Vay nóng Tinvay

Truyện:Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng - Chương 02

Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng
Trọn bộ 10 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Hôm sau, dù tiệm thú cưng đóng cửa nhưng Mạc Ưu vẫn phải thức dậy vào lúc sáng sớm để cho chó ăn. Cô vừa xuống lầu vừa ngáp dài, Bảo Bảo đang nằm ở trước cửa. Hỉ Nhạc giống như phát cuồng vừa cào cào vừa hướng về phía Bảo Bảo, một mực ghì chặt lấy lồng sắt. Mạc Ưu vội vàng xua Bảo Bảo đi mở lồng sắt thả Hỉ Nhạc ra. Hỉ Nhạc vừa ra liền vừa nhảy vừa làm nũng với Mạc Ưu, không nhịn được phóng tới cửa chỗ Bảo Bảo đang nằm , nhiệt tình như củi khô bốc lửa.

Xem ra đại tiểu thư này đã bắt đầu động dục rồi, phải nhốt nó lại mới được...

"Đừng nóng vội, đợi mẹ chút mẹ dẫn cưng đi tản bộ nha..." Mạc Ưu bỏ Hỉ Nhạc xuống đi vào phòng làm việc, đóng cánh cửa thủy tinh lại, chợt phát hiện khoá cửa hình như hơi lỏng thì phải, cô tự nhủ thầm "Ngày mai phải gọi cho A Khoan mua dùm ổ khóa mới..." Đóng cửa thật kĩ, cô tóm lấy chó yêu đang rục rịch không yên.

"Bé Bảo Bảo ngoan ngoãn một chút rồi mẹ lại mang cưng ra ngoài."

Bảo Bảo thấy chủ nhân vừa đi khỏi lại bắt đầu lại gần cửa nằm xuống. Hỉ Nhạc lấy móng vuốt không ngừng cào cào cửa thủy tinh, có vẻ vội vàng hơn nữa còn phát ra tiếng kêu nức nở.

Trước khi bắt đầu đẩy Hỉ Nhạc thông minh không ngừng dùng móng vuốt cậy ổ khóa, ổ khóa vốn đã lỏng bị nó làm vậy lại càng lỏng hơn, nó càng vội vàng làm vậy hơn, cho nên cửa đóng cuối cùng cũng bị nó mở ra rồi!!

Hỉ Nhạc khoái chí đẩy cánh cửa, Bảo Bảo lập tức nhanh chóng chạy lên đón, lập tức diễn ra một màn củi khô bốc lửa không thề ngừng... (cái này thì tự hiểu *cười gian trá*).

Mạc Ưu ăn xong bữa sáng lại bị tiếng đóng cửa nặng nề làm cho hoàng sợ. Cô tranh thủ thời gian chạy xuống lầu, Bảo Bảo vẫn ngoan ngoãn như trước ngồi ở trong phòng làm việc. Cửa sổ bị mở tung thổi tới từng trận gió mạnh làm cho bảng quảng cáo để trên giá bị thổi rớt xuống.

Mạc Ưu lại gần cửa sổ đóng chỉ chừa một khe nhỏ. Nâng biển quảng cáo lại cô kéo cửa thủy tinh vào mặt tiền cửa hàng, lúc này mới phát hiện ổ khóa so với trước càng lỏng hơn, cửa vừa kéo đã mở. Cô nghi ngờ nhìn qua Bảo Bảo và Hỉ Nhạc đang đứng ở bên kia, bắt gặp hai chú chó con đều ngoan ngoãn quỳ rạp trên đất mới khiến cho cô thoáng an tâm.

"Haizz... chính mình lại tự dọa mình!" Nhưng mà hôm nay nhất định phải gọi thợ khóa đến để bảo đảm... Mạc Ưu cẩn thận ngẫm nghĩ.

"Hỉ Nhạc, chúng ta đi tản bộ nha!".

Mạc Ưu la lên nhưng nhìn Hỉ Nhạc lại có vẻ lười biếng hoàn toàn không giống với lúc mới thả ra tung tăng như chim sẻ, Mạc Ưu lo rằng nó đã đói bụng rồi.

"Trước đi một vòng rồi quay về ăn sáng ha..."Mạc Ưu cưng chiều vuốt ve Hỉ Nhạc, mở cửa trước dẫn Hỉ Nhạc ra ngoài.

Bảo Bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn chủ nhân và Hỉ Nhạc một cái rồi lại nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần, trong nội tâm thầm hô mệt mỏi quá —... (cầm thú!!!)

Mấy ngày tiếp theo Mạc Ưu có thể nói là rất cẩn thận.

Thẳng cho đến tối chủ nhật khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Thiên Khoát mới xuất hiện ở tiệm thú cưng.

"Hạ tiên sinh, anh đã về rồi?"Mạc Ưu rốt cục cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, không khỏi nở một nụ cười sáng lạn với anh, hai má đầy đặn, môi mềm vẽ thành một đường cong, xinh đẹp phóng khoáng khiến cho Hạ Thiên Không sửng sốt.

Không về nhà trước, anh muốn lái xe đi đường vòng tới đón Hỉ Nhạc.

Anh cũng không ngờ việc mình nhớ cún con lại khiến Mạc Ưu nhiệt tình hoan nghênh như vậy, khiến cho trong lòng anh nổi lên một sự rung động khó hiểu.

Trong cả năm anh có hơn phân nửa thời gian là phải đi công tác, đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu tràn ngập chờ mong nói với anh "Anh đã trở lại", sự nhiệt thành trong đó làm anh như được trở về với ngôi nhà ấm áp.

Nhưng cảm xúc này chỉ trong nháy mắt đã bị anh che dấu rất nhanh.

"Hì Nhạc có khỏe không?"

Vừa thấy chủ nhân Hỉ Nhạc đã sớm không nén được xúc động. Mạc Ưu liền tranh thủ thả nó ra. Hỉ Nhạc vội vọt lại làm nũng với chủ nhân. Hạ Thiên Khoát ngồi xổm xuống dùng hai tay dịu dàng vuốt ve bộ lông sáng bóng, trong nháy mắt nét mặt đã thay đổi" Hỉ Nhạc, papa đã trở lại..."

Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy anh và cún yêu tình cảm với nhau nhưng giọng nói nhẹ nhàng du dương như vậy cùng nụ cười cưng chiều đến từ một người đàn ông vốn nghiêm túc vẫn khiến Mạc Ưu cảm thấy không quen.

Nhưng tình yêu thương của anh lại làm cô cảm động, vô tình lại ngưỡng mộ Hỉ Nhạc thật may mắn. Có điều Hỉ Nhạc là một con chú chó xinh đẹp ngoan ngoãn nên ai chẳng yêu thích nó?

"Nó rất dễ nuôi, khẩu vị không mấy thay đổi, mỗi ngày tôi đều dắt nó đi bộ một giờ đồng hồ... Anh xem cơ thể nó trở nên rắn chắc hơn nhiều!" Mạc Ưu cũng làm theo ngồi xổm xuống khẽ vuốt ve sống lưng Hỉ Nhạc, trải qua một tuần ở chung cô thật là không nỡ rời xa nó!

" Hỉ Nhạc mỗi ngày đều đến công viên chạy bộ, cơ thể vốn dĩ đã rất rắn chắc." Hạ thiên Khoát không chút khách khí giội cho cô một xô nước lạnh, anh không thích người khác ở trước mặt anh tranh công. Thật sự là rất khó lấy lòng đàn ông! Loại người có quyền thế đều tưởng rằng mọi người xung quanh đều vội vã nịnh nọt anh ta, cô còn không dừng lại tức là tự mình làm mình mất mặt... Mạc Ưu chậm rãi đứng dậy không nói gì thêm nữa, chỉ mỉm cười, cũng âm thầm hy vọng anh nhanh chóng rời đi.

"Cô không để cho con chó nào tiếp cận Hỉ Nhạc chứ?"Hạ Thiên Khoát đứng dậy, dõi theo đôi mắt anh thì thấy anh đang nhìn chằm chằm Bảo Bảo ở bên kia cửa thủy tinh, Bảo Bảo như chột dạ quay đầu đi nơi khác.

"Tôi rất cẩn thận" Mạc Ưu trả lời ngắn gọn, đôi mắt sáng ngời tràn ngập tự tin.

Hạ thiên Khoát dừng lại trên khuôn mặt cô một hồi lâu, như muốn xem xem cô có nói thật hay không. Mạc Ưu tươi cười nhìn lại, tiết tấu trái tim lại không tự chủ được đập nhanh hơn.

Cô thực mình may mắn vì không phải cấp dưới của anh, muốn cô mỗi ngày trải qua cái cảm giác kinh hồn táng đảm này thì khẳng định sống không bằng chết!

Hạ Thiên Không không tự chủ được bắt đầu thưởng thức đôi mắt cô.

Bây giờ anh mới phát hiện người phụ nữ trước mắt này thật khó để cho người ta nắm bắt, lần đầu tiên gặp mặt cô giống như một tiểu quỷ tinh nghịch đến nói chuyện cũng không có đạo lý rõ ràng. Cái đầu nhỏ xinh xắn nhưng cả người lại tản mát ra một thứ ánh sáng chói mắt. Anh thưởng thức đánh giá người phụ nữ trước mắt này.

Lúc anh dẫn Nhạc Hi rời đi, Mạc Ưu lại bổ sung thêm một câu nói khách sáo áp dụng đối với tất cả khách hàng: "Cảm ơn, hi vọng lần sau có cơ hội phục vụ cho anh!"

Nhưng trong nội tâm cô lại thầm nói: Cuối cùng cũng đi ........ Hạ Thiên Khoát dừng bước quay đầu lại dùng biểu lộ ranh mãnh nhìn cô: "Thật sự còn muốn phục vụ tôi sao?"

"A?" Không ngờ anh lại dùng chiêu này, Mạc Ưu lập tức sửng sốt, tuy nhiên rất nhanh lại chìa ra nụ cười tươi, lại có phần xấu hổ, lưng áo sớm đã có một tầng mồ hôi lạnh "Đương nhiên rồi, Hạ tiên sinh, hoan nghênh rảnh rỗi lại đến..."

"Tôi sẽ còn đến nữa."Anh nói như chém đinh chặt sắt, khóe miệng lại giương lên một nụ cười nhạt làm cho Mạc Ưu kinh hồn táng đảm.

Bất quá ít nhất cô đã lưu lại được ấn tượng tốt cho vị khách khó chiều này.

Cô ngủ một mạch cho đến lúc tỉnh, nằm ở trên giường xem TV cho đến khi lại thiếp đi, không thì thuê một chồng tiểu thuyết về xem rồi mở miệng bình luận, đúng là "Lối sống độc lập" kinh điển. Hôm nay Bách Trữ lại vội vã kéo cô ra khỏi nhà, kéo cô thoát khỏi hàng ngũ phụ nữ sống độc lập.

"Tiểu Ưu, giờ nghỉ rảnh rỗi đừng có ngủ, buổi trưa cùng mình đi uống trà nhé! Chồng mình qua Mĩ công tác rồi, không cho mình đi cùng, thật nhàm chán..."Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh làm nũng của Bách Trữ.

"Này, Tiểu Bách, mình cũng không phải chồng cậu, mình van cậu đừng dùng giọng làm nũng với mình có được không? Hại mình nổi hết da gà..." Mạc Ưu khoa trương nói, thân thể thoáng run lên "Phụ nữ có thai nên an tâm ngồi nghỉ ở nhà, thời kì mới mang bầu việc đi đứng rất nguy hiểm!"

Trong bốn người Bách trữ là người không có nghĩa khí nhất, lúc trước nói oang oang không cần tình yêu không cần kết hôn tôn thờ sống độc lập lúc già thì vào viện dưỡng lão, ai ngờ cô gái nhỏ nhắn này không lâu sau lại cùng với tổng tài nhãn hiệu trang sức Ancker nổi danh truyền ra tiếng xấu, mấy tháng sau lại như tia chớp kết hôn, đồng thời cũng thăng chức làm mẹ.

Các cô bạn tốt dĩ nhiên chỉ còn biết chúc phúc cho cô! Nhưng lúc gặp mặt vẫn không quên trêu chọc cô trọng sắc khinh bạn, phản bội lời hứa.

"Ha ha..... ở nhà vẫn quen nói vậy! Thật nhàm chán, chồng mình đến cả cửa hang quần áo cũng không cho đi, ở nhà đang chất một đống đơn đặt hang đến kì đây này!" Bách Trữ tuy là oán trách nhưng nghe giọng nói là biết cô là một người phụ nữ hạnh phúc "Đi thôi, đi uống trà chiều xong sẽ không buồn nữa!"

Mạc Ưu vội vàng từ chối "Mình không muốn phiền phức! Đi uống trà trưa xong còn phải trang điểm, còn phải nhã nhặn như các loại phu nhân giống cậu, mình không quen làm vậy!" Cô hay mặc áo T-shirt quần jean, còn khi ở nhà ngày nghỉ thì ngay cả đồ lót cũng không mặc, chứ nói chi là trang điểm!

"Này! Cái gì mà phu nhân? Cậu dám xem thường mình!" Bách Trữ rốt cuộc cũng dùng lại giọng điệu hồi còn làm bạn thân "Bất quá cái cảm giác có một người để dựa vào, có một người yêu thương mình cũng thật tuyệt! Khách nam bên cậu hình như cũng đông lắm phải không? Có ai còn độc thân không? Nhanh chạy đến tìm người đàn ông yêu thương cậu đi!"

"Mình không thèm! Mình có Bảo Bảo làm bạn là được rồi, đàn ông so với chó cũng không bằng! Bọn họ yêu cậu trong một lúc chứ không thề yêu cậu cả đời!" Nhắc tới khách hàng nam trong đầu Mạc Ưu nhất thời nhớ tới hình ảnh Hạ Thiên Khoát đối xử dịu dàng với Hỉ Nhạc...

Cô vội vàng cố gắng xua đi hình ảnh đó, tên đàn ông thối kinh khủng kia đừng có lại xuất hiện trước mặt cô chứ!

"Trước kia mình cũng nghĩ như vậy, nhưng với Tiểu Gia nhà mình thì khác..."Bách Trữ đắm chìm trong hạnh phúc, hi vọng cô bạn tốt cũng có thể may mắn giống như cô.

"Mình biết rồi, cậu nhớ nắm chặt lấy hạnh phúc của mình, đừng lo lắng cho mình nữa được không? Một mình mình vẫn có thể sống tốt!" Mạc Ưu đương nhiên có thể cảm nhận được việc cô bạn tốt đang toan tính nhưng cuộc sống trói buộc như vậy dường như không thích hợp với cô, đúng lúc này chuông cửa trong tiệm vang lên, Mạc Ưu sợ khách hàng có chuyện gấp tìm cô nên vội vàng cúp điện thoại.

Cô vội vàng chạy xuống lầu, Bảo Bảo đang dè chừng lấy chân ấn điều khiển từ xa để đóng cửa sắt lại bỗng bị chủ nhân đuổi ra sau văn phòng làm việc.

Cửa mở được một nửa cô cúi xuống nhìn xem người đến là ai thì thấy khuôn mặt còn lạnh lung hơn trước của Hạ Thiên Khoát nổi giận đùng đùng như đi trả thù. Cửa sắt còn chưa mở ra hết thì Hạ Thiên Khoát đã bước vào, lấy khí thế mãnh liệt tới gần Mạc Ưu, dùng giọng lạnh lùng nói: "Cô nhìn chuyện tốt mình làm đi!"

"Sao... sao vậy?" Mạc Ưu lùi về phía sau, một luồng mát lạnh chạy dọc sống lưng.

Hạ Thiên Khoát hừ nhẹ một tiếng rồi dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn sự vô tội của cô "Còn nói mình đã rất cẩn thận! Giờ Hỉ Nhạc đã mang bầu cô còn gì để nói?".

"Không! Không thể..." Những lời này như sét đánh ngang tai, bước đi của Mạc Ưu cũng trở nên chậm chạp hơn, da đầu run lên "Làm sao có thể?"

"Đừng giả vờ vô tội nữa!Tôi mới dẫn Hỉ Nhạc đi khám bác sĩ thú y, anh ta nói nó đã mang thai 3 tuần, hôm trước vừa đưa tới tiệm của cô thì hôm sau đã thụ thai, cô đừng hòng chối cãi!"

Mấy ngày nay anh bận công việc không chơi với Hỉ Nhạc được nên ban ngày đành đưa cho quản gia chăm sóc, hôm nay thật vất vả mới bớt chút thời gian được nhưng Hỉ Nhạc lại nôn mửa, vốn tưởng rằng ăn phải đồ hỏng nên anh đưa nó cho bác sỹ ở viện thú y, lại phát hiện ra chuyện này làm anh rất giận dữ!

Anh như người cha gặp phải chuyện con gái bé bỏng của mình mang thai, trong nội tâm vừa đau lòng vừa muốn giết cái con chó đực thối tha đó, một đôi mắt giết người chọc thẳng vào Bảo Bảo ở đằng sau cánh cửa thủy tinh kia.

Mạc Ưu lùi lại vào trong, tay phải vịn vào bàn làm việc mới đứng vững được, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch."Không thể, tôi vẫn luôn để mắt tới Hỉ Nhạc, Bảo Bảo còn không đến gần nó huống hồ là những con chó khác? Ngày thụ thai có khi bác sĩ đã tính sai!"

Cô cố gắng nhớ lại tuần lễ vừa rồi, từng chi tiết một, cô vẫn luôn rất cẩn thận để mắt, cơ hồ không rời khỏi cửa tiệm một bước, dù cho lên lầu cũng sẽ dặn dò A Khoan và Tiểu Khiết, làm sao có thể xuất hiện sai sót?Nhất định là nhầm lẫn....

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không còn huyết sắt, lộ ra sự bối rối và khó tin, Hạ Thiên Khoát lại cho rằng cô đang diễn trò vì muốn trốn tránh trách nhiệm.

"Người phụ nữ này xem ra một chút kĩ năng cũng không có!"Hạ Thiên Khoát vốn hơi có hảo cảm với cô, thầm nghĩ nếu cô dũng cảm nhận lỗi có lẽ hai người sẽ cùng nhau giải quyết, nhưng cô lại không chịu nhận sai lầm khiến anh cảm thấy rất thất vọng. Thì ra cô vẫn luôn bày ra vẻ mặt vô tội trong khi làm ăn... Mà anh thì rất khinh bỉ loại giả dối chèo chống theo tâm lí từng khách hàng thế này!

"Tôi có mang theo giấy tờ của các bệnh viện thú y nổi tiếng, các bác sĩ ở đó chẩn đoán nói nó đang ở thời kì động dục cần giao phối...." Anh như đã chuẩn bị trước mà móc những tờ giấy trong túi ra "Cô nói bác sĩ thú y có khả năng chẩn đoán sai ngày thụ thai nhưng không lẻ cả hai bác sĩ cùng chẩn đoán sai sao?"

Anh đem ba tờ giấy để trên bàn, Mạc Ưu dùng ngón tay run rẩy cầm lên nhìn, đều là những bác sỹ thú y ở những bệnh viện lớn, trên đó rõ ràng viết ngày Hỉ Nhạc thụ thai là vào ngày hôm sau khi anh dẫn nó đến tiệm của cô, khiến cho cô hết đường chối cãi.

Thử tỉnh táo hồi tưởng lại từng chi tiết, hôm đó là ngày nghỉ. bọn cô ở nhà, Hỉ Nhạc có thể nói là không rời khỏi tầm mắt của cô. Cô vội vã giải thích cho Hạ Thiên Khoát tình hình ngày hôm đó, nhưng biểu hiện của anh đối với cô càng ngày càng khinh miệt, coi cô như một tên lừa dảo.

"Sự thật bày ra trước mắt dù cô có nói gì đi nữa thì cũng chỉ là lời nói dối, tôi nghĩ sẽ đưa chuyện này ra tòa phán xét."Anh lạnh lùng uy hiếp, cố ý xem nhẹ cảm giác mềm lòng khó hiểu đang lan tỏa nơi đáy lòng.

Chứng cớ đã chứng minh, Mạc Ưu không thể không thừa nhân Hạ Thiên Khoát nói không đúng sự thật, ý nghĩ như vậy làm cho cô thấy tuyệt vọng. Nghĩ đến việc sắp đối mặc với một cửa ải khó khăn, cô cảm giác thấy giống như bị một tảng đá hung hăng đập một cái, không biết làm sao cô chỉ có thể thừa nhận.

Thấy cô bắt đầu rơi nước mắt, Hạ Thiên Khoát nhẹ hừ một tiếng "Thu hồi nước mắt của cô đi, đừng hy vọng tôi sẽ mềm lòng"

Trong mắt anh chỉ có hai loại người! Người có thể dùng và người vô dụng, người phụ nữ dùng nước mắt làm vũ khí là người vô dụng và đê tiện nhất!

Lời nói khinh miệt tự tôn của Mạc Ưu, cô lau khô nước mắt, cố gắng làm cho mình có vẻ có thể đảm đương. Hiện tại hối tiếc đã muộn, trước mắt chỉ có thể nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề.

"Bởi vì tiệm sơ sảy tạo ra vấn đề phức tạp cho anh, tôi thật xin lỗi Hạ tiên sinh, chuyện cho tới nước này tôi không còn gì để nói" Cô cúi người thật thấp, biểu hiện như muốn nói mình sẵn sàng chấp nhận mọi thiệt hại và bồi thường.

Hạ Thiên Khoát đối với việc cô nhanh như vậy mà đã trấn định cảm thấy kinh ngạc, dựa vào tính nghiêm trọng phần lớn mọi nhà kinh doanh đều chống chế để có thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng hành động của Mạc Ưu lại ra ngoài dự liệu của anh.

Nhưng anh cố không biểu hiện vẻ kinh ngạc trên mặt.

"Cô đương nhiên không thể phản đối. Chỉ cần cô làm theo hợp đồng bồi thường, về phần đã tạo nên sai lầm thì hiện nay chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng."

Câu nói sau cùng khiến cho Mạc Ưu ngơ ngẩn "Anh nói.... . Muốn như thế nào?"

"Đương nhiên xử lý sạch sẽ! Bác sỹ thú y nói lần đầu tiên động dục đã mang thai đối với cơ thể mẹ rất nguy hiểm, tôi sẽ không để cho Hỉ Nhạc mạo hiểm sinh con. Nếu có, Hỉ Nhạc chỉ có thể sinh con có huyết thống thuần khiết chứ không phải giống tạp chủng không rõ lai lịch."

"Không thể!"Vừa nghe anh nói muốn bóp chết sinh mạng trong bụng Hỉ Nhạc, Mạc Ưu không thể nào tỉnh táo được. Bất chấp hai người đang đứng ở hai vị thế khác nhau, cô giơ tay bắt lấy cánh tay Hạ Thiên Khoát cầu khẩn "Tuy sinh ra không phải chó thuần chủng nhưng đây cũng là sinh mệnh mới, mong anh đừng làm thương tổn nó!"

Cô tính định mang Bảo Bảo đi buộc ga-ro (thắt ống dẫn tinh ngăn khả năng sinh dục) cho nên con của Hỉ Nhạc cũng chính là đứa con duy nhất của Bảo Bảo, có thể nói là "Kết tinh của tình yêu"! Biết rõ anh chán ghét nước mắt nhưng cô lại không nhịn được bắt đầu nức nở vì sinh mệnh bé nhỏ mà cầu xin.

"Nếu cô muốn Hỉ Nhạc sinh hạ chó con cho tôi nuôi, nếu như tôi không thể thì nhất định sẽ tìm cô chăm sóc chúng..."

Thái độ của cô vượt qua mọi dự liệu của Hạ Thiên Khoát. Thấy cô không ngừng cầu xin anh không phải vì năm trăm vạn bồi thường mà là vì mấy chó con chưa sinh ra, ngữ điệu khẩn khiết cùng nước mắt làm cho anh có chút rung động.

Nhưng cảm thụ của anh không chỉ có vậy mà còn do mùi hương nhàn nhạt của phụ nữ trên người cô kích thích giác quan của anh (cầm thú!!!!!), anh không biết là trên người phụ nữ không xịt nước hoa cũng có thể có loại hương vị tuyệt vời này! Hơn nữa đôi môi mềm hơi vểnh lên căng tròn tươi mới như một loại ô mai mê người, thậm chí dù anh rất ghét nước mắt nhưng nhìn cô lại thấy điềm đạm đáng yêu, như khát vọng mong được tha thứ của trẻ con.

Hạ Thiên Khoát thấy kinh ngạc tại sao trong đầu mình lại sinh ra những ý nghĩ không thực tế, ảo tưởng như vậy. Yêu một người phụ nữ là một chuyện sai lầm.... Nhưng anh lại không phát hiện ra giọng mình đã hơi mềm mỏng lại "Cô hãy nghĩ cách trả xong năm trăm vạn rồi nói sau!"

"Tôi... căn bản không trả nổi!" Cô nghĩ thế nào cũng không thể lấy đâu ra năm trăm vạn.

Lúc trước mở tiệm này cô một xu cũng không có, còn phải mượn của người khác, và dựa vào một khoản gom góp được từ hồi còn làm nhân viên mậu dịch tại một công ty chứng khoán mấy năm trước. Hôm nay lại phạm phải sai lầm như vậy, lòng tự trọng siêu cường của cô không cho phép nói với bất kì ai về chuyện này, chớ nói chi là vay tiền.

"Tôi chỉ có cái tiệm này, còn hai mươi vạn gửi trong ngân hàng.. ."Cô lúc này mới phát hiện mình còn đang vịn cánh tay anh, vội vàng rút về, kéo lại khoảng cách giữa hai người, chán nản gục đầu.

Hôm nay chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.

"Anh muốn tố cáo tôi bội ước hay thế nào cũng được, tôi có thể đem tất cả tài sản bồi thường cho anh, nhưng xin anh đừng tổn thương con của Hỉ Nhạc cùng Bảo Bảo được không?" Dù cho trời có sập xuống đầu Mạc Ưu vẫn không quên thay những chó con chưa được sinh ra mà cầu xin.

Tính cách cố chấp này làm cảm động Hạ Thiên Khoát, cũng giống như trước kia anh đồng ý giao Hỉ Nhạc cho cô một cách tin tưởng.

"Vì sao cô muốn lưu lại những con chó con? Tạp chủng căn bản không có giá trị gì.... . ?" Người làm ăn chỉ coi trọng lợi ích và hiệu suất, càng không có chuyện làm ra việc tổn hại tới mình, bởi vì anh là như thế nên anh không cho phép mọi mối nguy hiểm khiến Hỉ Nhạc sinh hạ chó con.

Mạc Ưu nóng lòng phản bác" Với tôi mà nói mỗi một con chó sinh ra đều có giá trị của nó, như Bảo Bảo đây, nó mới sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ ngoài đường, nhưng duyên phận lại cho chúng tôi gặp nhau, nó cho tôi niềm tin để mở tiệm thú cưng này, cũng làm cho cuộc sống của tôi thêm phong phú, đây là giá trị tồn tại của mỗi con chó. Cho dù nó là một tạp chủng nhưng trong mắt tôi Bảo Bảo cũng giống như anh đối với Hỉ Nhạc, yêu thương tựa như đó cũng là một con người giống chúng ta!" (ủng hộ tỷ hết mình)

Cô tự nhiên đưa bàn tay để lên ngực mình, bộ dáng chứng minh cho thấy rất thật lòng, làm cho tâm của Hạ Thiên Khoát hoảng sợ, anh thực sự đối với Hỉ Nhạc đau như đau con ruột của mình.

"Cô quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng..." Nhưng anh vẫn không muốn trực tiếp thừa nhận mình đã bị cô thuyết phục. Hạ Thiên Khoát bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm của anh không có sắt đá như vậy, chỉ là suy nghĩ đến thực tế. Hỉ nhạc lần đầu mang thai nguy hiểm tương đối cao nhưng xác suất thành công cũng không thấp, nếu hết lòng chăm sóc kĩ càng.... Anh không ngừng cân nhắc lại lời cô nói, trong đầu đột nhiên sinh ra những ý nghĩ chưa từng có trước đây.

Tuy làm như vậy đối với anh cũng có chỗ không tốt, có thể sẽ hy sinh Hỉ Nhạc nhưng những chủ ý xoay quanh trong đầu lại khiến anh cảm thấy có chút hưng phấn.

"Được rồi, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa. Nếu cô có thể cam đoan cho Hỉ Nhạc bình an sinh hạ chó con, tôi sẽ buông tha cho chúng nó, chó con sẽ đưa cho cô nuôi"Anh lạnh nhạt nói, đôi mắt thăm thúy loé ra những tia sáng.

Mạc Ưu ngẩng đầu lên, không kìm được tự mình lâm vào mông lung "Tôi.... có bản lãnh gì? Tôi cũng không phải bác sỹ thú y...."

Con mắt của người đàn ông này như dấu nam châm có khi làm cho người ta không dám nhìn thẳng, có khi lại khó có thể di chuyển ánh mắt, thực tế bây giờ ánh mắt của cô ẩn chứa sự nghi ngờ nhưng hình thức đề nghị này lại làm cho đáy lòng cô có chút hưng phấn....

"Tôi sẽ lưu lại cái thai của Hỉ Nhạc nhưng cô phải đến nhà tôi tự mình chăm sóc cho nó cho đến khi nó sinh đẻ bình an mới thôi." Anh bình tĩnh tuyên bố. Anh chỉ muốn xem xem người phụ nữ này có tài cán gì, có thể vì những động vật nhỏ này mà hy sinh đến mức nào? Nếu như từng sinh mạng đều có giá trị của nó vậy anh muốn nhìn xem giá trị của cô nằm ở đâu! Là tùy tiện nói, là một trong những công phu của phụ nữ để đối phó, hay thật như biểu hiện chăm chú cố chấp của cô, thật tình yêu thương từng sinh mạng nhỏ bé này?

Từ trước đến nay anh không bao giờ làm việc mà không có lợi ích, nhưng người phụ nữ này lại có thể kích thích "Thiện Tâm" nơi anh, có lẽ anh muốn biết trên người mình còn những nét tính cách nào khac nữa, lại càng muốn thăm dò bản tính của cô.

Hơn nữa Hỉ Nhạc cần có một người "trông nom đặc biệt", cô là người thích hợp nhất.

Mạc Ưu đoán không ra chuyển biến của anh, chỉ có thể cảm nhận được đề nghị không thể nào tưởng tượng này "... Tiệm của tôi thì làm sao bây giờ?"

"Cô không phải nói tiệm này chỉ có vẻn vẹn mấy chục vạn? Sau này đương nhiên do tôi tiếp nhận. Dựa vào suy đoán của tôi tiệm này một năm bất quá cũng lãi được 100 vạn, lấy lãi tám phần thì trong vòng bảy năm có thể lấy lại vốn. Chờ Hỉ Nhạc sinh hạ chó con cô tiếp tục trở về tiệm làm việc, nhưng trừ phí quản lí thì toàn bộ lợi nhuận thuộc về tôi, cô chỉ xem như làm không công trả nợ bảy năm, coi như hợp lí rồi?"

Hạ thiên Khoát dĩ nhiên phải nhận tiền bồi thường của cô, hơn nữa rất nhanh đã đưa ra hình thức xử phạt, trong mắt Mạc Ưu anh biến thành ma vương khát máu thích ăn tươi nuốt sống. Nhưng Mạc Ưu không có quyền lựa chọn, mà cô cũng không thấy sai ở chỗ nào. Huống hồ một tiệm thú cưng nhỏ bé làm sao đấu lại một tập đoàn lớn? Như vậy so với đóng cửa tiệm thú cưng, còn phải bỏ ra năm trăm vạn để trả nợ coi như còn có nhân tính hơn, xem ra cô còn phải cảm tạ anh đã tha thứ.

Mạc dù không muốn nhưng Mạc Ưu vẫn phải cúi đầu.

"Đúng vậy, Hạ tiên sinh, tôi chỉ có thể dùng phương pháp này để bồi thường tổn thất của anh." Ngữ khí của cô có vẻ bình tĩnh nhưng lại thật yếu ớt.

"Chó con? Còn muốn hay không?"Hạ Thiên Khoát không thích bộ dạng của cô lúc này, anh muốn thấy người phụ nữ trước mặt này tràn đầy tin tưởng, thậm chí không sợ ánh mắt sắc bén của anh.

"Tôi muốn!"Vừa nhắc tới chó con tinh thần của Mạc Ưu liền quay trở lại, liền vội vàng bày ra biểu lộ cấp thiết.

"Vậy mau cùng tôi về nhà!" Hạ Thiên Khoát lạnh nhạt nói "Tôi còn rất nhiều việc cần xử lí."

Sự việc đến nông nỗi này khiến cho Mạc Ưu có chút bối rối.

"Cho cô thời gian 3 ngày để sắp xếp mọi chuyện. Ba ngày sau tôi sẽ gọi luật sư mang thư hòa giải tới cho cô kí. Trên nguyên tắc cô vẫn là chủ của tiệm này, còn trong lúc này tôi sẽ tìm một người khác thay cô đảm đương mọi việc trong tiệm, còn nhân viên thì vẫn giữ lại làm tiếp. Bất quá mọi chi phí hoạt động trong tiệm sẽ do bên kế toán công ty tôi xét duyệt, lợi nhuận mỗi tháng sẽ đưa vào tài khoản của tôi.... ."

Anh tới gần trước mặt Mạc Ưu, tư thế cực kì mang tính uy hiếp "Trong ba ngày này cô đừng nghĩ tới việc chạy trốn, tôi sẽ cho người theo dõi cô Nếu cô thực sự muốn bỏ chạy tôi có biện pháp rất nhanh đưa cô vào tù! Lời tôi nói ra từ trước đến nay luôn làm được."

Mạc Ưu cố gắng trấn định trái tim đang đập mãnh liệt trong ngực, ánh mắt cảnh cáo kia thật giống chúa tể ma vương của địa ngục, giống như muốn tuyên cáo cô sau này vĩnh viễn chỉ c thể bị nhốt ở dưới sâu lòng đất, nhưng cô vẫn gắng gượng không muốn mình bị đánh ngã" Tôi... sẽ giữ lời!" Dù cô đã thua nhưng không muốn ngay cả lòng tự trọng cũng phải lấy ra bồi thường.

"Rất tốt."Hạ Thiên Không không tự chủ được nhếch khóe miệng lên, Mạc Ưu lại không nghĩ ra cái mỉm cười này có hàm nghĩa gì.

Cô vẫn còn cố gắng vũng vẫy ".... . Trong khoảng thời gian chăm sóc Hỉ Nhạc tôi có thể mang Bảo Bảo theo không?"

"Cô nghĩ rằng tôi sẽ cho cái thứ đã khi dễ Hỉ Nhạc ấy vào nhà sao?"

Đưa mắt nhìn bóng lưng cao lớn ấy, Mạc Ưu mơ hồ nhìn thấy sau lưng anh như mọc ra một đôi cánh màu đen, giống như đôi cánh của ma vương.

Cô như quả bóng xì hơi ngã lên ghế, toàn thân như chà xát phải khối băng đến lạnh run, cô có cảm giác mình như đang chìm trong một cơn ác mộng, lại không biết là bị sao nữa.

Không biết thất thần bao lâu, cho đến khi bên tai truyền đến một tiếng vang khác thường, Mạc Ưu quay đầu nhìn lại: chân trước của Bảo Bảo đặt trên cửa thủy tinh không ngừng cào cào.

"Bảo Bảo!"Cô theo phản xạ đứng dậy chạy tới cửa thủy tinh, lần đầu tiên nhìn thấy động tác này của chó yêu thì mới biết ra cẩn thận mấy cũng có chỗ sơ sót!

Cô dùng tất cả khí lực còn lại mở cửa thủy tinh ra, Bảo Bảo liền chạy lại làm nũng với cô, cô ngã ngồi trên đất ôm chặt Bảo Bảo khóc không ra nước mắt.

Bảo Bảo tùy ý cô ôm trong lòng, thầm nghĩ: Mẹ, người làm sao vậy?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)