Xin chào, hôn nhân (4)
← Ch.03 | Ch.05 → |
Thừa dịp ít người, Tôn Đào Phi đi về phía Trình Phi Viễn đang xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh lớn nhìn ra phía ngoài đến xuất thần, "Trình Phi Viễn, anh tới đây có chuyện gì không?" Hỏi xong, Tôn Đào Phi nhìn ra cửa, ý bảo nếu như hắn không có chuyện gì có thể rời đi.
"Khi nào em và anh đi gặp cha mẹ anh, ngày nghỉ của anh cũng không nhiều rồi, anh hi vọng chuyện của chúng ta có thể sớm hoàn thành." Trình Phi Viễn ngược lại trực tiếp mở cửa thấy núi.
"Tuần lễ này rãnh không? Trước khi gặp cha mẹ anh, anh phải gặp cha mẹ em trước!" Tôn Đào Phi cũng không khách khí chút nào đưa ra yêu cầu của cô.
Trình Phi Viễn không chút suy nghĩ liền trực tiếp hỏi: "Tối mai em có rãnh không? Nếu như có, ngày mai anh sẽ đi gặp cha mẹ em!"
Tôn Đào Phi gật đầu một cái, hai người coi như là đạt thành hiệp nghị. Bóng dáng bảnh bao của Trình Phi Viễn rất nhanh biến mất khỏi tiệm của cô.
Buổi tối, gọi điện thoại nói cho Thái hậu nhà cô biết, ngày mai cô và Trình Phi Viễn cùng nhau về nhà. Thanh âm Thái hậu run rẩy liên tiếp hỏi hai tiếng, có thật không? Tôn Đào Phi khẳng định chắc chắn nói cho bà biết, đúng vậy.
Thái hậu lại lao thao ở trong điện thoại nói một chắn giờ, đều là bảo cô làm sao ôn nhu chung đụng với Trình Phi Viễn, không được giống như trước đây, đối với chuyện gì đều lười để ý, ba cây gậy đánh không ra cái rắm.
Trình Phi Viễn đến, có thể nói là được ba mẹ cô hoan nghênh trước nay chưa từng có. Từ thật xa ở cửa cư xá của cô, liền nhìn đến bóng dáng Thái hậu nhà cô không ngừng nhìn quanh cùng với trên bàn ăn nhà cô bày chén mì kéo thoạt nhìn liền mê người mười phần cũng có thể thấy được. Loại đãi ngộ này trừ ông ngoại đã qua đời của cô từng may mắn lấy được năm năm trước, Tôn gia chưa từng có người thứ hai.
"Phi Viễn, Phi Phi nhà chúng ta giao cho con!" Đây là câu nói đầu tiên đồng chí Tôn Ái Quốc nói khi Trình Phi Viễn bước vào nhà cô. Giựt giựt khóe miệng, Tôn Đào Phi than thở ở trong lòng, ba, ba không cần không thể chờ đợi như thế chứ!
Trình Phi Viễn cười nhìn cô một cái, cũng ôn hòa khiêm tốn, trịnh trọng gật đầu. Cúi đầu khinh thường bĩu môi, người đàn ông này đối diện công việc thật sự là hạng nhất.
Trong bữa tiệc, người đàn ông đã từng đi lính và người đàn ông đang làm lính nói chuyện rất hợp nhau, phòng khách vang vọng thật lâu đều là lời nói hùng hồn kích tình bắn ra bốn phía của một già một trẻ hai chí thú hợp nhau.
Thái hậu nhà cô càng luôn mỉm cười phục vụ ở một bên, thỉnh thoảng rót chút ít rượu cho hai vị nam sĩ. Đây cũng là chỗ Tôn Đào Phi vẫn bội phục Thái hậu nhà cô. Ở trước mặt người ngoài ba cô tuyệt đối là hoàng đế được nâng thật cao trên trời. m thầm, đó là đầy tớ tuyệt tuyệt đối đối, hơn nữa còn vô cùng cam tâm tình nguyện. Chỉ bằng vào điểm này, Thái hậu nhà cô ở trong cảm nhận của cô vẫn chiếm cứ lấy vị trí thần tượng thật sâu không gì phá nổi.
Này không, đằng trước, Trình Phi Viễn vừa rời đi nhà cô, tiếp sau Thái hậu nhà cô liền tựa như lão phật gia tựa vào trên ghế quý phi dành riêng cho bà. Đồng chí Tô Ái Quốc lập tức thức thời đi đấm lưng cho Thái hậu, vừa đấm vừa hỏi một câu buồn nôn làm cho người ta chua rụng rời, "Bà xã, hôm nay cực khổ, như thế nào, thoải mái hay không?"
Cho dù là từ nhỏ đến lớn gặp qua vô số lần ba mẹ cô ba ngày hai bữa trình diễn một màn buồn nôn, Tôn Đào Phi vẫn không ngừng được run bả vai.
Một giây kế tiếp, Thái hậu mở ra đôi mắt đẹp hẹp dài có hồn của bà, sắc bén càn quét về phía cô.
"Mẹ, mẹ cực khổ!" Tôn Đào Phi lập tức chân chó nịnh nọt nói.
Ánh mắt Thái hậu hơi bình thản chuyển tầm mắt đi, "Mẹ, mẹ nói chủ nhật đến Trình gia con nên tặng quà gì." Nịnh hót xong, Tôn Đào Phi nói về việc chính lớn nhất đối với cô hiện nay.
"Mang một chén mì kéo ba làm đi, bảo đảm thủ trưởng hài lòng!" Đồng chí Tôn Ái Quốc lập tức vui vẻ tiếp lời.
Thái hậu nhà cô trầm ngâm một hồi lâu, vỗ vỗ mu bàn tay của ông xã, "Tặng nghiên mực lần trước anh mua được trong hội đấu giá đi, không phải anh nói cấp trên của anh thích viết chữ bằng bút lông sao?"
Tôn Đào Phi âm thầm chắc lưỡi hít hà, lần này ba mẹ cô thật đúng là ra giá lớn, không tiếc cống hiến ra một món trong hai món nghe nói là đồ cổ từ Thanh triều đã dùng giá cao mua được trong một lần duy nhất tham gia đấu giá từ thiện. Thủ trưởng này, rốt cuộc là vị quan thế nào, Tôn Đào Phi không nhịn được suy nghĩ ở trong lòng.
Rất nhanh, đồng chí Tôn Ái Quốc giải thích cho cô. Nghe ba cô thao thao bất tuyệt kể lại rồi, Tôn Đào Phi có chút ngu, không ngờ ba cô lại biết một nhân vật thế, không ngờ Trình Phi Viễn là đích tôc của Trình gia nổi danh vọng tộc ở thành A.
Sáng sớm chủ nhật, Tôn Đào Phi bị Thái hậu nhà cô thay đổi hoàn toàn từ trong ra ngoài. Đợi đến lúc Trình Phi Viễn tới, Tôn Đào Phi cơ hồ là chạy trối chết lôi kéo Trình Phi Viễn rời đi khỏi nhà.
"Em thật giống như rất sợ mẹ em!" Trình Phi Viễn khó được chủ động mở miệng.
Tôn Đào Phi rất thành thực gật đầu, quay đầu nghiêm trang nói với Trình Phi Viễn, "Về sau, anh sẽ hiểu." Nói xong, liền rước lấy cái nhìn ý nghĩa sâu xa của Trình Phi Viễn. Tôn Đào Phi không mấy để ý quay đầu, tầm mắt liếc về phía ngoài cửa sổ, hôn sự của họ nếu như hôm nay không có vấn đề gì, cơ hồ là chuyện chắc chắn, cần gì tình cảm.
Xe dừng ở trước một biệt thự lớn ba tầng trong một đại viện quân khu ở thành A. Đứng trong một vườn hoa đủ loại hoa tươi màu sắc rực rỡ nở rộ, Tôn Đào Phi hít một hơi thật sâu, đi bước nhỏ khéo léo theo ở sau lưng Trình Phi Viễn.
"Không cần quá khẩn trương!" Trình Phi Viễn trước mặt chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, dường như hòa ái dễ gần an ủi cô một câu, khiến cho Tôn Đào Phi có chút thụ sủng nhược kinh, phải biết đây chính là lần đầu tiên từ khi Trình Phi Viễn và cô quen biết tới nay.
Kéo ra cổng bằng kim loại điêu khắc chạm trổ, đầu tiên rọi vào mắt Tôn Đào Phi chính là thảm Ba Tư màu đỏ thật dài quanh co mà lên theo cầu thang gỗ đỏ rộng rãi.
Nghiêng đầu, đã nhìn thấy trên ghế thấp bằng gỗ đỏ xa hoa đột nhiên có sáu người ưu nhã vô cùng nghiêm chỉnh ngồi đợi.
"Xin chào mọi người!" Bởi vì không biết ai là ai, cho nên Tôn Đào Phi mỉm cười chào hỏi. Nhìn những người xuất hiện trong thời kỳ thiếu niên, thanh niên của cô và hiện tại liên tục xuất hiện trong TV tề tụ một chỗ.
Tôn Đào Phi vẻ mặt tươi cười thầm nghĩ, cái này chẳng lẽ là cái gọi nhà giàu có, khí thế như cầu vồng. Nhìn khuôn mặt vẫn căng thẳng của sáu vị, Tôn Đào Phi chợt cười khẽ một tiếng.
Nhất thời sáu tầm mắt đồng loạt không hẹn mà cùng quét tới đây lần nữa. Tôn Đào Phi nhìn trời thề với chúa, cô tuyệt đối không có một tia ý tưởng không kính trọng. Đây là một tật xấu quái dị từ nhỏ đến lớn của cô, đó chính là trường hợp càng nghiêm túc càng khẩn trương, cô lại càng dễ dàng cười. Một lần nghiêm trọng nhất là ở trên đài khi sinh viên đại học đón người mới, Tôn Đào Phi được chọn là sinh viên đại biểu đọc diễn văn. Kết quả, Tôn Đào Phi làm sửng sốt vạn vạn thầy trò toàn trường trước mặt, một mình cười mất mười mấy giây ở trên đài. Từ sau đó, giáo sư không còn cho cô tham gia hoạt động tương tự nữa, cho dù thành tích khắp mọi mặt của cô cũng coi là ưu tú.
"Cười cái gì?" Lão nhân ngồi ở vị trí trung tâm thoạt nhìn lớn tuổi nhất dáng dấp lại đặc biệt có râu cá trê hai bên mép giống như ông già KFC (Kentucky Fried Chicken), mặt hầm hừ trung khí mười phần hỏi.
"Bởi vì mọi người thật đáng yêu!" Đúng là thật đáng yêu, nhất là vị mở miệng này, nghiêm mặt hoàn toàn không hợp hình tượng của ông mà. Nịnh hót tổng không sai, mặc dù lần này cô chém gió quả thật có chút gượng ép.
"Hừ!" Nặng nề hừ lạnh một tiếng, râu cá trê của ông cũng khả ái run lên. Tôn Đào Phi cảm thấy cô lại muốn cười, vội vàng cuống quít cúi đầu.
"Tốt lắm ba, đủ rồi a! Mọi người chớ hù doạ con dâu tôi chạy!" Người phụ nữ đẹp dáng dấp nhỏ nhắn mảnh khảnh ngồi trên ghế phía bên phải phủi phủi đứng lên, sẵng giọng với râu cá trê. Sau đó ba bước thành hai bước đi đến bên cạnh Tôn Đào Phi. Thân thiết kéo tay của cô.
"Phi Phi, bị doạ sợ rồi! Tới bác gái giới thiệu cho con." Nói xong, mẹ Trình liền thân thiện giới thiệu, Tôn Đào Phi cũng từ từ hiểu rõ với các vị đang ngồi.
Bên trái chính là bác trai bác gái của Trình Phi Viễn, ở giữa là ông nội và bà nội, ngồi một mình trên ghế bên phải là ba của Trình Phi Viễn.
Mẹ Trình thân thiện giới thiệu, Tôn Đào Phi lại chào từng người.
"Trong tay cháu xách cái gì!" Ông già KFC mở miệng lần nữa. Ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm hộp bánh kem trong tay cô.
Tôn Đào Phi cười cười, giọng nói ôn nhu, "Đây là bánh kem con tự làm, mang tới cho mọi người nếm thử một chút!"
Đặt cái hộp ở trên khay trà, mở ra, một bánh kem trái cây màu sắc rực rỡ mê người xuất hiện ở trước mắt mọi người.
"Phi Viễn, đi lấy con dao tới đây!" Ông già KFC không thể đợi kéo thanh âm, không khách khí sai bảo Trình Phi Viễn ngồi ở cạnh ba Trình, từ khi đi vào vẫn luôn rất ít nói chuyện. Cái kiểu mài dao xoèn xoẹt hướng về phía bánh kem kia, cùng với động tác xem thường hoặc nhiều hoặc ít không giống nhau của năm vị ngồi bên cạnh, Tôn Đào Phi suy đoán vị này có thể là người thích ăn đồ ngọt.
Trình Phi Viễn rất nhanh cầm dao cắt bánh kem tới, Tôn Đào Phi vừa muốn nhận lấy, lại bị ông già KFC đoạt qua, còn trừng mắt nhìn cô một cái, giống như là cô đoạt bảo bối gì của ông. m thầm cảm thấy buồn cười, lão gia này cũng quá không khách khí, dù sao bánh kem này cũng là cô làm mà!
Chia bánh kem thì lão gia càng phân mình một miếng thật to. Nhất là cô và Trình Phi Viễn, kích cỡ chỉ bằng một nửa của ông. Những người khác không dám khiêu chiến quyền uy cúi đầu lặng yên ăn. Chỉ có lão gia ăn thật rung động, thỉnh thoảng lau râu mép hai bên của ông.
"Cũng không tệ lắm!" Trước khi lên lầu, ông nội coi như là hoà ái nói một câu như vậy. Ba vị đàn ông còn lại cũng lục tục lên lầu.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách to như thế chỉ còn lại Tôn Đào Phi lấy một chọi ba.
"Phi Phi!" Mẹ Trình lôi kéo tay của cô ngồi ở trên ghế, sau đó vẫn vẻ mặt tươi cười nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt nhiệt tình như lửa kia khiến Tôn Đào Phi xấu hổ cúi đầu. Lần đầu tiên cô phát hiện thì ra còn được mẹ của nhân vật lớn thích như vậy.
Cái mông ngồi còn chưa nóng, bà nội ở một đầu khác cười khanh khách ngoắc, "Phi Phi, tới đây, để cho bà nội xem một chút!"
Tôn Đào Phi chỉ có thể khéo léo nghe lệnh dời tới, lại bị bà quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
"Ừ, trắng trẻo nõn nà là một đứa bé ngoan!" Nửa ngày, bà nội tổng kết ra một câu nói như vậy. Khoé miệng Tôn Đào Phi run run, trắng trẻo nõn nà, sao cảm giác giống như là đang hình dung anh PIG, thì ra anh PIG là đại biểu của đứa bé ngoan.
Một buổi sáng, ở dưới tình huống ba người phụ nữ nói đông nói tây với Tôn Đào Phi qua đi. Đến lúc ăn cơm trưa, Tôn Đào Phi vừa mới chuẩn bị cáo từ, liền bị bà nội lôi kéo đi đánh bài. Vì vậy kế hoạch trở về nhà của cô bị mắc cạn lần nữa.
Buổi tối dùng cơm thì Tôn Đào Phi cơ hồ là nhìn thấy tất cả con em trong gia tộc họ Trình. Anh họ, chị dâu họ, ba chị họ, anh rể họ, anh trai chị dâu của Trình Phi Viễn, cùng với một tiểu công chúa và ba vương tử.
Trong nhiều người như vậy, Tôn Đào Phi ấn tượng sâu nhất là Chu Du Thanh chị dâu của Trình Phi Viễn, đại tiểu thư của Chu gia vọng tộc trong thành. Tôn Đào Phi khắc sâu ấn tượng với cô là bởi vì cô thật là một người rất ôn nhu, dùng một câu mà nói, chính là mềm như làm từ nước. Nhưng cũng không lộ vẻ nhu nhược, ngược lại cả người tản mát ra phong cách quý phái lễ phép, rất dễ dàng làm cho người ta thích.
Một bữa cơm, theo nguyên tắc ít nói ít sai, Tôn Đào Phi coi như là được mọi người tán thành. Vì vậy, hôn lễ của họ được nâng thành chương trình, sau đó nữa, họ dùng tốc độ như sấm sét, ở cha mẹ hai bên mong đợi mà thành hôn.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |