Bên cạnh nàng đã có ta ở đây
← Ch.097 | Ch.099 → |
Không phải?!
Đại trưởng lão vừa nói ra lời này, thần sắc trên mặt mấy người Cung Mạch Khiêm đều không giống nhau, tuy bọn họ không biểu hiện ra trên mặt, nhưng ba vị trưởng lão ngồi ở trên đại điện kia cũng không bỏ qua tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt của mấy người bọn họ.
Tuy nói Phệ Hồng Huyết Ngọc này không phải là chìa khóa để mở bảo tàng, nhưng nó cũng là một bảo bối hiếm có, chỉ là ai trong số những người ở đây có thể lấy được Phệ Hồng Huyết Ngọc ... thì khó lòng mà kết luận, tất cả tuỳ thuộc vào duyên phận.
"Có điều, nếu các vị đã xông qua Vụ lâm đến Ẩn môn của chúng ta, thì Phệ Hồng Huyết Ngọc này cũng chỉ một người trong số các vị có thể mang đi, về phần là ai có thể sở hữu nó vậy phải xem duyên phận của các ngươi với Phệ Hồng Huyết Ngọc." Đại trưởng lão Danh Du vuốt râu, cười đầy thâm ý nhìn bọn họ nói.
"Đúng thế đúng thế, tuy rằng Phệ Hồng Huyết Ngọc không phải chìa khóa để mở bảo tàng, nhưng các ngươi cũng không nên xem thường nó, nó cũng là một bảo bối đấy! Về phần nó có tác dụng gì thì phải lấy được nó rồi mới biết, nhưng chỉ là người có duyên với Phệ Hồng Huyết Ngọc mới có thể biết được, cái khác chúng ta cũng không rõ." Di Nhạc cười tủm tỉm nói.
"Ha ha... Nếu đã đến Ẩn môn, trước hết hãy nghỉ ngơi cho tốt, sắc trời cũng không còn sớm, ngày mai lão phu sẽ mang các vị tới nơi cất giữ Phệ Hồng Huyết Ngọc, các vị mời." Đại trưởng lão ôn hoà nói với bọn họ, nói xong liền đứng dậy dẫn bọn họ tới sương phòng dành cho khách.
Bọn họ cũng không nhiều lời, đều làm khách tùy chủ, thuận theo an bài của Đại trưởng lão.
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm khắp mọi nơi, vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời trong vắt, ánh trăng nhu hòa toả ra.
Mục Thế Thiên ngồi bên chiếc bàn, trong đôi mắt khí phách hiện lên một tia thâm thuý, Phệ Hồng Huyết Ngọc vậy mà lại không phải là chìa khoá để mở bảo tàng? Chẳng lẽ chuyến đi này uổng công rồi?! Không, một lão giả trong đó nói Phệ Hồng Huyết Ngọc cũng là một bảo bối, chỉ không rõ nó là dạng bảo bối như thế nào? Có lợi gì? Ngày mai hắn vẫn muốn nhìn, dù thứ này có là cái dạng gì đi nữa, nếu thật sự đúng như những gì lão giả nói, như vậy cho dù Phệ Hồng Huyết Ngọc không phải chìa khoá để mở bảo tàng kia thì Mục Thế Thiên hắn cũng phải có được nó!
Nam tử áo trắng đứng tĩnh lặng trước cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng đăm đăm nhìn về phía xa xa, ánh trăng rơi trên người hắn làm cho hắn giống như một vị thần độc tôn, thần thánh đến mức khiến người ta vừa liếc mắt một cái đều không khỏi có xúc động muốn cúng bái hắn.
Đôi mắt lạnh lùng băng hàn trở nên thâm sâu, làm người ta đoán không ra rốt cuộc lúc này hắn đang suy nghĩ cái gì, thật lâu sau, chỉ thấy hắn hờ hững thu hồi tầm mắt của mình, đi đến bên giường, như là muốn đi ngủ.
"Ai?!" Thanh Y một mình ở phòng trong, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía cửa lạnh giọng mở miệng.
"Ai nha, là ta! Tuyệt ca ca thấy phòng Thanh Y mỹ nhân nàng còn sáng đèn nên nghĩ rằng Thanh Y mỹ nhân không ngủ được sẽ cần một người ở đây với nàng để giải buồn. Tuyệt ca ca ta là người rất thấu hiểu lòng người nha?" Cửa bị một người đẩy ra, chỉ thấy Phong Nhiễm Tuyệt trên mặt lộ ra ý cười bất cần đời nhìn Thanh Y nói, trên mặt còn bày ra dáng vẻ "ta thực lương thiện, mau tới khen ta đi!" nhìn rất đáng đánh đòn.
"Ta không cần." Thanh Y nhìn nam tử tuấn mỹ, đi tới trước mặt y, lạnh lùng nói.
"Ai nha, nàng đừng vô tình như vậy! Tốt xấu gì Tuyệt ca ca ta cũng được xem như là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao? Hơn nữa, chúng ta còn coi như là đồng bệnh tương liên. Vân Khinh và Khiêm, hai người bọn họ thoáng cái đã bỏ lại chúng ta, ở trong phòng thân thiết với nhau, hai "người cô đơn" chúng ta vừa vặn có thể cùng nhau làm bạn!" Phong Nhiễm Tuyệt đứng sát lại gần Thanh Y nói.
"Ngươi có thể không cứu." Thanh Y nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, không có thói quen tiếp xúc gần gũi thân mật với người khác như vậy, nàng nhíu mày, lạnh lùng đáp lại.
"Như vậy sao được! Nếu không cứu thì đến lúc ta già đi sẽ không có ai cùng chia sẻ hạnh phúc!" Phong Nhiễm Tuyệt nghe nàng nói vậy thì lớn tiếng phản bác, làm cho Thanh Y không khỏi giương mắt nhìn y, con ngươi lạnh lùng chạm phải một đôi mắt đen vô cùng nghiêm túc. Trong cặp mắt ấy đã không còn thần sắc bất cần như ngày thường nữa, mà giờ phút này trở nên vô cùng, vô cùng nghiêm túc, làm cho đáy lòng Thanh Y giống như đột nhiên bị cái gì gõ mạnh, trở nên không còn bình tĩnh được nữa, một loại cảm giác khác thường len lỏi vào trái tim nàng.
"Ngươi......" Nhìn thần sắc hết sức nghiêm túc của y, trong khoảng thời gian ngắn Thanh Y có chút giật mình, không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ nói được một chữ "ngươi" xong liền im bặt.
Nàng không biết nên đối mặt với nam tử trước mắt này như thế nào, ở Vụ lâm nếu không nhờ có y, chỉ sợ chính mình sẽ hãm sâu vào cái ảo cảnh kia rồi hôn mê bất tỉnh, cũng nhờ có y, nàng mới cởi bỏ được khúc mắc mà cho tới giờ vẫn không thể quên. Nhưng nàng cũng có thể tiếp nhận tình cảm của người khác sao?
"Y Nhi, ta biết hiện tại trong một thời gian ngắn nàng vẫn chưa thể chấp nhận ta, nhưng ta sẽ dùng hành động của mình để chứng minh cho nàng thấy, ta yêu nàng không phải là xúc động nhất thời, chỉ có nàng có thể làm nữ nhân của ta, cùng ta đi suốt quãng đời này." Phong Nhiễm Tuyệt đặt hai tay lên vai Thanh Y, để nàng nhìn thẳng vào y, trịnh trọng nói với nàng, ngữ khí cực kì kiên định, chân thật và đáng tin.
"Có đáng không? Nhỡ đâu đến cuối cùng ta vẫn không yêu ngươi thì sao?" Thanh Y nghe y nói vậy, nơi sâu thẳm trong lòng nàng rung động mãnh liệt, vẻ mặt phức tạp nhìn chăm chú vào nam tử tuấn mỹ trước mắt.
"Ta nhất định sẽ khiến cho nàng yêu ta! Nhất định!" Cho dù đến cuối cùng nàng vẫn không yêu ta, ta cũng sẽ không buông tha cho nàng. Phong Nhiễm Tuyệt nhìn dung nhan thanh lệ của Thanh Y thật sâu, trong mắt tràn đầy ánh sáng kiên định.
"......" Tường thành được dựng lên trong lòng Thanh Y bị ánh mắt thâm tình kia của Phong Nhiễm Tuyệt đánh cho lung lay sập đổ, một loại cảm giác xa lạ khác thường nháy mắt tràn ngập trong lòng nàng, làm cho nàng không biết nên làm cái gì chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn.
"Được rồi, cũng muộn rồi, nàng nghỉ ngơi đi." Phong Nhiễm Tuyệt không ép Thanh Y, chỉ ôn nhu nhìn Thanh Y nói, dứt lời, không đợi Thanh Y phản ứng lại liền nghiêng người qua, dịu dàng ấn xuống một nụ hôn trên cái trán trắng mịn của Thanh Y, sau đó khi nàng vẫn còn đang giật mình thất thần đứng đờ ra đó, y đã xoay người rời khỏi phòng nàng đi về phía sương phòng của mình.
"......" Chờ Phong Nhiễm Tuyệt đi xa rồi Thanh Y mới phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt vẫn thẫn thờ như trước, chỉ khẽ nâng tay chạm nhẹ vào chỗ vừa được Phong Nhiễm Tuyệt hôn lên, trong lòng đã sớm dâng trào mãnh liệt, không hiểu cảm xúc tràn ngập trong tim này là gì, ngay cả tim đập cũng nhanh hơn như muốn nhảy lên, đây là đại biểu nàng động tâm với hắn sao?
Ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu rọi vào phòng làm cho căn phòng tối đen có thêm chút ánh sáng. Trên giường, Cung Mạch Khiêm ôm lấy Vân Khinh, đôi mắt tràn đầy nhu tình nhìn chăm chú vào nàng, nhớ tới lúc ở rừng đào mèo con của hắn bày ra dáng vẻ kia, khuôn mặt tuấn dật xuất trần cười khẽ, mắt nhìn Vân Khinh càng thêm dịu dàng.
Mèo con của hắn đã cho hắn một kinh hỉ, thật là thâm tàng bất lộ mà... Lúc trước hắn chỉ biết nàng là một cái mê cung, nàng có rất nhiều bí ẩn mà ngay cả hắn cũng nhìn không thấu. Cho dù là hiện tại, hắn vẫn biết nàng còn rất nhiều chuyện mà hắn không biết, chỉ là những thứ đó đều không gây trở ngại đến tình yêu hắn dành cho nàng. Mèo con không muốn nói, hắn cũng sẽ không cưỡng cầu, hắn sẽ chờ, đợi cho đến khi chính bản thân nàng nguyện ý nói cho hắn.
"Khiêm..." Nữ tử dung mạo thanh nhã tinh xảo trong lòng Cung Mạch Khiêm ngâm khẽ một tiếng từ đôi môi anh đào.
"Ừ? Ta đây." Tiếng nói từ tính dễ nghe, vẫn dịu dàng như vậy.
"Ta có một việc muốn nói cho chàng biết." Vân Khinh mở to mắt nhìn Cung Mạch Khiêm đối diện, con ngươi đen như bảo thạch hắc ngọc sáng lấp lánh giống như những vì sao trong màn đêm.
"Là chuyện gì?" Cung Mạch Khiêm dịu dàng hỏi.
"Ta, không phải Ngôn Khinh thật, Ngôn Khinh thực sự đã mất sớm từ lúc còn nhỏ, ta chỉ là một linh hồn đã sống thật lâu ở địa phủ, lâu đến mức quên mất thời gian." Vân Khinh nhìn chăm chú vào con ngươi đen của Cung Mạch Khiêm, giọng nói chậm rãi đầy nghiêm túc.
"Ừ, sau đó thì sao?" Cung Mạch Khiêm nghe xong chỉ hơi nhíu tuấn mi.
"Chàng không sợ sao?" Vân Khinh thấy phản ứng của Cung Mạch Khiêm như vậy thì hỏi ngược lại.
"Sợ chứ, chỉ sợ nàng sẽ rời xa ta, người ta yêu chính là nàng, mèo con của ta. Mặc kệ nàng lớn lên trông thế nào, Cung Mạch Khiêm ta cũng chỉ yêu mình nàng!" Cung Mạch Khiêm nhìn chăm chú vào Vân Khinh, cực kì trịnh trọng nói.
Tuy rằng lúc đầu sau khi nghe được điều ấy cũng có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là kinh ngạc với một chuyện "quỷ dị" như vậy mà thôi, sau khi ngẫm lại một hồi, đến quỷ cũng đã thấy nên không cảm thấy kinh ngạc lắm, nhưng mà, nếu mèo con là một linh hồn thì một ngày nào đó sẽ không đột nhiên biến mất chứ? Hắn thật sự lo lắng.
"Không đâu, ta sẽ không rời xa chàng, thời điểm ta trọng sinh vào thân thể này, thì ta chính là nàng, nàng cũng không còn là Ngôn Khinh nữa mà chính là Vân Khinh." Vân Khinh thấy rõ lo lắng hiện lên trong mắt Cung Mạch Khiêm, vươn tay xoa xoa khuôn mặt tuấn dật của hắn, giải thích cũng như hứa hẹn với hắn.
"Không là tốt rồi, nếu nàng rời đi, cho dù có phải xuống địa phủ ta cũng sẽ đem nàng trở về, tận lực trói chặt bên người, ta đã không thể sống thiếu nàng được nữa." Cung Mạch Khiêm hôn lên môi Vân Khinh, giọng nói cực kì kiên định làm cho Vân Khinh hiểu nếu thật sự có một ngày như vậy, Cung Mạch Khiêm khẳng định sẽ làm như thế.
"Sẽ không có một ngày như vậy, cho dù có, chàng không cần tìm ta cũng sẽ tự mình trở về, trở lại bên cạnh chàng." Vân Khinh nghe hắn nói vậy thì nhoẻn miệng cười, chủ động nhoài người lên hôn vào đôi môi Cung Mạch Khiêm.
Cung Mạch Khiêm siết chặt cánh tay kéo nàng lại làm cho thân thể của nàng càng thêm dán sát vào người mình, đảo khách thành chủ hôn sâu nữ tử trong lòng, tinh tế nhấm nháp ngọt ngào của nàng, thẳng đến khi Vân Khinh không thở nổi mới hảo tâm buông tha cho nàng, lưu luyến liếm liếm hương vị thơm ngát còn sót lại trên cánh môi, đôi mắt thâm u nhìn đôi môi anh đào của Vân Khinh bị hắn hôn trở nên ướt át, môi mỏng khêu gợi hiện lên chút ý cười tà tứ, lúc này trên khuôn mặt tuấn dật xuất trần toát lên một loại mị hoặc câu dẫn người khác.
"Yêu nghiệt!" Vân Khinh nhìn nam tử trước mắt hổn hển thở gấp thốt ra hai chữ.
"Ha ha... Đa tạ phu nhân ca ngợi." Đôi mắt Cung Mạch Khiêm tràn đầy vui vẻ cười khẽ, giọng nói ôn nhuận mang theo một chút khàn khàn lại tản ra ma một loại lực dụ dỗ người khác trầm luân.
"Khiêm, có muốn biết chuyện trước kia của ta hay không?" Sớm biết rằng Cung Mạch Khiêm sẽ phản ứng như vậy, Vân Khinh bình phục hô hấp của mình rồi mở miệng nói.
"Vi phu đương nhiên muốn phu nhân giải thích toàn bộ, nhưng như vậy sẽ nhắc tới sự việc làm mèo con của ta thương tâm, nên vi phu không muốn phu nhân nói, bởi vì vi phu sẽ đau lòng."
"Nếu là trước đây thì có lẽ ta sẽ đau lòng, nhưng hiện tại sẽ không. Bởi vì có chàng ở bên cạnh ta, nỗi đau và khúc mắc chôn sâu trong lòng ta, khiến ta mãi không thể nào quên, làm cho ta đau đến tê tâm liệt phế đã được buông xuống. Bởi vì chàng đã giải trừ nó cho ta. Trước kia ta cùng phụ thân ở trên một hòn đảo, chúng ta sinh sống tại Vụ Long cốc......" Vân Khinh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ôm chặt thắt lưng hắn hồi tưởng lại giai đoạn mà chỉ cần nhớ tới sẽ khiến cho thể xác và tinh thần của nàng bị dày vò, giọng nói rõ ràng, nàng chậm rãi nói.
......
Thật lâu, thật lâu sau, trong phòng tràn ngập áp lực nặng nề còn có sự im lặng khiến người ta run như cầy sấy, đó là lệ khí từ trên người Cung Mạch Khiêm phát ra.
"Thực đáng chết! Chết dễ dàng như vậy thật sự là quá tiện nghi cho nàng ta! Hừ!" Lại dám đối xử với mèo con của hắn như thế! Cung Mạch Khiêm nghe Vân Khinh xong, trong mắt hiện lên những tia tàn nhẫn, cả người tản ra lệ khí làm cho hắn bỗng chốc biến thành Tu La tái thế.
Khó trách khi lâm vào ảo cảnh, mèo con lại rơi huyết lệ, khó trách mèo con lại lạnh lùng lãnh đạm đối với mọi thứ như vậy, thái độ hờ hững không thèm quan tâm đến những gì xung quanh nàng, vô dục vô cầu, thì ra là mèo con đã phải trải qua những việc như thế......
"Ta đã không còn việc gì nữa rồi, có chàng yêu ta, ở bên làm bạn với ta vậy là đủ rồi." Vân Khinh nhìn nam nhân trước mắt vì mình mà như hoá thành một người khác, nhẹ giọng an ủi, vòng tay ôm chặt lấy hắn, cả người đều cuộn vào lòng hắn, hấp thụ ấm áp hắn mang lại.
"Ừm, chuyện trước kia thì cho nó tan thành mây khói đi, trong đầu nàng chỉ có thể nghĩ đến ta, những chuyện loạn thất bát tao (linh tinh, tào lao) khác liền quên nó đi, không cần suy nghĩ nhiều về nó, bên cạnh nàng đã có ta ở đây." Cung Mạch Khiêm nghe vậy liền thu liễm lệ khí đang toả ra xung quanh, trong đôi mắt thâm u tràn đầy đau lòng nhìn thiên hạ trong lòng hắn, vừa bá đạo lại tràn ngập ôn nhu nói.
"Ừm." Được Cung Mạch Khiêm gắt gao ôm lấy, Vân Khinh dựa vào trong ngực hắn, cúi đầu đáp lại một tiếng.
"Ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tỉnh lại, những chuyện trước kia đều phải quên hết cho ta, ngủ ngon." Cung Mạch Khiêm hôn lên mái tóc Vân Khinh những nụ hôn mềm nhẹ, nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Khinh, ấm áp dỗ dành.
Vân Khinh nằm trong lòng của Cung Mạch Khiêm nghe hắn nói, ngửi mùi cỏ xanh tươi mát thư thái tản ra từ cơ thể hắn, chậm rãi chìm vào giấc ngủ, chỉ cần có hắn ở bên nàng, giấc ngủ của nàng liền trở nên cực kì bình yên...
← Ch. 097 | Ch. 099 → |