Đến gần
← Ch.37 | Ch.39 → |
Tiễn ba chị em đi, về đến trường đã gần chín giờ.
Coi thi, chấm bài, hái nấm, tìm đứa trẻ bỏ đi, vốn định nghỉ an nhàn một ngày, vậy mà có phần bận tíu tít, cũng mệt rã rời, Tạ Vũ ngồi phịch xuống cái ghế trong kí túc xá nghỉ một chút.
Không biết qua bao lâu, Lục Viễn đi tới chọc chọc cô: "Nước đun xong rồi, đi tắm đi."
Tạ Vũ từ từ mở mắt, cong miệng cười nói với anh: "Cảm ơn anh!"
Điều kiện tắm sơ sài, lại là mùa hè nên cô tắm rất nhanh, vội vàng tắm xong, rồi mặc đồ ngủ tay ngắn bưng đồ dùng tắm rửa đi ra.
Nhưng vừa đi đến dưới mái hiên hành lang lại giật nảy mình.
Lục Viễn đang tắm nước lạnh trước ống nước ở cửa kí túc xá, nhưng ngược lại không cởi hết, vẫn còn mặc một chiếc quần lót phía dưới, thấy Tạ Vũ đi ra, hình như cũng hơi ngạc nhiên: "Sao cô nhanh vậy?"
Tạ Vũ đi tới, đứng bên cạnh anh, cười sờ bờ lưng ướt sũng của anh một cái: "Sao nào? Tưởng tôi sẽ tắm lâu lắm, nên không thấy được bức tranh mỹ nam tắm này của anh à?"
Lục Viễn trừng cô một cái, đẩy tay cô ra, tức giận nói: "Đừng làm rộn!"
Tạ Vũ chưa bao giờ để ý đến sự hung hăng của anh. Cô chậc chậc hai tiếng, quan sát anh từ trên xuống dưới một hồi: "Tắm mà không cởi hết quần, anh đây rõ ràng đang đề phòng tôi mà?" Dừng một chút, cô lại cười nói tiếp, "Đâu phải tôi chưa từng thấy qua."
Lục Viễn vốc nước hắt vào đầu cô, giả vờ quát: "Đi vào!"
Tạ Vũ ngược lại biết nghe lời vào kí túc xá thật. Sau khi cất đồ dùng tắm rửa, cô lại mở cửa sổ nằm bò trước cửa nhìn đăm đăm thưởng thức. Hành lang không có đèn, chỉ có ánh sáng lờ mờ của kí túc xá hắt ra bên ngoài, cùng ánh trăng trên bầu trời trên đỉnh đầu chiếu xuống.
Lục Viễn cao lớn rắn rỏi, đoán chừng là do thường xuyên lao động, cuộc sống tẻ nhạt đơn giản, nên cơ thể gầy gò của anh gần như không thấy được chút thịt dư, dường như dự trữ cất giấu năng lượng vô hạn.
Tạ Vũ thích bờ vai của người đàn ông này nhất, rộng rãi mà rắn chắc, xương bả vai nhô lên kia thoạt nhìn vững chắc mạnh mẽ.
Lục Viễn cảm nhận được ánh mắt đăm đăm càn rỡ của cô, quay đầu liếc cô một cái, nhanh chóng xối hết bọt trên đầu và người, quay người đi vào phòng mình, đóng cửa rầm một tiếng. Tạ Vũ bĩu môi cười, ra ngoài đến trước cửa phòng anh, đẩy đẩy, phát hiện anh đã khóa trái cửa.
Tạ Vũ gõ hai cái, không nói được: "Lục Viễn, anh không phải chứ?"
Cửa cọt kẹt một tiếng mở từ trong ra, Lục Viễn đã thay áo thun và quần đùi sạch sẽ, nghiêm mặt nói: "Có nữ lưu manh ở đây, đương nhiên tôi phải cẩn thận một chút."
Tạ Vũ phì cười thành tiếng, vòng qua anh đi vào trong phòng, ngã ngửa nằm trên giường anh: "Nếu anh đã nói tôi là nữ lưu manh, vậy tối nay tôi ngủ tiếp ở đây."
Sắc mặt Lục Viễn thoáng trở lại như thường. Anh đi đến bên giường, nhìn người nằm ườn trên giường, nói: "Đi sang phòng bên đi."
Tạ Vũ nhấc mí mắt: "Hôm nay anh chưa sửa mái nhà, lỡ tối nay bị dột nữa thì sao?"
"Vậy tôi ngủ ở phòng bên cạnh."
Tạ Vũ đã cởi giày, nhấc chân đá đá cái bụng rắn chắc của anh: "Lục Viễn, bây giờ chúng ta là quan hệ gì?"
Lục Viễn không nói lời nào.
Tạ Vũ lại đá nhè nhẹ: "Hỏi anh đấy?"
Lục Viễn nhìn về phía mắt cô: "Cô cảm thấy là gì thì tôi cảm thấy là cái đó?"
Tạ Vũ từ trên giường ngồi dậy, như cười như không nói: "Vậy tôi cảm thấy là quan hệ có thể cùng nằm trên một chiếc giường."
Lục Viễn nói: "Tôi là vì muốn tốt cho cô thôi. Đừng làm rộn, tôi sang phòng bên cạnh đây."
Tạ Vũ nắm tay anh, bông đùa: "Sao nào? Chẳng lẽ sợ bản thân anh không kềm chế được hóa cầm thú sao?"
Lục Viễn mặt mày lạnh tanh gật đầu: "Ừm, sợ tôi biến thân thành cầm thú."
Tạ Vũ thoáng sửng sốt, bật cười: "Được rồi, không đùa với anh nữa. Đây là trên núi, tôi thật sự hơi sợ ngủ một mình, anh ngủ bên cạnh tôi tôi yên tâm hơn một chút."
Đôi mắt đen kịt của Lục Viễn nhìn cô, không kiên trì nữa.
Tạ Vũ xuống giường, đến trước bàn làm việc của anh, hỏi: "Có sách gì đọc không? Bây giờ đối với tôi mà nói vẫn hơi sớm, không ngủ được."
Lục Viễn nói: "Trong hộc tủ dưới ngăn kéo có, cô tự tìm đi."
Tạ Vũ cúi người mở hộc tủ dưới bàn, trong đó chất đầy sách, cô rút mạnh hai cuốn ra, sách bên trong rơi ra rầm rầm.
Lục Viễn lập tức đi tới giúp thu dọn.
Tạ Vũ có phần bất đắc dĩ nói: "Thật ngại quá."
"Không sao."
Hai người tự nhặt mấy cuốn sách, tay đồng thời đưa về phía một tờ báo ố vàng dưới đất. Tờ báo đó Tạ Vũ thấy quen quen, đang muốn nhìn kĩ thì lại bị Lục VIễn giật lấy, nhét bừa vào trong hộc tủ.
Động tác của anh quá đột ngột, đến mức khiến Tạ Vũ ngẩn ra, vốn tò mò định lấy tờ báo đó ra xem thử, nhưng suy nghĩ thì vẫn thôi.
Lục Viễn dọn sách xong, nói: "Bật đèn tối mờ không tốt cho mắt, cô đừng đọc sách thì hơn. Ngủ sớm chút đi."
Tạ Vũ gật đầu, xoay người ngồi xuống giường: "Vậy chúng ta tán gẫu chút đi."
"Tán gẫu gì?"
Tạ Vũ nghĩ nghĩ, nói: "Tôi cảm thấy anh đối xử với mấy đứa trẻ nhà họ Hướng khác lắm, tại sao vậy?"
Lục Viễn đứng tại chỗ, xoay người dựa vào bàn, nhìn cô thản nhiên nói: "Ba đứa đều không có mẹ, bố lại đi làm bên ngoài quanh năm không về nhà, chỉ có một người ông chăm sóc gia đình. Tuy trong trường về cơ bản đều là trẻ em bị bỏ lại, nhưng ba đứa trẻ này cũng coi như là mấy đứa đáng thương nhất."
Tạ Vũ gật đầu, nhìn thẳng mắt anh, trầm mặc chốc lát mới nói tiếp: "Vậy bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh hỗ trợ giáo dục ở đây nhiều năm như vậy không?"
Lục Viễn ngẩn ra, tiếp đó lại cười: "Cô vẫn cho rằng vì cuộc sống tình cảm gặp khó khăn gì đó, nên tôi đến đây trốn tránh hiện thực sao?"
Tạ Vũ lắc đầu: "Tôi không hề cảm thấy như vậy."
Lục Viễn khẽ nhếch khóe môi: "Thật ra chuyện tôi nói trước đây là thật. Khi đó đến đây, đúng lúc thấy trường thiếu giáo viên nên ở lại dạy bọn trẻ, không ngờ mãi không có giáo viên ở lại, thế là kéo dài năm này qua năm khác. Tôi không có gia đình không con cái, nên cũng không có lý do gì mà phải đi, thấm thoát thì đã hơn sáu năm."
Tạ Vũ cũng cười: "Tôi tin lời anh nói." Cô dừng một chút, lại nói, "Nhưng tại sao anh đến đây? Nơi này không phải khu du lịch, thắng cảnh gần nhất cũng cách chỗ này rất xa."
Lục Viễn thoáng sửng sốt lần nữa, nói: "Khá giống mấy người hôm qua. Khi đó ở thành phố chán ghét công việc, nên chọn đại miền núi nào đó muốn làm chút việc công ích."
Tạ Vũ gật đầu, đi đến đằng trước, hai tay ôm lấy cổ anh: "Anh mới không giống mấy người hôm qua. Bọn họ là mua danh trục lợi, anh là thật sự đang làm chuyện rất tuyệt vời."
Anh tránh ánh mắt sáng rực của cô: "Chuyện này không có gì tuyệt vời cả."
"Đối với tôi mà nói rất tuyệt vời." Đang nói, cô cười cười nói, "Tôi phải thú tội với anh."
"Hửm?" Lục Viễn nhìn về phía cô, không rõ vì sao.
Tạ Vũ nói: "Lần trước đến đây lấy tin, ngoài miệng tôi hứa không viết về anh, nhưng thật ra tôi cũng không xóa hết mấy tấm ảnh chụp anh. Bài báo tôi chuẩn bị nộp ban đầu cũng lấy anh làm nhân vật chính, viết đặc biệt tình cảm, cái loại nhất định sẽ nổi tiếng ấy. Tôi là một phóng viên đã lăn lộn mấy năm, biết bài báo thế nào dễ thu hút người khác hơn." Cô dừng một chút, "Có phải anh cảm thấy tôi rất đáng ghét không?"
Lục Viễn khẽ nhíu mày nheo mắt nhìn cô, hỏi bằng giọng trầm trầm: "Vậy tại sao cuối cùng cô không nộp?"
"Vì tôi biết anh không muốn bị làm phiền." Cô cười sáp lại gần mặt anh, "Tôi cũng không muốn nhiều người nhận ra anh quá. Tôi sợ trên mạng có nhiều cô bé hồn nhiên ngây thơ kêu gào đòi sinh con khỉ với anh."
Lục Viễn nhìn cô khẽ cười một tiếng: "Cái gì sinh con khỉ chứ?"
Tạ Vũ nhếch khóe môi, giả vờ thở dài: "Xem ra anh đúng là không theo kịp thời đại rồi, ngôn ngữ mạng hay thấy như vậy mà cũng không biết."
Lục Viễn nói: "Tôi không hiểu thanh niên bây giờ, sinh con thì sinh con, nói cái gì mà sinh con khỉ chứ?"
Tạ Vũ cười: "Khiếu hài hước không có quan hệ với anh."
Lục Viễn cũng cười: "Tôi quả thật vô vị lắm, cho cô thời gian mười giây cân nhắc lại lần nữa."
Dứt lời, anh thật sự bắt đầu đếm ngược.
Tạ Vũ hơi lùi ra sau một chút, như cười như không nghiêng đầu nhìn thẳng anh.
Đêm tối trong núi rất yên tĩnh, vì vậy tiếng côn trùng kêu bên ngoài lúc này có vẻ vô cùng rõ ràng, cơn gió nhè nhẹ thổi qua.
Lục Viễn đếm chậm rãi.
Năm... Bốn... Ba... Hai...
Khi tiếng "Một" kia bật ra, Tạ Vũ chợt cười nghiêng người về trước, ôm lấy anh lần nữa, hơi kiễng chân, đưa môi mình lại gần.
Lúc này đây, không có ngựa xe như nước, không có đám đông rộn ràng, trong thế giới gần như ngăn cách với đời này chỉ có hai người họ.
Là hai linh hồn cô đơn tìm kiếm sự an ủi, cũng là đôi trai thanh gái lịch hấp dẫn nhau.
Đôi môi Lục Viễn rất nóng, trong nhiệt độ này, nụ hôn nhẹ từ từ trở nên thô bạo. Đôi tay anh ôm eo Tạ Vũ, ghìm chặt cô vào lòng mình. Anh liếm môi cô, đuổi theo dây dưa trong miệng cô.
Tạ Vũ ôm bờ lưng anh, rắn chắc mà nóng rực, có mùi hương khiến cô an tâm lại trầm luân. Có khoảnh khắc cô khao khát vĩnh viễn đắm chìm trong đó, không tỉnh lại nữa.
Khi nụ hôn triền miên này chấm dứt, hai người quên hết thời gian, chỉ còn lại hơi thở hổn hển không ổn định, và cơ thể đã trở nên khác lạ.
Tạ Vũ hơi đỏ mặt, luồn tay vào dọc theo viền áo thun anh, nhưng vẫn trượt xuống dưới. Lục Viễn đã đè tay cô lại, khàn giọng nói: "Đừng làm rộn. Ngủ sớm chút đi, ngày mai dậy sớm đi Phượng Hoàng."
Tạ Vũ cười rút tay về, ánh mắt liếc thân dưới không cách nào che giấu của anh: "Anh không sao chứ?"
Lục Viễn kéo áo thun thẳng lại, thản nhiên liếc cô một cái: "Tạm được."
Tạ Vũ phì cười một tiếng, lên giường nằm xuống mé trong, rồi vỗ vỗ vị trí trống bên ngoài: "Anh cũng lên đi, cùng với tôi."
Lục Viễn cười đi tới, nằm bên cạnh cô, nghiêng đầu ngược sáng nhìn thẳng đôi mắt lấp lánh của cô, vươn tay sờ mặt cô: "Tôi tắt đèn đây, ngủ ngon."
Anh xoay mình kéo đèn, thoáng chốc trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng lốm đốm qua khe rèm cửa sổ.
Tạ Vũ sáp lại sau lưng anh, lần mò nắm tay anh: "Ngủ ngon."
Lục Viễn nắm tay cô trong lòng bàn tay, một lát sau, từ từ xoay người, ôm cô vào lòng.
Trong bóng tối, Tạ Vũ cong khóe môi, dựa vào ngực anh.
Giấc ngủ ngon tối qua không phải bất ngờ, có anh bên cạnh, cô quả thật cảm thấy yên tâm, nên cơn buồn ngủ ập tới rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |