Truyện:Khương Đường - Chương 42

Khương Đường
Hiện có 60 chương (chưa hoàn)
Chương 42
0.00
(0 votes)


Chương (1-60 )

Xe từ đường vòng bao quanh thành phố vòng xuống dưới, cuối cùng Khương Đường cũng nhận ra đây không phải con đường về nhà mình.

"Đường này định đi đâu vậy?"

Trên người cô gái có mùi rượu thoang thoảng, pha lẫn chút vị ngọt, nhẹ nhàng luồn từng vào xoang mũi anh từng đợt từng đợt. Trái tim Tiêu Tắc nhảy nhót không yên, bàn tay nắm tay lái lại càng nắm chặt hơn nữa.

"Nhà tôi."

Trước đó Tiêu Tắc đã nhắc đến chuyện đến nhà anh mấy lần, nhưng đều bị Khương Đường tìm đủ loại lý do từ chối. Đây là giới hạn cuối cùng của cô, mặc dù chính bản thân cô cũng không nói rõ được mình đang đề phòng cái gì.

Cô gái vén tóc dính trên cổ mình lên, nhìn ra dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ, dường như lơ đãng nói: "Cứ đến nhà tôi đi, gần hơn một chút, ngày mai còn phải đến phim trường."

Tiêu Tắc liếc góc mặt nghiêng thờ ơ của cô, rẽ xe vào một con đường nhỏ yên tĩnh, dừng lại.

Khương Đường nhìn cây ngô đồng đằng sau dãy tường vàng bên ngoài khu chung cư, kinh ngạc xoay người hỏi: "Đến rồi sao?"

Người đàn ông trẻ tuổi không biết đã tháo dây an toàn từ bao giờ, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn cô. Con ngươi màu đen ẩn trong ánh đèn mờ ảo, giống như vực sâu không thấy đáy.

Khi anh không có biểu cảm gì sẽ tản mát ra cảm giác áp lực không tương xứng với tuổi tác, mắt hoa đào vừa sắc bén vừa lợi hại.

Nếu không có cồn giúp vui, có lẽ Khương Đường cũng sẽ căng thẳng. Nhưng cô lại là kiểu người sau khi uống rượu sẽ vô cùng hăng hái lại còn to gan lớn mật, nhìn nhau hai giây, dường như hiểu được chuyện gì đó, rũ mi lướt qua giữa háng anh, đổi thành vẻ mặt cười nhạt.

Đôi mắt 🍳*u*𝐲ế*ռ г*ũ của cô gái chứa đầy ý xuân, đôi môi đỏ thắm lóe lên ánh sáng mờ ảo, hơi thở vừa ngọt ngào vừa ⓝóⓝ*ⓖ 𝖇*ỏп*𝐠, hương vị mê người của cô tràn đầy khoang xe.

Tiêu Tắc im lặng hít thở, cực kỳ cố gắng kiềm chế ◗●ụ●↪️ v●ọ𝓃●🌀 muốn đè cô xuống làm một trận ngay tại chỗ, nói: "Chu Ngang chính là bạn trai cũ kia của chị."

Giọng nói đã hơi khàn khàn.

Khương Đường ngẩn ra, hơi tỉnh táo lại một chút: "Làm sao cậu biết được?"

A, anh cũng không phải người mù. Khi người đàn ông kia nhìn lén cô, trong mắt anh ta tràn đầy quyến luyến. Tiêu Tắc dám nói, chỉ cần cô gật đầu, đầu tiên Chu Ngang sẽ xông lên đè cô xuống lột sạch.

Người đàn ông có thành thục hơn nữa cũng vẫn cứ là đàn ông, đối mặt với cô gái mình thích đều có suy nghĩ như vậy.

Đương nhiên, anh sẽ không nói chuyện này cho cô biết. Không biết tại sao, rõ ràng Chu Ngang đang kiềm chế, mà anh cũng sẽ không ngu xuẩn vạch trần giúp anh ta.

Tiêu Tắc không trả lời, hỏi ngược lại: "Còn thích anh ta sao?"

Cô gái lắc đầu, lại nhíu mày hỏi vặn: "Hỏi cái này làm gì."

Tiêu Tắc không hài lòng lắm với câu trả lời này, nhưng biết bây giờ không phải cơ hội thích hợp để dây dưa, ghen tuông trộn lẫn với tình dục xông thẳng lên đầu, bàn tay to kéo đầu cô gái đến gần, nghiêng người ♓ô-𝖓 lên.

Lắc lư kịch liệt khiến Khương Đường hơi choáng váng, ý thức bồng bềnh. Anh ♓ô*ռ quá mạnh, miệng lâm râm đau. Chẳng qua ԁụ.↪️ ⓥ.ọ.𝖓.ⓖ tích góp cả buổi chiều trong nháy mắt bị châm lửa, cô rên hừ hừ hai tiếng, cánh tay trườn lên cổ người đàn ông, khe khẽ oán giận: "Nhẹ một chút, môi đau."

Giọng nói mề●ⓜ m●ạ●ⓘ lọt vào tai Tiêu Tắc khiến 𝖒.á.ц huyết trong người anh dâng lên, ngược lại càng mạnh bạo hơn.

Khương Đường dứt khoát mở miệng, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi anh tiến vào, để môi đỡ phải chịu đau.

Người đàn ông hôm nay thô lỗ khác hẳn bình thường, lưỡi lớn vẫn luôn chui vào tận cổ họng cô, giống như muốn đ-â-𝐦 xuyên qua miệng cô. Khương Đường trốn tránh, lại bị anh nắm chặt gương mặt xoay lại, tiếp tục thừa nhận sự xâm lược không kiêng nể chút nào.

Hôn một lúc, biến thành cô ngồi lên trên đùi anh, nữ cao nam thấp, vốn tưởng rằng có thể nhẹ nhàng hơn một chút, không ngờ được Tiêu Tắc lại liều mạng ấn đầu cô xuống, 𝖙-ⓗâ-п 𝖙♓-ể cũng không ngừng đ-è ⅼê-ռ 𝐧𝐠ườ-i cô. Cô không còn chỗ để trốn, cuối cùng biến thành т_♓_â_𝖓 ✝️_♓_ể ngửa ra sau, dựa vào tay lái phía sau.

Âm thanh 𝖒-ú-† vào vội vàng, âm thanh nuốt vào cực kỳ vang dội trong bóng tối.

Khương Đường không cẩn thận ấn vào giữa tay lái, tiếng còi lanh lảnh đồng thời dọa cho cả hai người giật mình. Người đàn ông đột nhiên m_ú_✝️ sạch ngụm nước bọt cuối cùng, đột ngột rời, gục lên bả vai cô 𝐭·ⓗ·ở h·ổ·𝖓 h·ể·ⓝ.

†_𝒽â_n 𝐭♓_ể anh nằm trong lồng 𝓃ⓖ-ự-ⓒ phập phồng lúc lên lúc xuống của cô, theo động tác vυ●ố●𝖙 ⓥ●ⓔ của cô, cơ bắp sau lưng anh căng thẳng, thả lỏng, rồi lại căng thẳng. Khí nóng phả lên cổ cô, tóc ngắn cũng chọc vào hơi ngứa ngáy. Khương Đường vươn đầu lưỡi, l𝖎ế*𝖒 lỗ tai anh. ✝️*♓â*𝓃 𝖙*♓*ể người đàn ông đột nhiên cứng đờ, hung dữ cắn bả vai cô, giọng nói khàn khàn mơ hồ: "Đừng cử động."

Khương Đường nuốt nước bọt xuống, tình dục hoàn toàn mất khống chế. Ⓜ️.ô.𝐧.🌀 cô lắc lư nhẹ nhàng, cách lớp vải quần 𝐜-ọ ⓧá-𝖙 thứ thô cứng giữa háng anh.

Bàn tay to đè lại phần ɱôⓝ·ɢ không chịu yên phận của cô, lòng bàn tay ⓝóп.ɢ 🅱️ỏ.𝖓.🌀, Khương Đường không kiềm chế được hừ một tiếng, ôm người đàn ông càng chặt hơn nữa.

Giữa háng hai người dính sát vào nhau, côn th*t người đàn ông cao ngất, chọc khóa kéo vào tận trong miệng huyệt, cộm đến mức thịt non hơi đau, Khương Đường đột nhiên có ảo giác dường như mình đã bị thứ thô dài cắm xuyên qua vậy.

"Có muốn không?" Vành tai cô bị anh ngậm lấy, giọng nói trầm thấp hướng dẫn từng bước.

Khương Đường nhắm mắt lại, hơi thở hỗn loạn, tim đập nhanh như trống dồn: "Ừm."

Anh dùng hàm răng 𝐜*ọ xá*𝐭 cô, cảm nhận sự r*⛎*𝖓 𝖗*ẩ*γ của cô, tiếp tục 𝒹●ụ 𝒹●ỗ: "Nói ra, tôi muốn nghe."

"Ừm... Muốn anh 🌜ắ·〽️ và·ⓞ..."

"Tôi là ai?"

"Tiêu Tắc, a..."

"Chị nhớ cho kỹ, chỉ có mình tôi mới có thể làm chị, đừng để tôi phát hiện ra chị cấu kết với người đàn ông khác, hử?"

𝐓·𝒽·â·𝖓 †·𝐡·ể cô cực kỳ trống rỗng, không có lòng dạ tính toán với anh, 𝐦*ôn*ℊ lại định bắt đầu di chuyển, người đàn ông đột nhiên vươn tay, "Bốp" một tiếng đánh lên cặp ɱ-ô𝖓-𝖌 đẫy đà của cô.

Khương Đường đột nhiên mở to mắt, т♓.ở dố.𝒸 vì quá kinh ngạc, sau cơn đau tê dại là cảm giác ngứa ngáy, ngứa đến mức muốn th❗-ê-⛎ 𝖈-h-á-🍸 cô.

"Đồ lẳng lơ, đừng cử động." Người đàn ông 🌴*𝒽*ở 𝐡*ổ*𝖓 ♓ể*п đe dọa, sau đó lại dỗ dành xoa m-ô-ռ-ℊ cô: "Có đau không?"

Khương Đường dùng một tiếng hừ mũi thay cho câu trả lời.

Ánh mắt Tiêu Tắc tối xuống, càng xoa nắn mạnh hơn nữa: "Thích sao?"

Câu trả lời vẫn là một tiếng hừ như trước.

"Đến nhà tôi, dùng dương v*t to đánh huyệt nhỏ ◗â.𝖒 đã𝓃.ɢ của em, có được không?"

Trong đầu hiện lên hình ảnh cây thô dài dữ tợn kia đánh vào giữa hai chân mình, Khương Đường đáng xấu hổ mà hít thở nhanh hơn, huyệt nhỏ mấp máy phun ra một dòng 𝐝_â_m dịch.

Anh lại 𝖍_ô_ⓝ lên lần nữa, hai tay thô bạo mạnh mẽ xoa nắn cô, cúc huyệt bị kéo căng đến mức mở miệng. Ngay khi Khương Đường cho rằng hai người chuẩn bị làm ngay trên xe, người đàn ông đột nhiên thả cô về ghế phụ, khởi động xe lần nữa.

Sắc mặt Tiêu Tắc không dễ chịu chút nào, đôi tay nắm chặt lấy tay lái.

Suýt nữa lại bị cô 🍳_υÿế_𝖓 ⓡ_ũ.

Có mấy lần thật ra không hề nghĩ đến chuyện 👢ê●𝐧 ɢ●ıườ𝐧●ⓖ, nhưng mà chỉ cần vừa nhìn thấy cô, đã biến thành điên cuồng ⓛà*〽️ t*ìп*♓ mà không thể hiểu được. Vừa nãy dừng xe nói chuyện, đôi mắt cô nhìn thẳng vào dương v*t, có thể thấy được trong lòng cô, mình là hình tượng t*ng trùng xông lên não đến mức độ nào.

Đương nhiên thích làm cô, mỗi ngày làm cô cũng không đủ, chẳng qua cũng thích ôm cô xem phim điện ảnh, thích cô xem chương trình hài kịch ngớ ngẩn cười đến ⓡ⛎·𝐧 ⓡ·ẩ·ⓨ, xem phim bi kịch liều mạng cố nén nước mắt, lại giả vờ bình tĩnh rút khăn giấy lau mắt, càng thích nhìn cô sáp lại gần xem anh nấu cơm, khi ăn vụng bị phát hiện sẽ dùng lời khen ngợi để lấp ⓛ●ïế●𝐦 qua chuyện.

Anh đã đoán được thật ra cô không hề lạnh lùng như vậy từ lâu, chỉ là không ngờ được, cô sống động linh hoạt lại... Đáng yêu như vậy.

Khương Đường không biết suy nghĩ của anh, đang rất hứng khởi đột nhiên bị gạt sang bên cạnh, lửa dục thúc giục càng ngày càng mãnh liệt.

Cô nhìn sang góc mặt nghiêng lạnh lùng của anh, nụ cười dần trở nên lẳng lơ. Đôi tay với vào váy, nhấc 𝐦ô𝖓*𝐠 lên, đợi đến khi tay cầm ra, quần lót đã treo trên ngón tay, vải dệt ren hơi mỏng màu đen, treo trên ngón tay trắng như tuyết lắc lư qua lại, ở giữa còn có một vệt nước sáng lấp lánh.

Hơi thở của Tiêu Tắc hơi chậm lại, vẻ mặt gần như tàn nhẫn, hầu kết liên tục chuyển động.

Khương Đường nhướn mày, 🦵❗*ế*Ⓜ️ 👢·1ế·Ⓜ️ môi, ném quần lót ra đằng sau, ngay trước mặt anh, cô chậm rãi vén váy lên.

Trong lòng Tiêu Tắc tiếc nuối, anh còn muốn ngửi quần lót kia có mùi vị như thế nào, đã thấy cặp đùi trắng như tuyết từng tấc từng tấc lộ ra ngoài, huyệt thái dương của anh nhảy thình thịch, đôi môi mỏng 𝖌·ợ·i 🌜ả·m mím chặt thành một đường thẳng.

Chương (1-60 )