấu."

Hoàng thượng nghe vậy cũng cười vang, không hề có chút che giấu việc hắn yêu thương sủng ái A Uyển.

Hiện giờ, các phi tần lại càng thấy được rõ ràng Uyển quý tần được sủng ái tới mức nào, không biết lớn nhỏ nói với Hoàng thượng như vậy nhưng lại khiến cho vẻ mặt Hoàng thượng thêm rạng rỡ.

Lúc này một giọng nói nhu mì cũng vang lên: "Bọn tỷ muội có thể được chọn tiến cung hầu hạ hoàng thượng, nói vậy đều là đa tài đa nghệ, Uyển tỷ tỷ dù không giỏi thơ từ, nhưng tài nghệ khác chẳng lẽ lại không có? Hay tỷ tỷ trổ tài một chút cho các tỷ muội mở mang tầm mắt."

Tìm theo giọng nói, A Uyển liền thấy Nhu tiểu nghi đang mỉm cười nhìn mình, cử chỉ hành động cố ra vẻ bắt chước A Uyển khiến nàng không được tự nhiên, muốn nàng hiến nghệ phải không, hay hiện giờ đang muốn tìm cách đạp nàng xuống dưới?

Đối với những lời khiêu khích không có ý tốt trực tiếp như vậy, A Uyển vẫn luôn không khách khí, ngạo kiều (kiêu ngạo xinh đẹp) ngước đầu, cũng không nhìn Nhu tiểu nghi, chỉ nhìn Hoàng thượng cười một cách kiều mị: "Tài nghệ của thần thiếp, Hoàng thượng biết là được, nếu là nói ra, bị người bên ngoài học được, bức tranh hổ lại đổi thành vẽ chó, làm bẩn mắt hoàng thượng, thật không tốt!"

Ai cũng không ngờ tới A Uyển lại nói thẳng thừng như vậy, nhưng Hoàng thượng lại có vẻ quen thuộc với điệu bộ này của nàng, dùng một giọng cưng chiều cười với A Uyển: "Nàng chỉ biết ầm ĩ, điểm thông minh bé nhỏ nàng của nàng biểu diễn cho trẫm thấy là đủ rồi!"

Lần này Hiền phi tổ chức tiệc ngắm hoa, lại còn dám mời các phi tần đang có thai đến đây, ngoại trừ muốn thể hiện cho Hoàng thượng thấy khả năng quản lý cung vụ của mình, mặt khác còn muốn mượn cơ hội lần này để Nhu tiểu nghi có thể lọt vào mắt hoàng thượng, không ngờ lại tạo cơ hội cho Uyển quý tần được thể hiện sự sủng ái Hoàng thượng dành cho mình ra ngoài, trong lúc nhất thời Hiền phi giận đến nghiến răng.




Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-123)