← Ch.28 | Ch.30 → |
Binh binh binh.... bang bang bang....
......
......
San San trốn ở trong chăn ôm sách đọc chăm chú, đọc lấy đọc để thì bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai, sau đó dưới lầu có tiếng đồ vỡ binh binh bang bang. Tiếng động vang lên một lúc rồi mới bắt đầu xuất hiện một giọng nam, phát ra tiếng gọi lớn "XXX, anh yêu em.", xem ra vừa bị từ chối bởi vì trong chốc lát San San lại nghe thấy tiếng nữ sinh kia rống lên "XXX, anh chết đi!"
Tiếng động không có quy luật, thỉnh thoảng lại vang lên, mỗi lần San San đang định mở cửa ra thì âm thanh kia lại truyền tới.
Đầu năm nay, sinh viên nghĩ quẫn trong lòng cũng không hiếm thấy, trường học của San San cũng thường xuyên xảy ra mấy vụ nhảy lầu, lúc mới vừa bước chân vào trường Hoàn Tử đã nghe thấy mấy đàn anh đàn chị kể lại, sau đó thuật lại cho San San nghe. Lúc nói đến chuyện này, bốn người trong phòng kí túc xá của San San cũng vừa mới lên xe taxi đi về kí túc xá, lái xe nghe bốn người họ nói vậy cũng khá vui vẻ, lấy tay chỉ nói, "Các cô xem, đó không phải là tên điên XX sao." Các cô vừa nghe thấy thì đã nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có một người trẻ tuổi mặc một chiếc áo choàng bẩn thỉu rách rưới đang loạng choạng trên đường, xem ra đầu óc cũng có vấn đề, nhưng sao lại nhìn ra đó là tên điên XX chứ? Lái xe thấy các cô có vẻ nghi ngờ không lên tiếng nên tiếp tục mở miệng nói, "Đó không phải là quần áo trắng của bệnh viện đâu nha, cậu ta cứ đi lại thơ thẩn trên con đường này, lúc mới bắt đầu chiếc áo choàng ngắn này vẫn còn rất mới."
Bọn San San vừa nghe thấy thì đều rất kinh ngạc, bốn người cùng yên lặng có chung một nhận thức, đó chính là ngàn vạn lần không thể để áp lực học tập quá lớn khiến mình trở nên điên loạn.
Thật ra thì các cô cũng không quá lo lắng, bốn người trong kí túc xá ai nấy cũng thuộc dạng không tim không phổi, thành tích học tập của Hoàn Tử hơi tốt một chút, còn lại Tiểu Tân và Nha Nha cũng bình thường, San San thì kém hơn một chút. Ông trời có đến trường mà tuyển người điên cũng sẽ tìm loại tinh anh mà ra tay cho nên bất kể có thế nào thì cũng không đến lượt bốn người các cô.
Có hai sinh viên nhảy lầu trong trường học lại trở thành tin tức nổi bật trên báo, trường học vốn đã rất hỗn loạn, lần này lại mượn mấy chuyện này để trở nên nổi tiếng trên các mặt báo. Trường học cũng khá sợ, luôn khuyên sinh viên phải lo học tập, bắt đầu từ bây giờ hướng phát triển lại thay đổi, nói sinh viên phải kết hợp với vận động, lúc cần thoải mái thì cứ thoải mái, để mình quá căng thẳng sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện không may. Nhưng đến cuối kì thì các sinh viên bắt đầu loạn lên, có thể đập phá đồ, có thể đứng trên mái nhà thét to, chỉ cần không quá mức thì trường cũng mặc kệ, nói chung có thể giải tỏa thì cứ việc làm, chỉ sợ áp lực cứ giấu mãi trong lòng dần dần sẽ trở nên điên loạn, càng kinh người là lẳng lặng đi nhảy lầu, nhảy từ trên nóc nhà xuống là xong chuyện.
Căn cứ vào thái độ để mặc sinh viên của trường vào cuối kì, rất nhiều sinh viên cũng mượn dịp cuối kì bắt đầu làm loạn, cho nên đến cuối kì lại có rất nhiều người công khai thổ lộ, đến lúc bị từ chối thì lại vô cùng tự nhiên nói một câu, "A! Tôi áp lực quá, tôi điên đây!", dù sao thì sang học kì mới lại làm một hảo hán cũng không sao. Dần dần đã trở thành một nét đặc biệt của trường San San, rất nhiều dân ngoại đạo còn cố ý chọn lúc này chạy tới trường xem bọn họ liên tiếp phát ra những tiếng gầm pha lẫn những tiếng rống tỏ tình.
Mấy người trong phòng kí túc xá của San San đều ở trong phòng tự học, hiệu suất hơi kém một chút nhưng nằm trong chăn đọc sách vẫn còn khá hơn so với việc tối nào cũng phòng tự học lạnh như băng.
"A ~~!" Tiểu Tân đang đọc sách đột nhiên phát ra một tiếng rống làm cho ba người khác giật nảy mình.
"Hứa Tiểu Tân, cậu bị động kinh à." Hoàn Tử thở dài, cô cảm thấy mình phải giữ trật tự, kì thi cuối khóa gần tới, mọi người đều phải học bài.
"Mình thấy áp lực quá, mình cảm thấy mình sắp điên lên rồi." Tiểu Tân dúi đầu vào sách.
"Cậu thôi đi, mọi người trong trường sắp điên hết rồi, cậu làm ơn là người duy nhất bình thường cho mình nhờ." Hoàn Tử trực tiếp thức tỉnh Tiểu Tân, "Cậu đang muốn đi xem mấy cuốn tiểu thuyết kia của cậu chứ gì."
"Hắc hắc hắc, cũng chí có cậu hiểu mình." Tiểu Tân ngẩng đầu lên, mắt đảo một vòng thì nhìn thấy San San, "Kì quái, sao hôm nay người kia của cậu còn chưa tới."
San San nghe thấy Tiểu Tân nói vậy thì hàng chân mày nhướng lên, trong lòng xiết chặt, tưởng là chuyện của mình và Hàn Cố Diễn đã bị bại lộ, đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để cho ba người kia buông tha cho mình thì chợt nghe thấy Nha Nha tiếp lời, "Sắp rồi, mười, chín, tám..."
Nha Nha đang đếm ngược, không đợi cô đếm đến ba thì chợt nghe thấy dưới lầu truyền lên tiếng la tê tâm liệt phế, "Diệp San San, anh yêu em..."
Đầu óc San San mơ màng, thiếu chút nữa đã sợ đến bất tỉnh.
"Mình nói này, tên Vương Đại Hỉ này ngoại trừ đầu óc không bình thường lắm nhưng tình cảm thì lại rất kiên định nha." Hoàn Tử cầm sách đi đến bên hành lang thò đầu ra nhìn xuống dưới, "Sao lại không có ai si tình với mình như vậy nhỉ."
San San không nói gì, trợn tròn mắt một lúc rồi chợt nghe Vương Đại Hỉ đứng dưới lầu rống to, "Diệp San San, em ra đây cho anh, chuyện này anh không để yên đâu."
"Các cậu nói xem cậu ta còn náo loạn như vậy bao lâu nữa?" Rốt cuộc San San nhịn không được hỏi.
"Tối nào lúc 9h cũng chấn động không khác gì bản tin buổi chiều." Nha Nha để sách xuống, cũng gia nhập vào đội ngũ nói chuyện phiếm, dù sao tám chuyện cũng hấp dẫn hơn sách giáo khoa, "Mình thấy anh ta dư thừa tinh lực, càng xuất hiện ở đây dày đặc hơn trước, phỏng chừng anh ta còn phải rống thêm một thời gian nữa."
"Chu kì hiện nay cũng không dài đâu, chừng một tháng sau thôi, nhịn một chút rồi sẽ qua." Hoàn Tử lành lạnh nói, càng nói thì chân mày của San San càng nhíu chặt lại.
"Chẳng qua là cũng không phải không có cách nào đuổi đi được đâu." Hoàn Tử lấy tay che đi nụ cười trộm, nheo mắt với Nha Nha một cái.
"Gì đấy, nói nghe một chút xem." Ánh mắt kia đã được Nha Nha tiếp nhận chuẩn xác, kẻ xướng người phụ họa, "San San, cứ tiếp tục như vậy cậu cũng sẽ bị anh ta làm phiền đến chết, chúng mình cũng sắp bị phiền chết rồi."
San San vừa nghe thấy có cách trị được Vương Đại Hỉ thì rất mừng rỡ, mặt tràn đầy hứng thú, "Cậu nhanh chóng nói vào trọng điểm đi."
"Ôi, còn có cách gì nữa chứ, mình muốn nói bây giờ cậu lao xuống kia đi, nói không thông thì đánh cho anh ta thành đầu heo, xem anh ta còn dám nữa không." vừa đến thời điểm mấu chốt thì bạn học Hứa Tiểu Tân lại trêu ghẹo.
"Cậu ngậm miệng lại cho mình." Hoàn Tử cùng Nha Nha vô cùng ăn ý, bốn con mắt như phi đao bắn đến, chỉ kém phần không bắn cho Tiểu Tân tan nát.
Hoàn Tử thỏa mãn nhìn Tiểu Tân rụt cổ lại, dưới dâm uy của hai cô mà ngậm miệng lại, lúc này mới ho nhẹ một cái rồi mở miệng nói, "Thật ra cũng không khó nha, mặc dù Vương Đại Hỉ rất có nghị lực nhưng nói cho cùng cũng không phải là một người quá dai dẳng..."
"Hình như anh ta cũng đã được tính là dai dẳng mà?" Hứa Tiểu Tân nhịn không tới mười giây thì lại nói tiếp.
"Có tính không?" Đứa con gái này vào lúc mấu chốt luôn chặn họng người khác, Hoàn Tử liều mạng bắn ánh mắt phi tiêu về phía cô nàng Tiểu Tân mới tâm không cam lòng không nguyện lẩm bẩm, "Không tính."
"Khụ..." Hoàn Tử hắng giọng một cái, "Mới vừa rồi nói đến chỗ anh ta cũng không phải là người quá dai dẳng..." Nói xong còn tranh thủ thời gian liếc xéo Tiểu Tân, thỏa mãn thấy miệng cô bị Nha Nha bịt lại, lúc này ánh mắt mới đảo sang chỗ San San.
"Ừ, không quá dai dẳng, sau đó thì sao." San San có chút gấp gáp, đã đi lòng vòng nửa ngày sao còn chưa nói vào trọng tâm chứ.
"Còn sau đó cái gì nữa, gọi bạn trai của cậu đến gặp mặt là được rồi, anh ta biết cậu đã có bạn trai thì tự nhiên sẽ không bám lấy cậu nữa, không phải cậu định không nói để bắt cá hai tay, hưởng thụ cảm giác được theo đuổi đó chứ?"
"Mình làm gì có!" San San vừa nghe thấy Hoàn Tử nói vậy thì lập tức muốn giải thích, lời nói vọt ra từ trong đầu, "Gần đây anh ấy rất bận, hơn nữa vốn cũng không phải chuyện của anh ấy, để cho anh ấy đi gặp Vương Đại Hỉ nói những lời này tóm lại là không tốt lắm, loại chuyện nhỏ nhặt này mình muốn tự xử lí."
"Hử?" Nha Nha tỏ vẻ đã hiểu, "Thì ra là như vậy nha."
Đương nhiên là như vậy, San San tranh thủ thời gian gật gật đầu.
"Anh ấy là ai?" Hoàn Tử thừa thắng truy kích.
"Anh ấy là..." lời vừa định nói ra khỏi miệng, lúc này San San mới kịp phản ứng, không xong rồi, không cẩn thận một chút đã bị hai người họ phát hiện rồi.
Lúc này dùng bất biến ứng phó với vạn biến thôi, San San không hề nói gì, yên lặng cúi đầu xuống, nâng sách lên, cố gắng làm ra vẻ đang chăm chú đọc.
"Cậu còn giả vờ à." Hoàn Tử rút cuốn sách trong tay San San ra, "Nói, gần đây cậu đang làm gì, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ trừng phạt nghiêm khắc, thành thật khai ra mau, bây giờ chính phủ cho cậu một cơ hội để hối cải làm lại người tốt, đừng có mà rượu mời không uống lại uống rượu phạt." Hoàn Tử giở luật ra nói làm cho San San kinh hãi lạnh người nhưng trên mặt vẫn mang theo thái độ hiên ngang lẫm liệt.
"Chúng tiểu nhân đâu, lên..." Hoàn Tử vung tay, ba người trong phòng kí túc xá chuẩn bị bắt đầu dùng hình bức cung.
Đang chuẩn bị sử dụng cực hình bức cung thâm độc của kí túc xá lên người San San - thọt léc bàn chân thì nhạc chuông "Sứ thanh hoa" vang lên, San San nhanh chóng nhận điện thoại, cười hắc hắc, "Mình...mình..."
"Biết rồi." Nha Nha liếc San San, sau đó ba người trong phòng kí túc xá vô cùng ăn ý mở miệng nói, "Mẹ cậu!"
San San cũng không quan tâm đến ba người kia nữa, cầm điện thoại đi thẳng vào toilet, khóa trái cửa ở bên trong không biết nói cái gì mà một lúc lâu sau mới bật ra ngoài, bắt đầu thay quần áo, "Chuyện kia..."
"Biết rồi." Ba người đồng thời mở miệng, "Mẹ cậu tới thăm cậu chứ gì."
San San bị bọn họ chặn họng, một lúc lâu sau mới đỏ mặt nói, "Chuyện kia, hôm nào mời các cậu đi ăn cơm."
"Ọe ọe ọe" Tiểu Tân đột nhiên tức giận, "Cậu đừng có mà dùng một bữa cơm để mua chuộc bọn mình." Rồi lại kéo Nha Nha đang xem kịch vui bên cạnh, "Thôi không thèm, Nha Nha nhỉ."
"Thôi cái đầu cậu ấy." Nha Nha ném ánh mắt phi đao cho Tiểu Tân, "Còn chờ cái gì nữa, còn chờ hôm nào nữa, hôm nay luôn đi."
"Trời? Hôm nay sao?" San San sửng sốt, "Vậy thì quá gấp nha, hơn nữa không phải các cậu đều đã ăn tối hết rồi sao?"
"Không gấp không gấp." Hoàn Tử cũng tranh thủ gật đầu, "Bây giờ luôn đi, gấp đâu mà gấp, chúng mình hiếu kì đã lâu rồi, ăn bữa khuya cũng được mà."
Cô gái ngốc Hứa Tiểu Tân rốt cuộc cũng kịp phản ứng, gật đầu như bằm tỏi nói, "Đúng đúng đúng, bây giờ luôn đi mà, chúng mình đi với cậu, dù sao học hành cũng căng thẳng, đi ăn chút gì đó thả lỏng một chút cũng hay, cậu sợ cái gì?" Đôi mắt Tiểu Tân đảo một vòng, nghiêng đầu sang, "Mình nói này, không phải là người đang đứng dưới lầu chứ?"
Hoàn Tử và Nha Nha thông minh một đời mà ngu ngốc nhất thời, nghe Tiểu Tân nói vậy cũng sửng sốt theo, một lát sau Nha Nha vô cùng lúng túng nói: "Thật ra thì...cái tên...Vương Đại Hỉ kia cũng rất tốt, ha ha."
Câu nói này thật là đáng sợ, San San vừa nghe thấy thì quýnh lên, đang muốn giải thích nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ba người kia thì thấy buồn cười nên muốn trêu chọc một chút, quyết định không nói cho bọn họ biết, dù sao mình đã bị ăn hiếp lâu như vậy, thời điểm thích hợp cũng nên ăn hiếp lại bọn họ cũng hay, tục ngữ nói rất đúng, bị ăn hiếp một mình không bằng đi ăn hiếp người khác, ăn hiếp càng nhiều càng vui.
← Ch. 28 | Ch. 30 → |