← Ch.01 | Ch.03 → |
Cô dừng bước lại, nghe ngay chỗ rẽ truyền tới giọng nói của phái nam, đó là giọng nói đang trong thời kỳ đổi giọng, rất đặc biệt, vừa nghe đã khó quên.
"Hạ Viễn Hàng, mày kiêu ngạo quá rồi đó."
"Đại ca của bọn tao vừa ý mày, muốn nhận mày làm đàn em, mày lại không nể mặt."
"Chọc giận bọn tao có biết sẽ có kết quả gì không?"
"Không nói lời nào là có ý gì? Xem thường bọn tao hả!"
Rất rõ ràng, nơi đó không chỉ có một người, cô đứng lại, yên tĩnh suy nghĩ. Trở về đường cũ hay là tiếp tục đi tới? Nếu như về lại đường cũ, nghĩa là cô phải tốn nửa giờ mới có thể đi tới, nhưng tiếp tục tiến lên, lại có thể gặp phiền toái.
Cô không sợ phiền toái, nhưng cô lại ghét bị chuyện không liên quan dây vào thân.
Có điều, dường như cũng không theo suy nghĩ của cô, không tới một phút sau, trong ngõ hẻm đã truyền đến tiếng đánh nhau, còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương.
"Mặc kệ nó, tiểu tử này bị thương mà vẫn cả gan như vậy, mọi người cùng xông lên." Một trận hỗn loạn, xem ra là đánh tập thể.
Được rồi, cô thừa nhận, cô không phải loại người có lương tâm, có đạo đức xã hội, cô ghét chảy máu, chảy mồ hôi, ghét lũ con trai tiết hormone quá thừa thải, muốn phát tiết ra ngoài bằng mọi hành động.
Thôi, nửa giờ thì nửa giờ! Coi như thiếu vận động, bây giờ bù lại.
Diêu Thủy Tinh lặng lẽ xoay người.
Nhưng chuyện lại lần nữa không do cô quyết định, một hồi bước chân hỗn loạn, một nhóm người từ chỗ rẽ chạy thẳng ra ngoài, trên mặt vô cùng đặc sắc, máu tươi, bầm tím, còn có răng bị gãy lẫn với máu từ trong miệng chảy ra. Đám người kia cũng không nghĩ sẽ đụng phải một cô gái, chạy trốn rất nhanh, đụng vào bả vai cô, PDA trong tay Diêu Thủy Tinh thẳng tắp bay ra, "phanh" một cái rớt xuống đất, sau đó bị mấy bàn chân to thay nhau đạp lên.
"Mẹ nó, đứa con gái chết tiệt, không cần cản trở ở đây." Một bàn tay thô lỗ, muốn dùng sức đẩy bả vai của cô ra.
Diêu Thủy Tinh tiến lên vài bước, tránh bàn tay lớn kia, nhìn chiếc máy bị giẫm nát một chút, ngẩng đầu lần nữa, nhìn thấy tình hình cuộc đánh nhau trong ngõ hẻm vô cùng kịch liệt.
Một người thanh niên trẻ mặc trang phục màu đen, đối mặt với mười mấy nam sinh. Một cái là có thể nhìn ra được, bọn họ đều không phải là người có võ gì, từng chiêu thức, hoàn toàn là dựa vào thường xuyên đánh nhau mà luyện ra được.
Thanh niên áo đen thân hình cao lớn, động tác cũng rất linh hoạt, né tránh, tiến công cũng rất có kỷ xảo, nhưng tính tình thô bạo. Nhìn anh ta ra quyền và đá chân ngoan độc mạnh mẽ, còn cả phản ứng của người bị đánh trúng thì xem ra, anh là có lối đánh liều mạng.
Như vậy cực kỳ dọa người nhưng cũng rất thua thiệt, vết thương trên người anh càng lúc càng nặng. Mặc dù bản lĩnh của anh so với bọn người kia khá hơn rất nhiều, nhưng đối phương người đông thế mạnh, chỉ dùng chiến thuật biển người(*) là đã có thể quật ngã anh, rất rõ ràng là không cần đến một phút, anh ta sẽ phải bại trận.
(*) chiến thuật biển người: là một chiến thuật quân sự mà trong đó, một bên dùng số lượng áp đảo của mình tấn công ào ạt đánh giáp lá cà, chấp nhận thương vong bởi lúc xung phong sẽ bị hoả lực của đối phương dễ dàng làm tiêu hao. Cách xung phong ào ạt, đông đảo như vậy có thể khiến đối phương sợ hãi nhưng có thể phải chịu hy sinh rất lớn.
Quả nhiên, một giây kế tiếp anh bị đánh lén, một ống thép hung hăng đập vào lưng anh, anh cố hết sức né tránh, không tránh kịp, nặng nề đụng vào vách tường.
"Đồ thối tha, nhìn cái gì!" Tên vừa rồi không đẩy được cô, bắt đầu tiếp tục quấy rầy.
Cô ngước mắt, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi lại thô lỗ, bộ dạng mười mấy tuổi, trong tư tưởng, trong mắt chỉ có đánh nhau, muốn chơi trội, không hiểu được cái gì gọi là"Thương hoa tiếc ngọc".
Trong lòng Diêu Thủy Tinh âm thầm thở dài, cô thật sự không muốn gây chuyện, vô cùng không muốn.
"Anh A Báo, ả này có phải là người của tên họ Hạ này không?" Trong ngõ hẻm đã phân chia ra thắng bại. Người thanh niên bị thua, nghiêng người dựa vào tường, khẽ cúi đầu, thở dốc, cánh tay phải của anh ta theo trạng thái tự nhiên xuôi xuống bên người.
"Đừng để cô ta chạy."
"Vâng" đám con trai vây quanh, chặn cô lại.
"A Dũng, đi mời đại ca, nói hiện tại chúng ta đã vây kín Hạ Viễn Hàng rồi." Tên A Báo mở miệng ra lệnh.
"A." Một tên xoay người làm theo, lại đột nhiên phát hiện cô gái vẫn đứng một bên kia, bất thình lình xuất hiện trước mặt của cậu ta, ngăn cản đường đi của cậu.
"Cô......"
"Ai cũng không được đi." Cô đứng ở đó, chặn lại chỗ ra vào của ngõ hẻm, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Làm người nào bị thương, không liên quan gì tới cô, nhưng bọn họ không nên chọc vào cô. Diêu Thủy Tinh cô đối với chuyện của bản thân, trời sinh đã có ham muốn khống chế.
Trong nháy mắt, bình tĩnh lại, mười mấy nam sinh đều nhìn cô, há mồm trợn mắt.
Cô rất đẹp, không phải là yêu kiều, không phải tươi đẹp, không phải trẻ trung, không phải đáng yêu, cô tựa như một vũng nước, rất yên tĩnh, rất sâu, ngũ quan thanh lệ, khí chất lạnh lẽo. Trong tích tắc, có một loại uy phong không giống tuổi của cô trấn áp bọn họ.
Nhưng chỉ là trong thời gian ngắn ngủi, bọn họ phục hồi tinh thần lại, hình như cảm thấy chính mình là nam tử hán lại bị một cô gái nhỏ yếu đuối hù dọa, thật mất mặt, A Báo mở miệng mắng: "Mẹ nó, mày ở đâu chạy tới, không muốn sống sao?" Quả đấm khổng lồ theo lời cậu ta, đập tới khuôn mặt tinh xảo của Diêu Thủy Tinh.
Rủi ro ngay một giây kế tiếp, A Báo bị cô ném qua vai một cái thật đẹp mắt, hung hăng bay đến vách tường, lập tức dập đầu ngất đi, đám nam sinh đều sững sờ.
Sau đó kịp phản ứng, đồng loạt xông lên, bọn họ vốn cũng không phải là người chính nghĩa gì, cũng không có quan niệm không thể đánh nữ sinh. Quá mất mặt rồi, phải đem mặt mũi lấy về, nhưng lại phát hiện, hôm nay đám người bọn họ ra cửa không coi lịch rồi, đụng phải nữ ma đầu.
Cô mặc váy ngắn không quá gối, nhấc chân, xoay mình, lại xinh đẹp giống như làm động tác nhảy múa, lưu loát sinh động, làn váy tung bay trong không trung tựa cánh hoa, tuyệt mỹ mà lại thỏa đáng, không để lộ một điểm da thịt không nên bày ra chút nào. Đuôi ngựa đen bóng chuyển động, vẽ ra đường vòng cung chói mắt, rõ ràng là động tác thô bạo nhưng cô lại có thể làm thành ưu nhã như vậy.
Ưu nhã đánh người đến thê thảm không dám nhìn.
Đám nam sinh lúc này, lấy tư thế thai nhi trong bụng mẹ làm tiêu chuẩn, nằm trên mặt đất, choáng váng, khóc. Một mình cô đứng đó, giống như Athéna xinh đẹp, mắt nhìn xuống đám chiến bại kia. Nâng cổ tay, nhìn đồng hồ, sáu giờ lẻ mười một giây, xem, không thường vận động kết quả là, cô thật sự yếu hơn rồi.
Đi qua đám lộn xộn trên đất, nhặt PDA đã vỡ nát trên đất lên, đây là quà sinh nhật mười lăm tuổi của cô, đã hoàn toàn bị hư..
Thật tốt, nhấc chân, trực tiếp đạp lên cái chân cản đường, tên con trai muốn rên cũng không rên được đã ngất đi.
Trong không khí tràn ngập mùi người, mùi máu tanh tưởi, cô cực kỳ không thích, cơ thể thẳng tắp, giống như nữ vương, rời khỏichiến trường của mình, làm lơ đối với những tiếng rên rỉ đau đớn, mặt không chút thay đổi.
Ở đây, ngoài cô ra thì cũng chỉ có thanh niên áo đen kia là đứng. Anh yên lặng tựa vào tường, đầu hơi cúi thấp, mấy sợi tóc nhỏ vụn che khuất gương mặt anh.
Cô tiếp tục đi về phía trước, lúc bước qua anh ta cũng không dừng lại, nhưng không nghĩ đến, khi lướt qua nhau thì thanh niên áo đen như bị mất hết sức lực, ngã ngay vào cô. Ngõ hẻm rất hẹp, còn có một đôi bị thương ngán đường. Cô tránh không thể tránh, đưa tay lên chặn lại, lại nhìn thấy khuôn mặt đã hôn mê, dưới hoàng hôn, ở phía xa có tiếng còi cảnh sát chói tai truyền tới, lấp lánh hơi thở tuổi trẻ.
Dưới ngón tay, truyền đến cảm giác ẩm ướt, ấm áp.
Từ xưa tới nay, đều là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không biết, mỹ nhân cứu anh hùng thì như thế nào?
***** tiếng chuông tan học du dương nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, không tới một phút đồng hồ, sân trường yên tĩnh lập tức bị đám học sinh nhộn nhịp ùa ra, trở nên náo nhiệt. Có điều là những tiếng nói cười trầm thấp, khi thấy thanh niên đứng yên trước cổng trường học thì tất cả đều chợt dừng lại, sau đó là tò mò, kinh ngạc, mê muội, khinh thường, đủ loại ánh mắt đồng thời tập trung lại. Mọi người cố tình đi chậm hơn, muốn nhìn thanh niên vẻ lười biếng kia mấy lần thật lâu.
"Là Hạ Viễn Hàng ư!"
"Sao anh ấy lại tới trường học của chúng ta?"
"Nhìn anh ấy như vậy, thật sự rất đẹp trai!"
"Anh ấy đến để tìm người sao?"
"Tìm ai đây?"
"Dù sao cũng không phải tìm cậu."
"Đáng ghét, hì hì."
Tiếng bàn tán nhỏ giống như gợn sóng từng chút từng chút tuôn ra, lại không dám nói lớn tiếng quá, sợ làm cho người bị bàn tán nghe được. Người thanh niên này ở gần trường trung học, nổi tiếng là đánh nhau rất lợi hại, chỉ cần nghe thấy tên của anh ta, cũng đủ khiến cho những học sinh ngoan ngoãn phải giật mình.
Diêu Thủy Tinh đi ra cổng trường, từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy anh, nổi bật như vậy, rất khó để không chú ý đến.
Tuổi của anh ta rõ ràng vô cùng trẻ, lại có một cỗ hơi thở thành thục không giống tuổi tác. Có mày đẹp mắt, đôi môi mỏng, gương mặt đó nhìn thế nào cũng đều có thể ca ngợi là tuấn tú, nhưng vì sao lại có hơi thở nặng mùi u ám như vậy?
Một tay anh đút trong túi, cứ tựa vào trên tường như vậy, áo sơmi màu đen cũng không phải gọn gàng sạch sẽ, có mấy phần xốc xếch, mấy cúc áo bị buông ra, lại tràn ngập mùi vị nguy hiểm.
Anh cũng không phải là loại thanh niên mà cô vẫn biết, không trẻ trung, không xốc nổi, không chất đống tiền bạc ra ngoài cố ý ra vẻ tao nhã, nhưng cũng không giống loại côn đồ kia... lỗ mãng thẳng tính, gần như rất khó để định nghĩa về anh, nhưng anh tuyệt đối không phải là người mà học sinh ngoan như cô nên động vào.
Cô hiểu rất rõ, trầm mặc kề vai bạn tốt mà đi, coi như chưa từng thấy anh ta.
"Diêu Thủy Tinh." Một giọng nam trầm thấp mê hoặc vang lên, tựa như một tảng đá rơi vào hố sâu, mọi người nhanh chóng yên lặng, nhìn về phía cô gái lạnh lùng kia.
Cô bình tĩnh, ngước mắt nhìn về phía anh.
Anh đi thẳng tới, cơ thể cao lớn, rất dễ nhận thấy trong nhóm học sinh cấp 3 này. Toàn thân tỏa ra u ám, hiệu quả cực kỳ kinh người, mọi người nhanh chóng né ra, dọn ra một đường đi lớn giữa bọn họ.
Anh đi tới trước mặt cô, đưa lên một cái khăn tay sạch sẽ, "Trả lại cho em." Ngón tay thon dài sạch sẽ ngoài dự đoán, không có chút nào giống như bàn tay ngày ngày ra quyền đánh người.
Cô nhìn cũng không nhìn chiếc khăn tay đắt tiền, "Dơ, tôi không cần."
Lúc trước khi lấy ra để cầm máu cho anh ta, cũng không nghĩ sẽ lấy lại.
"Anh giặt rồi."
Cô hừ một tiếng lạnh lùng, dự định muốn đi. Cuộc sống của cô và anh ta, cho tới bây giờ vẫn không nên có liên quan gì, đương nhiên nên vạch dấu chấm hết ở đây.
Khuôn mặt anh tuấn của anh là một mảng cao ngạo, không có kinh nghiệm chung đụng với nữ sinh, cũng không ưa thích kiểu sinh vật mềm mại. Chủ động tới tìm cô, chỉ là vì anh nợ cô, mặc dù anh biết rõ, ngày đó cô cũng không phải có lòng muốn cứu anh.
Có điều, ít nhất cô cũng không để anh bị xe cảnh sát bắt đi. Tuy chỉ là dùng một chiếc khăn tay bọc qua loa vết thương lại rồi để anh từ sinh tự diệt, nhưng nói cho cùng, cô vẫn có giúp đỡ anh.
Được phụ nữ, không, chính xác mà nói thì là được một cô gái cứu, là thể nghiệm lần đầu tiên trong cuộc đời anh.
"Hạ Viễn Hàng!" Tiếng kêu khàn đục cách đó không xa truyền đến: "Đại ca, tiểu tử đó ở kia." Một đám nam sinh cầm ống thép và dao bổ dưa chạy qua bên này.
Đây là cuộc sống của anh, không chủ động gây phiền toái, nhưng bao giờ cũng có vô số phiền phức đến tìm anh, thế giới của anh đầy máu tanh và tàn bạo cùng với cuộc sống cao quý sạch sẽ của cô, không liên quan chút nào.
Hai người chạy song song, theo đường của từng người chạy về phía trước, anh hiểu được, nhưng trong nháy mắt đó, đột nhiên anh đưa tay cầm lấy tay Diêu Thủy Tinh, lôi cô chạy về hướng ngược lại.
"Buông tay." Cô dùng sức giãy giụa, không chịu phối hợp.
Anh im lặng kéo cô tiếp tục chạy, dù là phản kháng của cô làm cho tốc độ của bọn họ giảm dần xuống.
"Tôi nói buông tay." Giọng nói của cô càng ngày càng lạnh.
Mắt thấy đám người kia chen qua đám học sinh đông nghịt, xông về phía bọn họ.
"Em cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho em?"
"Thế thì sao?" Cô nhìn vào tròng mắt xinh đẹp của anh, "Tôi vẫn có thể đánh cho bọn họ cực kỳ thảm hơn nữa."
"Trước mặt một đám học sinh ngoan ngoãn?" Chỉ chỉ những học sinh đang hoảng sợ né tránh cách đó không xa.
Đáng chết! Cô cắn răng, gương mặt bình tĩnh có mấy phần dao động.
Hạ Viễn Hàng không tiếp tục nhiều lời, kéo tay cô chạy về phía trước, mà lần này, cô không cự tuyệt.
Xuất thân từ gia đình danh môn, khi mới bắt đầu hiểu chuyện đã bị dạy dỗ nghiêm khắc thành một thục nữ chân chính, cô là người thừa kế tương lai của một sản nghiệp lớn, giá trị con người vài tỷ, trong đời Diêu Thủy Tinh, lần đầu tiên bị một người thanh niên xa lạ nắm tay, điên cuồng chạy trốn trên đường.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |