Vay nóng Tinvay

Truyện:Khuynh Thành Phong Hoa - Chương 62

Khuynh Thành Phong Hoa
Trọn bộ 78 chương
Chương 62
Ăn sạch sành sanh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-78)

Siêu sale Lazada


Tên đệ tử kia cứ đứng tự sướng một mình như vậy, trên mặt còn thường xuyên lộ ra một nụ cười rất đáng khinh, làm Phàm Trần cùng Thượng Quan Sở Hàn đứng xem cảm thấy lạnh cả người. Một hài tử bình thường như vậy, sau lại bị ngốc rồi.

- Khụ khụ... Ngươi lui xuống trước đi. - Phàm Trần thật sự không nhìn nổi nữa, ho khan hai tiếng phân phó nói.

- A? Nga, đệ tử cáo lui. - Vừa dứt lời, liền chạy nhanh như chớp.

Thượng Quan Sở Hàn đúng phía sau vẻ mặt bội phục nói:

- Quả nhiên không hổ là Phàm Trần, kỹ thuật không phải cao bình thường! Một hài tử bình thường của người ta lại bị ngươi đùa đến ngốc như vậy.

- Ha ha, quá khen quá khen, cuộc sống thật không thú vị, tự nhiên phải tìm một chút niềm vui cho mình không phải sao? - Đối mặt với Thượng Quan Sở Hàn lén lút trào phúng, Phàm Trần mặt không đổi sắc như trước, vẻ mặt bình tĩnh làm Thượng Quan Sở Hàn rất muốn nhào lên đánh hắn mấy quyền, ai kêu nụ cười của hắn thiếu đánh như vậy đâu!

Bất quá, hắn thật sự không dám, so với pháp lực, một bụng ý nghĩ xấu kia của Phàm Trần càng thêm khủng bố hơn. Nếu thật sự đánh hắn, kia sau này mình sẽ chờ ngủ ngoài phòng đi, nếu lại ảnh hưởng đến tình cảm của mình cùng Mị nhi, còn không bằng đi tìm khối đậu hủ đập đầu chết luôn đi!

Vì thế, Thượng Quan Sở Hàn lại khuất phục dưới "Này nghiêm" của Phàm Trần.

- Đúng rồi, vì sao bọn họ gọi ngươi là nhị sư công? Đại sư công là ai a?

- Chẳng lẽ ngươi đã quên Mị nhi là vì ai mà bạc đầu trong một đêm sao? - Ngữ khí thản nhiên, lại vẫn không che giấu được đau lòng trong giọng nói như trước, còn có chút chua sót.

Nghe vậy, Thượng Quan Sở Hàn ngây ngẩn cả người, trong mắt dần dần mê ly, giống như đang nhớ lại cái gì.

- Đúng vậy... Sao ta lại có thể quên hắn mất đâu, cho dù hắn đã mất, cho dù hắn làm nàng bị thương sâu như vậy, nhưng địa vị của hắn trong lòng Mị nhi cũng là vĩnh viễn không ai có thể theo kịp...

Vừa dứt lời, hai nam tử phong hoa tuyệt đại không khỏi nhìn nhau cười khổ, hơi có chút cảm giác đồng cảnh ngộ. Có lẽ chỉ có bọn họ mới có thể càng hiểu rõ đối phương hơn, thật ra không phải bọn họ không ghen, cũng không phải có tấm lòng rộng lớn như mặt ngoài vậy. Bởi vì, bọn họ chỉ là một người phàm bình thường.

Chẳng qua, cũng bởi vì trong lòng bọn họ có một tín niệm giống nhau, cho nên bọn họ mới có thể chân chính thông cảm đối phương, cũng bởi vậy mới có thể ở chung thật hoà thuận. Cho nên, dù bọn họ có một chút dấm chua, nhưng mà cũng không ghen tị, nhiều nhất chỉ có thể nói là hâm mộ đi.

Ngay tại ngày thứ hai chúng đệ tử đều biết được chưởng môn cùng Tử Thần có gian tình, Dạ Mị quang minh chính đại nắm tay Tử Thần trở lại Tuyết sơn. Lân này nàng lựa chọn phương thức mang Tử Thần về như vậy, mục đích là làm cả Hoa Thanh phái đều biết quan hệ của nàng cùng Tử Thần, về phần có người nói huyên thuyên cái gì mà sư đồ cấm kỵ hay không, từ lâu nàng đã chuẩn bị tâm lý.

Ai ngờ vừa vào Tuyết sơn, liền nhìn đến bọn đệ tử một đám cung kính hô:

- Đệ tử tham kiến chưởng môn, tham kiến tứ sư công! - Sau đó còn dùng ánh mắt cực kỳ ái muội đảo quanh người nàng cùng tử Thần.

Một màn này vừa ra, chân Dạ Mị lảo đảo một cái suýt nữa té ngã, mà Tử Thần còn lại đã sớm đỏ cả mặt, nhìn chằm chằm mặt đất, giống như trên mặt đất có bảo bối gì chờ hắn đi nhặt vậy.

Nhìn đến ánh mắt ái muội của mọi người, Dạ Mị vừa giật mình vừa sợ hãi, chẳng lẽ những người này có thể biết trước sao? Biết trước.... Chẳng lẽ là Phàm Trần! Nghĩ như vậy, Dạ Mị nở nụ cười hiểu rõ, có lẽ hắn lo lắng cho mình không biết nên nói ra miệng như thế nào, cho nên đã an bày xong xuôi từ trước?

- Ân, đều đi xuống đi.

- Dạ, đệ tử cáo lui! - Rất nhanh, một đám người đều tan ra, rốt cục Tử Thần cũng không còn xấu hổ nhìn chằm chằm mặt đất.

Dọc theo đường đi, mỗi đệ tử gặp được bọn họ đều có biểu tình giống nhau, từ lâu hai người Dạ Mị đã từ khó chịu lúc đầu chuyển biến thành lạnh nhạt, nắm tay nhau đi chậm rãi giống như đôi vợ chồng già vậy.

- Mị nhi!

- Mị nhi!

Theo hai giọng nói vui mừng này, hai thân hình thon dài nhanh chóng xuất hiện trước mắt Dạ Mị cùng Tử Thần, một người trong đó trực tiếp hung hăng đoạt lấy nàng ôm vào lòng.

- Mị nhi, ta nhớ nàng muốn chết, nếu nàng còn không trở lại ta sẽ bị bệnh tương tư. - Thượng Quan Sở Hàn chôn mặt mình thật sâu vào tóc nàng, tham lam ngửi mùi hương thanh nhã của nàng, rất muốn cứ như vậy mãi không rời, chẳng qua có người không cho hắn được như nguyện a...

- Ta nói ngươi lớn như vậy còn làm nũng với Mị nhi? Có cảm thấy xấu hổ không a? Cẩn thận Mị nhi chê ngươi phiền, một ngày nào đó sẽ hưu ngươi để xem ngươi tìm chỗ nào mà khóc đi!

Nghe giọng nói khinh bỉ trêu tức như thế, Thượng Quan Sở Hàn không tình nguyện buông đôi tay gắt gao ôm Dạ Mị ra, vẻ mặt âm trầm nói với Phàm Trần sau lưng:

- Ngươi liền không thể nói cái gì dễ nghe sao? Cả ngày cứ để lời này bên miệng, có phải ngươi rất ngóng trông Mị nhi hưu ta hay không?

Vốn tưởng rằng trước mặt Dạ Mị, Phàm Trần nhất định sẽ thu liễm một chút, ai ngờ người ta căn bản là để hắn được như ý muốn:

- Đúng vậy, ta chính là ước gì Mị nhi đưa ngươi một tờ hưu thư để thu thu dọn đồ đạc đi mau đi. Sao? Không phục? Đến, cắn ta a.

Nghe vậy, Thượng Quan Sở Hàn tức đến nghiến răng kêu "Răng rắc", giống như thật muốn nhào lên cắn hắn một ngụm vậy.

Mà Dạ Mị lại là vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người đang cãi nhau, tuy rằng hai người này nhìn như không hợp nhau, nhưng Dạ Mị không nhìn thấy trên người hai người có địch ý, ngược lại còn giống như rất thích thú, vì thế liền an tâm đứng một bên xem diễn. chẳng qua, mấy ngày nàng không ở đây đến cùng là xảy ra chuyện gì rồi đâu?

Tử Thần cũng có hứng thú nhìn hai nam tử phong hoa tuyệt đại này, vốn tưởng rằng dù thế nào Thượng Quan Sở Hàn cũng sẽ phản kích một chút đi, nhưng ai biết hắn thế nhưng sau khi tức giận hừ một tiếng liền đi rồi.

Hỏi hắn chạy đi đâu? Tự mình xem đi, chạy ra một góc sáng sủa ngồi vẻ vòng vòng còn không biết đang lẩm bẩm cái gì đâu!

Thấy vậy, Dạ Mị cùng Tử Thần ngạc nhiên, suýt nữa rớt cằm xuống. Phàm Trần lại là đắc ý nở nụ cười:

- Mị nhi, Tử Thần, hoan nghênh về nhà.

Ôn nhu cười một tiếng, sau đó tiến lên gắt gao ôm lấy Dạ Mị. Nghe được câu "Hoan nghênh về nhà" kia của hắn, Dạ Mị cùng Tử Thần cũng không khỏi cảm động.

Đúng vậy, nơi này là nhà của bọn họ, một gia đình ấm áp thuộc về bọn họ.

- Đúng rồi, sao chàng lại có thể dạy dỗ Hàn dễ bảo như vậy? - Nhẹ nhàng đẩy Phàm Trần ra, Dạ Mị rất có hứng thú hỏi.

Người khác không biết Thượng Quan Sở Hàn là người như thế nào, nhưng nàng lại rõ ràng nhất, một người đã từng ngay cả vua của một nước cũng không e ngại, hôm nay sao lại trở nên dễ nói chuyện như vậy.

Đối diện với ánh mắt sùng bái của Dạ Mị, Phàm Trần nở nụ cười thần bí, nhẹ nhàng điẻm mũi nhỏ của nàng nói:

- Bí mật.

- Chàng.... Ta.... Tử Thần, chúng ta đi. - Dạ Mị giả vờ tức giận, nắm tay Tử thần thật chặt liền đi về phòng mình, giả vờ không nghe đến giọng kêu gọi bất đắc dĩ của Phàm Trần phía sau.

- Ha ha, báo ứng a! Mị nhi không để ý đến ngươi rồi sao? Ngươi phải cẩn thận, nói không chừng hiện tại Mị nhi trở về viết hưu thư cho ngươi đâu! - Dạ Mị vừa đi, Thượng Quan Sở Hàn lập tức giống như u linh vậy nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Phàm Trần chế nhạo một trận, bình thường bị áp bức lâu lắm, thật vất vả chờ đến cơ hội phản kích sao lại có thể buông tha đâu?

Nghe vậy, Phàm Trần nở một nụ cười ôn nhu nói:

- Sở Hàn, ta xem ngươi là sống quá nhàm chán thôi, có muốn ta giúp ngươi tăng thêm một chút tình thú hay không?

Nói gương mặt tươi cười của Phàm Trần làm điên đảo chúng sinh một chút cũng không khoa trương, chẳng qua nụ cười này trong mắt Thượng Quan Sở Hàn cũng là vô cùng âm trầm khủng bố, toàn thân không khỏi hung hăng rùng mình một cái, khoé miệng cứng ngắc nói:

- A... Ha ha, không cần, cuộc sống của ta rất thú vị, không cần làm phiền ngươi.

- Nếu Sở Hàn có cần, ta tuỳ thời đều có thể giúp ngươi chế tạo một chút thú vui nha. - Nói xong, Phàm Trần liền xoay người rời đi, mục tiêu chính là phòng Dạ Mị.

Đằng sau, Thượng Quan Sở Hàn nhìn bóng dáng màu trắng kia không khỏi bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, từ sau khi biết Phàm Trần là một tên nam nhân phúc hắc "Trong ngoài không giống nhau", hắn vẫn bị áp bức, sợ một ngày nào đó không cẩn thận đắc tội vị gia này. Hắn còn mong chờ ngẫu nhiên sẽ có thời gian ở chung một mình với Mị nhi đâu, nếu tại thời điểm kia bị tên nam nhân phúc hắc này tăng thêm một chút "Tình thú nhỏ" gì mà nói, sợ là hắn sẽ đập đầu chết!

Nghẹn khuất thở dài, lập tức chạy theo bóng dáng màu trắng kia.

Trong phòng Dạ Mị:

- Mị nhi, Mị nhi chẳng lẽ nàng thật sự không để ý tới ta sao? - Phàm Trần vẻ mặt đáng thương vô cùng xoay quanh người Dạ Mị, bất đắc dĩ chính là lần nào nàng cũng quay đầu về chỗ khác không chịu nhìn hắn.

Thượng Quan Sở Hàn phía sau thấy bộ dạng đáng thương này của hắn không khỏi cười lên tiếng, quả thật là núi cao còn có núi cao hơn a! Bỗng nhiên, một ánh mắt âm lãnh quét đến, Thượng Quan Sở Hàn hung hăng sợ run cả người, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Phàm Trần.

- Khụ... kia gì, ngươi tiếp tục!

"Phốc" Dạ Mị rất không lịch sự cười lên, quái dị liếc mắt nhìn Thượng Quan Sở Hàn một cái. Thật sự rất hoài nghi hắn có bị ngốc ngay không, sao lại trở nên càng ngày càng không giống với rồi? Giống như có chút.... Đáng yêu! Sẽ không phải là mấy ngày nàng không ở đây đã bị ngược đãi gì đi?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-78)