← Ch.15 | Ch.17 → |
Edit: maudon0908
Beta: thuonglu
Nhất thời Tạ Tử Hiên nổi lên ý định trêu đùa, bỗng nhiên rất muốn đùa giỡn cô. Ngón tay ôm lấy mặt cô, thấp giọng nói: "Có muốn tôi dạy cho em không? Hoặc là, chúng ta tập diễn một chút?"
Đôi mắt cô mở lớn, con ngươi ở giữa đen trắng rõ ràng hàm chứa sự giật mình, đôi môi đỏ thắm dường như có điều chờ đợi, gương mặt hồng nhuận như đang ngủ say, tuy cô không có thân hình mảnh mai, cô vẫn là một cô gái xinh đẹp đáng yêu.
Tạ Tử Hiên nhẹ nhàng hôn lên, đôi môi kia vẫn giống như khi hôn lần đầu tiên mát lạnh rung động. Những trúc trắc của cô rất rõ ràng, cả hai lần cô đều không nhắm mắt lại, ngơ ngác nhìn anh 'xâm phạm'.
"Bé con ngoan, nhắm mắt lại." Thanh âm của anh giống như là thôi miên, ngón tay cái ở trên mắt của cô, "Tiếp theo anh muốn dạy em một nụ hôn chân chính, em nhất định phải để tâm học."
Mang theo một chút ý cười xấu xa, anh dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng của cô ra, lửa nóng xâm nhập vào người cô giữ vững trận địa. Cô quá sợ hãi, hai tay nghĩ muốn đẩy anh ra, nhưng anh thu tay đặt trên mắt cô về, cầm chặt hai tay của cô, tiếp tục tùy ý ngầm chiếm đoạt ý thức của cô.
Khi anh xâm lược vốn bàn tay của cô nắm chặt thành quyền liền từ từ buông ra, từ từ rủ xuống, cuối cùng theo bản năng vòng lên cổ anh, tâm đã chìm vào, cùng anh hôn hòa vào một thể.
Thật sự là mất mặt! Tần Linh nghĩ đến chính mình lại bị Tạ Tử Hiên thành công hôn trộm, đối với bản thân thống hận không thôi.
Tại sao có thể như vậy? Cho dù hiện tại cô chẳng phải chán ghét Tạ Tử Hiên, cũng không hẳn là cho anh tùy ý hôn mình a! Thật là không thể tha thứ, nụ hôn nồng nhiệt của anh rơi xuống, đầu óc cô cứ trống rỗng, thần trí rối loạn ở cùng một chỗ ôm anh, thế cho nên bị một chị gái đẩy cửa vào 'bắt kẻ thông dâm' tại trận, dưới tình huống này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Đây đều là do cái tên xú tiểu tử Tạ Tử Hiên thiết lập cạm bẫy, dụ dỗ cô nhảy xuống. Cô thế nào để anh đạt được dễ dàng như vậy? Cô càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng giận, vốn là mỗi ngày chín giờ cô lên giường ngủ, hôm nay lại giương mắt nhìn lên trần nhà, chịu đựng đến mười hai giờ cũng không có một chút buồn ngủ.
Người đàn ông lỗ mãng như vậy, sắp tới thế nào lại cùng cộng sự với anh? Thời điểm đóng phim bị anh chiếm bao nhiêu tiện nghi?
Không được! Nói cái gì cô cũng không thể cùng Tạ Tử Hiên hợp tác thực hiện bộ phim này.
Đột nhiên di động vang lên, cô tức giận bắt máy, lớn tiếng hỏi: "Ai vậy? Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác là không có đạo đức!"
"Rõ ràng em còn chưa ngủ." Tiếng cười xấu xa ở đầu điện thoại bên kia truyền đến."Xem ra tôi gọi thật là đúng lúc."
"Tạ Tử Hiên, anh..." Cô vừa nghe được giọng nói của anh, thì có nhiều lời không thể nói ra miệng, không nghĩ tới anh lại dùng thanh âm dịu dàng nói...
"Tôi cũng không ngủ được, khuôn mặt của em vẫn hiện ra trước mắt, lăn qua lộn lại nhiều giờ, gương mặt em cứ quanh quẩn trước mắt tôi, cho nên tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho em."
Lòng của cô mềm nhũng nóng lên, nhưng miệng cô cứng rắn nói: "Cái gì mà gương mặt của tôi quanh quẩn trước mắt anh? Anh thầm mến tôi à?"
Vốn tưởng rằng kiểu người nói lời giễu cợt như anh, nhất định anh sẽ lập tức phủ nhận, không nghĩ tới anh ở bên kia lại thở ra một hơi thật dài, "Haizz, đúng vậy a, tôi nghĩ, có khả năng này!"
Đổi lại cả người cô ngây ngẩn."Anh nói cái gì? Có khả năng gì?" Đầu óc của cô giống như cứng lại rồi.
"Thích em." Anh cúi đầu cười, "Có tin hay không là tùy em, chẳng qua tôi gọi điện đến chính là muốn nói cho em biết một câu... Tiểu Linh, anh thích em."
Trong nháy mắt toàn bộ máu dồn lên đỉnh đầu, toàn bộ thế giới sáng tối đều hiện ra trước mắt càng không ngừng chớp tắt, đầu óc giống như hoàn toàn đình chỉ công tác, căn bản không thể phân tích ra hàm nghĩa phía sau những lời này là ý gì.
Anh thích em. Anh thích em, thích em.
Chính là bốn chữ(*) này, giống như cánh hoa lả tả vờn bay đầy trời, rơi đầy trên người cô, cô bị choáng váng xoay tròn trong bức họa biển hoa hư ảo ở đây, sau một lúc lâu vẫn chưa tỉnh lại.
(*) Trong tiếng hoa: "Anh thích em (Wo xihuan ni)" có 4 chữ, còn tiếng việt có 3 chữ, nên mình giữ nguyên bản gốc của truyện nhé.
"Tiểu Linh, em đang nghe sao?"
Rất lâu không nghe được âm thanh của cô, Tạ Tử Hiên không nhịn được lại lên tiếng lần nữa.
"Tôi, tôi đây." Rốt cuộc cô cũng nghe được âm thanh của mình, mang theo một chút nghi ngờ, mang theo một chút hoang mang, nhưng cũng mang theo một chút mừng thầm, cô run run khẽ hỏi: "Anh không phải là đang đọc thuộc lời thoại chứ?"
"Đồ ngốc." Anh cười nói: "Ngày mai anh đi tìm em."
"Không, bây giờ anh qua đây. Hoặc là, bây giờ em đi tìm anh." Tất cả tế bào trên người Tần Linh đều nói với cô, đây có thể là giấc mộng, nếu muốn tỉnh lại, nhất định phải tìm được một phương pháp có thể giúp bản thân mình tỉnh lại, thế nhưng phương pháp này là gì?
"Được, anh đi tìm em." Anh nhẹ giọng nói: "Em ở trước cổng chính nhà em đợi anh."
Cúp điện thoại, qua 3 phút sau, Tần Linh mới từ từ khôi phục ý thức. Vừa rồi cô vừa nghe điện thoại, là Tạ Tử Hiên gọi tới, mà rõ ràng anh nói với cô, anh thích cô?
Thật sự? Tại sao? Làm sao có thể?
Cô lại ngơ ngác ngồi thêm mấy phút đồng hồ, sau đó gần như nhảy dựng lên trong chớp mắt, vọt tới tủ quần áo phía trước kéo cửa ra, một cái lại một cái lục tung chọn quần áo. Tìm 10 phút cô ăn mặc xong xuôi.
Nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ Trời vừa rạng sáng. Trời vừa rạng sáng cô ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi ra cửa, cô điên rồi? Cô muốn gặp người này mà cách đó không lâu cô đã nghiến rắng nghiến lợi mắng người ta, cô muốn gặp người này là người mà cô nguyền rủa thống hận nhất. Vì sao hiện tại chỉ cần vừa nghĩ đến tên của người này, tim của cô sẽ đập mãnh liệt bình bịch bình bịch không ngừng? Nghĩ đến khuôn mặt người này, máu của cô đều gần như muốn đảo ngược phấn chấn?
Chẳng lẽ vì câu nói kia... anh thích em?
Rốt cuộc bốn chữ này có bao nhiêu sức quyến rũ? Hoặc là nói, đến tột cùng cô bị ai cuốn hút? Bị bốn chữ kia? Bị người nói chuyện? Có lẽ còn bao gồm cả chính trái tim kia của cô?
Trái tim gần như vội vàng muốn xông ra khỏi lồng ngực, cũng tựa hồ chôn sâu một câu nói, ngay cả chính cô cũng không biết, cô cần có thời gian từ từ phát hiện, đi đào móc.
Hiện tại, tất cả tầm mắt của cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ qua hai cánh cửa sắt, tất cả tâm tư đều hướng về nơi đó.
Cô muốn gặp anh!
Thấy một chiếu xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại ở trước cửa lớn, cô nhanh chóng chạy xuống lầu, vì không muốn đánh thức người nhà, cô tự mình mở cửa sắt ra, chạy về hướng bên cạnh xe.
Cửa kiếng im hơi lặng tiếng quay xuống, đồng thời người cô cũng xuất hiện ở nơi đó. Tầm mắt vừa mới quét nhìn lên, một bình xịt thuốc loại nhỏ từ cửa sổ xe phun ra, nhẹ nhàng bắn ra vài cái về phía cô, trước mắt cô tối sầm, ngã xuống đất ngất đi.
Từ cửa sau có hai người đàn ông mặc đồ đen, kéo Tần Linh lên xe, sau đó nhanh chóng vội vã đi.
"Cái gì? Tần Linh mất tích?"
← Ch. 15 | Ch. 17 → |