← Ch.009 | Ch.011 → |
Cả một buổi trưa, nàng đều đứng ngồi không yên, trong lòng rốt cuộc không thể bình tĩnh lại được.
Biện pháp của An Phúc tuy cũng là một cách, nhưng y ngay cả Đông Cung cũng không ra được, muốn gặp lại Ninh Nguyên, chỉ có thể chờ đợi Ninh Nguyên đến Đông Cung.
Lần đưa đồ tiếp theo, ít nhất cũng phải ba ngày sau, người đến bên này còn có phải là y hay không cũng không chắc.
Quá nhiều thứ không biết, lòng Trình Lê nóng như lửa đốt, nỗi nhớ mẫu thân làm sao có thể an ổn xuống được?
Nàng ở trong phòng bồi hồi hồi lâu, đột nhiên khựng lại, nghĩ tới điều gì đó.
Trước mắt, trong Đông Cung thật ra cũng không phải hoàn toàn không có người có thể đi ra ngoài.
Có người có thể lấy lý do vào Đại Minh Cung, đại để cũng sẽ không bị ngăn trở quá nhiều, người đó chính là nàng.
Trình Lê trong lòng bồn chồn, không biết nên tìm lý do nào, huống hồ nếu nàng đi, sợ rằng những chuyện mình đang ấp ủ chắc chắn sẽ bị Tiêu Hoài Huyền biết được.
Nghĩ đến Tiêu Hoài Huyền, Trình Lê sợ đến mất mật là điều không phải nghi ngờ.
Nhưng nếu đã quyết định rồi thì không thể kéo dài, chuyện liên quan đến mẫu thân nàng, nàng cũng không thể chờ đợi quá lâu.
Suy nghĩ đến đây, Trình Lê lập tức cho người gọi An Phúc trở lại, bản thân dắt theo Huệ Hương và Như Thúy không chậm trễ một khắc nào, tự mình đi ra ngoài.
Quả nhiên, nàng tiến vào Đại Minh Cung rất thuận lợi.
Trình Lê không đi nơi khác, mà đi thẳng Vũ Hoa Các.
Vừa vào trong các, trưởng cung nữ Hạ Hà liền tiến lên đón đầu.
Không kịp để đối phương nói chuyện, Huệ Hương ra vẻ sốt ruột, nói trước:
"Hạ Hà tỷ tỷ, mấy ngày nay thu dọn giường chiếu, tỷ có thấy túi thơm của Thái tử phi nhà ta không? Màu hồng nhạt, hình quả đào, hai bên có chuỗi ngọc, phía trên thêu tường vân bằng chỉ vàng. Đó là phu nhân nhà ta tự tay làm cho Thái tử phi. Mấy ngày trước từ trong các về liền không thấy đâu. Ban đầu ta và Thái tử phi cũng có chút hoảng hốt, nghĩ có phải ngày ấy không mang theo không, nhưng tìm ba ngày trong phòng đều không thấy. Thái tử phi càng nghĩ càng chắc chắn hôm đó có đeo bên người, ta mới trộm nghĩ chẳng lẽ là rơi ở đây?"
Huệ Hương một hơi nói xong, Trình Lê cũng gật đầu.
Hạ Hà trả lời: "Trong các không phát hiện vật Thái tử phi đánh rơi."
Trình Lê hỏi: "Dưới tháp đã xem qua chưa?"
Hạ Hà lập tức gọi hai cung nữ thường ngày phụ trách quét dọn phòng ngủ đến, bảo họ cẩn thận đi kiểm tra dưới tháp.
Không lâu sau, hai cung nữ trở về, đều lắc đầu.
Huệ Hương nói: "Cái này biết làm sao đây?"
Trình Lê tiếp lời, hướng về phía Hạ Hà: "Chắc là rơi trong kiệu nhỏ, hoặc là ngày rời đi đã rơi trên đường. Đêm đó trời nổi mưa gió, có khả năng bị thổi đến góc nào đó rồi. Ngươi có thể dẫn cung nữ cùng đi, giúp ta tìm xem được không?"
Như Thúy tiếp tục: "Làm phiền Hạ Hà tỷ tỷ. Tuy đã cách ba ngày, hy vọng mong manh, nhưng chiếc túi thơm đó đối với Thái tử phi nhà ta thật sự rất quan trọng. Nếu thật sự mất, Thái tử phi người..."
Như Thúy nhìn về phía Trình Lê một bên.
Trình Lê cầm lấy khăn, che lấy mặt.
Hạ Hà tự nhiên hiểu được, nghĩ nghĩ, gật đầu, gọi ra sáu bảy cung nữ, *****ên là đi vào viện các tìm trong kiệu nhỏ. Không có kết quả, sau đó lại cùng ba người Trình Lê đi ra ngoài.
Mấy người dọc theo con đường từ Vũ Hoa Các đến Đông Cung tìm kiếm, còn đặc biệt hướng về những chỗ góc khuất mà mò mẫm.
Trình Lê lúc này lại cảm thấy may mắn vì đêm đó thực sự trời mưa to gió lớn, khiến lời nói dối của nàng có căn cứ, chân thật hơn rất nhiều.
Lòng nàng như lửa đốt, rất sợ làm chuyện táo bạo như thế lại phí công, căn bản không tìm thấy Ninh Nguyên.
Dần dần, chủ tớ Trình Lê hướng về phía Nội Thị Tư mà đi. Bên ngoài thì giả vờ tìm kiếm, trong lòng đã dậy sóng từ lâu. Ngay khoảnh khắc cảm thấy có chút thất vọng, đột nhiên một đoàn người lọt vào tầm mắt.
Chính xác mà nói là một người.
Người đó thân hình gầy yếu, tuổi tác không lớn, đại khái mười bảy mười tám tuổi, đang cùng các thái giám khuân vài cây trúc xanh biếc, không biết muốn đưa đến nơi nào.
Người đó chính là Ninh Nguyên.
Ngay lúc Trình Lê nhìn thấy y, Ninh Nguyên cũng rõ ràng thấy được nàng. Hai người có hơi kinh hãi, trên mặt hiện rõ sự thay đổi, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, lập tức khôi phục thái độ bình thường.
Trình Lê nhìn thẳng y, ánh mắt hướng về phía một ngọn giả sơn bên cạnh ra hiệu.
Ninh Nguyên hơi hơi gật đầu, sau đó dời đi tầm mắt.
Đôi tay Trình Lê khẽ run, trong lòng càng khẩn trương đến cực điểm, nàng cũng sớm dời ánh mắt, âm thầm hoàn hồn.
Chủ tớ quẹo vào trong ngọn giả sơn kia, đại khái đợi non nửa canh giờ, bên ngoài giả sơn rốt cuộc vang lên tiếng bước chân.
Hai người nín thở ngưng thần, không dám dễ dàng lên tiếng, cực kỳ sợ người đến không phải Ninh Nguyên. Cứ thế lại một hồi lâu, mới nghe thấy giọng nói rất nhỏ của đối phương.
"Trình tiểu thư?"
Lòng Trình Lê đang treo ngược cuối cùng cũng hạ xuống, nhận ra đó chính là âm thanh của Ninh Nguyên.
Tiểu cô nương bước ra, cùng Ninh Nguyên đối mặt.
"Trình tiểu thư!"
Tiểu thái giám hiển nhiên đối với nàng rất là thân thiết, lập tức chạy vội tới.
Trình Lê nói ngắn gọn: "Tờ giấy hôm qua..."
Ninh Nguyên không ngừng gật đầu: "Là nô tài, nô tài viết cho Trình tiểu thư. Chuyện đã mấy ngày rồi, nô tài vẫn luôn tìm cơ hội đến Đông Cung, nhưng mãi đến hôm qua mới có được cơ hội này."
Trình Lê vội vã hỏi điều mấu chốt: "Ngươi có gặp mẫu thân của ta? Người bệnh mấy ngày rồi? Hiện nay thế nào?"
Ninh Nguyên nói thẳng: "Nô tài chưa thấy chân chính phu nhân ra sao, nhưng gặp được Lý ma ma. Năm ngày trước nô tài phụng mệnh Vĩnh Dương công chúa cùng sư phụ xuất cung làm việc, trùng hợp gặp Lý ma ma ra ngoài mua thuốc. Toàn bộ chuyện là Lý ma ma nói với nô tài. Trình phu nhân bị bệnh đã một thời gian, hiện nay không được khỏe lắm, không có bạc uống thuốc, cuộc sống gian khổ, Lý ma ma rất nhớ Trình tiểu thư..."
Trình Lê nghẹn giọng chua xót, cố nén không khóc ra tiếng. Đã gặp được Lý ma ma, thì cũng chẳng khác gì nhìn thấy nương của nàng.
Như vậy cũng được rồi.
Lần đó một năm trước, nàng vào cung đúng lúc có ba cung nữ và Lý ma ma cùng đi. Do đó, Lý ma ma biết chuyện Ninh Nguyên rơi xuống nước, cũng đã gặp qua Ninh Nguyên.
Tạm thời không có thì giờ đau khổ, Trình Lê nhanh chóng nói đến điều quan trọng nhất.
"Bạc ta có, nhưng trước mắt bên cạnh ta không có người nào có thể đi ra ngoài. Ngươi có còn cơ hội ra cung nữa không? Có thể giúp ta đưa chút tiền bạc độ nhật cho mẫu thân ta không?"
Ninh Nguyên nặng nề gật đầu: "Nô tài có cơ hội đi ra ngoài, nhưng e rằng phải đợi ba năm ngày nữa. Mệnh của nô tài là tiểu thư cứu, làm sao báo đáp còn chưa biết, tự nhiên nguyện ý giúp tiểu thư."
Trình Lê lập tức từ trong lòng lấy ra hai nén bạc. Nàng sợ nhiều bạc bị người khác phát hiện, rước lấy phiền toái không cần thiết, do đó lần này ra ngoài, tạm thời chỉ mang theo hai nén.
"Ngươi cầm trước, hai ngày này nếu có cơ hội, ngươi đi đến dưới cây liễu thứ ba ngoài tường phía bắc Đông Cung, gõ sáu tiếng ba dài ba ngắn. Ta sẽ ngày đêm phái người ở đó canh giữ. Nếu không có cơ hội, thì trước cứ mang hai nén này cho nương ta."
Ninh Nguyên vâng lời, tiếp nhận bạc của Trình Lê đưa qua.
"Trình tiểu thư yên tâm, nô tài nhất định sẽ giao tận tay phu nhân."
Trình Lê gật đầu, vừa đúng lúc Huệ Hương đang canh giữ bên ngoài truyền đến tiếng thúc giục. Trình Lê cùng Ninh Nguyên nói lời từ biệt, rồi sau đó đi trước y một bước, nhanh chóng ra ngoài, lòng kinh hoàng cùng Huệ Hương gấp gáp rời đi.
Lần này còn tính thuận lợi, cũng coi như may mắn, tổng cộng tốn hơn một canh giờ. Chỉ mong bên Ninh Nguyên cũng đều trôi chảy.
Trình Lê trong lòng đối với chuyện hôm nay rất hài lòng, nhưng lại không hiểu vì sao vẫn bất an.
Nàng cắn môi, suy nghĩ dồn về phía Tiêu Hoài Huyền.
Nàng biết nguyên nhân là bởi vì hắn.
Đương trong lúc hành sự vội vã, còn chưa kịp nghĩ tiếp sẽ nói gì với Hạ Hà, đột nhiên, ռℊự_c như bị một đòn nặng nề, bước chân Trình Lê khựng lại, đôi mắt lập tức định thần nhìn về phía trước.
Nàng vừa nhìn thấy gì?
Phía trước không xa, người đàn ông một thân long bào huyền sắc, khoanh tay sau lưng, thân hình cao lớn đứng bên cạnh mấy bụi cúc vạn thọ. Ngay khoảnh khắc nàng nhìn thấy hắn, hắn hơi xoay đầu lại, cũng nhìn về phía nàng.
Người đó, không phải Tiêu Hoài Huyền thì là ai?
Hai chân đột nhiên mềm nhũn, hơi thở Trình Lê lập tức dồn dập, chuyện này khiến nàng rợn xương sống hơn cả thấy q⛎.ỷ.
Sắc mặt mình ra sao, nàng không rõ, chỉ biết chân mềm như bông, lại không thể động đậy nổi.
Chỉ liếc mắt một cái, đã thấy người đàn ông kia chậm rãi quay đầu, rồi nâng bước tiến đến.
Trình Lê có một loại trực giác rất mạnh mẽ, hắn đang cố ý chờ nàng.
Cùng lúc đó, Trình Lê nhận ra Trương Minh Hiền đi nhanh về phía mình.
Vừa đến gần nàng vừa cười nói: "Thái tử phi, Bệ hạ thỉnh Thái tử phi đến Bích Tiêu Điện."
Trình Lê đáp lời, lúc này chân nàng phảng phất đã không phải chân của mình, cuối cùng cũng không biết bằng cách nào mà đến được Bích Tiêu Điện kia nữa.
Đại điện kim bích huy hoàng, xa hoa đến tột cùng, bên trong đã châm sẵn Long Tiên Hương.
Trình Lê hơi cúi đầu, vừa mới vào liền nghe thấy vài tiếng chim kêu.
Tiểu cô nương chậm rãi nâng mắt lên, từ xa xa, người đàn ông kia đứng trên đài cao, bên cạnh là một giá đèn ngọc chạm rỗng cùng một lồng chim mạ vàng.
Trong lồng chim có hai con chim, đang ríu rít kêu.
Tuy nhiên, tiếng song ca vừa nãy còn rất rõ ràng ấy, đột nhiên lại có một con im bặt, sau đó, một khối xác chim bị ném xuống giữa đại điện.
Trình Lê không kịp phòng bị, cũng ngàn vạn lần không ngờ tới, bước chân đang tiến về phía trước đột nhiên khựng lại, trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi vòm họng.
Ánh mắt nàng rơi trên xác chim c·hết dưới đất, ⓗơ·ℹ️ ✞·𝒽·ở ◗·ồ·п d·ậ·𝐩.
Trong lồng chim, một đôi gi·ết một con. Ý tứ cùng lời cảnh cáo rất rõ ràng.
Trình Lê toàn thân mồ hôi lạnh, rốt cuộc không thể động đậy, lại nghe giọng nói lạnh lẽo ra lệnh của người đàn ông kia: "Lại đây."
Trình Lê 𝐬❗*ế*✝️ ⓒ*𝖍*ặ*✝️ bàn tay 〽️*ề*〽️ 𝖒ạ*❗, hàm răng khẽ r⛎.ⓝ 𝓇ẩ.γ, cuối cùng đành phải lần nữa cất bước, vượt qua xác chim, tiến về phía hắn.
Vừa đến gần, mặt nàng liền bị người đàn ông kia nắm lấy, nâng lên.
Ánh mắt hai người đối diện nhau.
Một bên ⓡ⛎.𝓃 r.ẩ.y bần bật, mắt ngấn lệ; một bên lạnh thấu xương kiêu ngạo, không ai bì kịp.
Tiêu Hoài Huyền cười nhạo một tiếng, chậm rãi nhướng mày: "Hảo tẩu tẩu, ngươi thật sự cho Trẫm mặt mũi đấy, lại dám không thành thật như thế..."
Trong đầu Trình Lê "ong ong" vang lên, một mảnh hỗn loạn.
Dù vậy, nàng vẫn nghe rõ ý ngoài lời của hắn.
Mấy ngày qua, chút hoang mang trong lòng giờ đây đã được giải đáp.
Hắn cố ý thả nàng về, là để thử xem nàng có dám có bất kỳ động thái nào không.
Môi Trình Lê 𝖗ⓤ·n ⓡ·ẩ·🍸, vừa định nói chuyện, lúc này, ngoài điện có người bị áp giải tới.
Trình Lê liếc mắt nhìn rõ, người đó không ai khác, chính là Ninh Nguyên vừa mới từ biệt nàng xong.
Tiểu thái giám hai chân гυ·𝖓 𝖑·ẩ·ÿ 🅱·ẩ·𝐲, bị áp quỳ trên mặt đất, mồ hôi như hạt đậu nhỏ xuống trán, không nói nên lời.
Trình Lê cuối cùng yếu ớt khẽ mở miệng.
"Bệ hạ có điều hiểu lầm, thiếp thân đúng là nói dối, nhưng bất quá, bất quá chỉ là muốn đưa chút tiền tài cho mẫu thân đang bệnh ở bên ngoài mà thôi, không có ý gì khác."
Tiêu Hoài Huyền vân đạm phong khinh, chậm rãi nói: "Ồ? Thật sao?"
Ninh Nguyên đang quỳ trên đất vội vàng lấy nén bạc trong lòng ng. ực ra, đặt trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Bệ hạ, chuyện này không liên quan đến Thái tử phi. Là, là nô tài…. Thái tử phi ngày xưa có ơn cứu mạng với nô tài, nô tài muốn báo ân, mới vừa rồi... mới vừa rồi tự ý truyền tin Trình phu nhân sinh bệnh cho Thái tử phi... Thái tử phi thật sự chỉ là… thật sự chỉ là bảo nô tài đi đưa chút tiền bạc độ nhật cho Trình phu nhân mà thôi, không có, không có ý khác..."
"À, có ân à."
Tiêu Hoài Huyền rũ mắt, nhìn mỹ nhân đang run bần bật trên mặt đất.
"Ngươi đã đến báo ân, vậy cũng đến lúc hoàn trả mệnh rồi, người đâu..."
Trong đầu Trình Lê lập tức "Oanh" một tiếng.
Trên điện đã truyền đến tiếng cầu xin tha thứ của Ninh Nguyên, nhưng âm thanh đó không kéo dài được lâu, người rất nhanh liền bị kéo ra ngoài.
Người đàn ông trước mặt chậm rãi ***** khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Trình Lê, đôi môi khẽ run.
"Tẩu tẩu hà tất xem Trẫm như người ngoài, một chút bạc mà thôi, cứ nói với Trẫm, cần gì lén lút như vậy, hửm?"
"Cho nàng đưa đi."
Câu sau hiển nhiên là nói với người khác.
Trương Minh Hiền khom người lĩnh mệnh, nhặt lấy nén bạc trên mặt đất, đi ra ngoài.
Trình Lê hai chân 𝐫𝐮*𝖓 𝐫*ẩ*🍸, sớm đã đứng không vững, vẫn chưa hoàn hồn từ trong nỗi sợ, càng không thể phán đoán lời hắn nói là đúng hay sai, là thật hay giả.
Ngay sau đó, nàng đột nhiên thấy vòng eo nóng lên, hai chân bất ngờ rời khỏi mặt đất, thân hình bị người đàn ông kia ôm lên, ném tới trên bàn.
Tiêu Hoài Huyền một mặt dùng tay c. ởi quần áo, một mặt cúi người, khuôn mặt tuấn tú tiến đến bên tai nàng:
"Thuốc Trẫm đưa cho ngươi thế nào, còn đau hay không, hử?"
"Trẫm xem ngươi đã nhiều ngày không thấy Trẫm, nhớ Trẫm."
Lời nói vừa dứt, đai lưng đã cởi ra, long bào rộng mở, rồi sau đó, trong thần sắc xa cách, thái độ lạnh lùng, giọng nói mang theo cảm giác áp bức cực độ, hắn lạnh giọng ra lệnh: "Cởi."
Mặt Trình Lê sớm đã nóng bừng, tự nhiên hiểu hắn đang bảo nàng làm gì, nhưng tay nàng làm sao cũng không nghe lời sai khiến, mãi một lúc lâu mà vẫn không thể nâng lên được.
Tiêu Hoài Huyền lần nữa nhéo lấy mặt nàng, giọng nói ôn hòa: "Muốn Trẫm tự động thủ?"
Trình Lê lắc đầu.
Tiêu Hoài Huyền thu hồi tia ôn hòa giả tạo kia, lần nữa lạnh giọng ra lệnh: "Cởi."
Trình Lê toàn thân phát run, ngón tay vô lực từng chút một sờ đến chiếc áo choàng nạm lông cừu trên người, chậm rãi cởi ra, kéo xuống.
Tiêu Hoài Huyền rũ mắt nhìn, tầm mắt rơi xuống đôi giày và vớ của nàng: "Tiếp tục."
Tiểu cô nương lại từng chút một cởi đi giày thêu và vớ nhỏ, để lộ đôi mắt cá chân và bàn chân trắng như ngọc.
"Quần áo."
Gương mặt đỏ bừng, nàng biết còn cả quần áo, nhưng bàn tay đã г-⛎-𝖓 𝓇ẩ-ⓨ đến không còn sức lực, dù vậy nàng không dám có nửa phần không tuân theo, chậm rãi làm theo ý hắn cho đến khi hắn vừa lòng, trên người chỉ còn lại một lớp áo lót mỏng manh.
"Cởi đến ngang hông."
Trình Lê sớm đã gần như không mảnh vải che thân, xấu hổ đến mức quay mặt đi, 𝐧●ɢ●ự●𝖈 phập phồng cực kỳ dữ dội như muốn ⓝ_ổ 𝐭_⛎_ռ_🌀.
Đôi bàn tay trắng nõn 𝖒*ề*𝖒 ɱ*ạ*1 kia cuối cùng cũng cởi bỏ nốt món đồ còn sót lại trên người, mảnh vải vừa rơi xuống ngang hông, nàng liền chợt cảm thấy bụng dưới nóng lên, thân mình bị người đàn ông kia một phen ôm lên, xoay người quỳ gối trên mặt bàn.
Bên ngoài thư phòng sớm đã không còn một bóng người, thậm chí khu vực lân cận xung quanh cũng trống không.
Trương Minh Hiền canh giữ ở không xa, tất nhiên là chẳng ai dám tới gần.
Huệ Hương và Như Thúy bị đuổi đến một gian phòng, trong lòng cả hai đều như bị người ta nhéo mạnh đến đau đớn khó chịu.
Cuối cùng Như Thúy chịu không nổi, khóc lóc chạy ra ngoài.
"Như Thúy!"
Huệ Hương kinh hãi, sắc mặt lập tức trắng bệch, âm thầm trách mình sao không giữ chặt được nàng ấy, ngàn vạn lần cũng không ngờ nàng ấy lại có thể như vậy.
Nàng ấy không muốn sống nữa sao! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nàng ấy còn không rõ sao?
"Như Thúy!"
"Tiểu thư!"
Như Thúy vừa chạy vừa gọi, thật sự là không muốn sống nữa rồi!
Nàng ấy vừa đến gần đã bị vài tên thái giám ngăn lại.
Trương Minh Hiền nhìn rõ, nhíu mày.
Như Thúy rất nhanh bị trói chặt, áp đến trước mặt y.
Huệ Hương hớt hải chạy tới, mặt mày tái nhợt, vừa đến trước mặt liền lập tức quỳ xuống trước Trương Minh Hiền.
"Cầu công công giơ cao đánh khẽ, cầu công công tha mạng, đừng… đừng nói với Bệ hạ. Muội muội tuổi tác còn nhỏ, không hiểu chuyện, từ nhỏ đã lớn lên cùng Thái tử phi, bởi vậy mới không nhịn được đau lòng vì chủ tử, thành ra nhất thời xúc động, phạm phải sai lầm. Cầu công công giơ cao đánh khẽ, cầu công công giơ cao đánh khẽ..."
Trương Minh Hiền vẫn thản nhiên, nhìn qua cũng không có ý giận dữ, chậm rãi mở miệng.
"Cá nước tương hoan, vưu hoa thế tuyết, có gì mà phải khóc lóc sụt sùi? Bệ hạ còn có thể ăn thịt tiểu thư nhà ngươi sao?"
"Theo ta thấy, tiểu thư nhà ngươi đúng là may mắn. Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, đây là Thiên Đạo. Bệ hạ là chân long thiên tử, làm sao có thể so với vị nằm đó sắp c·hết của Đông Cung các ngươi, như thế này chính là tốt hơn gấp trăm lần ngàn lần vạn lần!"
"Chỉ cần Bệ hạ vui mừng, chưa biết chừng… lại không g·iết các ngươi, đúng là vụng về đến cực điểm."
Huệ Hương lập tức gật đầu vâng lời: "Dạ dạ dạ, công công thông tuệ, công công nói đúng. Chúng ta biết sai rồi."
Trương Minh Hiền kéo dài giọng: "Đứng lên đi."
Huệ Hương kéo váy đứng lên, nhìn ánh mắt ra hiệu của tên thái giám kia, lập tức chạy tới giữ chặt Như Thúy vừa được thả, dùng sức véo nàng ấy hai cái.
Như Thúy vẫn còn sụt sịt không ngừng, nhưng lúc này rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Huệ Hương gắt gao túm chặt nàng ấy, sợ nàng ấy lại làm chuyện hồ đồ, kéo nàng ấy cùng trở về gian phòng trước đó.
Bước vào, Huệ Hương liền lần nữa dùng sức véo nàng ấy hai cái.
"Ngươi muốn tức c·hết ta sao? Ngươi đây không phải là giúp tiểu thư mà chính là tự mình gây thêm phiền toái cho người, là đang hại chủ tử nhà mình! Ngươi có biết không?!"
Nàng ấy hạ giọng, ngữ điệu г⛎*n 𝓇*ẩ*𝖞, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Vừa nãy Ninh Nguyên có kết cục thế nào ngươi không thấy sao? Người kia làm gì mà không được? Thật sự chọc giận hắn, ngươi cho rằng hắn sẽ không g·iết ngươi sao? Nếu ngươi thật sự c·hết, ngươi nghĩ tiểu thư..."
Huệ Hương nghẹn ngào, mãi không nói hết câu.
Như Thúy là cung nữ nhỏ tuổi nhất trong ba người, hiện nay chỉ mới mười lăm tuổi.
Nàng ấy thút tha thút thít lần nữa khóc lên, nhắm mắt lại, cuối cùng ngoan ngoãn vâng lời.
"Ta biết sai rồi."
Trong Ngự thư phòng.
Trên bàn là một mảnh hỗn độn, đôi chân nhỏ nhắn Ⓜ️ề*Ⓜ️ Ⓜ️*ạ*ℹ️ của Trình Lê không ngừng r-u-n 𝓇-ẩ-𝓎, ngay cả việc nhúc nhích cũng vô cùng khó khăn. Trên người nàng là chiếc áo choàng nạm cừu vừa cởi ra, búi tóc đã rối tung, có vài sợi dính trên má, mồ hôi trộn lẫn nước mắt vẫn còn vương trên mặt.
Trước mắt, người đàn ông ***** nửa thân trên, thong thả ung dung thắt lại đai lưng quần lót, híp mắt nhìn nàng. Đợi đến khi hoàn thành, bàn tay to vươn tới, chế trụ đầu nàng, kéo nàng đến gần, khẽ cười một tiếng: "Lê Lê vừa rồi giỏi quá!"
Trình Lê lập tức quay đầu đi, mặt nàng lại một lần nữa nóng ran, cả người như đang oằn mình trong lò lửa.
Bên ngoài truyền đến tiếng cung nữ cầm chăn vào.
Tiêu Hoài Huyền tiếp nhận, tùy ý ném cho Trình Lê.
Thân mình Trình Lê lay động một chút. Lúc này, nàng ngay cả sức cầm chiếc chăn cũng không có, loay hoay rất lâu mới từ từ quấn lên, rồi cởi bỏ áo choàng trong chăn.
Lúc này, ngoài điện vang lên âm thanh của Trương Minh Hiền.
“Bệ hạ, Trình Lệnh Xa đã tới, hôm nay không triệu kiến, vậy nên để lão hồi phủ, hay là cho lưu lại chờ đợi?”
Nghe được cái tên đó, Trình Lê không thể nào giữ được lòng mình không chút gợn sóng.
Bởi vì đó không phải ai khác, chính là thúc phụ của nàng.
Tiêu Hoài Huyền đã quên hôm nay cho gọi hắn tới.
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên thân hình tiểu cô nương trên bàn, rồi sau đó, rất tùy ý mà mở miệng:
"Cho ông ta tiến vào."
Trình Lê đột nhiên kinh hãi khiếp sợ, lồng ng. ực phập phồng, đôi con ngươi ướt át nâng lên, nhìn về phía Tiêu Hoài Huyền, trong mắt toàn là hoang mang.
Nhưng thấy người đàn ông kia hờ hững như không, rũ mắt nhìn nàng, lạnh nhạt lại xa cách, không có bất kỳ ý đùa giỡn nào, càng không có ý giải đáp thắc mắc.
Trình Lê thực hoảng loạn.
Trong phòng này đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần không phải kẻ ngốc, sau khi bước vào đều có thể nhìn rõ, đặc biệt là dáng vẻ nàng hiện tại như vậy, làm sao có thể gặp người?
Cho dù quần áo chỉnh tề, có thể gặp người, nàng cũng không muốn, đặc biệt người này lại là Trình Lệnh Xa.
Dù không còn sức lực, Trình Lê vẫn cố gắng động thân mình, đôi chân ⓜ_ả_𝓃_h 🎋_ⓗ_ả_ⓝ_𝐡 từ trên bàn hạ xuống, nàng quấn chăn, chui vào gầm bàn, ngước mắt nhìn chằm chằm Tiêu Hoài Huyền, gương mặt lộ ra sự bất khuất và cứng cỏi, nước mắt lưng tròng, lại phảng phất muốn khóc.
Tiêu Hoài Huyền khẽ nhếch khóe môi, ngẩng đầu lên, long bào đã mặc xong.
Rồi sau đó không lâu, ngoài điện liền vang lên tiếng bước chân vội vàng, nhìn qua là Trình Lệnh Xa đang cúi mình bước vào.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ đường hoàng, sau khi vào điện liền lập tức quỳ lạy.
"Thần Trình Lệnh Xa bái kiến Bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Bình thân."
Tiêu Hoài Huyền hờ hững đáp, dựa vào trên long ỷ, giọng nói trầm thấp khiến người ta rợn tóc gáy.
Trình Lệnh Xa có một chút khiếp đảm, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, lập tức tạ ơn, rồi sau đó đứng dậy đi, mày giãn ra, lấy lòng mà ngẩng đầu tới, nhưng vừa muốn nói chuyện, thân hình lại 𝖗_u_𝐧 г_ẩ_𝐲.
Trên bàn có y phục nữ tử, trong phòng cũng có một mùi hương đặc thù, thật sự đúng như Trình Lê suy nghĩ, chỉ cần không phải kẻ ngốc, ai cũng có thể nhìn ra nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì.
Chính vì vậy, Trình Lệnh Xa mới sợ hãi, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống.
Mình đến không đúng lúc rồi.
Tiêu Hoài Huyền lạnh giọng: "Nói, nói xong thì cút."
"Dạ dạ dạ."
Trình Lệnh Xa lập tức vâng lời, lần nữa lộ ra nụ cười cung kính kia, nửa cúi mình, nhìn lên thiên nhan.
"... Là tin tức của Trình Trạch An. Vi thần đã có được tin tức đáng tin cậy, Trình Trạch An vẫn còn ở Thượng Kinh, thiên chân vạn xác. Vi thần đã bố trí thiên la địa võng gần nơi ở của mẫu thân hắn, chỉ cần hắn dám đi, tất nhiên không thoát được!"
Đôi mắt Tiêu Hoài Huyền chậm rãi rũ xuống, lười biếng nhìn tiểu cô nương dưới chân.
Hắn cong môi, chỉ nói hai chữ với người bên trên.
"Cút đi."
Trình Lệnh Xa lập tức khom người tạ ơn, rồi sau đó cúi mình, bước nhanh lui ra ngoài.
Ông ta chân trước vừa đi, Tiêu Hoài Huyền liền cúi người nắm lấy mặt Trình Lê, chậm rãi nhướng mày.
"Ngày thứ hai Trẫm đăng cơ, ông ta liền dâng đầu danh trạng, đại nghĩa diệt thân, tố cáo cha ngươi..."
Trình Lê đối diện với ánh mắt hắn, nhìn nụ cười châm chọc kia nàng đại khái cũng đã liệu được.
Từ ngày thứ ba hắn đăng cơ cho đến khi phụ thân nàng vào ngục, và tin tức Trình Lệnh Xa lông tóc không tổn hao gì, nàng sao còn chưa rõ ràng.
Khuôn mặt tiểu cô nương không chút b·iểu t·ình, nhìn tựa thờ ơ, trong lòng lại sớm đã nổi lên ngàn tầng sóng dữ.
Không phải vì Trình Lệnh Xa.
Vừa hay là vì hắn, Tiêu Hoài Huyền.
Hắn thật sự tàn nhẫn, vậy mà lại g·iết Ninh Nguyên.
Trong mắt kẻ này không chấp nhận được một hạt cát, mà Ninh Nguyên dám phản bội hoàng quyền, truyền tin tức cho nàng.
Hắn cũng vô cùng thâm độc, lòng nghi ngờ lại quá nặng, còn cố ý thử nàng rốt cuộc có thật sự khuất phục hắn hay không.
May mắn nàng không thật sự làm ra chuyện gì ↪️_𝐡_ố_𝐧_ⓖ đố_𝐢 hắn; cũng may mắn nàng thật sự chỉ là muốn đưa chút tiền tài cho mẫu thân mà thôi, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng, chính là nàng c·hết không có chỗ chôn!
Hắn càng có tấm lòng ngoan độc, g·iết người tru tâm, muốn nàng chính tai nghe được tin tức đó. Nhìn thấu kẻ hãm hại cha mẹ huynh trưởng của nàng chính là người thân của nàng, nhị thúc.
Nhưng hắn cũng gián tiếp nói cho nàng một tin tức khác.
Thì ra, ca ca nàng đã chạy thoát…
← Ch. 009 | Ch. 011 → |