Âm hồn không tan (2)
← Ch.071 | Ch.073 → |
-Kẻ khác đàm tiếu?
Hạ Vệ Lam nói nhỏ, gương mặt tuấn mỹ cười châm chọc, hắn bỗng nhiên lại gần Diệp Vân Sơ, cười mỉa, nói:
-Lý do của Nhị hoàng tẩu thật đàng hoàng, hay cho tội danh đại nghịch bất đạo! Không biết lúc mà tẩu cự tuyệt Đông Phương Ngưng cũng lấy lý do này sao?
Nói tới đây, cặp mắt hoa đào của Hạ Vệ Lam nhìn chằm chằm Diệp Vân Sơ, cười:
-Chỉ sợ lòng của Nhị hoàng tẩu đã có chủ, Đông Phương Ngưng dịu dàng tuấn nhã, nữ tử trong thiên hạ đều điên cuồng vì hắn, không biết Nhị hoàng tẩu có vậy không?
Diệp Vân Sơ nghe vậy, lòng trầm xuống, vô cùng kinh ngạc! Nàng và Đông Phương Ngưng chỉ xuất hiện cùng nhau vào đêm đó, lúc ấy xung quanh không có người nào, sao Hạ Vệ Lam lại biết được? Chẳng lẽ hắn theo dõi sau lưng nàng? Hay cho Tam thái tử Hạ Vệ Lam đê tiện, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Phái người theo dõi Vương phi bị vứt bỏ là nàng thì có âm mưu gì?
Trong nháy mắt, từ lòng bàn chân đến cả người lạnh toát, Diệp Vân Sơ cảm thấy lạnh lẽo xâm nhập hết vào cơ thể, ngay cả máu cũng như đông lại. Nàng bỗng cảm thấy thật đáng sợ, Hạ Vệ Lam đúng là âm hồn không tan quái dị, giống như con rắn độc từ một góc tối tăm nào đó lao ra cắn, âm ngoan nhìn nàng, đi theo nàng mọi nơi. Dây dưa không rõ với nàng, cũng không nóng lòng phá hủy nàng, mà là từ từ tra tấn nàng, nhìn nàng từng bước một đi tới vực sâu.
Sắc mặt Diệp Vân Sơ tái nhợt, theo bản năng, nàng nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác rất đau đớn.
Lòng nàng tràn đầy sợ hãi, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, lạnh lùng cười, nói:
-Ý của Tam hoàng đệ là sao? Chẳng lẽ đêm nay Tam hoàng đệ tới đây là muốn nhắc ta không cần lo lắng chuyện gì? Hay là Tam hoàng đệ là trưởng ty quản lễ nghi trong cung, chuyên quản chuyện nam nữ?
Ngữ điệu Diệp Vân Sơ lạnh lùng, mang phẫn hận không nói nên lời, muốn nói vượt rào thì Hạ Vệ Lam hắn còn làm nhiều chuyện dữ dội hơn? Nếu hắn quên rồi, nàng cũng không ngại nhắc lại cho hắn nhớ! Nàng muốn cho hắn biết, bất luận kẻ nào cũng có thể nói nàng không tuân thủ nữ tắc, nhưng chỉ có Hạ Vệ Lam hắn là không có tư cách để nói nàng!
Thấy Hạ Vệ Lam im lặng không nói, Diệp Vân Sơ hít sâu một hơi, cười lạnh, nói:
-Tam hoàng đệ, đêm đã khuya, nếu không còn chuyện gì quan trọng thì mời về cho, lời lễ nghi đạo đức mà hôm nay Tam hoàng đệ nói, ta sẽ khắc cốt ghi tâm, ngày khác nhất định sẽ tuân thủ nữ tắc, tránh miệng lưỡi thiên hạ! Cảm tạ ý tốt của Tam hoàng đệ!
Nói xong, Diệp Vân Sơ không hề kiêng kỵ ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, trong đôi mắt đẹp là lửa hận hừng hực thiêu đốt.
Nhìn Diệp Vân Sơ phẫn nộ, Hạ Vệ Lam vẫn cười một cách bí ẩn như trước, nhìn nàng thật lâu, giống như muốn xem rõ lòng dạ nàng, nhưng không trả lời Diệp Vân Sơ.
Thấy Hạ Vệ Lam vẫn im lặng không nói gì, cũng không có ý rời đi, Diệp Vân Sơ cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn được nữa, nàng không che giấu sự căm ghét của mình đối với hắn, cười lạnh, khom người hành lễ, nhẹ giọng nói:
-Nếu Tam hoàng đệ không muốn rời đi, vậy cứ đứng ở đây đi! Ta bệnh nặng mới khỏi, thân thể suy nhược, không thể tiếp đón được!
Nói xong, nàng cũng chẳng chờ Hạ Vệ Lam trả lời liền xoay người trở về phòng ngủ, nhưng vừa mới cất bước, cánh tay lại bị hắn túm chặt kéo trở về, nàng lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã vào ngực hắn, vất vả lắm mới đứng vững được, không khỏi giận dữ, cười lạnh một tiếng, tức giận nói:
-Tam hoàng đệ có ý gì? Chẳng lẽ định làm chuyện sai trái gì với ta?
Nàng phẫn nộ chất vẫn, Hạ Vệ Lam lại nở nụ cười, miễn cưỡng nói:
-Sơ nhi thông minh tuyệt đỉnh, sao lại còn không rõ ý của Bổn Vương? Bổn Vương đã từng nói sẽ làm nàng thương yêu Bổn Vương, đã nói thì không thể nuốt lời. Ngày mai Bổn Vương phải rời khỏi nơi này, nếu Sơ nhi không ở bên cạnh Bổn Vương, sao Bổn Vương có thể yên tâm? Hôm nay Bổn Vương tới đây chẳng qua là muốn đưa Sơ nhi đi thôi! Nếu Sơ nhi có thể ở bên cạnh Bổn Vương, Bổn Vương sẽ không còn phải ngày đêm vướng bận nữa, Sơ nhi nói xem có phải không?
Thần thái Hạ Vệ Lam mệt mỏi, ngữ điệu nhẹ bẫng, giống như người hắn muốn dẫn đi chỉ là một nô tỳ râu ria (ý là lìu tìu, vớ vẩn) mà không phải là Vương phi của ca ca.
Diệp Vân Sơ nghe vậy, lòng vô cùng kinh ngạc. Nàng biết cá tính Hạ Vệ Lam lang thang không thể kiềm chế đươc, chỉ làm việc mình thích, lễ nghi đạo đức trong mắt hắn chẳng là cái thá gì. Nhưng nàng vẫn là Vương phi của Hạ Vệ Thần, có quan hệ tẩu thúc với hắn, chẳng lẽ hắn điên rồi, dám làm cái việc đại nghịch bất đạo như vậy? Nói sao thì đây cũng là phủ điện của Hạ Vệ Thần, hắn đưa nàng ra ngoài, chẳng phải là tự tìm đường chết? Sao Hạ Vệ Thần có thể tha cho hắn?
Nghĩ vậy, rốt cuộc Diệp Vân Sơ cũng không giữ được bình tĩnh nữa, nàng tức giận mắng:
-Ngươi điên rồi? Ta là hoàng tẩu của ngươi, là Vương phi của Hạ Vệ Thần, trong phủ điện này sao ngươi có thể làm càn như vậy?
Vẻ mặt Hạ Vệ Lam không thay đổi, khóe miệng cười càng thêm tà mỵ, châm chọc nói:
-Hoàng tẩu? Sơ nhi, chuyện đã tới nước này, nàng cần gì phải lừa mình dối người nữa? Nhị hoàng huynh đã có đệ nhất mỹ nhân An Khánh ở bên, trong mắt sao còn có nàng? Huống hồ Bổn Vương còn biết chuyện giữa nàng và tỷ tỷ Diệp Vân Tuyết cùng cha khác mẹ, ả là hung thủ sát hại mẫu thân và tỷ tỷ ruột thịt của nàng, nàng ở lại chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ, Diệp Vân Tuyết kia sao có thể buông tha cho nàng?
Lòng Diệp Vân Sơ trầm xuống, nàng biết những lời Hạ Vệ Lam nói là thật, nhưng nếu như lúc này nàng rời đi cùng nam nhân kia, chắc chắn là không thể! Lúc trước là nam nhân này hại nàng bị hủy sự trong sạch, lòng nàng hận hắn tới mức không thể băm hắn ra thành ngàn vạn mảnh, sao nàng có thể theo kẻ như vậy rời đi?
Nhìn ý cười ác liệt của Hạ Vệ Lam, Diệp Vân Sơ cười lạnh, nói:
-Thì sao? Cho dù Diệp Vân Tuyết đến, nàng ta có thể gây khó dễ cho ra sao? Đây là Đông Ly, không phải An Khánh, nàng ta tuy là người trong lòng Hạ Vệ Thần nhưng ta mới là Vương phi chính thất của hắn, nàng ta muốn gây khó dễ, cũng cần phải cân nhắc! Nói sao thì đây cũng là phủ điện của Hạ Vệ Thần, tuy rằng thân phận ngươi tôn quý nhưng cũng không thể quang minh chính đại mà đoạt vợ người, huống hồ Hạ Vệ Thần sao có thể trơ mắt nhìn ngươi đưa Vương phi của hắn đi? Chỉ với một mình Hạ Vệ Lam ngươi có thể đưa ta rời khỏi đây sao?
-Ha ha!
Nghe Diệp Vân Sơ nói xong, Hạ Vệ Lam không giận mà lại còn cười, hắn nhìn chằm chằm Diệp Vân Sơ, trong mắt càng thêm nóng rực hơn, cười nói:
-Không thể tưởng được tâm tư Diệp Vân Sơ lại nhạy bén tinh tế, nàng nhanh nhẹn như vậy sao Bổn Vương có thể buông tay? Sơ nhi, nàng không cần lo, nếu hôm nay Bổn Vương đã tới đây nhất định sẽ đưa được nàng ra ngoài. Tuy nói thủ vệ trong điện thâm nghiêm, mang một người rời khỏi đây là cực kỳ khó khăn nhưng trong mắt Bổn Vương cũng chẳng là cái gì, đến lúc đó, ta sẽ dùng một ngọn lửa đốt sạch lãnh viên này.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |