Hôm nay Quái Y không đến nữa
← Ch.040 | Ch.042 → |
Sau khi cúp điện thoại của Lăng Văn Thiên, Lăng Vi chìm vào trong hồi ức rất lâu, rời xa quê hương 5 năm, tuy cô đã tạo ra được một chút thành quả, nhưng không có sự ủng hộ của cha mẹ, thì cũng chẳng hào nhoáng rực rỡ gì. Niềm vui khi đạt được vinh quang, không có ai có thể cùng chia sẻ, cũng chỉ là cô đơn lẻ loi mà thôi.
Đã rất nhiều lần, trong đêm tối tĩnh mịch chợt hồi tưởng khoảng thời gian không muốn quay lại kia, Lăng Vi đều muốn gọi điện hỏi Lăng Văn Thiên, hỏi xem rốt cuộc cô có phải là con gái ruột của Lăng Văn Thiên không, bởi vì...... Cô thật không hiểu nổi, trên đời này thật sự có người cha ruột nào vì tiền tài mà có thể bán con gái mình đi như vậy.
Đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời sao xa xăm, Lăng Vi thất thần suy nghĩ rất lâu rất lâu. Mãi cho đến khi bắp chân tê dại, phía chân trời sáng dần, cô mới hoàn hồn lại từ đôi mắt đẫm lệ mông lung. Cũng trách cô quá yếu đuối, luôn không thể khống chế cảm xúc của mình.
Đi vào phòng tắm, tắm nước nóng xong, Lăng Vi làm một cái sandwich đơn giản để lót dạ, cầm lấy di động nhanh chóng bước xuống lầu, cô phải đi tìm Lăng Dịch Sâm. Con trai cô là trụ cột sinh mạng của cô, những thứ cô phấn đấu hiện nay tất cả đều là vì con trai.
Sáng sớm, lúc tia nắng mặt trời đầu tiên rọi qua cửa sổ, Viêm Bá Nghị đã mở mắt ra. Thân là lão đại của Xích Viêm, rất ít khi anh ngủ cả một đêm. Một mặt, anh là rắn đầu đàn của thành phố Liêu, mặt khác, anh là người đàn ông kim cương độc thân nổi tiếng của thành phố Liêu. Hai thân phận này không ngừng thúc giục anh, phải ra rất nhiều quyết sách cho những người dưới tay mình.
"Chú cao to ơi, chú dậy rồi hả?" Lăng Dịch Sâm mở mắt ra đã thấy chú cao to đang nhìn mặt mình mà ngẩn ra, khẽ nheo mắt lại.
Viêm Bá Nghị gật dầu, vươn tay xoa cái đầu tổ chim của Lăng Dịch Sâm, 30 năm nay, lần đầu tiên anh ngủ cùng một đứa bé, thật là khó tin.
"Đói chưa?" Chạm vào mái tóc ngắn mềm như nhung của Lăng Dịch Sâm, Viêm Bá Nghị ngồi dậy nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, dịu dàng hỏi Lăng Dịch Sâm.
Lăng Dịch Sâm hắt xì một cái, gật đầu, lại trở người qua. Khó chịu ghê, cậu thừa nhận tối qua uống đồ lạnh nhiều quá, đi vào nhà vệ sinh mấy lần rồi, nên...... bây giờ toàn thân không có tí sức nào. Thật là kỳ quá mà, trước kia cậu ăn uống đồ lạnh, bụng cũng đâu có bị gì đâu.
Lúc Viêm Bá Nghị đang muốn bế Lăng Dịch Sâm lên, phát hiện cậu nhóc trở người qua lại ngủ nữa rồi, anh chỉ có thể tự mình đứng lên tìm đồ ăn cho nhóc con này thôi.
Vừa ra khỏi cửa phòng, Mộ Bạch đã đi tới, mặt mày âu sầu nhìn Viêm Bá Nghị, giọng điệu hơi trầm thấp nói: "Lão đại, thân thể không sao rồi chứ?"
"Ừ, cậu dặn đầu bếp làm một bữa ăn cho trẻ con đi, cậu nhóc kia đói rồi."
Nói xong, vốn muốn trở vào phòng, lại trông thấy Mộ Bạch không hề động đậy vẫn cứ thế đứng nhìn anh, vẻ mặt buồn bực, Viêm Bá Nghị mím bờ môi mỏng: "Sao thế? Mới sáng sớm đã mặt ủ mày chau rồi, có chuyện gì thì nói đi."
"Lão đại......" Mộ Bạch do dự hai giây, chân mày của anh ta nhíu lại có thể kẹp chết cả một con ruồi."Lão đại, Quái Y hôm nay không thể đến, người liên lạc lại chuyển tiền về tài khoản của chúng ta rồi, nói Quái Y đã rời khỏi thành phố Liêu, thuộc hạ bất tài, không hoàn thành nhiệm vụ." Nói xong, Mộ Bạch cúi đầu chờ nghe Viêm Bá Nghị khiển trách.
Quái Y là bác sĩ vừa nổi danh trên quốc tế, sở trường chữa bệnh phức tạp khó trị, hơn nữa chưa từng thất bại, chỉ là tiền thù lao hơi cao, vậy nên thường tiếp xúc với con cháu nhà giàu, anh ta cho rằng mời Quái Y không khó, ai biết người liên lạc kia nửa đường lại lật lọng, bât giờ anh ta muốn liên lạc lại với người đó, điện thoại cũng không kết nối được nữa. Thật là ngậm bồ hòn làm ngọt mà.
Cũng không thể tìm người ta gây phiền phức, bên New York lại không có thế lực của bang Xích Viêm, hơn nữa không chừng sau này còn cần phải liên lạc với Quái Y nữa.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |