← Ch.07 | Ch.09 → |
Bàng Tử Lê rốt cuộc biết ba chữ em kết nghĩa đối với phụ nữ có bao nhiêu lực sát thương rồi, trong lòng cô như có một tảng đá lớn, vừa phiền não, vừa nặng nề.
"Này, em kết nghĩa của anh bao nhiêu tuổi rồi?" Cô thô lỗ lấy chân đá đùi Mạc Hạo Cấp.
"Hai mươi ba." Mạc Hạo Cấp đọc tư liệu trong laptop, không tập trung trả lời câu hỏi của cô.
Hai mươi ba, tuổi trẻ tươi đẹp, cô thở dài não nuột, trong lòng, ở hạng mục tuổi tác xuất hiện chữ "Thua".
"Cô ấy đang làm công việc gì vậy?" Có lẽ là một cô chủ nhỏ vô dụng?
"Cô ấy đang quản lý tại một công ty chuyên ngành khoa học kĩ thuật." Anh nghĩ ngợi một chút. Nghề nghiệp lại "Thua".
"Trình độ học vấn?" Tốt nghiệp mẫu giáo hả?
"Tốt nghiệp tại một sở nghiên cứu nước ngoài nổi tiếng."
Trình độ học vấn: "Thua".
"Ba vòng?" Chắc là dáng người siêu mỏng đúng không?
"Em hỏi cái này để làm gì?" Cuối cùng anh cũng quay đầu nhìn cô.
"Có phải là vòng C?" Cô cúi đầu nhìn thoáng qua kích thước của mình, cô còn có cơ hội nha!
"Em nghĩ anh biết không?" Cô gái này bây giờ lại hỏi anh dáng người của những cô gái khác như thế nào là sao? Thật chẳng ra làm sao!
"Không phải đàn ông đều nhìn ra sao?" Đùa hả, rõ ràng anh ta có vẻ rất biết nhìn, lại còn giả bộ thanh cao với cô.
"Em cho anh thử đoán nha." Anh sờ cằm, nghiêm túc đánh giá, "32C?"
Cô che ngực lại, mặt đỏ lên, quan sát của của anh so với trong tưởng tượng của cô tốt hơn nhiều, "Anhđoán sai rồi, là F."
"Em vui là tốt rồi." Anh thì không ngại ngực lớn hay nhỏ, nhìn cô căng thẳng như vậy kìa, có điều..."Vừa rồi em hỏi những chuyện này để làm gì?"
"Tôi chỉ hơi tò mò chút thôi." Không muốn cho anh biết là cô để ý."Này, Anh quen biết em kết nghĩa của anh như thế nào? Trên đường sao?"
Rất nhiều người đều là như vậy, trên đường gặp được nữ sinh vừa mắt, đầu tiên là nhận làm em kết nghĩa, rồi biến thành em kết nghĩa thân thiết, sau đó chính là bạn gái.
"Cô ấy là sư muội cùng trường đại học của anh."
"Cho nên anh là sư huynh của cô ấy?" Trán của cô toát mồ hôi lạnh, ừ ~~ tình huống so với tưởng tượng của cô còn bất lợi hơn. (học trưởng = đàn anh, tương tự với sư huynh)
"Nói nhảm." Đây là vấn đề ngu ngốc gì vậy.
Vấn đề này rất nghiêm trọng, sư huynh và sư muội, một cặp đẹp đôi... Nếu cô em kết nghĩa kia lại có "Học trưởng mê tư" (ý là yêu mến Hạo Cấp ấy mà ^^) như người ta nói thì...
"Em lại đang nghĩ lung tung cái gì?" Sắc mặt của cô lúc trắng lúc xanh.
Đinh đinh —— đinh đinh ——
"Này, anh đi mở cửa." Cô vội vàng giả như bận rộn quét dọn, chuẩn bị dáng vẻ người vợ hiền thục để nghênh chiến.
Mạc Hạo Cấp nhìn Bàng Tử Lê, không biết cô lại muốn chơi trò gì, bất đắc dĩ gấp laptop lại, đi ra mở cửa.
"Đã lâu không gặp." Cô gái mang theo hành lý đơn giản, nhìn thấy gương mặt thân quen, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười ngọt ngào, nhiệt tình cho anh một cái ôm.
"Khụ! Khụ!" Bàng Tử Lê ho lớn tiếng, nhắc nhở bọn họ không được có hành vi thân mật.
"Anh Hạo Cấp, đây là?" Cô gái chớp mắt vô tội, nghi ngờ nhìn vẻ mặt không thân thiện của Bàng Tử Lê.
"Tôi là vợ của anh ấy." Bàng Tử Lê mỉm cười, trong lòng ngầm bực bội cô em kết nghĩa này còn xinh đẹp hơn so với tưởng tượng của cô.
"Em là Dụ Thiên Linh, xin làm phiền chị vài ngày." Dụ Thiên Linh hào phóng đưa tay ra.
Bàng Tử Lê giả bộ quay đầu cầm thư, không thấy được hành động thân thiện của cô.
"Em thấy Thiên Linh bây giờ dịu dàng xinh đẹp, nhất định không biết khi nó còn bé nghịch ngợm khiến người lớn nhức đầu." Mạc Hạo Cấp cười nói, đồng thời ánh mắt chăm chú nhìn Bàng Tử Lê.
Dịu dàng xinh đẹp... Bàng Tử Lê hít sâu một hơi, cô chỉ biết không thể nào là quan hệ "em kết nghĩa" đơn giản như vậy.
"Thiên Linh, em ngồi xuống đi, muốn uống gì chị đi chuẩn bị." Bàng Tử Lê tiếp đón khách sáo, ra dáng bà chủ nhà.
"A! Cám ơn, vậy làm phiền chị hai cho em một chén nước ấm." Cô kéo Mạc Hạo Cấp ngồi bên cạnh.
Chị hai? Đừng nhận bà con bừa bãi nha! Bàng Tử Lê kiềm nén cơn tức giận đi vào bếp, tay chống lên bàn, huyết áp từ từ tăng cao.
Cô nhìn lén hai người cười cười nói nói trong phòng khách, càng khẳng định Dụ Thiên Linh này là hồ ly tinh và có vị trí đặc biệt trong lòng Mạc Hạo Cấp.
Mạc Hạo Cấp từ trước đến nay đối với phụ nữ đều lạnh lùng, lãnh cảm, đối với cô cũng luôn gọi là cô gái ngốc hoặc Bàng Tử Lê: bây giờ tâm trạng anh ta sung sướng như vậy, cũng là vì em kết nghĩa của anh ta.
Nghĩ như vậy, cô không thể nào cười nổi...
Kỳ lạ? Rốt cuộc từ khi nào cô lại bắt đầu để ý Mạc Hạo Cấp đến vậy?
"Chị hai, hôm nay em và Hạo Cấp muốn đi ăn cơm, chị cũng cùng đi nha?" Dụ Thiên Linh đi vào nhà bếp, đôi môi phấn hồng mỉm cười rạng rỡ, cả người thoạt nhìn tươi mát lại ngọt ngào.
Bình thường cô chi tiêu cần kiệm, không nỡ ra ngoài ăn, đâu ngờ rằng Mạc Hạo Cấp này trọng sắc khinh vợ (hữu sắc tiện vô thê = có sắc quên vợ), bây giờ gấp gáp muốn đưa hồ ly tinh đi thưởng thức món ngon sao?
"Hai người đi là được rồi." Cô có phong độ của chủ nhà, cô biết kiềm chế, nhưng muốn cô nhìn hai người bọn họ ân ái đến, ngọt ngào đi, là chuyện không thể nào!
"Đi chung nha ~~" Dụ Thiên Linh thân mật kéo tay cô, "Hai người ăn thì buồn lắm."
Cô gái này muốn khoe khoan tình cảm sâu đậm của cô ta với Mạc Hạo Cấp trước mặt cô đây mà? Bàng Tử Lê đa nghi nghĩ.
"Cô ấy không đi thì thôi, Thiên Linh, em không cần phải miễn cưỡng cô ấy." Mạc Hạo Cấp thấy vẻ mặt Bàng Tử Lê như là ăn dấm chua (là ghen á), trong lòng bật cười, biết vậy anh đã mời Dụ Thiên Linh đến làm khách từ sớm rồi.
Bàng Tử Lê trừng mắt nhìn Mạc Hạo Cấp, anh ta không biết tướng ăn của mình khó coi sao? "Em muốn đi." Cô thay đổi ý định, không được để cho anh ta có cơ hội tốt như vậy.
Cô không tin dưới sự giám sát nghiêm ngặt của cô, con quạ này có thể ăn vụng!
* * *
"Anh Hạo Cấp, trước kia anh thích ăn nhất là bánh sủi cảo, em gọi cho anh nhiều một chút." Dụ Thiên Linh cầm thực đơn nói.
Luôn nói trước kia, chẳng phải là muốn so sánh cô ta biết Mạc Hạo Cấp sớm hơn cô, đắc ý cái gì chứ? Bàng Tử Lê ngồi bên canh Mạc Hạo Cấp nghĩ, khó chịu nghĩ.
"Chị hai, chị có muốn thử một chút mì vằn thắn ở đây không? Vằn thắn do tự tay ông chủ làm, nhân bánh nhiều lắm á." Dụ Thiên Linh nhiệt tình giới thiệu.
"Mì thịt bò." Cô không muốn nghe ý kiến của đối thủ.
"Không ngờ chị hai cũng thích ăn thịt bò giống em!" Dụ Thiên Linh cảm thấy ngạc nhiên lắm.
Ai muốn ăn giống con hồ ly tinh này, "Tôi muốn đổi thành cơm thịt viên thêm trứng tráng." Cô cầm thực đơn, nhìn món ăn nói.
Dụ Thiên Linh sau khi gọi cơm, chống cằm nhìn Bàng Tử Lê, "Chị hai, chị và anh Hạo Cấp quen nhau như thế nào vậy?"
"Là bạn bè giới thiệu." Cô rất tự nhiên điểm tô cho lời nói.
"Anh Hạo Cấp vừa gặp đã yêu chị sao?" Dụ Thiên Linh chớp chớp đôi mắt đẹp, hơi ngạc nhiên, anh Hạo Cấp có vẻ không giống người vừa gặp đã yêu.
"Chị nghĩ chắc là như vậy." Cô liếc Mạc Hạo Cấp, cảnh cáo anh không được phá hủy màn kịch của cô.
Vừa gặp đã yêu? Làm sao có thể, lần đầu tiên anh gặp cô, bản mặt so với cống nước bẩn ngàn năm còn khó chịu hơn!
"Anh Hạo Cấp làm thế nào để chị đồng ý đi vào lễ đường?" (làm đám cưới á)
Bàng Tử Lê nghĩ tới việc này, trong lòng vẫn còn cảm thấy đau đau, yêu nữ này cố ý đâm vào vết thương của cô đây mà?
"Anh ấy..." Nhìn Mạc Hạo Cấp, "Chị thấy anh ấy rất có thành ý, nên mới nhận lời." Nhưng thật ra là giá tiền của anh ta có thành ý.
"Nói chưa rõ ràng lắm! Anh Hạo Cấp, em muốn nghe anh nói."
"Anh hỏi cô ấy có muốn gả cho anh không, sau đó bọn anh kết hôn." Giọng điệu của anh lười biếng, có lòng tốt giữ chút sĩ diện cho Bàng Tử Lê, tất nhiên anh cũng không muốn để Dụ Thiên Linh biết là mình dùng thủ đoạn gạt cưới bà xã.
Lời anh nói nhất định sẽ làm cho yêu nữ hiểu lầm là cô vội vàng muốn gả cho người ta, cái tên này, không biết chừa chút sĩ diện cho cô nữa!
Cơm được đưa lên, sau khi Bàng Tử Lê hờn dỗi ăn cơm xong thì thèm thuồng nhìn đồ ăn của Mạc Hạo Cấp.
"Muốn ăn?" Anh gắp một chiếc bánh sủi cảo rán đến trước mặt cô.
Cô gật đầu, nuốt nước miếng.
"Há miệng ra."
Cô không khách sáo, ngoạm một cái ăn hết luôn.
"Không có chút thục nữ nào hết." Mạc Hạo Cấp chế giễu nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự cưng chìu.
Đúng rồi! Cô làm sao mà thục nữ được như cô em kết nghĩa của anh, anh là chồng, lại ở trước mặt người ngoài nói cô như vậy, Bàng Tử Lê phồng miệng, nhai miếng bánh, tức muốn hộc máu.
"Hai người thật thú vị." Dụ Thiên Linh ở giữa nhìn hai người chăm sóc nhau, cảm thấy yêu thích và ngưỡng mộ, tình cảm của bọn họ thật sự rất tốt nha!
Hồ ly tinh này đang cười hành vi của cô sao? Bàng Tử Lê nổi nóng càng cố gắng ăn nhiều hơn.
Dùng cơm xong, Dụ Thiên Linh đề nghị đến cửa hàng nữ trang dạo một vòng, Bàng Tử Lê thấy vị trí bên cạnh Mạc Hạo Cấp bị chiếm đoạt, cô bực bội đi phía sau.
Nhìn hai người bọn họ càng lúc càng cách xa cô, cô dừng bước, nhìn bóng lưng bọn họ trò chuyện với nhau thật vui, rõ ràng không có chuyện của cô, làm sao cô tham gia vào được...
Bây giờ lại làm tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ, Mạc Hạo Cấp nói cô ngốc, đúng là không phải không có nguyên nhân, ngay cả cô cũng nghi ngờ không biết đầu mình chứa thứ gì, nhưng hai người bọn họ không hề xem cô ra gì, sao cô có thể nén giận được chứ?
Cô tức giận, hồ ly tinh làm mưa làm gió trên địa bàn của cô, còn dám thu hút sự chú ý của chồng cô, cô không có thói quen nuôi chồng dùm người khác nha.
Bàng Tử Lê bước nhanh tới phía trước, đến bên cạnh Mạc Hạo Cấp, nhìn về phía người đàn ông đáng ghét cười ngọt ngào, giữ chặt cánh tay của anh.
Anh ấy là của tôi! Ánh mắt Bàng Tử Lê đáp trả Dụ Thiên Linh, tuyên bố người đàn ông này thuộc quyền sở hữu của cô.
"Anh Hạo Cấp, anh xem cái vòng tay này, đẹp không?" Dụ Thiên Linh đưa cái vòng đang cầm trên tay, hỏi ý kiến.
"Hạo Cấp, em cũng muốn một cái, anh mua cho em đi." Bàng Tử Lê đong đưa cánh tay của anh, học giọng điệu mềm mại của hồ ly tinh kia.
"Không phải em thích DIY sao?" (do it yourself = tự mình làm) Anh vui vẻ nhìn hành động của Bàng Tử Lê, cô gái này rõ ràng không có hứng thú với vật phẩm trang sức như thế này, mua cho cô cũng được, nhưng sợ rằng sau đó cô lại cảm thấy lãng phí.
"Không giống, đây là anh mua cho người ta mà!" Bàng Tử Lê không chút nghĩ ngợi nói.
"Anh Hạo Cấp, anh mua cho chị ấy đi!" Dụ Thiên Linh giúp chọn lấy một cái, "Vòng tay này màu sắc cũng không tệ lắm."
"Em thích không?" Mạc Hạo Cấp hỏi cô gái bên cạnh.
Cô không cần yêu nữ tự tay chọn."Anh chọn cho em cơ." Cô muốn anh chọn.
"Vậy cái này cũng được." Anh gật đầu, mắt nhìn của Dụ Thiên Linh không tệ, anh cũng thấy rất hợp.
Lại nghe theo ý kiến của hồ ly tinh, tên đầu heo này! Bàng Tử Lê bực bội nhận vòng tay, cảm thấy không cười nổi.
"Anh Hạo Cấp, sợi dây này rất hợp với anh!" Dụ Thiên Linh đem ướm lên người của anh.
"Chị mua cho anh ấy được rồi." Bàng Tử Lê thuận tay lấy một sợi, trang trí 'mặt tiền' cho chồng là trách nhiệm của vợ.
"Em muốn mua cho anh?" Vẻ mặt Mạc Hạo Cấp không giấu được ngạc nhiên, để cô gái ngốc này tiêu tiền vì anh, quả thực còn khó hơn lên trời.
"Đúng vậy." Bàng Tử Lê đau đớn gật đầu.
"Anh muốn lấy cái này." Mạc Hạo Cấp tùy ý chọn lấy sợi dây đeo cổ thuận mắt.
"Bao nhiêu tiền?" Cô mạnh mẽ hỏi người bán hàng.
"Đây là tác phẩm của nhà thiết kề Italy, quý ngài thực sự có mắt nhìn, vòng trang sức này hiện đang có giá đặc biệt, là một vạn hai."
"Xấu!" Bàng Tử Lê gạt bỏ không chút nghĩ ngợi.
"Còn cái này." Anh biết nghe lời đổi cái khác.
"Bao nhiêu?" Ánh mắt Bàng Tử Lê sắc bén quét về phía người bán hàng.
"Đây là nhãn hiệu nổi tiếng nước Pháp, một vạn rưỡi." Cô bán hàng hơi rụt lại, đột nhiên thấy một áp lực rất lớn.
"Khó coi!" Một vạn rưỡi, kêu nhân viên cửa hàng giết cô cho nhanh.
"Vòng cổ này em mua! Coi như làm quà cảm ơn cho Hạo Cấp." Dụ Thiên Linh cầm vòng trang sức đi tính tiền.
Bàng Tử Lê vội ngăn lại, giọng điệu thập phần áy náy nói: "Sao chị có thể không biết xấu hổ, muốn mua cũng là "vợ" như chị mua, Hạo Cấp, anh có thật sự thích không?" Cô nghiêm túc nhìn về phía anh, một vạn rưỡi... Tiền có thể kiếm lại, bây giờ cô không có thời gian so đo những chuyện này ——
"Cũng không tệ lắm."
"Cô ơi, gói lại dùm." Bàng Tử Lê mang tâm trạng dũng sĩ chặt cổ tay (tráng sĩ đoạn oản, vẻ mặt cương quyết, rất anh hùng á ^^), đưa vòng cổ cho người bán hàng, phút chốc vòng cổ bị Mạc Hạo Cấp lấy đi, cô khó hiểu giương mắt nhìn.
"Anh không quen đeo dây chuyền, không cần phải mua." Anh vỗ vỗ gương mặt của cô, biết được tấm lòng của cô là tốt rồi, anh không muốn tra tấn cô.
"Thật vậy sao?" Đến lúc này Bàng Tử Lê mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật." Mạc Hạo Cấp đi khỏi cửa hàng, không đến ba giây, tay lại bị người ta cầm lấy, ánh mắt anh vui vẻ, cúi xuống nhìn cái đầu nhỏ, chỉ tiếc hôm nay còn có người thứ ba ở đây.
"Anh Hạo Cấp, em mệt rồi, hay là về nhà đi." Dụ Thiên Linh nhẹ nhàng nói.
"Chúng ta về đi!" Mạc Hạo Cấp gật đầu, cũng muộn rồi.
Muốn về sao? Bàng Tử Lê đắc ý nhìn Dụ Thiên Linh, cô không tin da mặt yêu nữ này có thể dày thêm. Hồ ly tinh, hãy đợi lão nạp đến thu phục ngươi!
* * *
Đáng ghét! Không biết yêu nữ kia lại nói gì với "Ông xã của cô", còn cười lẳng lơ đến như vậy, cái gì tâm trạng không vui, muốn đến đây tán gẫu với "anh hai" cho khuây khỏa, thực ra chỉ là kiếm cớ!
Mạc Hạo Cấp này đúng là con heo háo sắc, có người đẹp là quên 'người vợ tao khang' (tao khang = cám bã, người vợ đồng cam cộng khổ), Bàng Tử Lê bất mãn trừng mắt với hai người đang nói chuyện trên ban công.
"Em có gọt một ít hoa quả, hai người tới ăn đi!" Hai ngày nay, cô cố gắng ngăn chặn Mạc Hạo Cấp tìm cơ hội ở cùng với hồ ly tinh, ngày cả kiếm tiền cũng không liều mạng như vậy.
"Cám ơn chị hai, xem ra anh Hạo Cấp thật sự cưới được một người vợ đảm đang." Dụ Thiên Linh cúi đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Thật là tốt."
Cô ta vì chuyện này nên cảm thấy thất vọng sao? Bàng Tử Lê tức giận, hẹp hòi nghĩ vậy.
"Em cũng nên về rồi." Dụ Thiên Linh đột nhiên nói với Bàng Tử Lê.
"Không ở lại sao?" Giọng điệu Bàng Tử Lê có vẻ rất đáng tiếc, nhưng trong lòng rất vui sướng, yêu nữ này rốt cục cũng chịu đi rồi.
"Ừ, hơn nữa hình như em đã làm phiền cuộc sống của hai người." Lời nói của cô đầy áy náy, "Thật sự rất cám ơn hai người hai ngày nay đã tiếp đón em."
Yêu nữ coi như là có chút đáng khen, cũng biết đã làm phiền đến cuộc sống yên tĩnh của bọn họ.
"Phiền anh Hạo Cấp đưa em về nhà nha!" Dụ Thiên Linh áy náy cười với Mạc Hạo Cấp.
Yêu nữ này, cuối cùng vẫn còn một chiêu như thế...
"Em đi lấy hành lý trước, phiền anh Hạo Cấp ra phòng khách chờ em với." Dụ Thiên Linh nhanh nhẹn đi khỏi.
"Anh..." Có phải đang rất mong tiếp theo sẽ được ở bên cô em kết nghĩa? Bàng Tử Lê nhìn Mạc Hạo Cấp, nói không nên lời.
Nhìn cô gái kia đến phòng khách, Bàng Tử Lê cảm thấy sốt ruột, cô mặc kệ —— kéo đầu Mạc Hạo Cấp xuống, hôn lên môi anh.
"Anh Hạo Cấp, em xong rồi ——" Dụ Thiên Linh đứng ở phòng khách, mở to mắt, bụm mặt, ngoài ý muốn nhìn thấy hành động ngọt ngào của vợ chồng người ta.
"Đi đường cẩn thận." Bàng Tử Lê đỏ mặt nói.
"Được rồi." Anh dịu dàng nhìn khuôn mặt thẹn thùng của Bàng Tử Lê, quay đầu nói với Dụ Thiên Linh: "Chúng ta đi thôi!"
Sau khi Bàng Tử Lê thấy hai người đi khỏi, nằm trên giường, cầm gối che mặt, khóc thét bởi hành vi to gan vừa rồi của mình, rõ ràng cô là người rất bảo thủ, chờ anh trở về, cô phải giải thích thế nào với hành động khi nãy của cô?
Cô kéo chăn bông lên, cuộn tròn lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dần dần cô cảm thấy mất kiên nhẫn, không phải là anh bị yêu nữ bắt cóc rồi chứ?
Đến khi cô nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng xốc chăn lên, chạy đến cửa."Làm sao lại về muộn như vậy, tiễn người đi đến đâu?"
Yêu nữ kia còn nói gì nữa sao? Anh thích cô ta sao? Hàng loạt vấn đề liên tục xuất hiện, chiếm trọn suy nghĩ của Bàng Tử Lê.
"Anh nghĩ nếu anh không trở về, em sẽ vui hơn." Anh chậm rãi bước vào, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô.
"Vì sao lại nói như vậy?" Cô nhíu mày, trước giờ anh vẫn nghĩ như vậy sao?
"Không phải là em không muốn ở với anh, còn muốn ly hôn sao?" Anh khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cười như không cười.
Đúng, ngay từ đầu cô đã muốn thoát khỏi anh, nhưng bây giờ... Bây giờ... Cô cũng không rõ nữa.
"Bàng Tử Lê, sắc mặt của em rất khó coi." Anh nhẹ nhàng vỗ về mặt của cô lẩm bẩm nói.
"Anh để cho tôi suy nghĩ." Cô xoay người cúi đầu, nghĩ lại những hành vi kì lạ vừa qua! Cô để ý cảm nhận của anh, ghen ghét sự tồn tại của Dụ Thiên Linh, cô có thể chịu bỏ tiền mua vòng cổ cho anh, nhưng cô không thể chịu được khi thấy anh ở bên người phụ nữ khác...
Cô... Không phải là cô.......... ?
Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Mạc Hạo Cấp, tim đập dồn dập."Trời ạ.... ."
Cô nuốt nước miếng, không muốn đối mặt với kết luận —— cô thích anh...
* * *
Nhất định là cô đã bị bề ngoài của anh lười gạt, nếu không, tính tình của anh không tốt lắm, làm sao cô có thể thích loại đàn ông xấu xa này?
Bây giờ rất tốt, người khác ở phòng khách, mà cô chỉ dám trốn trong phòng, nghĩ phải dùng thái độ như thế nào đối mặt với anh?
Trước đây cô còn lớn tiếng tranh cãi, nói rằng cô không muốn ở cùng anh, nếu như anh biết tình cảm hiện giờ của cô, nhất định sẽ bị anh cười chết.
Cô bụm mặt, uể oải khóc than thảm thiết.
"Bàng Tử Lê, có thấy áo khoác của anh đâu không?" Mạc Hạo Cấp đi vào phòng ngủ, tìm áo khoác của mình.
"Tôi mang đi giặt rồi." Đừng nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ như vậy, cô cúi đầu xuống, tránh tầm mắt của anh, trong lòng nhộn nhạo không kiềm được ngẩng đầu liếc trộm.
Bộ dạng của anh rất đẹp trai, nhất định là cô bị bề ngoài của anh mê hoặc rồi...
"Mặt đỏ lên rồi kìa, em có sao không?" Mạc Hạo Cấp đến trước mặt cô, lấy tay sờ lên trán cô, không có bị sốt.
"Anh đừng đụng vào tôi!" Cô sợ tâm hồn thiếu nữ của mình cũng bị mê hoặc.
"Đụng vào em là quan tâm đến em đó." Không vừa ý thái độ của cô, anh tức giận nhéo gò má hồng hồng của cô, trừng phạt một chút.
Xin anh cứ xem thường tôi, cô rất không có chí khí thầm nghĩ như vậy.
"Sao cứ ở miết trong phòng vậy? Em lại trù tính kế hoạch kiếm tiền gì rồi?" Gần đây cô gái này rất lạ, như là có việc giấu anh vậy.
Bây giờ cô làm gì có tâm trạng suy nghĩ những việc đó, lúc này anh lại nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm như vậy, cô âm thầm nguyền rủa, không biết có tác dụng gì không?
"Nếu em làm chuyện xấu sau lưng anh, kết cục tự mình nhận lấy." Anh cúi đầu hôn lên má của cô.
"A ——" Cô che gò má, nhanh chóng lùi đến góc giường.
Nước miếng của anh có độc sao? Phản ứng của cô gái này đúng là làm người ta nổi nóng mà.
"Xin lỗi anh, tôi không cố ý làm vậy đâu." Cô nhìn vẻ mặt xanh tái của anh, vội vàng giải thích, trong lòng lại thầm khen ngợi dáng vẻ lúc tức giận của anh cũng dễ nhìn như vậy.
Tiêu rồi! Cô tẩu hỏa nhập ma rồi.
Mạc Hạo Cấp nghe cô xin lỗi, nóng giận càng dâng cao, cho nên việc chống lại hành động thân mật của anh là hành vi theo bản năng của cô?
Anh còn tưởng rằng địa vị của anh cũng có chút đặc biệt trong lòng cô, nhưng Dụ Thiên Linh vừa đi khỏi, hành vi của cô lại như trước, thậm chí có hơn chứ không kém, trốn anh như trốn quỷ.
Cô xuống giường, mở tủ, lấy quyển sổ ra, trở lại trên giường, bắt đầu viết Tâm Kinh.
"Em đang làm gì?" Anh nghi ngờ nhìn hành động của cô.
"Viết nhật ký." Cô thuận miệng nói, tập trung chép Tâm Kinh, bây giờ chỉ có Bồ Tát mới có thể cứu cô.
Rõ ràng cô chỉ trả lời anh cho có lệ, điều này khiến Mạc Hạo Cấp mặt mày u ám bước ra khỏi phòng, suy nghĩ có nên mời Dụ Thiên Linh trở lại hay không.
Bàng Tử Lê viết cả một trang giấy, chỉ cảm thấy tay mỏi nhừ, tâm trạng hỗn loạn, trong đầu đều là hình ảnh của Mạc Hạo Cấp, đúng là cô tẩu hỏa nhập ma nặng lắm rồi.
Cô bỏ quyển sổ, chép Tâm Kinh gì đó dường như cũng không có tác dụng, cô chau mày, phải dùng thuốc mạnh hơn mới được.
Bàng Tử Lê lập tức chạy đến phòng khách, "Mạc Hạo Cấp, cho tôi mượn anh một lúc." Cô hít sâu một hơi, ngồi xuống cạnh anh.
"Em mượn anh?" Cô lại muốn làm gì đây?
"Anh quay lại đây." Cô xoay đầu anh về phía mình, chằm chằm nhìn anh.
"Có chuyện gì sao?" Sắc mặt của cô rất nghiêm túc, có vẻ vô cùng chăm chú.
Cô muốn lấy độc trị độc, chỉ cần nhìn chán bề ngoài của anh thì cảm giác thích anh chắc sẽ giảm đi nhiều.
Cô nhếch môi, tập trung nhìn vào mắt anh, anh ta quyến rũ nhất là ở đôi mắt sáng lán tinh anh đó.
Mặc dù mũi của anh cũng rất cao và thẳng...
"Rốt cuộc em muốn làm gì vậy?" Vẫn nhìn chằm chằm anh như vậy sao? Đôi môi anh nói chuyện cũng rất gợi cảm...
Ý xấu lại tới, cô vội nhắm mắt lại, không được! Cô nhất định phải bình tĩnh.
"Em đang làm gì đó?" Anh bật cười, không rõ đầu cua tai nheo gì cả.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt như đang cười của anh, ý chí dần dần bị mê hoặc mất đi khống chế, "Tôi... muốn hôn anh..."
Cô nuốt nước miếng, mặt không tự chủ càng lúc càng tới gần anh, không thể, không thể..."Anh mau đánh tôi tỉnh, tôi đang mất đi lý trí..."
"Anh nghĩ em không thể khống chế được mình." Giọng anh khàn khàn nén cười, mọi âm thanh đều hấp dẫn cô.
Cô không đấu tranh ý chí nữa, nghiêng đầu về phía trước, cố gắng hôn lên môi anh, đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm, gương mặt nóng ran, trái tim của cô dường như muốn nhảy ra.
Đôi mắt sâu và đen của anh nhìn cô chăm chú, phảng phất cười nhạo kĩ thuật hôn ngốc nghếch của cô.
Cô hơi tức giận, mút lấy môi của anh, bực bội hôn!
Đột nhiên cơ thể của cô bị ôm lấy, cái đầu nhỏ bị bàn tay to giữ chặt, hơi thở nam tính kéo tới, đôi môi đỏ tươi của cô bị ngăn chặn, cảm giác đầu lưỡi ấm áp đang thăm dò vào trong miệng cô, tay của cô tự động ôm cổ của anh, nhiệt tình đáp lại.
Hôn xong, anh thở hỗn hển nhìn cô, khàn khàn nói: "Em nên thường mất đi lý trí mới đúng."
"Tôi muốn hôn một lần nữa." Dù sao hôn cũng hôn rồi, để cô hôn thêm mấy lần nữa, cô chu "miệng sói" muốn hôn tiếp.
"Một ngàn." Anh cố ý kéo khoảng cách, khiến cô có thể nhìn nhưng không ăn được.
"Một trăm ngàn sẽ khấu trừ, dù sao tiền của tôi cũng là tiền của anh." Cô khó chịu nhíu mày, giống như kẻ háo sắc lao về phía trước, cô còn muốn hôn!
"Em nói rất có lý." Anh gật gật đầu, thừa dịp bất ngờ cúi đầu che kín đôi môi của cô, cảm thấy cô đang thô lỗ gặm miệng của anh, "Sao em học hoài cũng không được vậy?"
Lần trước nói cô có tiến bộ, bây giờ lại quên hết, anh áp lên môi của cô, cười trêu chọc.
"Anh muốn đổi thành Dụ Thiên Linh sao?" Giọng nói của cô tràn ngập ghen tuông, cô cố gắng học kỹ xảo hôn môi là được, anh không được phép đổi người.
"Cô nàng ngốc, anh có từng nói với em, bộ dạng khi ghen của em rất hấp dẫn không." Anh cắn cổ của cô, bàn tay lần vào bên trong áo của cô, nhẹ nhàng bắt lấy vòng eo thon nhỏ.
"Anh không tập trung —— ưm ——" Cặp môi đỏ mọng lại lần nữa bị ngăn chặn, cơ thể thơm ngát mềm mại bị đẩy ngã trên sô pha, anh in lại dấu ấn sở hữu trên người cô.
Cô cảm thấy lại vừa tê dại vừa nhột, không kiềm được bật cười, đến khi anh bắt đầu cởi quần áo cô, hôn lên bộ ngực no đủ tròn trịa của cô, cô cuống quít muốn ngăn cản, nhưng lời phản khánh lập tức bị nụ hôn nóng bỏng ngăn chặn.
Ý thức của cô như bị đốt cháy, muốn ngăn cản anh, nhưng không còn hơi sức nữa.
Sau đó, Mạc Hạo Cấp thừa dịp Bàng Tử Lê ý loạn tình mê, nhanh chóng ôm cô đến phòng ngủ, đón nhận đêm động phòng hoa chúc đến chậm này...
← Ch. 07 | Ch. 09 → |