← Ch.03 | Ch.05 → |
Tiếng gió gào thét, cảnh vật bốn phía lưới nhanh qua.
Kim Kim bị vòng ôm kiên cố nam tính chế trụ trong ngực nam nhân, không ngừng giãy dụa kháng nghị."Uy, ngươi dẫn ta đi nơi nào? Cho ta xuống dưới, Nghiêm Diệu Ngọc!"
Hắn mắt điếc tai ngơ, ở trong rừng chạy vội.
"Họ Nghiêm..."
Mặc kệ nàng kêu to như thế nào, hắn nhất định không hé răng. Đến khi hắn rốt cục dừng bước, Kim Kim mới phát hiện, hai người đã đi đến một kênh đào.
Hắn điểm mũi chân, ôm lấy nàng đột ngột nay lên, dễ dàng bay qua khoảng cách mười trượng, dừng trên một chiếc thuyền hoa tịnh xảo.
Giáp, Ất, Bính, Đinh ngồi xổm đầu thuyền, nguyên bản đang ngủ, ngồi trên kênh đào gục đầu câu cá, vừa nghe thấy tiếng bước chân, lập tức tỉnh lại, vội vàng đi lên nghên đón.
"Công tử!"
"Ngài đã trở về."
"A, ngài đem Đại cô nương mang đến đây."
Lưu Đinh Nhi còn chưa kịp mở miệng, Nghiêm Diệu Ngọc đã trầm thấp ra lệnh.
"Lấy nước ấm, khăn sạch, còn có cái hòm thuốc đem đến phòng ta!" Hắn không dừng bước, thẳng tắp đi đến khoang thuyền.
"Vâng!" Giáp, Ất, Bính, Đinh vừa nghe, vội vàng chạy đi chuẩn bị.
Kim Kim chất vấn."Vì sao lại là phòng ngươi? Ta không cần đi vào phòng người, nghe thấy không? Nghiêm Diệu Ngọc, ngươi...."
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, đá văng cửa phòng, vội vàng đem nàng ôm đến trên giường.
Tiếp theo, bàn tay to bắt đầu thoát xiêm y của nàng.
"Ngươi muốn làm gì? Đừng tưởng rằng ngươi cứu ta là có thể.... A!" Kim Kim hoa dung thất sắc, dung sức giãy dụa càng, sống chết bảo giữ chặt xiêm y, nhưng Nghiêm Diệu Ngọc vừa bá đạo vừa cường ngạnh, xiêm y trên người nàng, đều bị đôi đại chưởng kia tàn sát bừa bãi mà nhanh chóng rơi xuống.
Xiêm y màu lam, đạo phỉ đã không thể chạm vào nhưng lại bị hắn dễ dàng cởi xuống, tùy tay vứt bỏ.
Nàng bắt đầu khẩn trương, vừa xấu hổ, nếu không phải song đao còn ở trên đường thì lúc này đã sớm chém đứt đôi tay ác liệt kia.
"Họ nghiêm, ta thận trọng cảnh cáo ngươi...."
Cảnh cáo không có hiệu quả.
Nghiêm Diệu Ngọc cầm lấy đôi tay nhỏ bé đang huy động, điểm trụ huyệt đạo của nàng.
Áo lót trắng, cái yếm, tất vải, giày thêu đều như nhau bị vứt bỏ, trong nháy mắt nàng đã hoàn toàn trần trụi, trên than mình mềm mại tuyết trắng không có lấy mảnh vải che thân.
Từ đầu đến cuối, hắn mặt không chút thay đổi, nhìn thấy trên ngực trái của nàng, có một vết thương đỏ chói do trúng ám khí, vô cùng bắt mắt.
Khi đầu lĩnh đạo phỉ kia vừa thả ra ám khí khi, hắn đã vội vàng chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước.
Thương thế Kim Kim không nặng, chỉ bị thương ngoài da, miệng vết thương không hề chảy máu. Nhưng vết thương này dài những hai tấc, xuất hiện ở trên cơ thể bạch ngọc của nàng, có vẻ phá lệ ghê người.
Lồng ngực Nghiêm Diệu Ngọc tê rần, như bị người khác chém một đao.
Hắn luôn luôn bình tĩnh, luôn luôn lý trí, nhưng khi thấy Kim Kim suýt bị cả rừng ám khí đâm vào, hắn quả thực là sợ tới mức hồn phi phách tán, thần trí đột nhiên bị phẫn nộ khống chế. Nếu phải lo lắng sợ nàng bị thương, hắn thật muốn xông lên phía trước, đem tên đạo phỉ kia chém thành tám khối.
Không ai biết, hắn tuy nguỵ trang tốt, cũng hoàn toàn không phải không có sợ hãi.
Tiểu nữ nhân này là nhược điểm trí mạng của hắn. Cho dù hắn có giỏi hoá trang, hay tâm cơ thâm trầm thì khi nhìn nàng trong nháy mắt bị thương, hắn như giọt nước tràn ly, sát ý tiềm tàng trong cơ thể cơ hồ muốn bộc phát ra ngoài
"Thiếu chủ, thiếu chủ!" Lưu Giáp Nhi mở cửa phòng, xông vào trong.
"Nước ấm đã tới." Lưu Ất Nhi theo sau.
"Cái hòm thuốc cũng lấy đến đây." Lưu Bính Nhi dừng lại cước bộ.
"Còn có khăn.... ai a!" Lưu Đinh Nhi bị ba tỷ tỷ vào trước cốc đầu, khó hiểu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy rõ ràng thiếu chủ ngồi ở mép giường, mà Đại cô nương trong lòng hắn, dĩ nhiên là trân........
Oa!
Giáp, Ất, Bính, Đinh khiếp sợ quá độ, đồ vậy trong tay thiếu chút bị đánh rơi hết.
Con ngươi đen đảo qua, Nghiêm Diệu Ngọc lạnh giọng la rầy.
"Đi ra ngoài."
Bánh bao tứ tỷ muội ở Nghiêm phủ lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt thiếu chủ khó coi như thế, khuôn mặt tuấn tú không cười, hình thành nên bầu không khí đáng sợ. Bốn tỷ muội bánh bao, nhất thời sợ tới mức ôm lấy nhau, đồng loại thoái lui.
"Đem đồ lưu lại."
"Vâng!" Giáp Ất Bính Đinh vừa nghe, vội vàng xoay người lại, bưng nước ấm, hòm thuốc đặt trở về.
Lúc này, các nàng cũng không dám liếc mắt một cái, thậm chí còn không dám thở, ba chân bốn cẳng đem đồ đặt xuống xong liền vội vàng chuồn ra ngoài.
Nghiêm Diệu Ngọc nhíu lại mày kiềm, thay Kim Kim khử trùng miệng vết thương, lấy thuốc ra bôi, hai tay đi đông trên thân thể mềm mại trần trụi, không có một tia tình dục, chuyên tâm trị liệu kia vết thương cho nàng. Động tác của hắn rất cẩn thận, rất ôn nhu, giống như nàng là trân bảo quý báu trong tay hắn.
Băng bó xong, hắn cẩn thận đem toàn thân nàng kiểm tra lại một lần, xác định không có vết thương nào khác, mới đem nàng ôm vào lòng, chặt chẽ đặt trong ngực.
Kim Kim mất một phen công phu, thật vất vả giải khai á huyệt, toàn thân sớm xấu hổ mà ửng hồng.
"Buông." Nàng ảo não nói, vẫn không thể nhúc nhích.
"Tay ta không còn run, ta sẽ buông ra." Hắn siết chặt hai tay, chôn mặt vào sau gáy của nàng, chỉ có thể cảm giác được nhịp đập ấm áp theo quy luật này, mới xác định nàng vẫn bình yên vô sự.
Kim Kim tuy không thấy được biểu tình của Nghiêm Diệu Ngọc, lại có thể cảm giác được đôi tay vốn cương nghị này vị nàng bị thương mà run nhè nhẹ, giống như hắn so với nàng còn đau hơn.
Có thể sao?
Chẳng lẽ, nam nhân này thật để ý nàng?
Nàng cắn môi đỏ mọng, trong lòng mềm nhũn, nhưng là lập tức lại cảnh giác.
Không, không có khả năng! Nàng sẽ không bị lừa, Nghiêm Diệu Ngọc nhất định lại đùa giỡn nàng, đợi cho nàng mềm lòng, hắn lại hội khôi phục bộ mặt vô lại đáng giận kia...
"Ta đã sớm nói ngươi, trên đường đến
Hoài Nam rất nguy hiểm, có đạo phỉ hoành hành, vì sao còn muốn đi?"
Nghiêm Diệu Ngọc thấp giọng hỏi nói, ngữ khí nghiêm túc chưa từng có.
Hắn thu được tin tức nàng dự tính sau tết Âm Lịch mới đi xuống phía Nam, nào biết rằng là nàng âm mưu lừa gạt hắn, tìm cơ hội liền chuồn ra khỏi kinh thành đi về phía Nam.
Biết đoàn võ sư Tiền gia đã hộ vệ xe ngựa xuất phát, hắn lòng nóng như lửa đốt, cho thuyền ngày đêm đuổi theo, còn truyền lệnh cho một đám người đến kênh đào trước đề phòng.
Kim Kim quá mức xinh đẹp mà bọn đạo phỉ sẽ không có khả năng bỏ qua miệng thịt béo này, màtính tìn nàng vốn, tuyệt đối sẽ vì bảo toàn trong sạch mà phản kháng, một trận chiến là khó tránh khỏi.
"Nếu đợi sau tết Âm Lịch mới xuống phía Nam, ngươi chắc chắn sẽ đi trước ta, giành được việc vận chuyển muối."
Nàng thấp giọng nói.
Nghiêm Diệu Ngọc ngẩng đầu lên, sắc mặt khó coi.
"Kim Nhi, bọn đạo phỉ này giết người không chớp mắt, nếu ta không đi trước chẳng lẽ lại để người rơi vào tay bọn chúng, cái này còn đáng sợ hơn cái chết." Hai tay nắm chặt lấy bả vai của nàng, làm cho hai vai nàng phát đau."Chuyện này không có liên quan gì đến thắng hay bại, ngươi rốt cuộc hiểu hay không?"
Hắn gấp gáp đuổi theo, thật là muốn bảo hộ nàng?
"Ta làm sao mà biết ngươi đúng lúc đuổi tới, không phải bởi vì ở kinh thành sợ thua, mới đuổi theo ta về phía
Nam để vãn hồi." Kim Kim nhìn hắn, ngay cả trong lòng có chút dao động, ngoài miệng cũng vẫn cường ngạnh.
Này hơn hai tháng qua, nàng chiếm thế thượng phong, giành được mấy vụ làm ăn, buôn bán lời mấy chục vạn lượng bạc, trở thành cái gai của Nghiêm gia.
Trong kinh thành bắt đầu lời đồn đãi thì, hoài nghi việc làm ăn của Nghiêm gia ở trong tay Nghiêm Diệu Ngọc rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nàng đã sớm đoán, hắn sẽ không để lời đồn đãi tiếp tục khuếch tán, tường lai chắc chắn sẽ có động tĩnh.
Nghiêm Diệu Ngọc không có cãi lại cũng không giải thích, càng không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt nghiêm khắc cực kỳ.
Cảm giác áp bách mãnh liệt dâng lên, làm cho ngực Kim Kim cứng lại, cơ hồ khó có thể hô hấp, nàng cảm thấy khiếp đảm, theo bản năng ly khai tầm mắt, không dám nhìn vào mắt hắn.
Nghiêm Diệu Ngọc trước mắt, cô cùng lãnh khốc, thậm chí còn đáng sợ hơn mấy tên đạo phỉ kia....
Trong khoang yên tĩnh hồi lâu, khi hắn lại lần nữa mở miệng, giọng nói đã khôi phục bình tĩnh, lạnh lẽo trong đáy máy chợt biến mất.
"Ngươi muốn xuống Nam, có thể." Hắn kéo chăn bao lấy thân thể mềm mại trần tụi của nàng."Nhưng mà, chúng ta cùng nhau đi. Nếu ngươi kiên trì đi một mình, ta lập tức kêu thuyền quay đầu trở lại kinh thành."
Kim Kim quay mặt về, tức giận trừng mắt hắn.
"Đều đã đi được hơn phân nửa lộ trình, ngươi còn muốn ta hiện tại trở về?"
"Vậy theo ta cùng nhau đi." Hắn đơn giản nói.
Nàng mím chặt môi đỏ mọng, qua một hồi lâu, mới thét lớn một tiếng.
"Tùy tiện ngươi!" Ở dưới mài hiên người ta, giờ phút này chỉ sợ nàng nói cái gì cũng chả có tác dụng.
Hắn giương lên khóe môi, biểu tình dịu đi, xoa xoa má phấn của nàng."Đừng tự mình miễn cưỡng như vậy, ngồi xe rất xóc nảy, đi thuyền của ta, còn có ta tự mình hầu hạ, cam đoan thực thoải mái."
Kim Kim trả lời, là một tiếng kêu rên bất đắc dĩ.
Hầu hạ? Trời mới biết tên vô lại này sẽ "Hầu hạ" nàng như thế nào!
Nghiêm Diệu Ngọc duổi tay, một lần nữa đem nàng ôm vào lòng, nằm xuống giường, vô cùng thoải mái tự nhiên.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Nàng cảnh giác hỏi, hai mắt tròn trừng lớn.
"Ngủ." Hắn thản nhiên nói.
"Ngủ?!" Nàng thét chói tai.
Ngủ?! Nàng cùng hắn? Bọn họ cùng nhau?!
Hắn nằm ở trên giường, đem nàng ôm chặt trong ngực."Kim Nhi, ta vì đuổi theo ngươi, mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt, đã sớm mệt muốn chết rồi. Lúc nãy ta vừa mới cứu ngươi một mạng, ngươi giúp ta nghỉ ngơi trong chốc lát, không tính là quá đáng đi?"
Kim Kim cắn môi, muốn kháng nghị, lại bi quan biết, này nam nhân luôn luôn cố tình làm bậy, một khi hạ quyết định, lại có kháng nghị cũng đều là uổng công.
Nàng tựa vào ngực hắn, nghe được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, giận nhắm lại hai mắt, không muốn nhìn hắn.
Thuyền như cái nôi, do sóng mà chao đảo, mà thân thể Nghiêm Diệu Ngọc thực kiên cố, thực ấm áp, nằm ở trên người hắn khá là thoải mái.
Hơi thở của hắn bảo bọc cảm quan của nàng, làm phai nhạt sợ hãi lúc trước. Thẳng đến lúc này, nàng mới nguyện ý thừa nhận, khi đạo phỉ đem kiếm kề bên cổ nàng, nàng có bao nhiêu bất an.
Được rồi, bởi vì hắn anh hùng cứu mỹ nhân, bởi vì hắn thay nàng băng bó, bởi vì hắn không khống chế được, bởi vì hắn run run, nàng liền tạm thời tội nghiệp cho hắn, cùng hắn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Chỉ trong chốc lát, chính là trong chốc lát, trong chốc lát....
Trong chốc lát mà thôi....
Kim Kim hô hấp dần đều đều, dần hòa hoãn, không lâu sau liền chìm vào mộng đẹp ngọt ngào. Thần trí của nàng đã sớm hơn tiếp nhận cái ôm của hắn.
Đang ngủ, hai tay hắn thủy chung ôm nàng, cả đêm chưa từng buông ra.
Thuyền trôi trên sông, ngoài cửa sổ có tuyết rơi.
Nửa khắc sau, cảnh vật hai bờ song đều lấp lánh ánh bạc, ngay cả thuyền hoa cũng phủ một tầng tuyết trắng.
Nghiêm Diệu Ngọc nằm nghiêng ở trên giường, nhìn nữ tử đang ngủ trong lòng, ngón tay nâng lên một lọn tóc mềm mại toả sáng.
Chỉ có khi ngủ say, nàng mới có thể ngoan ngoãn ỷ ôi ở bên người hắ
Lưng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, gáy ngọc, xương quai xanh, sau đó lướt qua bộ ngực tuyết trắng kiên đỉnh đẫy đà của nàng, đi đến vết thương, ngón tay thương tiếc mơn trớn.
Cảm giác tô ngứa như cán bướm chạm vào da thịt khiến nàng từ trong sương mù tỉnh lại. Nhất thời hoảng hốt nhìn thấy nằm bên cạnh là nam nhân mà nàng chán ghét suốt mười năm.
Trên khuôn mặt tuấn lãng kia hiện lên ôn nhu khó gặp, ánh mắt thâm thuý chăm chú nhìn vào vết thương của nàng, mâu trung hiện lên một tia thương tiếc.
Nàng hoa mắt sao? Hay còn đang mơ?
Người này đúng là Nghiêm Diệu Ngọc sao? Hắn làm sao có thể thật sự đối nàng hảo, đối nàng ôn nhu?
Bàn tay to ngăm đen đem một lọn tóc đến bên bạc môi, ấn xuống một nụ hôn nhẹ.
Một trận tê dại truyền đến, cảm giác quá mức kỳ diệu, toàn than như bị lửa đốt, Kim Kim rốt cuộc không thể giả bộ ngủ, môi đỏ mọng thở gấp một tiếng.
Nghiêm Diệu Ngọc giương mắt, chống lại tầm mắt của nàng, lúc này mới phát hiện nàng tỉnh.
Hắn không hoảng hốt, bạc môi giương lên, rồi lại há mồm cắn nàng một phát, chậm rãi, từ từ, nhẹ nhàng, một ngụm một ngụm cắn, mâu quang loé sang như sao đêm.
Ngực Kim Kim nóng lên, mặt ửng hồng, không thể chuyển khai tầm mắt, cho dù biết hành động làm càn của hắn đáng bị ngàn đao chém, nhưng lại không mắng được nửa chữ.
Nàng như tiểu động vất, bị đôi mắt sau thẳm ấy thôi miên, không thể phản kháng, giờ này khắc này, chỉ có thể giơ tay chịu trói.
Không khí thực ái muội, nàng có thể nghe được hơi thở của Nghiêm Diệu Ngọc ngày càng dựa gần. Hơi thở nóng rực kia, dần dần tiến tới cánh môi của nàng...
Đột nhiên, một tiếng nổ truyền đến, kinh động đến bầu không khí quỷ dị trong khoang thuyền.
Thuyền hoa chấn động một chút, rồi sau đó yên lặng hoàn toàn. Ngoài cửa truyền đến loạt tiếng bước chân, bánh bao tứ tỷ muội huyên náo chạy tới, cười duyên hoan hô.
Nghiêm Diệu Ngọc nhíu mày.
"Xem ra, chúng ta đã đến nơi." Hắn mỉm cười mở miệng, nhưng lại không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế, ngón tay vẫn thưởng thức mái tóc của nàng."Kim nhi, ngươi có muốn đứng lên đem quần áo mặc vào?"
Quần áo?
Hai chử kia như sấm sét đánh mạnh vào đầu nàng. Lúc này, nàng mới phát hiện, bản thân vẫn còn đang loã thể, cảnh xuân tươi đẹp sớm đạ bị hai mắt hắn nhìn thấy hết!
"A!" Kim Kim hét lên một tiếng, luống cuống tay chân nắm lấy chăn, che lấp thân mình xinh đẹp.
Ông trời, tuy nói này mấy năm qua, bị hắn khinh bạc quá không biết bao nhiêu lần, nhưng là chưa bao giờ giống lần này, "Trực tiếp" hoàn toàn như vậy! (ý là, lần đầu tiên bị Ngọc ca nhìn thấy hết ák ^o^)
Nghĩ đến bản than mình bị đôi mắt đen kia nhìn không sót thứ gì, nàng thẹn đến muốn chui xuống đất, không biết nên giết hắn diệt khẩu, hay là nên nhảy sông tự sát.
Nàng vốn định thừa dịp hắn ngủ say thì trốn đi, nào biết đâu chính mình nhưng lại tham luyến nhiệt độ cơ thể cùng ôm ấp của hắn, gối lên ngực hắn ngủ ngon lành....
Nàng ôm lấy chăn quay mặt đi, phát ra tiếng rên rỉ ảo não, không dám đối mặt với hắn.
"Kim Nhi." Nghiêm Diệu Ngọc nhẹ nhàng kêu.
Sau đó, lưng phút chốctê dại, ngón tay nam nhân thô ráp chậm rãi lướt kia đường cong trơn bong tuyệt đep kia.
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng xoay người, bởi vì cảm giác phiến tình đó mà run run.
"Ngươi làm cái gì?"
Miệng hắn đắc ý cười.
"Chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, bảo vệ đằng trước, cũng đừng nên quên phía sau."
Kim Kim lui về góc giường, nắm lấy chăn bao mình thành cái bánh chưng nhỏ, không cho hắn lại nhìn thấy cảnh đẹp gì hết.
Đáng giận, này hết thảy còn không phải lỗi của hắn! Nếu hôm qua hắn không phải lấy danh bôi thuốc, cứng rắn lột của xiêm y của nàng, nàng làm sao chật vật như thế này?
"Quần áo của ta đâu?" Nàng hỏi, con ngươi đảo quanh khoang thuyền, quan sát bài trí trong phòng.
"Ở trên bàn."
Vừa biết xiêm y ở đâu, nàng liền qua sông đoạn cầu, bọc chăn thừa cơ đánh lén, nâng chân lên đá mạnh.
Nghiêm Diệu Ngọc phản ứng cực nhanh, mạnh mẽ xoay người xuống giường, ngay tứ khắc, Kim Kim vội vàng cầm lấy quần áo, phi thân trốn ra sau bình phong.
Sàn thượng trơn bóng, rơi một mảnh tơ lụa đỏ.
Hắn giương mày, cầm lấy khối vải nhỏ bé.
"Kim Nhi."
"Cách xa ta một chút, ngươi dám qua đây, ta sẽ giết ngươi!" Nàng ở phái sau bình phong, luống cuống tay chân mặc xiêm y vào, lục lọi trong đống xiêm y mãi mà vần tìm không thấy cái yếm.
"Ta nghĩ ngươi cần cái này." Ngữ khí Nghiêm Diệu Ngọc mang ý cười, thò tay ra sau bình phong.
Nàng hoả tốc quay đầu, ngạc nhiên thấyngón tay ngăm đen kia là đang treo kiện quần áo quan trọng của nàng. Nàng vvô cùng xấu hổ, lại nghe thấy bên ngoài bình phong truyền đến tiếng cười nhẹ không chút nào che dấu của hắn.
Đáng giận!
Kim Kim xấu hổ thấp rủa, tay nhỏ bé run run miễn cưỡng đem cái yếm mặc vào.
Nghĩ đến ngón tay thô ráp của hắn, từng chạm qua khối tơ lụa này, mặt nàng liền nóng lên, toàn thân cũng không thích hợp, trong đầu tràn đầy hình ảnh nửa mơ nửa thực, cảnh tượng hắn thưởng thức mái tóc của nàng ...
"Cần hỗ trợ sao?" Hắn ở bên ngoài bình phong hỏi, phi thường vui vẻ muốn hiệp trợ.
"Không cần." Nàng nhanh chóng từ chối, bối rối mặc xiêm y, lại cột chặt vạt áo, chỉ sợ hắn thật sự xông tới.
Nhưng mà xiêm y của một cô nương rất phức tạp, nàng càng mặc càng hỏng, mà việc này cho tới bây giờ đều là có Tiểu Hồng thay nàng chuẩn bị.....
A, Tiểu Hồng!
Kim Kim hít sau, bất chấp quần áo không chỉnh, vội vàng bước khỏi bình phong tìm hiểu.
"Đúng rồi, tâm phúc của ngươi đâu? Nàng trong lúc hỗn loạn bị cứu đi, người của ngươi có thấy nàng không?"
Hắn cười nhẹ, thưởng thức bộ dáng nàng quần áo hỗn độn."Người cứu nàng là Cảnh Võ, bảo đảm không làm nàng làm bị thương một đến một cọng tóc, tối hôm qua cũng đã trở lại trên thuyền, ta thấy ngươi ngủ thực ngon giấc, cho nên không có ầm ỹ ngươi, an bài cho nàng đi nghỉ ngơi rồi."
Kim Kim thấy thế mới thở dài nhẹ nhõm, lùi đầu nhỏ về, cúi đầu mặc lại áo khoác.
Tiếng đập cửa ngay lúc này vang lên.
"Công tử, ta là Tiểu Hồng." Giọng nọi mềm mại của Tiểu Hồng ở ngoài cửa vang lên."Thuyền đã cập bờ, ta có thể tiến vào giúp Đại cô nương trang điểm không?"
Nghiêm Diệu Ngọc đi đến trước cửa, thay Tiểu Hồng mở cửa, lại thấp giọng phân phó một việc, rồi mới đi ra ngoài.
Bước ra cửa phòng, hắn ngẩng đầu, nhìn bình phong nhiều liếc mắt một cái, trong ánh mắt hiện lên vài phần sủng nịch. Tuyết đầu mùa ngừng, chân trời lộ ra ánh mặt trời nhợt nhạt.
Đi ra khoang thuyền, ánh vào mi mắt là một hòn đảo nhỏ giữa hồ. Trên bến tàu có thềm đá trải dài vào trong rừng, mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa hào môn đại trạch bên trong.
Cả toà nhà bao quanh bởi nước, này thuộc về nhà buôn muối thứ hai Chu Khiêm, hắn dựng nên toàn kiến trúc ở trên đảo này để phòng ngựa bọn trộm.
"Đại cô nương, thỉnh người đi hướng này." Tiểu Hồng nhẹ giọng nói, dẫn Kim Kim đi về phía bên trái.
Một đoạn cầu nổi nối liền giữa bến tàu và toà đại trạch, trên đó có hai nam nhân, người tuấn lãng cao lớn là
Nghiêm Diệu Ngọc, còn lại tuấn mỹ phong nhã là Húc Nhật.
"Ngươi làm sao có thể ở trong này?" Kim Kim dừng lại cước bộ, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy người đệ đệ này.
Vẻ mặt hắn vô tội, theo thói quen phe phẩy cây quạt."Ta ở kinh thành gặp Nghiêm đại ca, hắn nói muốn đến phía
Nam, có ăn ngon, hảo ngoạn, hỏi ta có muốn thuận đường theo tới hay không." Hắn nhún vai, hai tay chắp lại."Cho nên, ta đã tới."
Đôi mắt nàng sáng lên nhìn Nghiêm Diệu Ngọc liếc mắt một cái.
"Không sợ hắn đem ngươi đi bán à?"
"Không sợ!" Húc Nhật mặt dày cười nói:"Có Đại tỉ ở đây, Nghiêm đại ca sao dám không nể mặt tỉ chứ?"
Tiểu tử này, còn biết nịnh nọt cơ đấy!
Kim Kim mắt lạnh nhìn hắn, thầm tính khi trở lại trong kinh thành sẽ lôi hắn ra tính sổ. Nghĩ đến chuyện nàng cùng Nghiêm Diệu Ngọc phát sinh chuyện "mờ ám", phải phạt hắn quỳ trên cái bàn tính của phụ thân hai canh giờ mới được.
Húc Nhật hồn nhiên không biết sau khi về kinh thành sẽ phải đối mặt với khổ hình gì, còn ân cần giúp đỡ Kim
Kim, hộ tống nàng đi qua cầu nổi.
Nghiêm Diệu Ngọc chờ ở đằng trước, cúi đầu cười với nàng, rất có phong độ thoái nhường đường, lùi lại vài bước.
"Mời ngươi đi trước."
Kim Kim bảo trì trấn định, cực lực không cho cái vả mặt cười yếu ớt kia làm dao động đến bình tĩnh của nàng. Nàng không nhìn mặt hắn, duy trì bộ dáng ung dung đẹp đẽ quý phái, nâng váy bước trên cầu nổi.
Gia đinh Chu phủ dẫn dắt, bước trên tầng tầng thềm đá, đi vào trong rừng, đi qua một ngọn đồi liền nhìn thấy đại môn vàng son tráng lệ.
Vừa vào trong, Chu Khiêm tự mình nghênh đón. Hắn tuổi chừng ba mươi, một thân hoa phục, trên mặt ươi cười, trong mắt có ánh tia khôn khéo xảo trá, vừa thấy là biết đây là một thương nhân thành thục trải đời.
"Chu đại nhân." Kim Kim nâng váy phúc thân, môi đỏ mọng lễ phép cười.
"Miễn lễ, miễn lễ, Tiền đại cô nương phong hoa tuyết nguyệt, quả thật là trăm nghe không bằng một thấy!" Chu
Khiêm thân thủ nâng đỡ nàng, cười tủm tỉm nói.
"Đại nhân quá khen." Nàng mỉm cười, âm thầm né tránh tay đối phương.
Xem ra, Ngân Ngân lúc đi tìm tư liệu, đặc biệt ghi chú rõ ràng hai chữ "Háo sắc" là chính xác. Chu Khiêm ánh mắt tuy rằng không hạ lưu, nhưng mới vào cửa lại dính ở bên người nàng, né mãi không được, hiển nhiên một tên vương vấn bụi hoa.
"Di, Nghiêm công tử, ngươi cũng đến?
Trong thư không phải nói, ngươi là sau tết Âm Lịch mới đến chỗ ta sao?"
Chu Khiêm lúc này mới phát hiện có một tên chướng mắt kề bên, đúng là
Nghiêm Diệu Ngọc.
Ai, đáng tiếc, nếu chánh chủ đây đã đi theo như hình với bóng, như vậy, tiểu mỹ nhân trước mắt này, hắn khẳng định là không thể đụng đến.
Kim Kim ở một bên, cảnh giác nheo lại con mắt sáng.
Hắn viết thư cho Chu Khiêm?
Đáng chết, Nghiêm Diệu Ngọcra tay còn nhanh hơn nàng!
"Chu đại nhân, ngài còn nhớ rõ việc Kim Kim đề cập lúc trước?" Nàng mở miệng nói, cười ngọt như mật, dễ dàng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Chu Khiêm.
Tiếng nói mềm mại kia, làm cho Chu
Khiêm thần hồn bay mất một nửa, hai mắt hắn đăm đăm, nhìn nàng cười như vậy, quả thực là thần hồn điên đảo....
Bỗng dưng, sau lưng truyền đến một luồng gió lạnh.
Chu Khiêm đột nhiên hoàn hồn, phát hiện Nghiêm Diệu Ngọc thủy chung không nói một lời, nụ cười lại mang theo cảnh cáo rõ ràng. Hắn vội vàng cười gượng hai tiếng, kéo lại tia nhìn, chỉ sợ lại lại nhìn nữa thì đến đêm đôi mắt sẽ bị "người nào đó" moi luôn.
Hô, cái mạng nhỏ so với mỹ nhân còn trọng yếu hơn, hắn thà rằng đi chọc giận sư tử, cũng không nguyện ý chọc giận nam nhân tâm cơ thâm trầm trước mắt này.
"Ách, việc trước kia của các hạ.... hai vị đi đường mệt nhọc, không bằng đêm nay ở đây nghỉ tạm. Tối mai, ta liền mở yến hảo hảo khoản đãi hai vị." Hắn vỗ tay, một nha hoàn vội vàng cung kính tiến lên."Ngọc nhi, trước mang tiền đại cô nương đến Bách Hoa trai nghỉ tạm, cẩn thận hầu hạ, không được chậm trễ."
Kim Kim căn bản không muốn nghỉ ngơi, lại càng không muốn rời đi trước, sợ bản thân vừa ly khai, Nghiêm Diệu
Ngọc lại có thể cùng Chu Khiêm một chỗ, vậy hắn có thể sẽ giành được công việc này.
Nhưng mà chủ nhân đã mở miệng muốn nàng rời đi, nếu lúc này cự tuyệt, tức là không nể mặt Chu Khiêm, tình hình lại càng tệ hơn.
Nàng trong đầu nhanh chóng tính toán, quyết định tạm thời rời đi, mặt khác sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Chu Khiêm.
"Như vậy, ta cáo lui trước." Nàng nhẹ giọng nói, nâng váy hành lễ, liếc mắt mấy cái cảnh cáo Nghiêm Diệu
Ngọc, xong mới theo nha hoàn rời đi.
Nhìn thân ảnh yểu điệu kia biến mất ở sau cửa, Chu đại nhân vuốt cằm, miệng chậc chậc ra tiếng, dùng cái miệng vàng ngọc tán thưởng.
"Đúng như lời đồn khắp đại giang nam bắc, Tiền Kim Kim quả thật là mỹ nhân khó gặp."
Lưng chợt rét lạnh, đâm vào xương cốt hắn phát đau.
Chu Khiêm vội vàng quay đầu."Nghiêm huynh, đã lâu không gặp, gần đây tốt không?"
"Không tốt." Nghiêm Diệu Ngọc thản nhiên nói, khóe miệng cười cười.
Chu Khiêm xấu hổ.
"A?" Người này sẽ không phải là để ý hắn nhìn Tiền Kim Kim đi?
Ngón trỏ Nghiêm Diệu Ngọc miết trên mặt bàn, mâu quang tối lại, khó có thể nhìn thấu."Có chuyện tình, muốn mời ngươi hỗ trợ."
"Chuyện gì?" Chu Khiêm âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
"Cho ta mượn vài tên cao thủ, ta muốn dùng."
"Bay giờ?" Chu Khiêm sửng sốt.
Vừa mới đến phía Nam, ngay cả chén trà còn chưa có uống, Nghiêm Diệu Ngọc đã mượn người?
"Đúng, bây giờ." Hắn lạnh giọng nói, con ngươi đen lãnh liệt, tầm mắt sắc bén giống như lưỡi dao, không khí bốn phía nháy mắt đông lạnh.
Chu Khiêm thu hồi tươi cười, đoán ra tình thế nghiêm trọng. Hắn không hỏi nguyên nhân, thậm chí cũng không hỏi Nghiêm Diệu Ngọc mượn người là có âm mưu gì.
"Đi ra." Bàn tay to giương lên, bốn gã hắc y nam tử phút chốc hiện thân, quỳ gối trước mặt, Chu Khiêm nhẹ nhàng bâng quơ công đạo nói."Các ngươi đi theo Nghiêm công tử, lời nói của hắn chính là của ta."
"Vâng." Bốn người đồng thanh trả lời.
"Đa tạ." Nghiêm Diệu Ngọc vuốt cằm, bước ra khỏi phòng.
Chu Khiêm ngồi trên ghế, nhìn hộ vệ bên người đi theo nam nhân lợi hạ kia rời đi.
Hắn một tay vuốt râu, một tay bưng trà nóng, tò mò đoán, rốt cuộc là người nào ngu ngốc không biết sống chết, lại to gan đi chọc giận vị thiếu chủ Nghiêm gia vốn điềm đạm bình tĩnh, ngụy trang nho nhã.
Từ mười năm trước, sau một đêm diệt Hắc Hổ trại, từ đó hắn chưa từng thấy qua Nghiêm Diệu Ngọc lộ ra sát khí như vậy.
****
Minh Nguyệt lên cao, đem mọi thứ chiếu soi rõ ràng.
Trong Bách Hoa trai, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Kim Kim mặc áo nhung đỏ, cẩn thận nhìn trái nhìn phải, xác định bốn bề vắng lặng mới lặng lẽ vượt qua cửa, vội vàng đi vào đình viện.
Nhưng vừa mới bước ra sân, đi vào mộtvườn hoa, nàng suýt chút nữa đâm vào một vòm ngực lớn.
"A!" Nàng vỗ ngực hít vào, mới vừa ngẩng đầu lên liền nhận ra người cản đường."Nghiêm Diệu Ngọc, ngươi ở trong này làm cái gì?"
Đáng giận! Hắn không phải đi rồi sao?
Nàng đang tính, thừa dịp hắn không có ở đây, tiên hạ thủ vi cường đi tìm Chu Khiêm trao đổi chuyện làm ăn.
"Ta ở cách vách." Nghiêm Diệu Ngọc nhíu mày, đã sớm dự đoán được nàng tuyệt đối sẽ không an phân ở trong phòng."Đã trễ thế này, ngươi muốn đi đâu sao?" Hắn hai tay khoanh trước ngực, dưới ánh trăng, đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
"Ngươi muốn đi nơi nào?" Kim Kim không đáp mà hỏi lại, giày thêu vừa chuyển, dễ dàng đi qua hắn tiến, về phía trước.
Hắn nhắm mắt theo đuôi, đi theo phía sau nàng, thong dong bước chậm.
"Tên Chu Khiêm kia là một tên háo sắc, vừa thấy mỹ nữ là ngứa tay, trễ như vậy mà ngươi đi tìm hắn, chẳng lẽ không sợ bị hắn ăn?" Hắn giương mày rậm, mở miệng hỏi."Hay là, ngươi không để ý hắn có mười hai thê tử?" (Diệp: =. =!!!)
Kim Kim ngoái đầu nhìn lại, hoài nghi nhìn hắn một cái.
"Ngươi cùng Chu Khiêm là có quen biết?"
Hắn gật đầu.
"Mười mấy năm trước, khi ta ở phía nam mở kênh đào, từng được hắn giúp đỡ."
Ngô, nói như vậy, phần thắng của nàng lại giảm bớt vài phần....
"Tốt, ngươi tính lợi dụng mối quan hệ này đoạt ấy việc làm ăn trong tay ta sao?" Nàng giơ cằm lên, nhận định hắn rắp tâm bất lương, muốn cướp ngân lượng của nàng.
Nghiêm Diệu Ngọc không tiếng động thở dài, trên khuôn mặt tuấn tú có nét mỏi mệt mà trước nay chưa từng thây.
"Kim Nhi, ngươi không chống đối gay gắt với ta là không được sao? Sau tối hôm đó, ngươi chẳng lẽ không thể cho ta vẻ mặt ôn hoà một chút sao?" Hắn nhìn nàng chăm chú, con ngươi đen ôn nhu còn cất giấu một tia cực nóng.
Có lẽ là vì ánh trăng, có lẽ là vì ánh mắt hắn ôn nhu, khẩu khí hắn bất đắc dĩ, ngực nàng nhưng lại dâng lên một cảm gáic mãnh liệt không rõ. Đang muốn cậy mạnh, châm chọc hắn vài câu, nhưng nàng cổ họng có chútnghẹn, nói không ra một câu.
Nàng đứng đứng dưới gốc cây mai, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn nhánh hoa thưa thớt, trầm mặc trong chốc lát, mới nhẹ nhàng mở miệng.
"Bây giờ mới muốn ta cho ngươi vẻ mặt ôn hoà, chẳng lẽ không cảm thấy quá muộn rồi sao?" Bọn họ đã đấu được mười năm, trừ bỏ phẫn nộ cùng ngờ vực vô căn cứ, nàng kỳ thật không biết nên dùng thái độ đối mặt hắn.
Có thể nói, bọn họ trong lúc đó có khúc mắc, đúng mà cũng không đúng. Hai người không ai chịu thua ai, mỗi lần tranh đấu, không ai chịu cúi đầu trước, không chịu thua trước, vì thế giờ mới rơi vào ngõ cụt, bị vây hãm trong mười năm nay...
Kim Kim xoay người, muốn nhìn vẻ mặt hắn một chút, không ngờ phát hiện trên ngực hắn có một đốm màu đỏ chói.
Là máu?!
"Ngươi làm sao vậy?" Nàng quá sợ hãi, mặt trắng bệch, bối rối, không chút suy nghĩ liền tiến lên, tay nhỏ bé mở vạt áo hắn ra."Ngươi bị thương? Sao lại thế này? Ngươi vừa mới đi làm cái gì sao? Là bị thương ở nơi nào?" Quần áo hắn ẩm ướt, tay nàng vừa mới chạm vào đã bị nhuộm đỏ.
Kim Kim không thể khắc chế được run rẩy, đem Nghiêm Diệu Ngọc ép vào bên tường, trừng lớn mắt, muốn biết đến tột cùng hắn bị thương ở chỗ nào.
Ông trời, hắn bị thương rất nặng sao? Nhiều máu như vậy, hắn.... hắn.....
Di?
Nhìn theo góc độ của nàng đi xuống, tay nhỏ bé vuốt vuốt ngực rắn chắc của hắn, từ trên xuống dưới, lại từ trái sang phải, hoàn toàn tìm không thấy, lo âu trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần chuyển sang hoài nghi. (Diệp: o_O, cái này là tỷ sàm sỡ mỳ nam đấy nhá)
Quái, không có?
Cả người Nghiêm Diệu Ngọc hoàn hảo vô khuyết, ngực, bụng loã lồ, ngay cả bị trầy da cũng không có, đường cong, cơ bắp duyên dáng rắn chắc ở dưới ánh trăng hiện ra không sót một cái.
"Kim Nhi." Hắn nhẹ nhàng kêu.
Nàng phấn môi khẽ nhếch, ngốc lăng ngẩng đầu lên, hai tay nhỏ bé còn đặt ở trên ngực tràn trụi của hắn, đến lúc này mới biết nhuộm trên áo hắn không phải là máu của hắn.
Khoé miệng Nghiêm Diệu Ngọc cong lên, mắt đen âm u, chậm rãi mở miệng.
"Nếu ngươi thực vội, chúng ta có thể vào phòng, phòng ngươi hay phòng ta đều được, ta không ngại để ngươi tiếp tục." Hắn đâu chỉ là không ngại lại còn hoanh nghênh nữa đấy chứ, đúng là cầu còn không được!
Nàng như chớp rút tay về, vẻ mặt đỏ bừng lui vài bước, rốt cục cũng nghĩ được cử chỉ này có bao nhiêu sao lỗ mãng.
Nhìn lên thấymáu trên ngực hắn, nàng liền quên cả lễ giáo, vội vã giúp hắn kiểm tra vết thương, dám đem hắn đặt ở trên tường, còn lớn mật lột xiêm y của hắn, khiến hắn loã lồcnửa thân trên, nếu để người khác nhìn thấy, khẳng định là nghĩ nàng đang
"phi lễ" hắn.
Nghĩ đến hành vì của bản thân, nàng liền nhịn không được muốn chui vào ổ chăn, xấu hổ kêu to.
"Nói bậy, ai muốn tiếp tục với ngươi."
Nàng nói lung tung, cũng không dám nhìn hắn liếc mắt một cái, vội vàng đi về."Đêm đã khuya, ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi."
Lúc này, vô luận là Chu Khiêm vẫn là việc làm ăn, tất cả đều bị nàng quăng qua một bên. Nàng khó chịu, vội vã muốn tránh đi hắn.
Nghiêm Diệu Ngọc vẫn tựa vào tường, duy trì tư thái "hương diễm" bị nàng bài bố.
"Kim Nhi." Hắn lại kêu, tuy rằng chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng ngữ khí kia lại vô cùng thân thiết làm cho người ta đỏ mặ.
"Làm cái gì?"
"Ngươi đi nhầm, Bách Hoa trai ở bên kia." Hắn mỉm cười nhắc nhở.
Kim Kim hít sâu một hơi, ngẩng lên cái cằm khéo léo, duy trì tôn nghiêm còn sót lại, trấn định đi về.
Đi lên ngọn đồi, xác định cặp mắt đen kia không còn nhìn thấy được nàng, nàng mới kéo làn váy, đỏ mặt chạy trối chết.
***
Tuyết đầu mùa hòa tan, nhỏ giọt xuống hồ.
Phủ đệ của Chu Khiêm bốn bề bao quanh đều là nước, trình độ tráng lệ thì không cần nhiều lời, khác với các toà đại trạch khác ở phương Bác, trong toà nhà này gồm có hai tư lâu các, bất luận là cầu gấp khúc haycầu hình vòm hoặc là cầu hành lang (chắc giống trong Đầm Sen á @@), tất cả đều tinh tế.
Toà thuỷ tạ bên cây cầu đỏ, tối nay trang hoàng đốt đèn sáng như cung đình, có gối, có đệ nhung. Bên ngoài gió thổi, tuyết trắng bay tán loạn, bên trong thuỷ tạ lại có lò than đỏ hồng, ấm như mùa xuân.
Chu Khiêm hạ lệnh thiết yến, khoản đãi khách quý đường xa, nhóm nô bộc phá lệ thận trọng, rất bận rộn, bưng lên các món ăn trân phẩm.
Cả Băng Liệt bàn bày toàn thức ăn, trên bàn có có trái vải, vỏ hòng, màng mỏng, thịt quả trắng noãn như tuyết.
Loại quả này chỉ có trong mùa hè, muốn bảo tồn đến mùa đông băng lạnh đầy tuyết thì cần rất nhiều kỹ thuật phiền toái, không hề dễ dàng.
Chu Khiêm thân là chủ nhân, ngồi ở ghế trên, trong lòng ỷ ôi là Thập phu nhân tối nay đắc sủng, một đôi tay như lan như ngọc đang bóc vỏ quả vải.
Chu Khiêm ý cười dạt dào, chỉ vào trên bàn."Này Băng Liệt bàn, Tiền cô nương chắc là quen thuộc đi?"
Kim Kim nâng mày liễu, thong dong trả lời.
"Đây là tác phẩm chỉ có ở Nam Cung gia."
Nói về đồ sứ tốt nhất phía Nam, vậy phải nhắc tới xưởng gốm Nam Cung gia. Rất nhiều quan lớn trong phủ đều sử dụng đồ sứ của Nam Cung gia. Nửa năm nay, Tiền gia bắt đầu thu mua một số lượng lớn đồ sứ Nam Cung gia, tất cả đều được vận chuyển đến phương bắc, hai nhà hợp tác ăn ý kiếm được không ít lợi nhuận.
Chu Khiêm gật gật đầu, còn nhìn Nghiêm Diệu Ngọc liếc mắt một cái, nụ cười trở nên vui sướng khi người gặp họa.
"Quái, Nghiêm huynh a, ta nhớ rõ, từ nghiệp (kinh doanh sốm sứ) trong kinh thành, chẳng phải là do Nghiêm phủ độc quyền sao, như thế nào ngược lại để cho Tiền gia đoạt?"
Việc làm ăn độc quyện bị đoạt mất, khẳng định là tổn thất nghiêm trọng. Nguyên nhân là thứ nữ Tiền gia,
Tiền Ngân Ngân, nay là Nam Cung gia thiếu phu nhân được cả nhà sủng ái cực kì. Thân là Đại tỉ, Kim Kim một khi mở miệng muốn mua đồ sứ, Nam
Cung gia đâu thể nào nói một chữ "Không"? Nghiêm Diệu Ngọc ngồi trên ghế khách, ngón tay thon dài cầm lền cái chén màu sắc như màu hổ phách của rượu nữ nhi hồng.
"Ta cùng Kim nhi, dù là ai có được mối làm ăn này, cũng không khác biệt." Hắn cố ý gọi nàng thật thân mật, vô cùng ngọt ngào, ám chỉ quan hệ của hai người không phải là ít, tuy hai mà một.
"Phải không? Với ta mà nói, khác biệt rất lớn." Kim Kim cười, lúm đồng tiền như hoa, trong mắt có nhiều ánh lửa, chân sau làn váy đá hắn một cái thật mạnh.
Cái bàn hơi rung, một trái vải tròn lăn ra, Nghiêm Diệu Ngọc là da hậu thịt thô, hoàn toàn không có đau, còn đối nàng sủng nịch cười.
"Kim Nhi, đừng như vậy, còn có ngoại nhân ở đây." Hắn nhẹ giọng nói.
Tên này không biết xấu hổ!
Nàng nhíu mày lại, không ngừng cố gắng đá hắn......
Di?
Giày thêu không đá trúng cái gì, ngược lại mắt cá chân chỗ lạ đột nhiên căng thẳng, giống như kiềm chế, nàng không thể nhúc nhích, cũng không rút về được.
Con ngươi đen của Nghiêm Diệu Ngọc sáng quắc, cầm lấy chân nàng, dọc theo cái tất hồng, lướt qua đùi thon của nàng, ngón tay thô ráp đi tới bàn chân non mịn, nhàn nhã vuốt ve......
Cảm xúc nóng bỏng từ chỗ hắn tiếp xúc truyền đến, làm cho toàn thân nàng run lên, vừa thẹn vừa giận, mắt phượng phun hỏa trừng mắt hắn, hận không thể dùng chiếc đũa ở trên người hắn đục vài lỗ.
Bàn trên nhìn như bình tĩnh, bàn dưới lại vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn thu vào mắt của Chu Khiêm. Hắn cầm lấy tay Thập phu nhân, cúi đầu nuốt vào một trái vải, thay đổi đề tài.
"Sáng nay quan phủ truyền đến tin tức, nói là sơn trại đạo tặc trên núi, trong một đêm bị người ta tiêu diệt sạch sẽ." Hắn nâng chén uống rượu, trên nét mặt để lộ ra vài phần bội phục."Bọn đạo tặc bị bắt đến quan phủ, quỳ xuống đất tự thú. Về phần đầu lĩnh đạo phỉ, còn lại là bị người ta chém đứt một cái cánh tay, tính cả vật chứng, cũng bị bắt về thành."
Một bọn sơn tặc làm cho quan phủ đau đầu không thôi, nhưng lại chỉ trong một đêm bị tiêu diệt sạch sẽ, chuyện này truyền khắp khu vực hai bên bờ sông, ai ai cũng biết.
Thần sắc Nghiêm Diệu Ngọc như thường, khuôn mặt tuấn tú kia không có một chút manh mối, bàn tay to buông chân chỏ của nàng ra, bưng lên chén rượu nhấp một ngụm.
"Quan phủ định xử trí như thế?"
Chu Khiêm lại nuốt một quả vải, tầm mắt chuyển qua lại giữa hai người.
"Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, kết cục chắc chắn là sau mùa thu đem trảm." Đương nhiên rồi, này cũng phải nhìn cái tên đầu lĩnh đạo phỉ đang hấp hối kia còn có thể chóng chọi đến mua thu hay không đã.
"Biết là ai hạ thủ không?" Kim Kim hỏi, nhớ tới đêm qua dưới ánh trăng, trước ngực Nghiêm Diệu Ngọc có vết máu không rõ lai lịch, lúc ấy trên người hắn không có thương tổn, lại nhuộm một thân đầy máu.
Là hắn sao?
Là hắn trong một đêm tiêu diệt cái tặc trại kia, bắt giữ cái tên đầu lĩnh đạo phỉ làm nàng bị thương, thay nàng báo thù?
"Theo lời khai của bọn đạo tặc, chỉ dám nói cái người anh hùng đó là một nam nhân toàn thân áo trắng nhưng tàn độc như ác quỷ." Chu Khiêm còn nhớ rõ, vẻ mặt người kể không thể tin được, hoài nghi là bọn đạo tặc hồ ngôn loạn ngữ.
Thập phu nhân nghe xong kinh hồn bạt vía, tiến sát vào lòng trượng phu."Nghe qua, người này thậm chí so với bọn đạo phỉ kia còn đáng sợ hơn đâu!"
Chu Khiêm ôm lấy tiểu mỹ nhân, ngắm
Nghiêm Diệu Ngọc liếc mắt một cái, không có ngốc đến độ tại đây nói ra đáp án."Nghe nói, hắn tay vung trường kiếm, khí thế lãnh tuyệt, dũng mãnh không người nào địch nổi, không đến một canh giờ, toàn bộ sơn trại đều bị hắn tiêu diệt."
Ai, thay một nữ nhân báo thù, so với lúc trước khi đoạt lại chẩn ngân (coi lại^^), cang tốn ít thời gian hơn, từ điểm này có thể thấy nữ nhân kia ở trong lòng hắn có bao nhiêu phân lượng.
"Đừng nói nữa, nói mãi làm cho người ta sợ đây này!" Thập phu nhân yêu kiều nói, tay nhỏ bé che lại miệng Chu Khiêm.
"Hảo hảo hảo, không nói, không nói."
Chu Khiêm gật mạnh đầu, vung tay lên."Đem đồ ăn bưng lên, nhưng đừng làm khách quý của ta bị đói!"
Bọn nha hoàn vội vàng lau dọn bàn, phủ vải lên, rồi lại mang bày ra mấy món ăn tinh xảo. Nô bộc chờ ở ngoài cửa, tay bưng món ngon toả hương bốn phía, nối đuôi nhau mà vào.
Thập phu nhân nhìn thấy thức ăn trên bàn, khuôn mặt kiều mị trắng bệch, hoả tốc nhảy ra khỏi ôm ấp của trượng phu, một bên lui về phía sau một bên ấp a ấp úng giải thích. (Diệp:
hiểu _ ___!!!!)
"Ách, ta có hơi mệt, cho nên...... Ách, xin cáo lui trước......" Còn chưa nói xong, nàng đã nâng váy chạy như bay.
Chu Khiêm lơ đễnh, như là đã sớm thành thói quen, hắn giơ đũa lên ăn cơm, còn không quên cao hứng phấn chấn tiếp đón.
"Đến đến đến, hai vị đừng khách khí, này đều là đồ ăn ngon trong phủ của ta, bảo đảm sau khi ăn xong các ngươi sẽ vô cùng hoài niệm." Hắn đắc ý đến cực điểm, liên tiếp mời hai người dùng cơm.
Kim Kim có cho có lệ, lòng lại không chuyên tâm, còn đang suy tư chuyện tặc trại bị tiêu diệt có hay không liên quan đến Nghiêm Diệu Ngọc. Nàng không để ý gắp lên một khối điểm tâm, miệng hồng nộn nhẹ nhàng nhấm nuốt......
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn bình tĩnh, phút chốc chuyển sang hoảng sợ.
Ông trời!
Đây là cái gì?!
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch, đầu lưỡi phát đau, như là có một ngọn lửa theo miệng chạy thẳng lên não, thiêu cháy đầu nàng, thiếu chút nữa làm nàng không để ý lễ giáo mà muốn nhổ ra.
Trong nhà muối thương thường có danh trù chuyên chúc, món ngon tinh xảo, bao gồm hành tỏi, gia vị, mỗi dạng đều được cẩn thận để ý. Nhưng mà món ăn trước mắt này lại có quá nhiều tiêu, bề mặt đỏ au, mới ăn một miếng, Kim Kim liền thấy cay đến da đầu run lên, lệ nóng doanh tròng.
Một bên Tiểu Hồng, nhìn thấy món ăn toàn tiêu trên bàn, liền cảm thấy dạ dày co rút.
"Thế nào, hương vị rất ngon, đúng không?" Chu Khiêm vừa hiến vật quý vừa hỏi, chỉ vào món ăn đỏ tươi trên bàn.
"Con gà vay này, nhìn đỏ toàn bộ, trông rất doạ người, nhưng kỳ thật cũng không cay lắm, lấy làm món khai vị là thích hợp nhất."
Không cay lắm?!
Kim Kim cắn môi đỏ mọng, chỉ sợ mở miệng là sẽ phun ra kia khối thịt gà cay chết người kia. Nàng lau đi nước mắt rưng rưng, sống chết nuốt vào, thừa dịp lúc Chu Khiêm không chú ý, nhanhchóng uống miếng nước, làm dịu đi vị cay như thiêu đốt trong miệng.
Đăng môn làm khách, nhết định không thể bỏ qua lễ nghĩa, nàng lại là thiên kim tiểu thư, nếu ở yến hội phun ra đồ ăn của chủ nhân, vậy mối làm ăn này căn bản là không cần bàn nữa.
Hiện tại, nàng rốt cục hiểu được, vì sao Thập phu nhân vừa bắt gặp đồ ăn trên bàn, liền sợ tới mức chạy đi, giống như có quỷ đuổi theo phía sau. Trình độ ăn cay của Chu Khiêm, có thể khiến người khác giận sôi gan.
"Đến, nếm thử món ốc đồn này này, cả một mâm lớn này, nhiều tiêu lắm a." Chu Khiêm một bên ân cần giới thiệu, bọn gia đinh một bên đem đồ ăn đưa lên.
Thức ăn đườc bưng lên bàn, một cái so với một cái càng đỏ hơn, Kim Kim sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt.
"Còn có a, món ăn này chỉ có thể dùng tiêu Tứ Xuyên, phải mất hai cân tiều mới làm ra món hải sản rất ngon này, vị cây vửa phải, đậm đà, hương vị tuyệt vời." Hắn càng nói càng cao hứng, đem hạt tiêu đút vào miệng, vẻ mặt say mê nhấm nuốt.
Nhìn tràn đầy một bàn sơn hào hải vị đỏ bừng, nàng cảm thấy mất hẳn vị giác, tay cầm đũa hơi hơi run.
"Kim Nhi, ngươi không thoải mái sao?" Nghiêm Diệu Ngọc nhìn nàng, thái độ thân thiết, trong mắt lại hiện lên vài tia trêu tức.
"Không có, ta tốt lắm." Nàng cứng rắn mỉm cười, đôi môi hồng nhuận đã có chút run run.
"Sợ cay sao?" Hắn nhíu mày mở miệng.
Chu Khiêm vừa nghe, quay đầu qua, kinh ngạc hỏi:"Tiền cô nương sợ cay sao?" Vẻ mặt kia của hắn, tựa như nghe thấy có người không yêu tiền.
"Làm sao có thể." Nàng vội vàng phủ nhận, lại gắp vài miếng."Xin đừng nghe hắn nói bừa, ta thích ăn cay nhất."
Chu Khiêm khoái trá gật đầu.
"Ha ha a, vậy là tốt rồi, trên đời này chính là có nhân không biết thưởng thức, không biết cay là tinh hoa của trăm vị, hơi cay một chút liền kêu cha gọi mẹ, cái loại người này a, ta thậm chí còn lười cùng hắn bàn việc buôn bán."
Trên môi Kim Kim đang cười, trong lòng lại đang khóc, chiếc đũa gắp không ngừng, mỗi lần ăn một miếng, nhất định phải nuốt vài ngụm nước miếng, đầu lưỡi sớm đã bị cay đến không có cảm giác.
Nhóm nô bộc đi đến bên cạnh bàn, đặt lên một chung canh toàn xanh biếc rau xanh. Nàng nhẹ nhàng thở ra, như là ở đêm tối nhìn thấy ánh rạng đông, cơ hồ mừng quá mà khóc.
Hô, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, ít nhất có một món không cay!
"Tiền cô nương nếu thích ăn cay, vậy tuyệt đối không thể bỏ qua món ăn này." Chu Khiêm nói.
Cay? Làm sao có thể cay? Trong chung rõ ràng chỉ có rau xanh a!
Còn đang nghi hoặc, nô bộc rải lên một núi tiêu nhỏ, trong nháy mắt, chung canh phút chốc lại lại đỏ bừng.
Ngất, nhìn không thấy nửa điểm màu xanh.
Kim Kim sắc mặt thay đổi.
"Món này hương vị cực kỳ......"
Một tên nô bộc, ở trên núi tiêu nhỏ rưới một muỗng ớt.
Kim Kim kinh hoảng trừng lớn hai tròng mắt.
Tư......
Màu đỏ tươi bên trên, sôi trào dầu ớt, loạn thành một đoàn.
"Đến đến đến, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, không cần khách khí!" Chu Khiêm hiếu khách, sợ nàng da mặt mỏng, ngượng ngùng không dám ăn, cho nên tự mình động thủ, múc một muỗng canh bổ để vào trong bát của nàng.
Nghiêm Diệu Ngọc cũng mở miệng.
"Kim nhi, Tiêu yến của Chu Khiêm là thiên hạ vô song, ngươi trăm ngàn lần đừng cô phụ hảo ý của hắn." Miệng hắn mỉm cười, nhàn nhã ăn món ăn đỏ tươi này, mặt không đỏ, khí không suyễn, thậm chí ngay lệ cũng chưa rơi một giọt, thần sắc bình thản ung dung.
Tươi cười kia xem ở trong mắt Kim Kim, không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích. Chuyện nàng đời này tuyệt đối không thể nhận, chính là bại bởi tay hắn.
Đáng giận, thua nguồi không thua trận, chiến!
Kim Kim quyết chí, múc một muỗng canh từ xanh biến thành đỏ này, kiên trì đưa vào cái miệng nhỏ nhắn......
Oanh!
Vị cay bá đạo nhất thời chảy đến cổ họng, cay đến nàng nước mắt chảy ròng, mồ hôi chảy ròng ròng, mọi thứ trước mắt biến thành màu đen, cơ hồ khiến nàng muốn phun ra.
Ô ô, trời ạ, hảo cay hảo cay!
"Tiền cô nương, món ăn này có vừa miệng không?"
"Vừa miệng." Nàng hé môi, đình chỉ lệ quanh vành mắt, miễn cưỡng cười trừ, thân thủ muốn gọi người đưa cơm tới, lại lần nữa nghe đến Chu Khiêm phát biểu cao kiến về vị cay.
"Nhân gian khó tìm hảo tri kỷ, chưa từng nghĩ đến hôm nay gặp được hai vị cùng sở thích. Có một số người a, đến yến hội của ta lại muốn kêu cơm trắng tới để ăn? Các ngươi nói xem, hành vi này có ác hay không? Căn bản là lãng phí một bàn đồ ăn ngon của ta!" (Diệp: Bác đãi người ta cái yến này, mới gọi là hành vi ác liệt đó bác =. =!!!!)
Tay nhỏ bé giơ lên một nửa lại chậm rãi rút xuống dưới, nàng bị cay mà không thể nói gì, chỉ có thể nắm chặt khăn, chà lau nước mắt tràn mi.
Hai nam nhân trên bàn cơm hai, cũng là ngươi một ly, ta một ly, uống toàn bộ dầu ớt đỏ, hai nam nhân liên tục ca gợi các món cay, ăn không ngừng nghỉ (Diệp: @@, phục hai bác thật đó).
"Hảo huynh đệ a, đủ hào sảng!" Chu
Khiêm vỗ mạnh lưng Nghiêm Diệu Ngọc, cao giọng cười to, vung tay kêu nô bộc."Người tới a, đem thêm nhiều đồ ăn lên bàn, hôm nay ta nhất định phải cùng hai vị ăn đến thống khoái!"
Mắt thấy mấy loạt đồ ăn cay lại bị bưng lên bàn, phấn môi nàng khẽ run, tươi cười sớm cứng lại, trong lòng lại khóc thảm không thôi.
Ô ô, cứu, cứu mạng a......
← Ch. 03 | Ch. 05 → |