Anh nói cô không phải người ngoài
← Ch.021 | Ch.023 → |
Editor: miemei
"Ây dà, tấm ảnh mà lão đại thường xuyên lật ra xem chính là cô ấy, Lăng Vi đó." Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Mộ Bạch, Sở Phong tốt bụng giải thích.
Mộ Bạch lắc đầu, đương nhiên hắn biết người phụ nữ này chính là người lão đại vẫn luôn tìm kiếm, tấm ảnh cũng sắp bị lão đại lật đến rách luôn rồi, bất dắc dĩ thở dài một hơi, Mộ Bạch đón lấy ánh mắt của Viêm Bá Nghị, bước thật nhanh ra ngoài.
Viêm Bá Nghị kéo lấy Lăng Vi sít sao, luôn lo sợ không cẩn thận một chút thôi sẽ bị người phụ nữ này chạy trốn mất, chống lại ánh mắt lo lắng của Mộ Bạch, Viêm Bá Nghị không nói gì cả, mà hỏi: "Gọi điện gấp như vậy là có chuyện gì?"
Mộ Bạch nhìn Lăng Vi một cái, nhưng ánh mắt của Viêm Bá Nghị lại có ý bảo hắn nói ra. Hắn ho nhẹ một tiếng, nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Đã liên hệ được với người của Quái Y rồi."
Gì đấy? Lăng Vi vốn nghĩ đừng nghe người ta nói những chuyện cơ mật thế này, không ngờ lại nghe được biệt danh của mình. Đã liên hệ được với người của mình rồi? Lẽ nào là Niệm Niệm? Cô nàng chết dẫm kia không làm ngôi sao cho tốt đi lại tìm việc cho cô làm làm gì?
Viêm Bá Nghị kéo Lăng Vi đi vào phòng hội nghị, trong phòng chỉ còn lại hai người Sở Phong và Mộ Bạch, bắt đầu thương lượng chuyện mời Quái Y đến.
"Lão đại, em cảm thấy chuyện này hẳn là không đơn giản, trước kia cũng đâu phải chưa từng liên hệ với Quái Y, nhưng người bên kia đều nói Quái Y sẽ không đến thành phố Liêu, lần này lại do dự một lần, bọn em gọi lại lần nữa đã đồng ý ngay."
Con nhỏ Niệm Niệm hám tiền này, cô đã từng nói tuyệt đối sẽ không nhận nhiệm vụ ở thành phố Liêu, thù lao bao nhiêu cũng không đến khám bệnh, thế này......thật là hận không thể chạy đến trước mặt Từ Niệm Niệm ngay lập tức, đập cho cô ấy một trận.
Thấy người trong phòng đều quét tầm mắt về phía mình, Lăng Vi ngại ngùng gãi đầu, đứng dậy nói: "Nếu các anh đã nói đến chuyện cơ mật thế này, tôi vẫn là không nên quấy rầy, tôi, tôi đi ra ngoài trước nhé." Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
"Em không phải người ngoài, ngồi yên đó." Viêm Bá Nghị tức thì nói ra câu đó, khiến lòng Mộ Bạch kinh hãi một phen, Sở Phong thì không nói gì, chỉ sờ sờ mũi của mình. Mà Lăng Vi, bị Viêm Bá Nghị kéo lại như vậy, lại trở về chỗ ngồi, trong lòng bắt đầu mắng mỏ.
Viêm Bá Nghị nhìn Mộ Bạch một cái, ý bảo nói tiếp.
Mộ Bạch nhìn thời gian, nghĩ một chút nữa sẽ đi sắc thuốc cho lão đại, cũng chẳng kiêng kị để tâm gì đến chuyện Lăng Vi ở đây nữa, tiếp tục nói: "Em đã bảo thuộc hạ đến tối thì giao tiền cọc qua cho người liên lạc rồi, hai ngày sau, Quái Y sẽ đến......"
Lăng Vi vốn đang cầm một chai nước trên bàn lên uống, vừa nghe Mộ Bạch nói hai ngày nữa sẽ đến khám bệnh, bất thình lình bị sặc một cái. Ngẩng đầu nhìn thấy ba cặp mắt đều quét qua đây, cô phẩy tay liên tục nói: "Khụ, tôi...... tôi uống nước bị sặc." Mụ nội nó, lại dám không hỏi ý kiến của người trong cuộc là cô đây, đã tự tiện quyết định thời gian khám bệnh rồi? Thật là quá đáng quá mà.
"Được rồi, gần đây chuyện trong bang các cậu cố gắng nhanh chóng xử lí đi, bên công ty để cho Vưu Na trông coi đi." Dặn dò xong, Viêm Bá Nghị kéo Lăng Vi đi về phía sân nhỏ của anh.
Lăng Vi muốn giằng khỏi tay của anh, anh lại bắt càng thêm chặt.
Sau khi đi vào phòng khách, Viêm Bá Nghị trực tiếp kéo Lăng Vi đi vào phòng ngủ của anh, tay quay qua khóa cửa lại. Nhìn thấy Lăng Vi còn có dự định muốn chạy, ngọn lửa trong lòng anh liền nhịn không được bùng lên: "Sao thế? Vào đến đây rồi mà em còn muốn chạy à? Chẳng phải em có bút máy sao? Em đâm đi, em muốn đâm thì cứ đâm, dù sao tôi cũng đã đau đến chết lặng rồi."
Câu nói đau đến chết lặng coi như là tiếng lòng của Viêm Bá Nghị, năm năm rồi, anh thật sự chưa từng nghĩ qua, chính mình có thể tìm người phụ nữ này năm năm trời, thời gian năm năm, những người phụ nữ khác anh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Mà bây giờ, người phụ nữ này đã đứng trước mặt mình, sự thỏa mãn, tình cảm vui mừng hơn cả oán giận trong lòng anh kia...... anh thật sự, có chút không nhận ra chính mình nữa rồi.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |