Gặp lại (1)
← Ch.166 | Ch.168 → |
Người trước mặt, một thân bạch y, mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt, dung nhan tuyệt thế biến mất, nhưng đôi mắt phượng này ở trong mộng thường hiện lên, sớm đã thật sâu khắc vào trái tim nàng.
Tô Mặc Nhi đôi mắt đẫm lệ mông lung, khóe môi rung động phun ra hai chữ, "Phong Đạc..."
Bạch y công tử vốn không có chú ý tới nàng, nhưng sau khi nghe hai chữ kia, thần sắc đột nhiên cứng đờ.
Ánh mắt chậm rãi nhìn xuống đôi mắt nhỏ của nàng, trong con mắt lóe lên ánh sáng thâm thúy.
"Phong Đạc!" Tô Mặc Nhi cũng nhịn không được nữa nhào vào trong ngực của hắn, thất thanh khóc rống.
Phong Đạc xoay tay lại ôm nàng, khóe môi nhếch lên tia vui vẻ, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Loại cảm giác này, thật sự... Đã lâu.
Có thể đem nàng ôm vào trong ngực như vậy, cảm thụ được rõ ràng nhịp tim nàng đập, chỉ nghĩ muốn thời gian này dừng lại mãi mãi.
"Mặc Nhi, bản vương rất nhớ ngươi." Hắn tựa ở bên tai nàng, nhẹ giọng nói.
"..."
Một hồi lâu, không nghe thấy Tô Mặc Nhi trả lời, Phong Đạc tâm trầm xuống, rốt cục cảm nhận được khác thường.
Nhẹ nhàng buông lỏng ra nàng, cúi đầu nhìn lại, người trong ngực hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dần yếu ớt!
Phong Đạc sắc mặt trong nháy mắt đại biến, cuống quít từ trong tay áo móc ra một vật, thầm nhẩm một câu gì đó, thân hình hai người, lập tức biến mất ở trong quán rượu!
Thiên Chi trừng lớn hai mắt, giống như là hoàn toàn không dám tin hắn đến cùng nhìn thấy gì!
"Yêu quái... Yêu quái a!"
"Cứu mạng a!"
"Người mau tới, có yêu quái a..."
Không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, trong quán tất cả những người nhìn thấy, đều hoảng hồn.
Quán rượu nhỏ lập tức loạn làm một đoàn!
Thiên Chi gân xanh trên trán hung hăng nhảy lên, hét lớn, "Yêu quái cái gì yêu quái! Đều im lặng hết cho tiểu gia!"
Trong nháy mắt mọi người dừng lại bước chân, nghi hoặc nhìn hắn.
Một lát, không biết là ai đột nhiên lên tiếng nói, "Vừa nãy hắn và cô gái kia là tới cùng nhau, vậy hắn có phải hay không cũng là yêu quái?"
"Vậy thì như thế nào?" Thiên Chi bị bọn họ quậy đến đau đầu, trực tiếp mở miệng uy hiếp nói, "Hôm nay ai còn dám ở trước mặt tiểu gia nhiều lời một chữ, tiểu gia đều sẽ cho các ngươi biết cái gì mới là yêu quái chân chính!"
Sau khi mọi người nghe được lời hắn nói, một cái hai cái đều nơm nớp lo sợ, không dám lại nói một lời.
Tiếp theo, trong ánh mắt đang lúc mọi người kinh hoàng, Thiên Chi bước đến trước mặt ông chủ quán rượu.
Không chút khách khí cầm lên cổ áo của hắn, hỏi, "Đêm đó ngươi lẻn vào gian phòng chủ nhân ta đến cùng muốn làm gì?"
"Ta... Ta... Ta thật không có a!" Tần lão bản bị hù dọa hai chân phát run, nhưng vẫn là phủ nhận.
Thiên Chi lạnh lùng nói, "Ngươi tốt nhất nên nhanh nói thật, nếu không tiểu gia tuyệt đối sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết không xong!"
"..." Tần lão bản thần sắc bắt đầu có chút do dự.
Thiên Chi khóe môi nâng lên chút vui vẻ, "Ngươi đã không muốn nói, tốt lắm vậy tiểu gia ta sẽ tới giúp ngươi một chút!"
"Không, không! Ta nói, ta nói... Là có người sai khiến ta đi kèm hai bên của vị tiểu thư kia, hơn nữa còn nói cho ta thù lao lớn." Tần lão bản nhanh chóng đáp.
"A? Ngươi nói người là ai? Hắn tại sao phải chọn trúng ngươi?" Thiên Chi tiếp tục hỏi.
"Ta... Ta cũng chưa từng thấy qua hình dáng hắn, mê hương kia cũng là hắn cho ta..."
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta, hắn đến cùng tại sao phải chọn ngươi đi làm chuyện này?"
Hắn bất quá là một ông chủ quán rượu nhỏ, làm sao sẽ có người để mắt tới, hơn nữa còn để cho hắn đi làm loại chuyện như vậy?
Không khỏi, quá có điểm kỳ quái...
← Ch. 166 | Ch. 168 → |