Loạn điểm uyên ương
← Ch.093 | Ch.095 → |
Sương Lan Nhi nói xong liền ngay lập tức đi thay y phục.
Trên thảo nguyên, hồ toàn vũ chân chính không hề có nhạc đệm, chỉ lấy tiếng trống phối làm nhịp điệu.
Dựa theo phân phó của Nạp Cát Nhã quận chúa, ngay giữa yến thọ đặt một tấm thảm đỏ nhung thật dày, hai bên xếp thành hai hàng trống, mỗi hàng có mười mặt trống. Mặt trống màu truyết trắng kết hợp với thân trống màu đỏ trông vô cùng bắt mắt.
Sau khi sắp xếp xong, còn một chuyện phiền toái khác, nhạc công bẩm báo rằng, trong cung không ai có thể đánh được nhịp trống của khúc hồ toàn vũ này, Nạp Cát Nhã quận chúa không thể vừa nhảy vừa đánh trống được, việc này đúng là khó giải quyết.
Lúc này, Thu Nhược Y đang ngồi bên cạnh Thu Đoan Trà, nàng nghiêng người đánh giá sắc mặt của Thu Đoan Trà rồi cẩn thận hỏi: "Hoàng nãi nãi, kỳ thật, nhịp trống của hồ toàn vũ, ta có biết một chút ít."
Thanh ấm rất nhỏ nhưng vẫn truyền vào tai hoàng đế. Long Khiếu Thiên mỉm cười nói: "Thật không? Ngươi biết đánh trống?"
Thu Nhược Y nghe hoàng đế hỏi vậy, lập tức quỳ xuống, khuôn mặt tinh xảo khẽ ngẩng lên đáp: "Hoàng thượng, dân nữ lớn lên giữa phố chợ, trước đây từng có vài năm sống cùng một gánh xiếc rong ruổi khắp tứ hải, nơi đâu cũng từng đi qua, từng xem một người Bắc Di Quốc trong gánh hát biểu diễn vài lần cho nên trống này dân nữ có học được một chút. Nhưng thời gian học không dài, cũng đã lâu không động đến, dân nữ sợ rằng đánh không tốt."
Thu Đoan Trà nghe xong, vẻ mặt quỷ dị khó lường. Nàng vừa nhìn móng tay tô đỏ của mình vừa nói: "Nhược Y, người cứ tùy ý đánh một khúc đi."
Thu Nhược Y khấu đầu nói: "Dạ, dân nữ nguyện ý dốc sức thử một lần, chỉ là..." Dừng một chút, nàng giống như cảm nhận được ánh mắt của Long Đằng, ngoái đầu nhìn lại, nàng đáp lại hắn bằng một ánh mắt khẳng định rõ ràng. Nàng đã quyết định, mặc cho Long Đằng có tâm tư gì với Nạp Cát Nhã quận chúa hay không, điều quan trọng là bọn họ có cùng mục đích. Nàng nhất định phải dựa vào chính mình để tranh thủ được sự tín nhiệm cùng hảo cảm của Long Đằng. Hôm nay nếu như Nạp Cát Nhã quận chúa có xảy ra sai sót gì, nàng sẽ đánh sai nhịp trống đi, đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu mình.
Không hề do dự, Thu Nhược Y gập người nói: "Hoàng thượng, dân nữ xin được bêu xấu, nếu như không cẩn thận đánh sai nhịp trống làm loạn bước nhảy của Nạp Cát Nhã quận chúa, thỉnh Hoàng thượng cùng Qúy phi nương nương đừng trách phạt quận chúa. Dân nữ mặc dù ngu dốt cũng biết quan hệ ngoại giao mới là quan trọng nhất. Gánh nặng lớn như vậy khiến dân nữ vô cùng sợ hãi."
Hoàng đế Long Khiếu Thiên cười vuốt cằm, hắn nhìn về phía Thu Đoan Trà, hài lòng nói: "Nàng nhìn xem, đúng là đứa nhỏ hiểu chuyện. Hoàng cung ta chỉ thiếu loại người thẳng thắn như thế này. Lớn lên giữa dân gian đúng là có chỗ tốt của nó. Ngày sau ai lấy được nàng đúng là có phúc."
Thu Đoan trà cũng cười nói: "Đúng vậy, đứa nhỏ này vô cùng náo động, ăn nói rất ngọt, thần thiếp cũng rất thích nó. Hoàng thượng nhất định phải thay nàng làm chủ hôn sự."
Lời này vừa nói ra, Thu Nhược y vô cùng mừng rỡ, nàng cúi lạy hai cái, nói: "Hoàng thượng, Qúy phi nương nương, dân nữ xin tuân lệnh."
Lúc này, Sương Lan Nhi đã thay xong y phục. Nàng mặc một kiện quần áo đỏ tươi, vải lụa nhẹ như tơ không chỉ khiến cho nàng trở nên phiêu dật xinh đẹp mà còn khiến dáng người hoàn mỹ của nàng lộ rõ trước mặt. Cánh tay, bụng, tính cả khuôn mặt tinh xảo của nàng đều dùng lụa mỏng che đi, như ẩn như hiện, chỉ có hai tròng mắt đen láy lộ ra, chớp động như ngọn lửa cháy trong đêm, như ánh mắt đại bàng giữa bầu trời sa mạc.
Ánh mắt Long Đằng trong nháy mắt bị nàng mê hoặc, trong lòng hắn không khỏi kinh diễm cùng lo lắng. Mặc dù hắn đã từng nhìn thấy Sương Lan Nhi khiêu vũ, quả thực là linh động xuất thần nhưng kỹ thuật nhảy của Tường Long Quốc nhẹ nhàng uyển chuyển, so với hồ toàn vũ mạnh mẽ quyết liệt của Bắc Di Quốc đúng là khác biệt rất lớn. Hắn thực lo lắng, sợ thân phận của Sương Lan Nhi sẽ bị bại lộ. Gấp gáp cũng không giải quyết được vấn đề gì, giờ phút này hắn chỉ dám ký thác niềm hi vọng cuối cùng lên Thu Nhược Y. Nếu như có bất trắc, chỉ mong có thể quy hết trách nhiệm cùng những điểm đáng ngờ cho khả năng đánh trống của Thu Nhược Y.
Long Tiêu Đình yên lặng uống rượu, đôi mắt vô hồn vẫn nhìn về phía xa xa, vẻ mặt lạnh băng ngưng trệ.
Thu Khả Ngâm bất động thanh sắc, nàng khẽ nâng khăn lên che đi nụ cười lạnh nơi khóe môi. Nàng thật sự muốn nhìn xem Nạp Cát Nhã quận chúa này có bản lãnh gì, có đúng như lời đồn phiêu dật xuất thần, uyển chuyển như du long. Bất quá, Nạp Cát Nhã quận chúa trước mắt, cả người đều được che phủ, chỉ lộ ra đôi mắt. Mà đôi mắt ấy lợi hại như mắt chim ưng làm cho nàng không khỏi có chút hoảng sợ. Nàng đè lại ngực, ngăn cản nhịp tim đập dữ dội của mình.
Phía bên kia, Thu Nhược y đã vào chỗ, hai tay cầm dùi trống.
Sương Lan Nhi lẳng lặng đi tới giữa tấm thảm đỏ lớn, hai tay giao trước ngực, hướng về phía hoàng thượng cùng quý phi làm lễ một cái, sau đó quay sang phía Thu Nhược Y, dưới tấm sa mỏng che mặt, âm thanh nàng uyển chuyển truyền tới: "Một, ba bốn, sáu, tám, chín, mười. Đan, đan, song, song, song, trắc, song, đan, trắc, trắc. Đổi bên. Có thể không?"
Thu Nhược Y gật đầu.
Sương Lan Nhi thu hồi ánh mắt, nàng nhìn về phía hoàng đế, ý cười đong đầy đôi mắt, giống như ánh nắng hắt lên mặt giếng giữa chính ngọ.
Lui về phía sau một bước.
Tiếng trống nổi lên.
Bên trong đại điện, không có âm nhạc, chỉ có tiếng trống vang dội, nàng mở hai tay ra, vòng eo mềm mại như dương liễu tháng ba bắt đầu uốn lượn, những chiếc chuông gắn trên váy phát ra những tiếng vang thanh thúy. Sống lưng nàng theo từng bước nhảy, giống như con rắn đung đưa theo tiết tấu nhịp điệu.
Mỗi lần nàng xoay tròn đều nương theo tiếng trống, chỉ một tiếng trống nổi lên nàng đều có thể phát huy đến cảnh giới cao, điệu nhảy không hề nhàm chán, mỗi một bước đều khiến người khác phải thán phục.
Thời điểm tiếng trống ngày một dồn dập, nàng xoay tròn, làn váy nở rộ như đóa thủy tiên nở giữa hồ nước ngự hoa viên, những hạt thủy tinh lóng lánh cùng những chiếc chiếc chuông vàng tựa như sương sớm đậu trên cánh hoa, đẹp đến hút hồn.
Nàng chuyển động càng lúc càng nhanh, trong lúc ấy, một mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng theo từng động tác tràn ngập yến hội, không ai biết đó là mùi hương gì. Chỉ thấy hương thơm cùng kỹ thuật nhảy khuynh đảo làm mê hoặc mọi người, thậm chí quên cả thở.
Cả thọ yến một mảnh yên tĩnh, ngay cả ánh nến treo khắp nơi cũng như ngừng lay động.
Cả thiên địa, hết thảy không gian chỉ có nhịp trống dồn dập cùng âm thanh tinh túy phát ra từ những chiếc chuông nhỏ đính trên váy nàng. Ánh mắt ai ai cũng nhất mực chăm chú nhìn vào Nạp Cát Nhã quận chúa, tầm mắt họ giống như tụ hội lại thành một dòng sông mà nàng chính là lốc xoáy giữ trung tâm dòng sông ấy.
Khi nhịp trống dừng lại, tất cả mọi người giống như tỉnh lại giữa một giấc mộng dài ngọt ngào, khó có thể hoàn hồn, vẫn còn kinh ngạc thất thần.
Long Đằng vẫn im lặng nhìn nàng, mâu quang không hề di chuyển.
Mới vừa rồi hắn nhìn nàng khiêu vũ, thời gian giống như quay trở lại những tháng ngày bọn họ ở sa mạc biên quan, nơi mà xung quanh chỉ có sỏi đá cùng cát bụi, không một nhành cây ngọn cỏ. Ban ngày nóng tường chửng có thể bốc hơi, buổi tối lại lạnh đến nước cũng hóa thành băng. Khoảng thời gian gần hai năm, bọn họ cùng nhau vượt qua, sớm chiều làm bạn, gần nhau mà không thể thân thiết, như vậy có bao nhiêu là thống khổ? Nàng không biết cưỡi kỵ mã, hắn không quên được lúc ấy nàng vô số lần từ trên lưng ngựa ngã xuống, toàn thân đều là những vết thương, hắn đau lòng. Nàng không biết bắn tên, giương cung lên có bao nhiêu khó khăn, nàng kéo không được dây, hắn không quên mỗi làn tay nàng đều bị cứa đến bật máu, thời điểm khi đêm xuống, nàng đau đến đũa cũng vô lực cầm lên.
Hắn chuyện gì cũng không làm, cũng không thể tỏ ra đau lòng, hắn còn nói những lời ngoan độc để kích thích ý chí chiến đấu của nàng. Hắn không thể giúp nàng thay thuốc, cũng không thể ôm lấy cơ thể yếu ớt của nàng vào ngực, lòng hắn đau, cái loại cảm giác này còn thống khổ hơn cái chết.
Hai năm đối nàng mà nói, gian khổ tôi luyện, ngày đêm không ngừng nghỉ, sống một ngày bằng cả một năm. Còn với hắn cũng không biết phải nói thế nào?
Khi hắn đem loan đoan sắc nhọn giao vào tay nàng, hắn dạy nàng phòng thân. Khi hắn đưa cung tên cho nàng, kim quang chợt lóe, dây cung chấn động, chim ưng rơi xuống, là hắn dạy nàng bắn tên. Khi hắn nhìn nàng ngồi trên lưng ngựa, cuối cùng có một ngày, từ giữa sa mạc quay mặt lại, chỉ còn thấy những trận gió lốc thổi qua, hắn biết nàng không còn cần hắn bảo hộ nữa, tựa như đêm nay, nàng chẳng màng thân thể đau đớn, chẳng màng tình thế đối nàng bất lợi, chỉ một mình nàng cũng có thể tự mình ứng phó.
Hồ toàn vũ kết thúc, Sương Lan Nhi giao hai tay hành lễ rồi nhẹ lui ra.
Thu Nhược Y buông dùi trống xuống, tim đập bình bịch. Bình tĩnh trở lại, vừa rồi cảm giác khẩn trương khiến mồ hôi nàng thấm ướt đẫm quần áo, giờ phút này đều dính trên da thịt, gió thổi qua lạnh đến thấu xương. Nguy hiểm thật, cũng may Nạp Cát Nhã quận chúa không xảy ra sự cố gì, nàng cũng không cần cố ý làm lạc nhịp trống. Giờ phút này nàng buông thõng hai tay đang không ngừng run rẩy, hai chân tưởng chừng cũng muốn nhũn ra. Tiến đến gần phía trước mặt của Hoàng thượng cùng Đoan quý phi, nàng quỳ gối xuống, nói: "Hoàng thượng, Qúy phi nương nương, dân nữ bêu xấu."
Hoàng đế Long Khiếu Thiên vô cùng cao hứng, hay tay liên tục vỗ tay hoan nghênh: "Tốt tốt tốt! Hồ toàn vũ của Nạp Cát Nhã quận chúa quả nhiên là thiên hạ vô song nhất vùng thảo nguyên. Nha đầu người đánh trống cũng không tệ, trọng thưởng!"
Thẳng đến khi hoàng thượng lên tiếng, phía dưới mọi người mới từ điệu múa vừa rồi mà hoàn hồn, ai ai cũng trầm trồ khen ngợi. Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay vang lên lấn át tất cả mọi âm thanh.
Một lát sau, Sương Lan Nhi đã thay y phục trở về, đầu đội mũ lông mao, ngồi lại vị trí cũ. Điệu múa trước đó đã làm tiêu hao hết toàn bộ thể lực của nàng, tuyết điêu chi độc lại phát tác. Hiện giờ nàng phải nhờ vào lớp phấn trang điểm rất dày để che đi sắc mặt trắng bệch của mình.
Sau khi ngồi vào chỗ, ánh mắt nàng cùng Thu Khả Ngâm không hẹn mà gặp. Nàng lạnh lùng cười, Thu Khả Ngâm hôm nay tính toán sai rồi. Nàng tuy là học y nhưng khiêu vũ xưa này là niềm yêu thích vô tận của nàng, từ nhỏ nàng đã lén nhìn những ca nữ tập múa, sau khi trở về nàng lại dốc lòng nhớ lại, mặc dù không cần người dạy nàng cũng có thể tự học thành. Thời điểm nàng khoảng mười tuổi, trong đoàn ca vũ có một một nữ tử Bắc Di Quốc, nàng ấy không quen khí hậu cho nên đến đây mới được mấy ngày đã đổ bệnh, càng kéo dài thời gian bệnh càng nặng, mời mấy vị thầy lang đến đều không chữa được. Lúc đó phụ thân của nàng mở một tiệm thuốc tại nhà, kê cho nữ tử Bắc Di Quốc kia một phương thuốc, sau khi trị hết bệnh, cô nương ấy vô cùng cảm kích, còn dạy nàng học múa điệu hồ toàn vũ này. Bất quá lúc đó nàng còn nhỏ tuổi, chưa thể lĩnh hội được hết vẻ đẹp cùng sự nhẹ nhàng mà đầy trọng lực của nó, xương cốt còn yếu, thân thể còn nhỏ bé khiến nàng múa mặc dù giống mà lại không giống. Nhưng hai năm tại ngoại, nàng khổ luyện bắn tên cưỡi ngựa, đã không còn yếu ớt vô lực như ngày xưa.
Vừa rồi nàng dựa vào kỹ thuật nhảy trong quá khứ, cùng với thể lực được rèn luyện suốt hai năm qua, nàng đã xuất sắc hoàn thành điệu hồ toàn vũ. Sau khi múa xong, Thu Khả Ngâm không còn lý do hoài nghi thân phận của nàng nữa.
Khi nàng đã ngồi xuống vào chỗ, mọi người đều nhìn về phía nàng với một ánh mắt tán thưởng. Nàng mỉm cười đáp lại đầy lễ nghĩa.
Lúc này, trong bữa tiệc có một người tóc hoa râm, mặc triều phục bước ra khỏi hàng, cúi người hành lễ với hoàng đế Long Khiếu Thiên một cái rồi bẩm: "Chúc Hoàng thượng vạn thọ vô cương, Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn vạn tuế!"
Long Khiếu Thiên khoát tay nói: "Bình thân, Thu ái khanh."
Sương Lan Nhi theo tiếng nói nhìn lại, người nọ lông mày rậm, sắc mặt đỏ sậm, triều phục thêu bạch vũ tiên hạc, khí thế phi phàm. Thu Cảnh Hoa, quả nhiên là kẻ nắm quyền.
Thu Cảnh Hoa đột nhiên bước khỏi hàng tiến tời quỳ lạy khiến cho Thu Khả Ngâm không kìm được mà run rẩy, trong lòng dấy lên dự cảm không lành. Khó có thể nào...
Long Khiếu Thiên cười hỏi: "Hôm nay sao không thấy Định Bắc Hậu? Thu gia xuất nhân tài, quả không làm trẫm thất vọng."
Cảnh Thu Hoa liên tục thở dài: "Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, khuyển tử gần đây vẫn ở lại biên cương, có một vài chuyện nhỏ cần xử lý, không muốn làm lớn chuyện, vài ngày nữa sẽ quay trở về. Hoàng thượng..." hắn dừng lại, muốn nói gì đó lại thôi.
Long Khiếu Thiên khoát tay nói: "Ái khanh có chuyện gì cứ nói."
Cảnh Thu Hoa khôn khóe ngẩng đầu, trên mặt hàm chứa ý cười: "Hiện nay nước ta cùng Bắc Di Quốc đã hòa bình trở lại, đây chính là việc vui lớn. Nghe nói Phong Diên Khả Hãn chính là con trai độc nhất, không có huynh muội nhưng Nạp Cát Nhã quận chúa lại được Phong Diên Khả Hãn phong làm quận chúa, kỳ thật, ý thần chính là muốn tiếp thu nền tảng của những năm trước, việc hòa thân chẳng phải càng làm tăng hữu hảo hay sao?"
Hòa thân!
Hai chữ này vừa nói ra khiến sắc mặt Thu Khả Ngâm trắng bệch. Qủa nhiên! Qủa nhiên phụ thân có ý này! Trước mắt tình thế của Thu gia không có lợi, Long Tiêu Đình bị mù, không biết tới khi nào mới trị khỏi. Xem ra phụ thân muốn thúc đẩy hôn sự của Nạp Cát Nhã quận chúa với Long Tiêu Đình để vãn hồi hoàn cảnh xấu của họ lúc này. Chỉ là... phụ thân người hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của nàng hay sao... Nghĩ đến đây nàng cơ hồ không khống chế được cảm xúc, tay cầm chén rượu run rẩy.
Cảnh Thu Hoa tiếp tục nói: "Hiện giờ Nạp Cát Nhã quận chúa lại cống hiến sức lực vì Thụy Vương chữa trị mắt, nàng cùng Thụy vương cũng xem như thân thiết. Hoàng thượng, không bằng người ra một đạo kiến thư gửi cho Phong Diên Khả Hãn, thúc đẩy chuyện tốt này. Như thế nào?"
Thu Đoan Trà ngồi trên cao không chút cảm xúc nhìn xuống Thu Khả Ngâm mặt mày trắng bệch, nàng liền dùng ánh mắt trấn an. Hiện giờ hoàng đế long thể ngày càng kém, không biết còn có thể sống đến bao lâu. Không ai biết. Nếu như trong lúc hoàng đế còn khỏe thúc đẩy được chuyện lớn này, đối với các nàng mà nói là trăm cái lợi không một cái hại. Về phần Nạp Cát Nhã quận chúa, thử xem nàng còn có thể kiêu ngạo được bao lâu? Đợi hoàng đế bách niên rồi sẽ từ từ thu thập nàng. Muốn thành đại sự thì phải hiểu được nhẫn nại.
Thu Khả Ngâm giống như nhận ra được ý tứ trong ánh mắt của Thu Đoan Trà, nàng dần dần bình tĩnh trở lại. Chỉ cần nàng có thể chịu đựng, ngày sau còn dài, nàng mới là người chiến thắng cuối cùng.
Hoàng đế Long Khiếu Thiên trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Chỉ là Đình nhi đã có chính phi, chẳng phải là ủy khuất cho Nạp Cát Nhã quận chúa sao?"
Cảnh Thu Hoa quỳ gối, thành khẩn nói: "Vì vận mệnh quốc gia hưng thịnh, thiên thu đại kế, tiểu nữ Khả Ngâm có thể rời khỏi vị trí Vương phi, lui cư tiểu thiếp. Thu gia nguyện vì Tường Long Quốc trọn đời cống hiến sức lực, cúc cung tận tụy, chết cũng không tiếc."
Long Đằng sau khi nghe xong trên mặt lược qua một tia khinh bỉ. Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, tốc độ vô cùng chậm nhưng lại ẩn ẩn chứa đựng một loại gấp gáp không tiếng động. Thúc đẩy hòa bình hai quốc gia là công lao của một mình hắn, hiện giờ Thu Cảnh Hoa lại nghĩ muốn lấy đi hào quang, quả nhiên là cáo già.
"Được." Hoàng đế Long Khiếu Thiên không khỏi thấy hợp lý, nói: "Để trẫm suy nghĩ một chút. Bất quá việc này phải hỏi qua Nạp Cát Nhã quận chúa." Nói xong hoàng đế nhìn về phía Sương Lan Nhi, ôn hòa nói: "Nạp Cát Nhã quận chúa, ngươi có bằng lòng ở lại Tường Long Quốc hay không?"
Sương Lan Nhi tiến lên cúi đầu nói: "Đương nghiên thần nguyện ý, hôn sự hoàn toàn do Hoàng thượng làm chủ." Nói xong nàng lui về chỗ ngồi. Chuyện cho đến lúc này nàng đương nhiên không thể cự tuyệt. Nếu như nàng cự tuyệt nhất định sẽ làm mất hòa khí hai nước.
Hoàng thượng hài lòng gật đầu.
Thu Đoan Trà đúng lúc đó cũng không quên bồi thêm một câu, nàng kéo tay Thu Nhược Y lại gần mình, thân thiết xoa xoa mu bàn tay nàng, chậm rãi nói: "Hoàng thượng, kỹ thuật nhảy của Nạp Cát Nhã quận chúa quả làm say lòng người, bất quá đêm nay Nhược Y biểu hiện cũng không tệ. Đã là việc tốt, không bằng Hoàng thượng cũng thay Nhược Y tìm một mối hôn nhân, Nhược Y tuổi tác cũng không còn nhỏ. Đương nhiên phảỉ là công tử có nhãn giới, không thể là người tầm thường được." Nói xong nàng liền nhìn về phía Long Đằng.
Long Đằng khẽ nhíu mày, xong cũng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh. Bàn cờ này Thu gia đánh cũng thật cao tay. Nhiều năm như vậy, bọn họ lại muốn lịch sử tái diễn sao, giống như Thu Bội Ngâm đã từng chỉ là một quân cờ? Hiện tại họ muốn nữ nhi của Thu Khả Ngâm cũng giống như mẹ trở thành một quân cờ, quả nhiên là không có nhân tính. Bất quá, trong lòng bọn họ nghĩ Thu Bội Ngâm cùng Thu Nhược Y không giống nhau, năm đó Thu Bội Ngâm không chấp nhận số phận, từng kịch liệt phản kháng. Có lẽ bọn họ nghĩ Thu Nhược Y rất dễ khống chế, muốn xếp nàng tới bên người hắn, mượn cơ hội đả thương hắn. Đáng tiếc bọn họ sai rồi.
Nâng chén rượu trước mặt, Long Đằng uống một hơi cạn sạch, thời điểm hiện tại chưa đến lượt hắn phải lên tiếng, hoàng gia gia còn chưa nói gì, hắn chỉ có thể chờ đợi.
Thu Nhược Y lúc này trong lòng nửa vui mừng như điên, nửa là tức giận. Nàng vui chính là nàng sẽ được tứ hôn với Long Đằng, đây chính là ước nguyện tha thiết của nàng. Tức giận chính là Thu gia thế nhưng lại muốn đem nàng làm một con cờ, nếu như ngày sau Long Tiêu Đình lên làm hoàng đế, nàng chẳng phải sẽ giống như mẫu thân nàng phải chết hay sao. Hoàn hảo là nàng đã sớm quyết định trợ giúp Long Đằng đối phó Thu gia. Sắc mặt của những người này thật sự khiến nàng cảm thấy ghê tởm. Mặt ngoài thì đối xử rất tốt nhưng sau lưng thì đề phòng tính kế, thực mà giả.
Hoàng đế Long Khiếu Thiên cẩn thận đánh giá Thu Nhược Y, thấy nàng mi mục thanh tú, hai tròng mắt linh động, rất có linh khí, hắn vừa lòng gật đầu nói: "Đứa nhỏ này trẫm rất thích. Nhu thuận lại ngọt miệng, xem ra rất xứng đôi với hoàng tôn của trẫm."
Lời này nói ra...
Long Đằng rốt cục cũng ngồi không yên. Khóe mắt hắn khẽ chau lại, ẩn ẩn có thể thấy được vẻ bực bội. Hắn gắt gao nắm chặt chén rượu trong tay, đặt bên môi, ngửa đầu lên uống mới phát hiện trong chén đã không còn rượu, nó sớm đã bị hắn uống cạn từ lúc nào.
Hắn không muốn, trong lòng hắn cực kỳ không muốn thú một nữ nhân khác, cho dù chỉ là vẻ ngoài giả dối hắn cũng keo kiệt không muốn cho. Kiếp này hắn chỉ thầm nghĩ muốn cùng nàng bái đường thành thân, chỉ muốn cùng một người trắng đêm châm long phượng hỉ chúc, không phải là bất kỳ ai khác. Nhưng nhìn tình huống trước mắt hắn có lẽ rất khó có thể làm được điều đó. Hoàng gia gia xưa nay dựa vào Thu gia, suốt cuộc đời, người không cách nào hoàn toàn lật đổ được Thu gia, trừ phi sau khi người trăm tuổi, hắn có thể lên làm hoàng đế, lúc đó mới có thể hoàn toàn diệt trừ thế lực thâm căn cố đế bám rễ nhiều năm của Thu gia. Nếu lúc này hắn cự tuyệt hôn sự, hoàng gia gia nhất định sẽ bởi vậy mà mất hứng.
Nên làm sao bây giờ? Lòng hắn trở nên nặng trĩu, giống như dùi trống đập từng hồi từng hồi, áp lực, miệng lưỡi khô đắng, hắn hốt hoảng không nói ra lời, mắt gắt gao nhìn vào chén rượu trống rỗng.
Tim đập càng lúc càng nhanh dần dần không thể khống chế, giống như đập lên đến tận yết hầu. Hắn thật sự không thể chịu đựng nổi cảm giác bức bách như vậy, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Sương Lan Nhi. Thời điểm này hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng, chỉ nhìn nàng không dời tầm mắt. Chỉ có nhìn thấy nàng, nhớ kỹ những tốt đẹp của nàng, nhớ đến những nỗi đau mà nàng từng trải hắn mới có đủ dũng khí để tiếp tục duy trì...
Sương Lan Nhi cũng nhìn Long Đằng, giờ khắc này nàng nhìn thấy rõ sự sợ hãi trong mắt hắn, giống như triều xuân dâng lên đầy phẫn nộ cùng bất đắc dĩ... Thiếu Quân... Lòng nàng thầm lặng nhớ thật kỹ tên hắn. Đã bao nhiêu lâu nàng chưa nhìn thấy biểu cảm rõ ràng của hắn đến như vậy, hai năm ở biên cương, hắn bình tĩnh, hắn lãnh khốc, hắn xa cách làm cho nàng tưởng chừng trí nhớ tốt đẹp ngày ấy chỉ là một giấc mộng phù phiếm, nhưng hôm nay nàng lại nhìn thấy ánh mắt của hắn rõ ràng như vậy, phức tạp, đan xen tình cảm... Trong nháy mắt hoảng hốt, giống như Long Thiếu Quân của ngày xưa, một Long Thiếu Quân đặt nàng trong lòng bàn tay mà yêu thương đã trở lại...
Nhưng loại ảo giác này chỉ diễn ra trong một chốc lát.
Hoàng thượng giống như đã suy nghĩ rất kỹ, lúc này hạ quyết định nói: "Hảo, không bằng cứ như vậy, Thu Nhược Y tứ hôn với Hiền Vương. Nạp Cát Nhã quận chúa, trẫm sẽ hỏi qua Phong Diên Khả Hãn, thỉnh quận chúa hòa thân với Thụy vương. Như thế rất tốt, rất tốt, tối nay là sinh thần của trẫm, có thể hoàn thành hai mối nhân duyên, quả là vô cùng tốt." Nói xong hắn liền cười lớn, những nếp nhăn trên trán cũng dồn lại một chỗ.
Hoàng đế cao hứng như thế ai dám nói không nhận.
Bất quá đương sự tựa hồ lại không muốn đáp ứng. Long Khiếu Thiên đem ánh mắt hướng về phía Long Đằng, vẻ mặt như muốn hỏi.
Gió lạnh từ đâu thổi đến áp vào lưng hắn, Long Đằng chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, lúc này mới biết thì ra đã sớm đổ mồi hôi lạnh toàn thân. Chỉ là thân thể có lạnh đến đâu cũng sao bằng đáy lòng trống rỗng hiu quạnh. Kể từ lúc này hắn cùng với nàng, chỉ sợ càng xa hơn. Đáng thương cho hắn, chỉ muốn vì nàng mà lưu lại vị trí chính thất, một nguyện vọng đơn giản như thế mà hiện giờ cũng không làm được... Ngay cả một mảnh niết bàn cuối cùng... cũng vô tình mà bị vấy bẩn...
Mâu trung hắn phản chiếu lại ánh nến cung đình, giống như hai ngọn lửa chớp động đốt thẳng đến tận tim.
Phía chân trời, ánh trăng len qua ké lá rủ xuống, soi sáng những ngọn cây, gió thổi đến run rẩy cả người, xa xa vầng trăng cũng giống như vấn vương không thôi, lung lay như sắp đổ. Nhưng cho dù ánh trăng có sáng ngời đến đâu cũng chỉ đủ chiếu sáng lên tâm tình ảm đạm bị thương của hắn mà thôi.
Bước ra khỏi chỗ ngồi, hắn tiến về phía trước, quỳ gối xuống, thanh âm nặng nề như kéo dài đến cuối chân trời. Hắn đã xuống địa ngục thì sao còn phải sợ tiếp tục dấn thân vào chỗ sâu hơn?
Hắn bình tĩnh nói: "Thần, tạ ơn hoàng thượng tứ hôn. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Nói xong hắn che dấu cảm xúc, dấu đi bi thương cùng cực ăn mòn đến xương tủy.
Một khắc kia Sương Lan Nhi cả người chấn động. Hắn thế nhưng đã đáp ứng. Vô số ý niệm quay mòng mòng trong đầu nàng, có khiếp sợ, cũng có cái gì đó mà chính nàng cũng không biết là gì, chính nàng cũng không cách nào phân biệt. Gió quật vào gò má, không có cảm giác gì ngoài nỗi buồn bực tắc nghẽn giữa lồng ngực không thể khai thông.
Đang lúc quần thần chuẩn bị đứng lên chúc mừng thì có tiếng nói bình tĩnh xé ngang: "Phụ hoàng, nhi thần phản đối."
Nghe tiếng nhìn lại, không ai khác ngoài Long Tiêu Đình.
Cả tối nay hắn chưa từng mở miệng nói chuyện. Lúc đứng lên, thân ảnh hắn đứng giữa ánh sáng mà bên ngoài lại bao phủ bởi bóng tối có vẻ phá lệ tịch liêu, như là một đạo hình thê lương tiêu điều. Dung mạo vẫn thoát tục như xưa nhưng bên môi lại phảng phất ý cười ảm đạm.
Ánh trăng như ngân, xa hoa phù phiếm nhưng khi chiếu vào ánh mắt hắn lại chỉ là một cái nhìn trống rỗng vô hồn.
Hắn thản nhiên mở miệng: "Thu Nhược Y không thể gả cho Hiền Vương."
Hoàng đế Long Khiếu Thiên có chút ngẩn ra: "Vì sao?"
"Bởi vì nàng cùng nhi thần có hôn ước."
Một câu thôi mà như sấm sét nổ bên tai.
"Cái gì?" Hoàng đế Long Khiếu Thiên ngạc nhiên, chuyện này, thật sự là không thể ngờ, không thể tưởng tượng nổi.
Long Tiêu Đình chắp tay, tuấn nhan lược qua một tia sáng quang mang, chậm rãi nói: "Năm đó nhi thần đi Hồng Châu thành tìm Thu Nhược Y, lúc đó tại sơn trang của Phương Tiến Ích, nàng đang tổ chức ném tú cầu chọn rể. Lúc ấy nhi thần cơ duyên xảo hợp tiếp được tú cầu. Dựa theo phong tục nhân gian, tiếp được tú cầu chính là có hôn ước, không thể chối từ. Thu Nhược Y cùng nhi thần có hôn ước, sao có thể gả cho Hiền vương?"
"Nhưng Nhược Y nàng cùng Khả Ngâm là..." Thu Đoan Trà không ngờ Long Tiêu Đình sẽ nói như thế, quá mức khiếp sợ.
"Chất nữ làm phi, Tường Long Quốc xưa nay có nhiều tiền lệ, thả như Trang Huệ đế năm đó chính là một giai thoại, chuyện này cũng không là vấn đề." Hoàng đế trầm ngâm nói: "Đã như thế..." Hắn suy nghĩ lại, cho dù thế nào hôm nay đã mở miệng, nếu đem cả Nạp Cát Nhã quận chúa cùng Thu Nhược Y cùng gả cho Long Tiêu Đình, khó tránh khỏi bất công với Long Đằng. Nhưng... thật đúng là...
Một lát sau hoàng thượng nói: "Thu Nhược Y gả cho Thụy vương, về phần Nạp Cát Nhã quận chúa, trẫm hy vọng nàng sẽ vĩnh viễn lưu lại Tường Long Quốc, cái này, thư gửi cho Phong Diên Khả Hãn, trần thỉnh cùng Hiền vương tứ hôn. Việc này, cứ định như vậy đi."
Thọ yến, chợt an tĩnh lại.
Tĩnh đến ngay cả tiếng trầm hương cháy bốc lên giữa đỉnh lư hương ngay giữa thảm đỏ cũng trở nên rõ ràng vô cùng. Mọi người lẳng lặng ngồi, hai mặt nhìn nhau.
Biến cố xảy ra thình lình, Long Khiếu Thiên loạn điểm uyên ương khiến Thu Cảnh Hoa, Thu Đoan Trà, Thu Khả Ngâm, Thu Nhược Y, Long Đằng, Sương Lan Nhi đều kinh ngạc vô cùng, khoảnh khắc khiếp sợ qua đi, biểu tình trên mặt mỗi người đều khác nhau, giống như đều đang rất đăm chiêu.
Mà khúc đoạn điểm uyên ương vừa rồi đã làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của bọn họ.
Rối loạn, tất cả đều rối loạn. Xem ra hết thảy đều cần một lần nữa xem lại từ đầu.
Không kịp phản ứng, quần thần đã đua nhau đứng dậy rồi quỳ gối chúc mừng.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Tiếng hô tô như hải triều cuồn cuộn cuốn trôi tất cả, cũng dấu đi vẻ mặt của mọi người, sinh thần của hoàng thượng đúng là một ngày tốt, lại là song hỷ lâm môn, hết thảy đều chìm đắm vào không khí vui mừng...
← Ch. 093 | Ch. 095 → |