Sinh thần và đụng độ Hỏa Liệt Thương (hạ)
← Ch.13 | Ch.15 → |
Nàng nhìn vị thiếu niên trước mắt nhận xét. Rất anh tuấn, không hề kém Nam Cung Thiên và ca ca, khí chất có phần hoang dã hơn, mặc trên người một bộ hoàng y, có vẻ như là công tử nhà quyền quý.
- Ngươi là ai? Tại sao lại đi theo ta?
Hắn cười trào phúng:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có hứng thú với nàng.
Đối với lời nói của hắn, nàng chỉ lạnh lùng đáp:
- Rất tiếc, ta lại chẳng có một chút hứng thú gì với ngươi cả.
- Ai nha, tiểu mỹ nhân, nàng thật biết cách làm người khác đau lòng đấy. Nàng không sợ ta sẽ đau lòng sao?
Hắn đặt tay lên ngực, tỏ vẻ đau lòng. Nàng khinh bỉ trong lòng.
- Đau lòng hay không là việc của ngươi. Liên quan gì đến ta?
- Có chứ, rất liên quan là đằng khác. Nếu ta đau lòng thì nàng sẽ cảm thấy đau khổ a, ta không nỡ nhìn nàng như vậy đâu.
Nàng chưa từng gặp ai vô sỉ như tên này, tức quá mắng hắn một tiếng:
- Điên à?
Nghe nàng mắng hắn không tức giận mà càng sán lại gần, nắm lấy tay nàng:
- Đúng, ta bị điên, từ khi nhìn thấy nàng ta đã điên rồi. Cái này gọi là nhất kiến chung tình a.
Dùng cái giọng cợt nhả đó đi tỏ tình thì có quỷ mới tin.
- Không ngờ nha ngươi cũng thật vô lại. Chắc da mặt ngươi dày đến mức chẳng có gì đâm thủng được.
- Nàng... nàng là đang ghen tỵ với mỹ mạo của ta sao? Đừng lo lắng, dù nàng không xinh đẹp ta vẫn sẽ hảo yêu thương nàng.
Nàng không còn bình tĩnh nổi nữa. Biến thái, vô sỉ, hỗn đãn, cuối cùng kết lại cho hắn một câu.
- Đầu óc không bình thường!
Từ xa có tiếng Tiểu Vận gọi nàng. Hắn nghe thấy có tiếng người đến liền nhanh chóng ly khai, lúc đi không quên để lại cho nàng một câu:
- Tạm biệt nàng, tiểu mỹ nhân, sau này nhất định gặp lại. Đừng quên, tên ta là Hỏa Liệt Thương.
Lần đầu tiên nàng thấy tức giận như vậy, đáng lẽ ra nàng không nên ra đây thì tốt hơn. Nàng xoay người trở lại sảnh.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Liễu Ngọc Khuê liền giở giọng quan tâm nhưng thực chất hầm ý là đang khiêu khích nàng.
- Khuyết cô nương thấy không khỏe sao? Cô nương không nhất thiết phải ở đây đâu, hãy mau về nghỉ ngơi đi.
Đây là ý muốn đuổi nàng về sao?
- Đa tạ Liễu tiểu thư quan tâm, ta vẫn ổn.
Nàng ta thấy đuổi không được lập tức chuyển sang làm xấu mặt nàng.
- Đúng rồi, nãy giờ mọi người đều đã ca múa, riêng có mỗi Khuyết cô nương là chưa. Hay là ngay lúc này cô nương hãy biểu diễn cho mọi người xem.
Liễu Ngọc Khuê này xem ra vẫn chưa biết trời cao đất dày là gì. Hừ, vậy để nàng dạy cho nàng ta một bài học.
- Hảo, ta sẽ biểu diễn. Chỉ có điều...
- Có điều gì?
- Cũng không có gì. Nghe nói Liễu tiểu thư đây cầm, kì, thi, họa cái gì cũng giỏi, không biết có thể cùng ta thi đấu một lần không?
Lời nàng nói ra không chỉ Liễu Ngọc Khuê mà tất cả mọi người có mặt trong sảnh đều ngạc nhiên. Nữ nhân này thật liều lĩnh! Ai cũng biết tài năng của Liễu tiểu thư đứng đầu Thủy Quốc, vậy mà hôm nay lại có người dám thách đấu với nàng ta. Đây chính là tự chuốc họa vào thân a.
Liễu Ngọc Khuê thì thầm đắc ý. Vốn là có ý định cho nàng ta tự làm xấu mặt vậy mà còn dám thách đấu với nàng. Vậy hôm nay Liễu Ngọc Khuê ta sẽ khiến ngươi nhục nhã đến mức không thể ngóc đầu lên được nữa.
Nam Cung Thiên ngồi bên cạnh lo lắng, không phải hắn không tin tưởng nàng mà bởi vì với khả năng của Khuê Nhi thì có hơi...
Nam Cung lão gia và Nam Cung phu nhân thì ngồi cười thích thú. Sẽ có một trận đấu hay để xem đây!
- Nếu cô nương đã muốn như vậy thì ta rất sẵn lòng.
Nàng ta bảo Mạt Nhi mang đàn tỳ bà ra, ngồi giữa đại sảnh, tay đặt lên dây đàn bắt đầu gẩy. Tiếng đàn thiết tha, trong trẻo như nói lên nỗi lòng của một người thiếu nữ dành cho người mình yêu. Sự mong ngóng, chờ đợi sự đáp trả được nàng ta gửi gắm hết trong khúc nhạc này. Mọi người xung quanh yên lặng nghe, như không muốn cắt ngang mối tình sâu đậm này.
Kết thúc khúc nhạc mọi người lại một lần nữa vỗ ta rầm rộn, xung quanh không ngớt tiếng ngợi ca.
Nàng cũng rất ấn tượng, không ngờ nàng ta lại tài như vậy. Nhưng... với trình độ này mà muốn đấu với nàng sao? Không có cửa đâu!
Đến lượt nàng bước ra, trên tay là cây tiêu Nam Cung Thiên đã tặng nàng, thân còn treo thêm miếng phụng ngọc bội. Nàng đưa lên thổi, không gian như ngưng đọng lại. Tiếng tiêu biến hóa linh hoạt, lúc đầu thì ấm áp như mùa xuân, rồi chuyển sang trong sáng như mùa hạ, lúc sau lại rộn ràng như mùa thu, cuối cùng là cô độc, thê lương như mùa đông. Mọi sự chuyển biến đều làm người nghe như bị hút vào bên trong. Đây chính là cảnh giới cao nhất mà không ai đạt được!
Đến khi kết thúc, xung quanh đều yên lặng, tâm trí mọi người vẫn còn chưa dứt khỏi khúc tiêu vừa rồi.
Nam Cung Thiên là người bừng tỉnh nhanh nhất, vỗ tay hoan hô, mọi người cũng theo như vậy dần bừng tỉnh, tiếng vỗ tay còn vang dội hơn lúc Liễu Ngọc Khuê biểu diễn, thay đổi ánh mắt chuyển sang khâm phục nhìn nàng.
Nam Cung lão gia và Nam Cung phu nhân cũng bừng tỉnh sau đó. Nam Cung lão gia hướng nàng cười hài lòng.
- Tốt lắm! Đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân mà. (Núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn. )
Nam Cung phu nhân cũng vui mừng trong lòng. Đây chính là đứa con dâu bà tìm kiếm bấy lâu nay, nhất định phải giữ nàng lại bằng mọi giá.
Nam Cung Thiên nhìn nàng say đắm. Nàng xinh đẹp như thế, dịu dàng như thế, lại tài năng như thế... bảo làm sao hắn có thể buông tay nàng được đây?
Gương mặt Liễu Ngọc Khuê trở nên u ám, tay nắm chặt lấy bộ xiêm y. Không ngờ người bị xấu mặt lại chính là nàng. Nàng không phục! Khuyết Thu Nguyệt, mối nhục hôm nay ta nhất định trả lại ngươi gấp trăm lần, ngươi cứ chờ mà xem!
Sau bữa tiệc hôm đó, mọi người đồn một, đồn mười... đồn một trăm. Danh tiếng của nàng càng ngày càng vang xa khắp Thủy Quốc, mọi người ai cũng muốn chiêm ngưỡng dung mạo của vị cô nương đã đánh bại đệ nhất mỹ nhân Thủy Quốc Liễu Ngọc Khuê.
Còn nàng thì ngày nào cũng lười biếng tận hưởng cuộc sống mà không biết nguy hiểm đang đến gần.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |