Vay nóng Homecredit

Truyện:Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Chương 47

Khuynh Nhiên Tự Hỉ
Trọn bộ 62 chương
Chương 47
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)

Siêu sale Lazada


Đến khi Phó Tự Hỉ tỉnh lại thì không nhìn thấy con gấu bông Đại Hùng thường hay bên cạnh, ngẩn ngơ một lúc thì chợt nhớ ra nó vẫn ở trong phòng mình.

Bắt đầu ý thức được bản thân đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân, cô vội vàng tìm quần áo khắp nơi. Khi mặc quần lót vào cô cảm thấy giữa hai chân có dính dính chất lỏng gì đấy, lại đến vỗ vỗ vào tấm đệm, nơi đó cũng có chút ẩm ướt.

Phó Tự Hỉ cắn môi, chạy ra phòng sách tìm Hạ Khuynh.

Hạ Khuynh đang chuẩn bị tư liệu công tác cho ngày mai, nghe được tiếng bước chân của cô, ngắm nhìn chăm chú thân ảnh nhỏ xinh đang bước về hướng mình:

"Heo nhỏ thích ngủ nướng!"

"Hạ Khuynh..."

Vẻ mặt cô có chút không tự nhiên.

Giữa hai chân có chất lỏng dinh dính làm cô cảm thấy không thoải mái chút nào!

"Có chuyện gì thì nói, em cứ đứng đó ấp a ấp úng làm gì!"

"Em muốn đi tắm rửa." Vừa dứt lời cô lại cúi đầu, hai ngón tay nhỏ đan chặt vào nhau, âm thanh cũng nhỏ dần.

"Cái kia... cái đệm... cũng cần phải tẩy sạch nữa..."

Hạ Khuynh cười nhếch mép.

"Chẳng những em thích khóc nhè, mà ở phía dưới cũng rất thích khóc..."

Cô cúi đầu đến không thể thấp hơn được nữa, rất muốn rất muốn nhanh chóng chạy ngay về phong trốn vào trong chăn.

Người cố tình khởi xướng kia lại tiếp tục cười xấu xa.

"Thế bé cưng có muốn anh tắm cùng không, hửm?"

Cô nàng lắc đầu rồi vội chuồn đi mất.

Trực giác cho biết, nếu lại cùng anh tắm chung, nhất định anh sẽ làm những 'chuyện xấu' ban nãy nữa cho xem!

Hạ Khuynh cố nhịn cười, không dám trêu chọc cô nữa.

"Được rồi, em đi tắm đi, tý nữa sẽ có người đến thay đệm."

Cuối cùng cô mới dám ngẩng đầu lên.

"Bên này em không có quần áo, em muốn trở về phòng."

"Vậy thì em trở về tắm rửa, thuận tiện lấy thêm vài bộ quần áo, buổi tối ăn cơm xong, anh sẽ trở về vùng đang công tác, em cũng phải đi cùng với anh. Em hiểu rõ chưa?"

Vâng. Hạ Khuynh, vậy thì em sẽ chuẩn bị quần áo sao?"

"À, không cần mang nhiều lắm." Anh tiến lại gần ôm cô vào lòng.

"Ngày mai anh muốn em diện một chiếc váy thật đép, chúng ta sẽ kết hôn."

"Em chẳng có cái váy nào đẹp đâu..." Quần áo của cô chỉ toàn quần và quần.

Lần trước Tả Phóng có tặng cho cô một cái váy đỏ rất đẹp nhưng lại khiến Hạ Khuynh không vui, thế là khi Tự Nhạc cùng cô trở về nhà cũng không mang theo.

"Vậy thì chúng ta đi mua là được. Em mau đi chuẩn bị, thật là lề mề!"

Hạ Khuynh bắt đầu trở nên hung dữ rồi, nhào đến cắn cô một ngụm.

"Buổi tối em qua bên này ăn cơm."

Nói thì nói vậy, bây giờ Hạ Khuynh có hung dữ đến mức nào, cô vẫn không sợ!

"Vậy em về nhé. Hạ Khuynh... anh nhớ đổi đệm nhé!"

"Em thật là dài dòng!"

Anh vỗ vào cái mông nhỏ của cô, thế là cô nàng vừa thẹn vừa sợ ba chân bốn cẳng chuổn thẳng.

...

Phó Tự Hỉ trở về phòng vui vẻ tắm rửa thư giãn, sau đó bắt đầu chuẩn bị một ít quần áo. Quả thật cô làm việc gì cũng rất chậm, bởi vì cô muốn cẩn thận từng chút một, chỉ sợ nhộ nhỡ lại quên.

Sau khi mang hành lý đến nhà lớn, Hạ Khuynh dẫn cô đi ăn cơm.

Thật ra Phó Tự Hỉ vẫn còn chưa đến mức phải lấy thân phận con dâu đến ra mắt trưởng bối.

Vốn là hai ngày trước, Hạ Khuynh muốn dẫn cô đến chính thức ra mắt với cha mẹ, nhưng vì Hạ Hàm Thừa đang bận công tác, đến hôm nay mới trở về.

Phó Tự Hỉ đi vào nhà ăn, trông thấy Hạ Hàm Thừa và Lương San cũng đang ở đấy, cô liền lễ phép chạy đến chào hỏi:

"Con chào lão gia, chào phu nhân!"

Lương San hài lòng cười khanh khách.

"Tự Hỉ đến đây ngồi nào, hôm nay ta đã dặn riêng đầu bếp làm toàn những món mà con thích ăn."

"Con cảm ơn phu nhân."

Hạ Khuynh nâng khóe miệng.

"Mẹ thật là tốt nhỉ." Thật ra là anh ngầm muốn nói rằng, Phó Tự Hỉ có cái gì mà không thích ăn cơ chứ!

"..."

Lương San thật rất muốn đá bay thằng ranh này ra ngoài.

"Thằng nhóc này đừng quá kiêu ngạo." Bà nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Khuynh nắm tay Phó Tự Hỉ, sắc mặt trở về nghiêm túc.

"Ba mẹ, hôm nay con trai xin chính thức giới thiệu, đây là con dâu chưa vào cửa của hai người."

Lương San lầu bầu:

"Cái gì cũng đều làm xong hết rồi, vậy mà bây giờ mới mang đến giới thiệu."

Phó Tự Hỉ ngẩng mặt nhìn Hạ Khuynh, anh cũng đư mắt nhìn cô, nở nụ cười trấn an.

"Đây là ba mẹ anh, cũng chính là ba mẹ chồng tương lai của em."

Cô trở nên rụt rè.

"À, con xin chào hai ngài ạ!"

Lương San đương nhiên nhìn ra Phó Tự Hỉ đang cự kì khẩn trương, thấy vậy bà liền thay đồi khẩu khí thoải mái.

"Con không cần nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy a... này ba nó, mặt anh nghiêm túc như vậy, ngộ nhỡ dọa con dâu em hoảng sợ chạy mất thì sao!"

Hạ Hàm Thừa thay đổi sắc mặt.

"Cùng nhau ngồi xuống ăn cơm đi."

"Tự Hỉ, ngồi xuống ăn cơm, về sau con sẽ là thành viên trong gia đình chúng ta."

"Cảm ơn phu nhân!"

Hạ Khuynh khẽ nhắc nhở vào tai Phó Tự Hỉ.

"Em cũng phải gọi ba mẹ anh là ba mẹ chứ, đã quên rồi sao?"

Cô nàng lại khẩn trương, nắm chặt tay anh, cố lấy hết dũng khí thốt ra một câu.

"Ba mẹ mạnh khỏe ạ!"

Lương San vui ra mặt, cũng sảng khoái đáp lại một câu.

"Ngồi xuống ăn cơm đi."

Hạ Hàm Thừa cũng mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên Hạ Hàm Thừa cùng ngồi ăn chung với Phó Tự Hỉ, nên đối với tướng ăn của cô có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.

Nhưng Lương San và Hạ Khuynh xem mãi cũng thành thói quen.

Ông bất động thanh sắc quan sát Phó Tự Hỉ.

Con trai mình quả thật rất chú ý đến con bé, mặc dù có lúc nói chuyện hơi thô lỗ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy yêu thương khi nhìn con bé.

Phó Tự Hỉ cười với Hạ Khuynh, cho dù anh đang phê bình thì cô vẫn mỉm cười.

Hạ Hàm Thừa đương nhiên rất hài lòng khi nhìn thấy hai đứa trẻ này cuối cùng cũng đến được với nhau.

Về một số vấn đề tác phong khác, chỉ hy vọng tương lai Phó Tự Hỉ có thể từ từ sửa lại.

Sau khi dùng cơm xong, Hạ Khuynh liền dẫn theo Phó Tự Hỉ trở về vùng công tác.

...

Bước vào căn hộ, cô lại quay sang hỏi anh.

"Hạ Khuynh, nơi này cũng là nhà của em sao?"

"Nói lời vô nghĩa!" Anh lại bắt đầu dạy dỗ cô.

"Nơi nào là nhà anh thì nơi đó cũng chính là nhà của em."

"Vâng." Cô hiểu được đôi chút, gật gật đầu.

Cô mang Đại hùng đặt vào phòng ngủ, sau đó đi ra phòng khách.

"Hạ Khuynh, giường của anh thật lớn nha!"

"Vừa đủ lớn." Hạ Khuynh hừ một tiếng.

Vì Phó Tự Hỉ cứ mãi thẹn thùng, nên anh vẫn chưa thể cùng cô nếm thử các tư thế khác.

Hai người ngồi xuống sô pha.

"Hạ Khuynh, ban ngày anh đi làm, vậy còn em làm sao bây giờ?"

"Em đi cùng với anh. Ngồi trong văn phòng đọc sách, ngoan ngoãn học tập thì mới có thể đi kiếm tiền."

"Được."

Phó Tự Hỉ thật sự rất mong chờ, cô cũng chẳng biết công ty trông như thế nào.

"Em chưa bao giờ đến công ty."

"Không nhất thiết em phải làm việc trong công ty, đến lúc đó em hứng thú với việc gì thì chúng ta sẽ bàn sau."

Hạ Khuynh không muốn tạo cho cô áp lực quá lớn. Cô có thể làm việc hay không không quan trọng, anh chỉ hi vọng cô sẽ càng ngày càng tự tin hơn, có một cuộc sống tốt hơn.

"Em nhất định sẽ chăm chỉ học tập."

Ngưng một chút, lại bổ sung them:

"Nhưng mà, em thật ngốc..., chỉ sợ thật lâu thật lâu mới học được."

"Từ từ sẽ được, không cần vội."

"Hạ Khuynh, em muốn đi làm kiếm tiền nuôi Tự Nhạc."

Đây là ước nguyện mà cô cực kỳ mong chờ, Phó Tự Nhạc vì cô mà phải trả giá rất nhiều thứ, cô rất hy vọng chính mình có thể giảm bớt phần nào áp lực cho em gái.

"Em là một người chị tốt, về sau cũng sẽ là một người vợ tốt."

"Đúng vậy, em còn muốn trở thành một người mẹ tốt nữa cơ!"

Hạ Khuynh ôm lấy cô ngồi lên đùi mình.

"Cô bé này hư hỏng thật, chỉ biết nghĩ đến nòng nọc nhỏ của anh."

Mặt cô trở nên đỏ bừng.

"A, em không có mà..."

Anh lại ôm chặt một chút, cơ thể cô bắt đầu cứng đờ.

'Cái vật kia' của anh đang dán chặt vào giữa hai chân cô, hơn nữa còn có dấu hiệu thức tỉnh.

Cô vừa thẹn vừa sợ giãy dụa:

"Hạ Khuynh, chúng ta vẫn còn chưa đến giờ ngủ đâu!"

"Ngoan nào, lần này anh sẽ không ép buộc em nữa đâu, sẽ nhanh thôi mà..."

Tay anh bắt đầu tiến dần vào trong quần áo cô.

(nơi này đã tỉnh lược 500 chữ...)

Phó Tự Hỉ cảm thấy mình lại bị anh lừa nữa rồi! Hạ Khuynh rõ ràng nói sẽ không ép buộc thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn mang cô áp đảo ở trên sô pha vần qua vần lại giày vò cô mệt chết đi được.

Thực sự rất mệt!

Sau trận mây mưa, Hạ Khuynh ôm lấy cô bé của mình đi tắm rửa sạch sẽ, cô cũng chẳng nhúc nhích nổi chỉ đành mặc anh giúp cô cọ rửa sạch sẽ thơm tho.

Sau khi tắm xong cô trèo lên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

...

Bởi vì tối hôm qua ngủ sớm, nên ngày hôm sau Phó Tự Hỉ rời giường thời gian cũng không tính là quá muộn.

Rửa mặt xong cô liền chạy đến nhìn ngắm Hạ Khuynh đang trong bếp làm bữa sáng, không khỏi ngạc nhiên:

"Hạ Khuynh, anh cũng biết nấu nướng à?"

Anh miễn cưỡng lườm cô một cái.

"Vớ vẩn, em nghĩ ai cũng như em à?"

Cô khẽ nhíu mày.

"Về sau em cũng sẽ học nấu cơm, chờ anh về ăn."

"Về sau lại nói. Ăn xong bữa sáng, chúng ta sẽ xuất phát đi kết hôn."

"À vâng!"

Vừa nghe đến hai từ 'kết hôn', trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn một nhịp.

Khái niệm kết hôn đối với cô sẽ là mặc vào một chiếc váy thật xinh đẹp, bởi vì đây là một ngày quan trọng nhất trong cuộc đời.

Hạ Khuynh đoán được suy nghĩ của cô, trước khi đến cục dân chính mang cô đến trung tâm mua sắm.

...

Phó Tự Hỉ thay vào một chiếc váy trắng đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, bước lên phía trước ngắm nhìn bản thân trong gương, e lệ quay sang hỏi anh:

"Hạ Khuynh, em mặc chiếc váy này có đẹp không?"

"Rất xinh đẹp."

Đây là câu trả lời chân thật nhất từ tận đáy lòng anh.

Trong lòng anh, cô mãi là người xinh đẹp nhất.

Đôi vợ chồng son hoàn tất thủ tục kết hôn rất thuận lợi.

Vừa bước ra Cục dân chính, Hạ Khuynh liền rất không phúc hậu phát cho đám bạn tốt của anh một tin nhắn.

"Tôi đã kết hôn".

Chu Phi Lương suýt chút nữa làm rơi cả điện thoại, hùng hùng hổ hổ gọi lại cho Hạ Khuynh, kết quả là đối phương đang bận máy...

Hắn bắt đầu nôn nóng.

"Con mẹ nó, thằng nhãi này dám nhanh hơn ông một bước!"

Về phần Vương Thần, sau khi nhận được tin nhắn, cực kì bình tĩnh cũng nhấn nút gọi lại cho Hạ Khuynh.

"Cái gì?? Cậu đã kết hôn? Hôn lễ thì sao? Có chọn phù rể chưa?"

"Tôi vừa mới ra khỏi cục dân chính. Hôn lễ..."

Hạ Khuynh chưa nói xong, Vương Thần bắt đầu gào thét.

"Không có hôn lễ? Hạ Khuynh, cậu phải dập đầu xin lỗi tôi ngay! Xe cưới màu hồng phấn đều là do tôi tận tâm tận lực chuẩn bị cho cậu đấy!!!"

"Không phải không có hôn lễ, chỉ là vẫn chưa tổ chức." Hạ Khuynh lãnh đạm nói:

"Còn nữa, là ai nói muốn sử dụng xe cưới màu hồng phấn của cậu?"

"Ôi! Cõi lòng tôi đã tan nát!"

Vương Thần trong lòng mếu máo, ngoài miệng lại tiếp tục hỏi:

"Bà xã của cậu có phải là em gái cực kỳ đáng yêu kia?"

"Vớ vẩn."

"Vậy cô bé đó có chị hay em gái nào không? Còn độc thân không? Có phải cũng giống như cô ấy đáng yêu chết người không?"

"..."

Hạ Khuynh đen mặt cảnh cáo:

"Đừng mơ tưởng đến bà xã của tôi."

"Phi phi phi, tôi chỉ hỏi là cô ấy có chị hay em gái không thôi mà!"

"Có một em gái."

Vương Thần trở nên hứng thú.

"Em gái? Thật là tốt! Em gái thì càng đáng yêu."

Hạ Khuynh hừ một tiếng, không muốn nói thêm về Phó Tự Nhạc.

"Được rồi, không nói với cậu nữa, tôi còn có việc bận."

"..."

Vương Thần còn muốn dò hỏi Hạ Khuynh một chút chuyện về em gái của em gái đáng yêu kia, kết quả là bị anh tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

Vì thế, hắn đã hạ kết luận.

"Hạ Khuynh mi là một tên vô lương tâm!"

...

Bên này Hạ Khuynh vừa treo máy, Chu Phi Lương liền gọi đến.

Hạ Khuynh đang đứng trên đường lớn ấn nút trả lời:

"Lũ đàn ông độc thân các cậu thật sự rất phiền phức."

Chu Phi Lương rống to:

"Ông đây đang phát hỏa đó. Bà xã cậu là Phó Tự Hỉ?"

"Ừ"

"Hôn lễ thì sao? Có chọn được phù rể chưa?" Giống hệt như khẩu khí ban nãy của Vương Thần.

"Chỉ vừa lĩnh giấy kết hôn thôi, hôn lễ về sau sẽ tổ chức."

Chu Phi Lương càng thêm kích động.

"Hành động nhanh vậy? không phải cậu nói cậu chỉ xem cô ấy là em gái thôi sao? Đây là loạn luân. Mi đúng là tên cầm thú!"

Hạ Khuynh lạnh nhạt đáp lại.

"Ừ, em gái đáng yêu quá, người anh trai là tôi vừa nhìn liền thích. Thế thì sao nào?"

"Không biết xấu hổ!"

Chu Phi Lương cảm thấy bắt đầu không chống đỡ được nữa, quyết định treo điện thoại.

Còn về Hề Thế Hàm chỉ ôn hòa chúc phúc, khá hơn hai tên kia rất nhiều, có điều không quên chen vào đôi ba câu trêu chọc.

"Phụng tử thành hôn*?"

*Phụng tử thành hôn: có nghĩa là bác sĩ bảo cưới đấy ạ, vì có baby nên vội cưới.

Hạ Khuynh khinh thường phủ nhận.

"Tôi là một thanh niên chính trực, cảm ơn."

...

Trên đường đi đến công ty, Phó Tự Hỉ xoa xoa bức ảnh chụp chung của hai người trên giấy chứng nhận kết hôn, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

"Hạ Khuynh, em thật sự đã trở thành Hạ phu nhân rồi sao?"

Hạ Khuynh bị sự ngây ngô của cô chọc phì cười, cực kì cường điệu khẳng định.

"PHó Tự Hỉ của hiện tại hay tương lai đều là Hạ phu nhân."

"Vâng!"

Cô lại cười khanh khách, âm thanh vang lên giòn giã.

"Em đã trở thành Hạ phu nhân!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-62)