Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu
← Ch.011 | Ch.013 → |
Không cần anh động đậy, Anh Hiền đã tự nâng mông lên, từ từ rút huyệt nhỏ ra khỏi côn ŧɦịŧ. Tuy rằng đã bắn nhưng anh không hoàn toàn mềm xuống, trong quá trình rút ra, huyệt thịt cọ xát với qυყ đầυ, khiến nó có dấu hiệu như muốn tỉnh lại.
Anh Hiền thầm nghĩ, côn ŧɦịŧ dài như vậy, nhưng lại có thể nhẫn nhịn tốt hơn bất kì ai, đúng là đồ thích tự ngược đãi.
Một lượng lớn tϊиɦ ɖϊƈh͙ và nước nhầy chảy ra ngoài, xuôi xuống đùi cô, còn có một ít nhỏ xuống đám lông rậm của anh, hương vị tìиɦ ɖu͙ƈ nồng đậm nháy mắt tràn ngập trong xe.
Anh Hiền kéo váy xuống che mông, ngồi vào bên ghế lái phụ. Biết Anh Tề nghiện thuốc lá, cô mở ngăn chứa đồ ra tìm tòi một chút, đúng thật là tìm được một hộp thuốc lá và bật lửa.
Cô tự châm cho mình một điếu thuốc, hút một hơi, mở cửa sổ xe ra, phun làn khói ra ngoài bầu trời đêm đen nhánh, không nhịn được mà ho một cái. Đã lâu không hút, đường hô hấp không chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy.
Tưởng Chấn thích kiểu con gái nữ tính, cho nên lúc về nước cô đã cai nghiện. Tưởng Chấn không chỉ trọng nam khinh nữ, còn quang minh chính đại tiêu chuẩn kép, nhưng vậy thì sao, ai bảo cô có mưu đồ, nên phải nhịn.
Anh Hiền quay đầu đưa hộp thuốc, hỏi: "Hút không?"
Anh phức tạp nhìn cô: "Không hút."
Cô nhạy bén phát hiện ra điều gì đó, cười hỏi: "Anh không thích phụ nữ hút thuốc?"
Phó Thành im lặng.
Anh không thích, bất kể nam nữ đều không thích. Ban đầu ở trong quân đội không cho phép hút, sau này xuất ngũ vẫn có thói quen đó. Anh không thích trên người sẽ dính mùi gì lạ.
Anh Hiền hiểu rõ: "Xin lỗi, muốn mời anh hút thôi." Tuy nói như vậy nhưng cô vẫn không tắt thuốc, chỉ chuyển điếu thuốc sang tay bên kia, gác ngoài cửa sổ. Bóng đêm khiến bàn tay cô trắng hơn bình thường, giống như một tẩu thuốc dài, ánh lửa màu cam dường như sắp đốt ngón tay cô.
Sự lễ phép của cô luôn thể hiện trên vài phương diện kì lạ.
Phó Thành mím môi, mở miệng: "Không sao."
Anh Hiền hoàn toàn không nghĩ sẽ được đáp lại, nghe thấy anh lên tiếng, cô còn hơi kinh ngạc.
Thực ra cô không hút mấy, chỉ là đặt tay trên cửa sổ, để mặc điếu thuốc tự cháy. Không khí lạnh lẽo ban đêm cuốn theo mùi thuốc lá nhàn nhạt chui vào mũi Phó Thành, anh cũng không chán ghét.
Người ta thường nói, huyệŧ chính là con đường thông đến trái tim của người phụ nữ, Anh Hiền không có ý kiến với câu nói này. Nhưng cô thừa nhận, sau khi phát sinh quan hệ, cô có chút muốn nói chuyện với Phó Thành, ít nhất là trong lúc điếu thuốc này đang cháy.
"Vì sao lại đi làm vệ sĩ?" Cô quay đầu nhìn anh, đột nhiên mở miệng: "Anh không giống người sẽ làm nghề này."
Một lúc lâu sau, khi cô cho rằng anh sẽ không trả lời thì lại nghe anh nói: "Bởi vì muốn mua nhà ở Kinh Châu."
Mua nhà?
Anh Hiền cứng họng, không nghĩ tới đáp án này. Đúng là tiền lương trong quân đội sẽ ít hơn làm vệ sĩ cho Từ Á Vi, chỉ là... nhìn thoáng qua thì anh không giống như người cố chấp với vật chất. Cô suy nghĩ một chút, thuận miệng hỏi: "Vì em gái anh sao?
Phó Thành không trả lời.
Hai năm trước, lúc nhận được tin Phó Chi bỏ học đi làm người mẫu, anh đang chấp hành nhiệm vụ ở Nam Phi. Anh đã cố xin nghỉ rồi gọi điện thoại vệ tinh về dò hỏi nguyên do, ban đầu Phó Chi không chịu nói, sau bị anh ép quá, bật khóc nức nở trong điện thoại: "Lúc anh làm anh hùng ở bên ngoài có nghĩ tới em không? Em không muốn cả đời chỉ ở trong huyện nhỏ, em cần rất nhiều tiền! Tiền! Anh hiểu không? Anh không hiểu đâu. Em biết anh cao thượng, vĩ đại, nhưng cao thượng không mua được nhà ở! Anh không cần phải nói gì cả. Em đã kí hợp đồng rồi. Anh cứ chờ đi, em sẽ tự sống sót được ở Kinh Châu."
Anh cầm chiếc microphone, một lúc lâu sau mới buông ra.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh chọn xuất ngũ. Cấp trên vô cùng khó hiểu, tìm anh nói chuyện riêng, làm công tác tư tưởng rất lâu, cuối cùng còn nói với lý lịch của anh tương lai rất có thể sẽ trở thành trung tá trẻ nhất trong đội. Nhưng anh đã quyết định rồi, ngoại trừ xin lỗi thì không còn gì để nói.
Anh cho rằng mình làm đúng, lại không suy xét xem Phó Chi thật sự cần cái gì.
"Muốn chơi một trò chơi không?" Giọng nói của cô cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
Hô hấp Phó Thành nặng hơn chút, sắc mặt thay đổi.
Phía dưới anh còn dính nước của cô, trên đùi cô là tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh, cô còn muốn chơi cái gì nữa?
Cô đột nhiên đưa tay ra trước mặt anh, nói: "Kéo búa bao."
Cái gì?
Anh ngẩn ra.
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sâu hơn cả bóng đêm: "Không chơi? Vậy thôi."
Anh khựng lại một chút, đưa tay ra.
Anh Hiền cười.
Ván thứ nhất, anh ra búa cô ra bao, Anh Hiền ngẫm nghĩ, hỏi: "Súng trên người anh từ đâu tới?"
Anh trả lời ngắn gọn: "Lúc di tản Hoa Kiều ở Nam Sudan."
Anh cho rằng cô sẽ hỏi vấn đề kiểu như lần đầu tiên là khi nào, thì ra không phải.
Ván thứ hai, kéo với búa, vẫn là cô thắng, cô hỏi tiếp: "Nhiệm vụ nguy hiểm nhất là?"
Anh nhớ lại một chút, đáp: "Giải cứu con tin ở Somalia."
Ván thứ ba, kéo với bao, anh thắng. Anh nặng nề nhìn cô, hơi ngừng lại, hỏi: "Rốt cuộc cô muốn gì?"
Khóe miệng Anh Hiền cong lên một nụ cười không rõ ý tứ, ôn hòa hỏi lại: "Phó Thành, vừa nãy tôi hỏi anh mấy vấn đề kiểu này sao?"
Anh phạm luật.
Lúc lâu sau Phó Thành mới cười lạnh một cái. Không phải anh nên biết từ lâu rồi sao, cô chỉ đang tìm cách tống cổ anh đi thôi.
Anh Hiền bất đắc dĩ, anh là người phạm quy, thủ tục của người trưởng thành là gì anh không biết sao? Vì sao lại như cô đang bắt nạt người khác vậy. Nhưng mà lúc này cô tình nguyện khiến cho thời gian thoải mái này kéo dài hơn chút, vì thế bèn nói: "Tôi muốn khống chế."
Cô muốn hoàn toàn chiếm hữu, hoàn toàn khống chế. Cái cảm giác này cho dù có nắm chặt một hạt cát cũng không bao giờ thay đổi, chỉ là thế giới này đâu có thứ gì tuyệt đối, tất cả là đánh cược.
Lúc mới dậy thì, trải nghiệm tìиɦ ɖu͙ƈ, cô hoài nghi bản thân mình có phải bị S không, thậm chí lúc đi du học còn từng đến club SM để quan sát, lúc gặp mấy thứ đồ linh tinh cũng sẽ nổi hứng mua. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, mình không có hứng thú đi quất đàn ông, lại càng không hứng thú với dạng đàn ông quỳ dưới chân mình như chó.
Nói trắng ra, cô có ham muốn chiếm hữu và chinh phục. Hai du͙ƈ vọиɠ này của cô quá mãnh liệt, thậm chí còn mãnh liệt hơn tính dục.
Xét riêng về điểm này, cô đúng thực là con gái của Tưởng Chấn.
Tưởng Chấn cưới một người rồi một người, từng ngủ với ai, bao nuôi ai lại càng nhiều đến mức không thể đếm được, dù sao ông ta cũng chẳng yêu ai. Ông ta yêu công ty của mình nhất, còn phụ nữ cùng lắm cũng chỉ là ham muốn chiếm hữu và chinh phục thôi.
Làn khói dài bị cắt đứt, tàn lửa suýt nữa đã đốt vào tay cô. Anh Hiền ném đầu mẩu thuốc lá xuống, nói: "Về thôi."
Thắt dây an toàn xong, cô lại nói: "Tìm một hiệu thuốc còn mở cửa trước."
Nhìn ra sự tò mò của anh, cô nhắc nhở: "Tôi cần thuốc tránh thai khẩn cấp."
Vẻ mặt người đàn ông bỗng chốc mất tự nhiên.
Anh Hiền đổ thêm dầu vào lửa, mềm mại nói: "Anh quên rồi à? Vừa nãy anh bắn hết không thừa một giọt nào vào trong tôi đấy."
Lúc này, cơ thể Phó Thành đã cứng đờ.
Bóng đêm quá đặc, Anh Hiền nhìn không rõ, nhưng đủ để cô mỉm cười.
Trang 2 / 2
← Ch. 011 | Ch. 013 → |