← Ch.078 | Ch.080 → |
Trong bài viết, đám nam sinh độc thân của kế viện đều vô cùng tức giận, ngay cả cách đối phó với người đàn ông kia bọn họ cũng nghĩ xong.
Cái gì mà chỉ mặc đồ lót chạy quanh sân hai mươi vòng, cái gì mà đeo tấm biển: "Tôi có tội" trên cổ chạy một vòng qua tất cả các viện, còn cái gì mà mời toàn bộ nam sinh đến Kim Thúy Lệ ăn cơm nếu không làm hài lòng "Nhà mẹ đẻ" thì đừng mơ đưa hoa khôi của kế viện đi.
Chỉ cần Từ Nam Diệp thấy những thứ này, Chử Dạng cảm thấy gần ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của bọn họ.
Từ Nam Diệp có làm theo hay không là một chuyện, tỷ lệ trai gái ở kế viện có thể vì sự kiện lần này mà thay đổi hay không lại là chuyện khác.
Dựa vào hiểu biết của mình về Từ Nam Diệp, cô cảm thấy anh không gì không làm được.
Sau khi bài đăng này phổ biến suốt một buổi sáng, cuối cùng người trong cuộc cũng lên tiếng.
Mang trên người danh hiệu "Người tình đại chúng", Chử Dạng đã đăng bài nói rõ.
[Tôi độc thân. ]
Ba chữ đơn giản này vừa đăng lên, đề tài này càng nóng hơn.
[Con mẹ nó, mau chụp màn hình!]
[Bài đăng này có phải quá trâu bò rồi không? Vừa đăng lên đã nổi như vậy?]
[Đàn chị, chị là nữ thần trong kí túc xá của chúng ta!]
[Cái quái gì vậy? Cái danh hiệu này cũng quá khoe khoang rồi. ]
[Không có gì phải khoe, cô ấy vốn là người yêu công khai của chúng tôi. ]
[Nhưng không phải có người nói đêm hôm đó nữ thần ở sườn núi tình nhân sao? Ai độc thân mà đến đó chứ?]
Chử Dạng chọn bình luận này để trả lời.
[Đi ăn cơm chó đó. ]
Cách trả lời như vậy, mọi người cũng không còn gì để nói.
Sở thích của Chử Dạng coi như là đặc biệt nhưng trên thế giới này còn có nhiều người kỳ quặc hơn, thích ăn cơm chó vốn đã là một thú vui phổ biến, cần được tôn trọng.
[Đàn chị hoa khôi nhìn tôi này! Người đăng bài nói chị đi với người một người đàn ông lên sườn núi, người đàn ông đó là ai?]
Câu trả lời của Chử Dạng vẫn ngắn gọn, súc tích như cũ.
[Bạn bè. ]
[Bạn trai?]
[Bạn nam. ]
[Chúng ta không tin tình bạn trong sáng tồn tại giữa nam và nữ!]
Chử Dạng lấy lệ nói: [Bây giờ có. ]
Bình luận càng ngày càng nhiều, bây giờ đã trở thành một màn hỏi đáp ông nói gà bà nói vịt, cố gắng chứng tỏ cô thực sự độc thân.
Sau đó cũng có người phát hiện ra, cuối cùng mọi người đều hỏi về chuyện này.
[Là một nam sinh mà nói, cho dù có không thích một cô gái, nếu rủ cô ấy đến sườn núi tình nhân chắc chắn là muốn trêu ghẹo cô gái này. ]
[Cũng giống như trên, tôi không tin quan hệ đơn thuần giữa người khác giới sẽ đến sườn núi tình nhân. ]
[Chắc chắn người đàn ông kia thích nữ thần của tôi, tôi không tin, ai cũng muốn tán nữ thần, tại sao chỉ có anh ta thành công. ]
[Nếu cô không thích anh ấy, tại sao cô lại cùng anh ấy đến sườn núi tình nhân?]
[Mối quan hệ này chắc chắn không đơn giản. ]
Sinh viên đại học ngày nay rất lười đọc sách, cũng không lắng nghe khóa học chuyên môn nhưng gặp phải những chuyện như này thì tất cả đều thành Sherlock Holmes.
Thấy cũng vô dụng, Chử Dạng dứt khoát thay đổi thái độ, vò đã mẻ không sợ vỡ, dù sao so với để đám nam sinh ở kế viện chịu chết trước mặt Từ Nam Diệp còn tốt hơn.
[Kiểu đàn ông đó không phải gu của tôi, trong mắt tôi anh ấy chỉ là bạn bè. ]
[... Anh trai kia...thật thảm. ]
[Cứ tưởng hẹn hoa khôi lên sườn núi tình nhân là xong, không ngờ vẫn bị phát thẻ bạn bè. ]
[Kế viện giải tán đi, rõ ràng là hoa khôi chướng mắt người ta. ]
[Anh em kế viện đừng lo, hoa khôi của chúng ta không dễ bị theo đuổi như vậy đâu. ]
[Đừng lo, kế viện vẫn còn người giữ quan hệ mà. ]
[Viện kỹ thuật và mộc viện mấy người từ bỏ ý định đi, hoa khôi của ngành chúng tôi vẫn còn độc thân! Chúng ta không giống nhau!]
[@viện ngoại ngữ, @viện báo chí, mọi người muốn liên nghị hãy xem qua kế viện chúng tôi!]
Chử Dạng đang trốn trong phòng ngủ trả lời bình luận, nhìn thấy những bình luận này, cô quay đầu lại hỏi Thư Mạt: "Bọn họ muốn tớ độc thân là vì muốn tớ chống đỡ quan hệ với các viện khác sao?"
"Một nửa đi? Kế viện không có nhiều nữ sinh xinh đẹp" Thư Mạt nhún vai: "Cậu là hoa khôi, trước đây cậu rất thích tham gia hoạt động liên nghị nên mấy viện khác cũng cho rằng cậu là át chủ bài của viện chúng ta."
Chử Dạng đột nhiên giật giật khóe miệng.
Cô còn tưởng mình là hồng nhan họa thủy, là nguyên nhân gây ra chiến tranh giữa Từ Nam Diệp và mấy nam sinh độc thân của kế viện, bây giờ ngay cả mấy lời giống như tra nữ cô cũng đã nói, kết quả Thư Mạt lại nói với cô rằng đám nam sinh ở kế viện không muốn cô không còn độc thân là vì sợ sau khi cô không còn độc thân sẽ không tham gia hoạt đọng ngoại khóa, kế viện sẽ bị loại khỏi danh sách liên nghị.
Hại lòng hư vinh nhỏ của cô bành trướng lâu như vậy, còn tự cho mình là Đát Kỷ chuyển thế.
Dù sao cũng vừa nói mình độc thân, bây giờ cũng không thể quay đầu thừa nhận đã có bạn trai. Chử Dạng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng trả lời.
[Yên tâm đi, cho dù tôi có bạn trai, tôi vẫn sẽ tham gia các hoạt động liên nghị. ]
Đây cũng coi như là miếng đệm lót, sau này giới thiệu Từ Nam Diệp với mọi người cũng coi như để bọn họ chuẩn bị tâm lý một chút.
Sau đó, cô còn đặc biệt bổ sung thêm một câu.
[Bởi vì tôi là người tình của mọi người. ]
Tốt nhất chỉ cần Từ Nam Diệp không biết, thế giới này sẽ hòa bình.
Kế viện rất xúc động, vội vàng hô to khẩu hiệu: "Nữ thần tình yêu! Yêu Dạng Dạng!"
Thư Mạt: "..."
Tuyên bố độc thân của Chử Dạng truyền đi rất nhanh, tối hai ngày sau đó chủ tịch kế viện liền nhận được thư mời liên nghị của viện ngoại ngữ.
Kế viện có nhiều sư thiếu cháo, viện ngoại ngữ lại nhiều cháo thiếu sư*, vừa vặn bổ sung cho nhau.
(*) Ý nói kế viện nhiều nam ít nữ, còn viện ngoại ngữ lại nhiều nữ ít nam.
Mấy nữ sinh của viện ngoại ngữ cảm thấy ăn ở tiệm quá giảm giá trị hoạt động liên nghị nên đã cố ý chọn địa điểm liên nghị ở quan bar này.
Mà lại là quán bar mà kế viện bọn họ ăn mừng chiến thắng trận đấu bóng rổ năm ngoái.
Nhiều người trong kế viện đều đã đi qua đây nên hầu hết đều đồng ý chọn nơi này.
Quán bar này rất sạch sẽ, nghe nói là phú nhị đại mở nên không có chất cấm hay mấy chuyện bẩn gì đó nên sinh viên có điều kiện khá giả đều thích vào đây. Coi như là hưởng thụ cảm giác ra xã hội sớm một chút.
Để chống đỡ cho kế viện, Chử Dạng phải xuống trận, bọn họ còn sử dụng chính sách "Ba không hỏi" gọi Cố Thanh Thức đến buổi liên nghị.
Có lẽ vì sắp tốt nghiệp nên gần đây Cố Thanh Thức cũng tích cực tham gia mấy buổi tụ họp hơn nhiều. Buổi liên nghị này cũng chỉ suy nghĩ một chút rồi đồng ý với bạn cùng phòng.
Tối hôm đó, sinh viên của kế viện tập hợp trước cổng trường, cùng nhau bắt xe đi đến quán bar đó.
Chử Dạng nhìn thấy Cố Thanh Thức cũng không còn thấy xấu hổ.
Dù sao lời cần nói cũng đã nói, nếu càng xấu hổ ngược lại càng chứng tỏ cô đang ra vẻ.
Chử Dạng còn chưa kịp hỏi tại sao Cố Thanh Thức lại đột nhiên đồng ý đến buổi liên nghị thì đã bị Cố Thanh Thức hỏi trước.
"Em thật sự đến đây?" Cố Thanh Thức cau mày, giọng điệu lãnh đạm: "Anh ta có biết không?"
Chử Dạng xua tay: "Chỉ cần mọi người không nói linh tinh, anh ấy sẽ không biết."
Tuệ Hạnh, người lặng lẽ đi theo sau Chử Dạng khẽ run lên.
Một đoàn người đứng ở trước cửa quán bar, Chử Dạng ngẩng đầu nhìn biển hiệu của quán bar, trong lòng cảm thấy hỗn loạn.
Bây giờ trời cũng đã hoàn toàn tối, quán bar này lại trở lên khiêm tốn lại trông rất phong tình.
Cô vốn đã quyết định cả đời này sẽ không bao giờ bước chân vào quan bar này nhưng không ngờ một năm sau cô lại quay lại.
Trừ Tuệ Hạnh bị bảo vệ giữ lại đòi kiểm tra thẻ căn cước vì nghi ngờ là trẻ vị thành niên, Trần Ti Lam phải làm nhân chứng chứng minh cô ấy không còn nhỏ, còn lại những người khác đều thuận lợi đi vào.
Bên trong vẫn không thay đổi chút nào.
Vẫn là ánh đèn mông lung đó, nữ ca sĩ ăn mặc quyến rũ đang ca hét trên sân khấu.
Mười mấy cái bàn nhỏ dưới đài, mỗi bàn đều được đặt một chai rượu, mọi người ngồi xung quanh bàn tròn thấp giọng trao đổi, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.
Vì là sân nhà của viện ngoại ngữ nên bọn họ đến rất sớm, người của kế viện vừa đến, chủ tịch phụ trách tổ chức lập tức đến chào hỏi rồi dần bọn họ đến phòng bao.
Vừa bước vào phòng, mấy nam sinh bên kế viện liền kêu lên: "Con mẹ nó, viện mấy người giàu như vậy sao? Sao lại gọi nhiều bia như vậy?"
Chủ tịch viện vô cùng khiêm tốn: "Hầu hết đồ ở đây đều do chủ nhân quán bar này tặng."
"Viện của mấy người còn quen biết ông chủ ở đây?"
"Không biết", phó chủ tịch viện đứng ra giải thích: "Lúc đến đây đặt phòng, người của quán bar nghe nói chúng tôi là sinh viên, sau đó anh ta hỏi chúng tôi là sinh viên trường nào, chúng tôi đều nói là Thanh Hoa, kết quả bọn họ lại đưa nhiều đố tới như vậy, đồ ăn vặt, hoa quả và mấy món trên bàn này đều không cần trả tiền."
Chử Dạng cũng bối rối: "Ông chủ quán bar cũng tốt nghiệp từ Thanh Hoa sao?"
"Tôi không biết nhưng tôi nghe nhân viên kể lại ông chủ của bọn họ rất tốt với sinh viên của Thanh Hoa. Chỉ cần chúng ta đến uống rượu, họ đều tặng."
Chử Dạng làm chủ tịch viện lâu như vậy, đã tổ chức rất nhiều buổi tiệc nhưng chỉ có quán bar này cô chưa bao giờ cân nhắc qua.
Chủ tịch viện trước kia là Cố Thanh Thức đúng lúc lên tiếng: "Đúng là vậy, năm ngoái lúc tổ chức buổi tiếc chúc mừng trận bóng rổ, đã có người đề cử tôi tới đây."
Chẳng trách người nghiêm túc như anh ta lại đề nghị mở tiệc ăn mừng ở quán bar này, hóa ra là được giảm giá.
Chử Dạng trách cứ nhìn anh ta: "Tại sao anh không nói với em chuyện tốt như vậy? Anh có biết viện chúng ta đã chi bao nhiêu tiền cho mấy bữa tiệc trong nửa học kỳ này không?"
Cố Thanh Thức liếc cô một cái: "Tại sao anh không nói cho em biết, em thực sự không biết sao?"
"..."
Đúng vậy, đây là nơi đánh dấu cho sự kết thúc của cô và Cố Thanh Thức, anh ta nói mới là lạ.
Đoàn người la hét bắt đầu liên nghị đi nhưng thật ra không có gì là khởi động, nhìn vừa ý thì đi lên trò chuyện là được.
Chử Dạng đã quen với những cảnh tượng như vậy, bây giờ đã là chủ tịch, đương nhiên cô phải nói mấy lời dạo đầu.
Đầu tiên cô cụng ly với chủ tịch của viện ngoại ngữ, sau đó cầm micro nói vài câu động viên, liên nghị coi như chính thức bắt đầu.
Có rất nhiều người muốn đến mời rượu cô.
Có cả nam và nữ, Chử Dạng không còn e ngại như trước nữa, vừa cụng ly vừa nói mấy lời dễ nghe dỗ đám nam sinh đó hết chuyện rời đi, nữ sinh tới mời rượu, chỉ cần có người nguyện ý uống rượu cùng cô, cô đều không từ chối.
Có thể nói là vô cùng tiêu chuẩn chuẩn kép.
Nhưng mấy nam sinh ở đây cũng không có oán hận gì, dù sao cô cũng là chủ tịch viện, cô không gật đầu bọn họ làm sao được liên nghị.
Chử Dạng có một tật, khi uống quá chén lại thích nói chuyện linh tinh, đây cũng là lý do người khác cho rằng cô đang trêu đùa.
Khi phục vụ lại đưa đến một thùng bia khác nói đây là tấm lòng của ông chủ bọn họ, Chử Dạng nhướng mày, uống một hơi cạn sạch rượu.
Cô uống rượu, vẻ mặt quyến rũ như hoa anh đào tháng ba, mê hoặc lòng người. Phục vụ không kịp đề phòng bị hơi rượu của người đẹp phả vào mặt khiến anh ta ngưng trệ mất mấy giây.
"Ông chủ của anh là ai? Đối tốt với chúng tôi như vậy", Chử Dạng ngoắc ngón tay về phía anh ta: "Gọi anh ta tới đây, tôi muốn uống vài ly với anh ta!"
Phục vụ nhỏ giọng nói, vẻ mặt có chút khó xử: "Ông chủ của chúng tôi còn có việc."
Chử Dạng không quan tâm: "Vậy tôi đi tìm anh ta."
Phục vụ vội vàng nói: "Ai, đừng khách sáo, ông chủ chúng tôi mời mọi người uống rượu, mọi người cứ nhận lấy, không cần phải gặp ông chủ chúng tôi."
"Như vậy sao được?", Chử Dạng nhìn chằm chằm phục vụ, giọng điệu nghiêm túc: "Làm người phải biết cảm ơn, tiếng cảm ơn này, tôi phải nói với ông chủ của các anh!"
"..."
Không biết tại sao ông chủ lại giảm giá đặc biệt cho sinh viên Thanh Hoa, vừa nghe nói họ đã uống gần hết liền yêu cầu anh ta gửi một thùng tới.
Có lẽ để ông chủ ra mặt cũng không khó nói.
Giọng của phục vụ có chút không chắc chắn nhưng anh ta vẫn thỏa hiệp:
"Vậy tôi đi nói với ông chủ của chúng tôi một chút."
Chử Dạng mỉm cười: "Đi đi, cứ nói là chủ tịch kế viện của Thanh Hoa muốn mời rượu anh ta."
Phục vụ bước ra khỏi phòng, đứng ngoài cửa thở dài rồi lại bước đến phòng VIP.
Trang trí ở phòng VIP hoàn toàn khác so với mấy phòng phổ thông, anh ta đi tới trước cửa rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Một giọng đàn ông từ bên trong truyền ra: "Mời vào."
Người phục vụ bước vào.
Sùng Chính Nhã miễn cưỡng nâng mắt nhìn anh ta: "Rượu đưa chưa?"
"Đã đưa rồi", phục vụ dừng lại một lúc, sau đó nói: "Sinh viên trong phòng nói, muốn cảm ơn anh, muốn mời rượu anh."
Sùng Chính Nhã nói: "Tôi cho nhiều rượu như vậy, đây là lần đầu tiên có người muốn cảm ơn tôi, thật kỳ lạ."
Người phục vụ phụ họa mỉm cười.
Sùng Chính Nhã cắn ly rượu, giọng điệu có chút nghiền ngẫm: "Trong phòng của họ có bao nhiêu sinh viên, tôi có thể uống ở nơi đó sao? Tùy tiện tìm một lí do từ chối họ là được."
Người phục vụ giải thích: "Là một cô gái muốn mời rượu."
"Ồ?" Giọng điệu của Sùng Chính Nhã hơi thay đổi: "Là một người đẹp?"
"Vâng", phục vụ thành thật trả lời, lại bổ sung thêm: "Cô ấy nói cô ấy là chủ tịch của kế viện."
Sắc mặt Sùng Chính Nhã đột nhiên có chút kỳ lạ: "Viện nào?"
"Kế viện."
"Không phải nói là viện ngoại ngữ sao?"
"Hình như bọn họ liên nghị, hai viện ở cùng với nhau."
Sùng Chính Nhã nhớ lại khi anh ta còn dây dưa với Trần Tiểu, Trần Tiểu đã cố ý hoặc vô tình đề cập đến việc cô ta có một người bạn cùng phòng rất lợi hại, xinh đẹp, lại rất giỏi, vừa tranh cử chức chủ tịch với cô ta, hơn nữa toàn bộ phiếu bầu đều đồng ý chọn cô. Nếu anh ta nhìn thấy bạn cùng phòng của cô ta, nói không chứng sẽ chướng mắt cô ta.
Anh ta có thể cảm thấy sự chua chát của Trần Tiểu khi nói mấy lời này.
Sùng Chính Nhã cong môi, trong mắt xuất hiện vẻ hưng phấn.
Từ Nam Diệp, anh cũng có ngày hôm nay!
Anh ta nhanh chóng lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Từ Nam Diệp.
[Vợ anh vượt tường bị tôi bắt tại trận, anh tính cảm ơn tôi bao nhiêu tiền?]
Mấy phút sau vẫn chưa thấy Từ Nam Diệp trả lời, anh ta suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu.
[Thành ý phải đủ, nếu không tôi sẽ không cho anh vị trí. ]
Tin nhắn này vừa được gửi hộp thư liền hiện dấu chấm than đỏ.
Bên dưới xuất hiện một hàng chữ nhỏ.
"Tin nhắn đã được gửi đi nhưng đối phương đã từ chối."
Sùng Chính Nhã: "?"
← Ch. 078 | Ch. 080 → |